Ngự Hỏa Mỹ Nương Tử

Chương 5.1


Đọc truyện Ngự Hỏa Mỹ Nương Tử – Chương 5.1

Quan Hỏa Nhi tức giận với chính bản thân mình.

Nàng tức mình tại sao đần đến nỗi bị Quan Hân Vân làm cho bất tỉnh, rồi tại
sao ngủ sâu như vậy, ngủ một mạch đến sáng. Nàng không thể tha thứ cho
sự sơ sót của bản thân.

Nàng cau mày, xuống giường bắt đầu thay y phục, một tiểu nha hoàn phụ trách hầu hạ nàng vừa lúc cầm quần áo vào cửa.

“Hỏa Nhi tiểu như, người đã tỉnh chưa? Ta giúp người múc nước rửa mặt.” Nhưng là Quan Hỏa Nhi ngay lập tức gọi nàng lại.

“Sau này đừng gọi ta là hỏa Nhi nữa, tên đó là hắn cho, ta không cần.”

Mặc dù các nàng là Chủng người mới rất đáng thương, chưa từng có tên, nhưng Quan Hân Vân làm như vậy có gì khác với sở nghiên cứu đâu?

Đều giống nhau cho nàng một cái tên mới, giống nhau là nhốt nàng trong phạm vi mà bọn hắn thấy được, Quan Hỏa Nhi cảm thấy hắn còn bá đạo hơn những người ở sở nghiên cứu.

Nhưng tiểu nha hoàn nhăn nhó: “Hỏa Nhi tiểu thư, người. . . . “

Đang muốn nói ra khó xử của nàng, Quan Hân Vân lại trưng cái bộ mặt làm người ta đổ mồ hôi lạnh đứng ở cửa.

“Ngươi đi múc nước đi.” Hắn trước tiên cho tiểu nha hoàn thân mang trọng trách lui xuống,rồi nhảy vào bên trong phòng.

Nhưng Quan Hỏa Nhi vừa nhìn thấy hắn, không biết tại sao trong bụng đã dâng lên tức giận.

Nàng không muốn để ý đến hắn, xoay người ngồi trước gương tự chải tóc, nhưng Quan Hân Vân lại lập tức áp sát.

“Nàng tức giận?” Hắn nhướng một bên lông mày nói, trong lời nói nồng đậm vui
vẻ, khiến Quan Hỏa Nhi rất muốn dùng lược ngọc trên tay táng vào đầu
hắn.

Hắn cứ thích nói nhảm như vậy à?

Quan Hỏa Nhi hít thở sâu mấy lần, rồi trợn mắt lên với hắn.

“Đúng vậy, ta đang tức giận ngày hôm qua ngươi làm ta bất tỉnh, không để ta
rời khỏi quan gia trang.” Nàng vô cùng tức giận hô lên, cái tên này
không những là tên điên siêu cấp tự đại, mà còn là một nam nhân siêu cấp bá đạo.

Quan Hân Vân thấy nàng cầm thật chặt lược ngọc trong tay, thật sự sợ nàng sẽ cầm nó đánh người, thế là hắn đỡ tay nàng muốn
cầm lấy cái lược, lại nghe được âm thanh hung hăng vì khinh ngạc của
nàng.

“Ngươi. . . . cái con sói dâm dê này muốn làm cài gì?”

Quan Hỏa Nhi mắng to, tay trái cũng theo phản xạ định đánh vào gương mặt
tuấn tú của hắn. Quan Hân Vân nắm lại tay nàng, cười nhẹ nói.

“Hỏa Nhi, tên xứng với người, tên này rất thích hợp với nàng, lần sau không được nói không cần cái tên này, hiểu chưa?”


Mặt của hắn nguy hiểm tiến sát nàng, gần đến nỗi nàng có thể hửi được cỗ
mùi hương nam tính của hắn, cũng mơ hồ cảm thấy trái tim nàng sắp nhảy
ra ngoài.

Thật. . . . thật đáng ghét.

Vì thế nàng
quay mặt, không muốn hơi thở của hắn phất trên mặt nàng. Mặt nàng thì
được rồi, nhưng bây giờ toàn thân nàng vừa buồn bực vừa nóng, nàng muốn
thoát khỏi hắn.

“Có thể buông ta ra không?” Quan Hỏa Nhi để tay lên ngực hắn, cố gắng muốn duy trì khoảng cách giữa bọn họ.

Lồng ngực Quan Hân Vân truyền đến một trận chấn động, hắn đang cười, âm
thanh trầm mạnh làm nàng hoa mắt. (mèo: chị này nghe bằng mắt ??)

Cười cái quỷ gì mà cười! Thật là đáng ghét! Bệnh của nàng hình như lại không tốt, thần trí không tỉnh táo!

“Nàng còn chưa hiểu sao ?” Quan Hân Vân thích nhìn hai rạng mây đỏ trên mặt
nàng, vì thế lớn mật thổi khí trên gò má của nàng. Hận không thể hung
hăng hôn nàng, thưởng thức đôi môi anh đào của nàng, nhìn xem từ cổ trở
xuống có hồng như vậy không.

“Hiểu. . . hiểu cái gì?” Bây giờ nàng căn bản không thể suy tư bất cứ chuyện gì, hiểu với chả không hiểu, nàng sao mà biết!

Quan Hân Vân lại cười ra tiếng, khiến nàng vô cùng tức giận đẩy thân thể hắn ra, nhưng uổng công vô ích.

Hắn tựa như một tòa núi lớn đứng chỗ đó, ngay cả đôi cánh tay cũng như được đúc bằng sắt, giãy cũng giãy không ra khiến nàng vừa vội vừa tức, muốn
khỏi phạm vi hơi thở của hắn nhưng lại bị hạn chế phải gần hơn.

“Nàng còn chưa hiểu, Hỏa Nhi chính là nàng, nàng chính là Hỏa Nhi, tiểu Hỏa
Nhi. . . . .của ta.” Quan Hân Vân nói rõ quyết định của hắn, tuyên cáo
nàng là nữ nhân của hắn.

Hỏa Nhi của hắn. . . . hắn đang nói cái gì vậy?

Quan Hỏa Nhi tức giận, dùng sức đẩy thân thể của hắn, lại dùng sức hơn nữa.
Nhưng trong khi nàng đang không ngừng cố gắng đẩy, một chiếc hôn nhẹ
lướt qua như gió làm nàng ngưng động tác.

Hắn. . . hắn hôn ta ?

Nàng sửng sốt hồi lâu sau mới phát giận, nàng đang muốn dùng siêu năng lực
đốt cho hắn cháy đen thùi lùi, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa.

Lần này, mặt của nàng đỏ bừng không biết phải trốn ở đâu.

Nàng nghĩ là tiểu nha hoàn hầu hạ nàng trở lại, buồn bực không thôi.


“Đương gia trang chủ, quản sự chi nhánh ngân hàng đang ở đại sảnh, xin ngài đi ra gặp mặt.” Kết quả người đến là Vu Chiêu Đường, hắn đứng ở cửa phòng
cung kính cúi thấp đầu, vì thế không nhìn thấy được trên mặt hắn có biểu tình gì.

Quan Hỏa Nhi nhân cơ hội tránh thoát khỏi kiềm chế
của Quan Hân Vân, sau khi thối lui cách hắn ba bước mới giận giữ trừng
mắt với hắn.

Giống như đang chửi hắn: Đều tại ngươi hết, nếu như ta bị hiểu lầm thì làm sao bây giờ?

Quan Hân Vân cười thầm, hắn chính là muốn người ta hiểu lầm, như vậy mới có
thể thuận đem nàng đặt dưới cánh chim, ai cũng không cướp được.

Hắn giật giật khóe miệng, lúc này mới dời tầm mắt cất bước đi về phía Vu
Chiêu Đường, nhưng trước khi đi hắn còn ném cho Quan Hỏa Nhi một quả bom to đùng.

“À. . .Đến buổi trưa chúng ta cùng ăn cơm đi! Bồi dưỡng một chút tình cảm chứ?” Sau đó mới cười rời đi.

Quan Hỏa Nhi giận đến mức mắt cũng bốc lửa, đem lược ngọc ném về phìa cửa.
Quan Hân Vân cười lớn tiếng hơn, giống như cái đồ bị cuồng ngược đãi,
làm nàng không thể chịu được người vô lễ như thế nữa.

Hừ!
Ngươi nghĩ là gọi người giám sát ta, không cho ta ra ngoài gia trang thì ta sẽ không chạy thoát được à? Đồ đáng ghét, ta cố tình chạy trốn cho
ngươi xem, xem ngươi còn tự cao được như vậy không.

Qua loa
ăn xong bữa sáng, Quan Hỏa Nhi thúc dục tiểu nha hoàn dẫn nàng ra ngoài
đi dạo để nắm rõ địa hình Quan gia trang, nghĩ biện pháp chạy đi tìm số
63 và số 77.

“Hỏa Nhi tiểu thư, bên kia là Triều Vân sảnh, là nơi đương gia trang chủ dùng để tổ chức hội nghị, còn cái tràng khá cao kia là Định Vân hiên, là thư phòng của đương gia trang chủ.”

Tiểu nha hoàn vừa làm hết phận sự là người dẫn đường cho Quan Hỏa Nhi, vừa
thuyết minh tên và công dụng của những chỗ đó, giúp nàng biết rõ tất cả
các nơi trong Quan gia trang.

Đầu Quan Hỏa Nhi ngày càng
đau, bởi vì từ khi sinh ra tới nay, chưa từng gặp tên nam nhân nào vừa
tự tin lại tự cao như Quan Hân Vân.

Nhìn lại xem những nơi mà tiểu nha hoàn đã giới thiệu, nơi nào mà chả có chữ “Vân” kèm theo,
Triều Vân, Định Vân, Hà Vân. . . . rất biến thái.

Bây giờ nàng có thể khẳng định một điều, cái vị Quan Hân Vân này tâm lý có vấn đề.


May mắn là, nàng đã sớm quyết định phải rời khỏi nơi này, nếu không có một
ngày nàng sẽ bị sự ngạo mạn của hắn làm cho điên luôn.

Cùng đi với tiểu nha hoàn, Quan Hỏa Nhi đi đến cạnh hồ nước bên trong trang.

Tuy rằng bây giờ đã là mùa đông, nhưng trừ mấy ngày trước Quan Hỏa Nhi mới
đến có tuyết rơi nhẹ nhàng, thì mấy ngày nay đã trở nên ấm áp, mặc quần
áo dày một chút sẽ không sợ cái lạnh của mùa đông.

Trong hồ,
nước cũng không kết băng, con cá nhàn nhã bơi lội làm Quan Hỏa Nhi tò mò ngồi xổm bên cạnh ao. Nhìn mấy con cá ba màu đỏ trắng đen trong hồ,
thiếu chút nữa nàng quên mất nhiệm vụ quan sát địa hình của mình.

Bởi vì từ nhỏ tới giờ nàng lần đầu tiên nhìn thấy cá sống sờ sờ như vậy.

Cho dù có thấy thì cũng là thấy trên TV, cho nên nàng mới trợn mắt há mồm,
đến khi tiểu nha hoàn buồn cười gọi nàng, nàng mới hoàn hồn. “Hỏa Nhi
tiểu thư rất thích cá hả?” Nàng chưa từng thấy người nào nhìn cá đến nỗi không chớp mắt như tiểu thư. “Ách. . . . Ừ, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cá thật.” Quan Hỏa Nhi thành thật nói, nhưng tiểu nha hoàn này lại trợn mắt.

Nàng ấy đùa à? Chưa từng thấy cá? Vị tiểu thư này đùa chẳng vui chút nào.

Nhưng nàng vẫn cười khích lệ: “Vậy à? tiểu thư thật thú vị.” Cho Quan Hỏa Nhi chút mặt mũi.

Nhưng Quan Hỏa Nhi nhìn nàng ta một lúc lâu, đôi mắt tối lại.

Nhìn mấy con cá nhàn nhã, đối với bọn họ mà nói thì đó không phải là chuyện
gì đáng ngạc nhiên. Nhưng đối với các nàng, những người quanh năm bị
nhốt trong sở nghiên cứu mà nói, thì đó là một loại khát vọng, loại cảm giác này bọn họ sẽ không hiểu được.

“Cái đường kia dẫn đi nơi nào?” Nàng hỏi tiểu nha hoàn, tìm đề tài khác nói chuyện.

Tiểu nha hoàn nhìn theo ánh mắt của nàng, trả lời: “Nga! Nơi đó là Lạc viện
của Đương gia trang chủ, Hỏa Nhi tiểu thư muốn tới xem à? Có lẽ bây giờ
hoa mai nở rồi.”

Quan Hỏa Nhi đỏ mặt.

Chỉ cái gì không chỉ, cố tình chỉ nơi ở của Quan Hân Vân.

Nhưng mà, nơi ở của hắn trồng đông mai lại khiến nàng tò mò. Bởi vì với tính
cách siêu cấp tự tin đến tự đại của hắn thì thanh lệ nhã nhặn như đông
mai thực sự không thích hợp.

Quan Hỏa Nhi đương nhiên khoát tay. “Ta không muốn đi.”

Nàng không muốn đi, nhất là chỗ Quan Hân Vân ở.

Nhưng khi nàng đang muốn chuyển thân tính rẽ sang con đường dẫn đi nơi khác thì có một bàn tay trắng trẻo che trước người nàng.

“Hi! Cô nương, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Nghe vậy, Quan Hỏa Nhi ngẩng đầu nhìn lên, chân mày không kiềm chế được nhăn lại.

Tiểu nha hoàn phía sau nàng cung kính chào hắn một tiếng: “Trang chủ.”

Bởi vì Quan Hân Vân là Đương gia trang chủ của bọn họ, cho nên bọn họ gọi

Quan Phú Dân là trang chủ, gọi Quan Trường Tiếu là đại lão gia để phân
chia thân phận, tránh trường hợp không biết người nào với người nào.

Trên mặt Quan Phú Dân trương ra vẻ lưu manh, nở một nụ cười mà bản thân hắn
nghĩ là phong lưu, khiến thời điểm Quan Hỏa Nhi nhìn thấy hắn liền có ấn tượng không tốt.

“Ngươi có chuyện gì sao?” Quan Hỏa Nhi lộ ra biểu tình lạnh lùng hỏi.

Đây mới là thái độ ngày thường nàng đối với bọn nam nhân, mà không phải
giống như Quan Hân Vân, khiến nàng không khỏi muốn nổi giận.

Quan Phú Dân nở nụ cười, không chút nào để ý sự lạnh lùng của Quan Hỏa Nhi:
“Hôm qua tại hạ còn chưa giới thiệu với cô nương đâu, tại hạ là Quan Phú Dân, xin hỏi khuê danh của cô nương là. . . . “

Thật ra thì
từ hôm qua sau khi hắn ra khỏi thư phòng của Quan Hân Vân, đã kêu hạ
nhân đi điều tra phương danh của mỹ nhân. Bây giờ hỏi phương danh chỉ là lý do để hắn đến gần Quan Hỏa Nhi thôi.

Nàng thật sự không
muốn để ý đến hắn, chỉ là ngại hắn là đại ca của Quan Hân Vân. Hơn nữa
hiện tại nàng đang đứng trên địa bàn của người ta, không thể quá vô lễ,
thế nên nàng nói tên của mình.

“Quan Hỏa Nhi.” Nàng cũng lười phải nói nhiều với hắn.

“Quan Hỏa Nhi? Đây không phải là tên tiểu đệ đưa cho cô nương à? Tại hạ hỏi
là tên thật của cô nương!” Quan Phú Dân tự cho là đúng cười cười, thân
thể lại dịch chuyển đến gần nàng một chút.

Nàng nhíu mày, không thích hắn tiếp cận, vì thế đi về phía trước mấy bước.

“Quan Hỏa Nhi, đây chính là tên của ta.” Tuy rằng nàng rất ảo não vì mình
không tự giác xài tên của Quan Hân Vân đặt, nhưng chính nàng cũng kinh
ngạc vì mình gọi thuận miệng như thế.

Chẳng lẽ nàng đã có thói quen dùng tên này? Nàng hết sức phủ nhận ở trong lòng.

Đương nhiên Quan Phú Dân chưa từ bỏ ý định, lại xích tới: “Được rồi, như vậy
tại hạ gọi nàng là Hỏa Nhi cô nương, nhưng mà. . . . . Hỏa Nhi cô nương
không phải rất muốn ra ngoài giải sầu sao? Có lẽ tại hạ có thể giúp nàng chút việc nhỏ ấy.”

Hắn thế nhưng bắt được sự chú ý của nàng.

Hắn nguyện ý giúp nàng rời đi nơi này ?

Quan Hỏa Nhi không rõ hắn chắc chắn cái gì. Nhưng mà, nếu hắn nguyện ý giúp
nàng, nàng có thể suy nghĩ một chút. Phát lòng từ bi nói với hắn vài
câu, nàng không cần có cảm giác tội lỗi với hắn, chẳng qua là “Vật tẫn
kì dụng” thôi.

(*)Vật tẫn kì dụng: Vật gì cũng có chỗ dùng.

Vì thế nàng xoay người san chỗ khác, nở nụ cười xinh đẹp với Quan Phú Dân, cười đến Quan Phú Dân thiếu chút nữa bay mất ba hồn bảy vía, há hốc
miệng để nước miếng chảy dài. (mèo: có phong cách )

“Như vậy, làm phiền trang chủ rồi.” Nhưng khi nàng mới lễ phép nói xong, một thanh âm khí phách lại truyền đến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.