Đọc truyện Ngọt Khắc Vào Tim – Chương 72
Giọng Trì Yên vẫn rầu rĩ như cũ, giống như là cách một tầng chăn bông vậy: “Chị Khương Vận nói với em chuyện của chú hai anh…. với bà ấy.”
Cô thật sự không tìm được từ thích hợp để gọi Phùng Tân Lam.
Là thím hai, hay là…. mẹ?
Đều gọi không ra miệng nổi, Trì Yên thậm chí cảm thấy không bằng gọi “Phùng nữ sĩ” cho xong, dù thế não cũng thấy không đúng, vậy dùng luôn từ “bà ấy” để thay thế cho xong.
Dù sao Khương Dịch nhất định cũng có thể hiểu.
Cái từ “Bà ấy” này quả thật phạm vi chỉ quả rộng, nếu là bình thường, Khương Dịch sợ rằng cũng không chắc chắn là ai.
Nhưng lại vào tình huống đặc biệt hôm nay, Trì Yên quá không bình thường.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó…… tối qua chị Khương Vận nói ở bên này gặp được bà ấy.”
Chỉ cần Khương Dịch vừa hỏi, Trì Yên dường như sẽ không dấu diếm bất kì điều gì cả.
Lời vừa ra khỏi miệng, hai bên đều tĩnh lại mấy giây.
Ngay khi Trì Yên cho rằng Khương Dịch sẽ hỏi lại một câu “Sau đó thì sai”, anh đột nhiên chuyển đề tài: “Nhớ anh không?”
Trì Yên mơ hồ đáp lại.
Dù mới xa nhau một ngày, loại cảm xúc này vẫn chưa nhen nhóm trong lòng đâu.
Khương Dịch lại hỏi: “Muốn gặp anh không?”
Lần này Trì Yên không đáp.
Tối qua cô không nghỉ ngơi tốt, suy nghĩ tuy không rõ ràng lắm, nhưng vẫn nghe ra được ý của Khương Dịch.
“Bà xã, muốn gặp anh không?”
Trì Yên lần này không do dự nữa: “Không muốn.”
“Trì Yên –“
Giọng anh rõ ràng thay đổi một chút, nhưng đến âm cuối lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên.
Trì Yên thậm chí còn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Khương Dịch khi nói hai chữ này, hơi hơi cau mày, mắt đào hoa khẽ nheo lại, còn nghiêm túc hơn so với ngày thường
Hơn nữa, có người lúc nghiêm túc lên hay thích gọi tên đầy đủ của cô đấy.
Trì Yên nhẹ nhàng nâng khóe miệng, “Làm việc cẩn thận đi.”
Lúc này đến phiên Khương Dịch không nói.
Trì Yên: “Anh không cần qua đây đâu.”
Này nếu đặt ở cổ đại, cô chắc sẽ thành hồ ly tinh mê hoặc quân vương không lo triều chính nữa mất.
Khương Dịch vẫn không nói lời nào.
Trì Yên lầm bầm lầu bầu non nửa một phút, có chút nổi đóa lên: “Khương Dịch, anh nói với em một câu đi chứ.”
“Nói gì đây?” Khương Dịch nhẹ hỏi, “Em không muốn gặp anh, anh cũng không muốn nói chuyện nữa.”
“……”
Tiếng chuông điện thoại trong phòng ngủ vang lên vài tiếng, chắc là phục vụ tối qua Trì Yên nhắc gọi dậy.
Nhìn thoáng qua màn hình di động, đúng là đã 7 giờ rưỡi.
Trì Yên nhanh chóng giải quyết tiếng kêu kia, từ trong chăn chui ra: “Không nói thì em phải cúp điện thoại đó nha a……”
Cô đếm thầm 3s trong lòng, vẫn không thấy Khương Dịch lên tiếng, khẽ hừ một tiếng, vừa muốn thở phì phì cắt điện thoại, lại nghe được Khương Dịch nói một câu: “Được.”
“Khương Dịch!”
“Hôn anh một cái rồi hãy cúp.”
Trì Yên: “……”
Cô vẫn chưa từng thấy Khương Dịch buồn nôn như thế đấy, kích động lại hôn lên mu bàn tay một cái, “Chụt” một tiếng, tuy nhẹ lại cực kỳ ái muội.
Trì Yên sửng sốt một chút, sau khi nghe được tiếng cười của người đàn ông ở đầu dây bên kia lập tức cúp điện thoại
Tuy kết thúc hơi xấu hổ, nhưng hiệu quả ít nhất vẫn khá tốt.
Sau khi gọi một cuộc điện thoại, cả thể xác và tinh thần Trì Yên đều thoải mái hơn không ít.
Đến 8h10″, Trì Yên bọc hai lớp áo lông ra khỏi cửa, xuống chờ Khương Vận ở đại sảnh lầu 1 rồi, hơn nữa còn mang theo bữa sáng luôn.
Trường Hắc Sơn cũng rất gần khách sạn, hoàn toàn đủ thời gian cho bọn cô ăn sáng.
Khương Vận xuống cũng nhanh, vừa ngồi đã chú ý tới quầng thâm trên hai mắt Trì Yên, “Hôm qua bị bắt đến trảo vườn bách thú làm quốc bảo à?”
Chị dường như đã quên lí do khiến Trì Yên trở thành quốc bảo luôn rồi.
Trì Yên ai oán nhìn chị một cái, Khương Vận “Xuy” một tiếng bật cười: “Hôm qua nói với em nhiều như vậy, thế mà cái quan trọng nhất lại quên mất.”
Trì Yên cắn bánh bao, “Em không muốn nghe.”
“Cái này cần phải nghe.”
Khương Vận lập tức nghiêm túc, “Nếu dì Phùng thật sự không sinh con được nữa, biết điều này có nghĩa là gì không?”
Trì Yên giương mắt nhìn chị, bánh bao cũng quên cắn, lập tức rơi trên mâm, lăn vài vòng mới dừng lại.
Ý là cô là đứa con duy nhất của Phùng Tân Lam.
Chỉ là chuyện này thì có liên quan gì đến cô cơ chư?
Khương Vận: “Lúc trước cũng đã nói dì Phùng định cư ở nước ngoài, lần này bà ấy trở về…… Rất có thể là muốn đưa em ra nước ngoài sống cùng.”
Mắt Trì Yên lóe lóe.
“Đương nhiên đây đều là suy đoán của chị, cụ thể thế nào quá mấy ngày nữa sẽ biết.”
Phùng Tân Lam sẽ không vô duyên vô cớ chạy sang bên này, tám chín phần là biết Trì Yên qua đây ghi hình, nên mới đi theo.
Nếu cố ý vì điều này, vậy thì chắc sẽ nhanh chóng tìm tới cửa thôi
Di động đúng lúc rung lên.
Là dãy số lạ buổi sáng
Trì Yên vô cảm cúp, sau đó đưa dãy số đó vào blacklist luôn.
·
Lúc Trì Yên và Khương Vận đến địa điểm quay chụp, camera thiết bị đều đã được chuẩn bị ổn thỏa.
Bên cạnh có dựng một cái lều giản dị, chắc là dùng làm phòng trang điểm.
Nhiệt độ dưới chân núi quả nhiên thấp hơn, trước mắt đều trắng tinh, ánh nắng chiếu lên trên nền tuyết trắng xóa, chiếu ra tầng tầng tia sáng lấp lánh.
Khương Vận đã từng hợp tác với A.G, nên hai bên cũng tương đối quen thuộc, đưa Trì Yên qua giới thiệu đơn giản với nhau.
Người trong êkip không nhiều lắm, Trì Yên với đại đa số người ở đây đều từng gặp qua, cô không quen nhiếp ảnh gia và biên tập viên, nhưng vẫn có ấn tượng đối với những thân sĩ ưu tú trong nghành
Ví như nhiếp ảnh gia, là nhiếp ảnh gia chuyên dụng của một ảnh hậu nước ngoài nào đó, đã giành được không ít giải thưởng quốc tế lớn.
Chóp mũi và vành tai Trì Yên có chút hồng, da cô vốn dĩ lại trắng, nên càng thấy rõ, Khương Vận cầm tay cô, trước khi đi vào lều hóa trang nhắc nhở: “Đợi lát nữa chắc là phải cởi quần áo ra, mặc váy chụp mấy bức ben ngoài, còn lại thì chỉ cần dùng mặt là được, hậu kỳ sẽ điều chỉnh tốt.”
Hai tay Trì Yên lạnh lẽo.
Khương Vận lại cầm, “Tiểu Trì, OK không?”
Trì Yên gật gật đầu, trước đó A.G đã cho cô xem qua loại ảnh chụp, là hình ảnh mặc váy dài màu đỏ giữa băng tuyết đầy trời.
Màu trắng và màu đỏ hợp lại đánh vào thị giác, cực kì đẹp, cách này còn có thể làm nổi bật một khuôn mặt tinh tế như khắc họa.
“Như vậy là được rồi,” Khương Vận xoa tay cô một chút, “Cố gắng một lần là qua nhé.”
Trong hoàn cảnh nhiệt độ thấp kinh khủng thế này, mỗi người đều muốn một lần là qua.
Trì Yên lên tiếng, đi vào hoá trang thay quần áo.
Camera điều chỉnh thử, lựa chọn góc độ tương đối mất công, mãi đến 10 giờ rưỡi mới chính thức bắt đầu quay.
Trì Yên chỉ mặc một bộ váy dài hở vai, tuy trên đùi, trên eo đều có dán miếng giữ nhiệt, nhưng vừa đi ra, hơi ấm gần như là bị khí lạnh bên ngoài đánh tan ngay lập tức vậy.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng là, tuy Trì Yên lạnh đến mức khớp hàm đều run lên, nhưng trên cánh tay cũng không xuất hiện vết mẩn đỏ, cameras đưa đến vẫn không tìm ra được góc chết.
Khương Vận vừa ngồi bên cạnh xem, vừa nhắn tin cho Khương Dịch: “Khương Dịch, chị rất xin lỗi em.”
Vì chỉ lựa chọn mấy góc độ, hơn nữa Trì Yên biểu hiện rất tốt, nên việc chụp toàn thân nhanh chóng chót lọt
Chỉ là dù nói là nhanh, thì cũng ohair mất nửa tiếng.
Anh quay phim bên kia kêu dừng một cái, Khương Vận lập tức lấy áo phủ lên người Trì Yên, “Lạnh không?”
“Vẫn ổn ạ.”
Ban đầu quả thật lạnh đến không chịu được, nhưng thời gian dài ra thì thấy cũng không sao cả.
Trì Yên lại bỏ thêm một câu: “Nếu để Khương Dịch biết, em tuyệt đối chết chắc rồi.”
Khương Vận: “……”
Khương Dịch đã biết.
Qua cửa ái khó khắn thứ nhất, con đường phía trước đều rộng mở thông suốt.
Mấy cảnh chụp lúc sau đều vô cùng thuận lợi, vừa chụp vừa nghỉ, tới 4h chiều là kết thúc
4h bên này không thế so với 4h bên thành phố Lâm An được, nhiệt độ hạ xuống thấp, trừ mỗi việc trời vẫn sáng ra thì chả khác gì đêm khuya cả.
Trì Yên đeo mấy lớp khẩu trang, lúc sau vẫn còn muốn đeo thêm, Khương Vận sợ cô khó thở mới ngăn lại: “Sắp đến nơi rồi, giữa trưa chỉ mặc mỗi cái váy ở bên ngoài một lúc cũng không thấy em như vậy.”
Trì Yên chớp chớp mắt.
Trong- ngoài chỗ diễn đương nhiên không giống nhau rồi, từ sau khi ra khỏi cameras, cảm giác đã lập tức trở lại, còn không thấy lạnh mới là kì quái đó.
Khương Vận vốn đang muốn nói thêm vài câu, tiếng di động lại vang lên trước một bước.
Chị nhìn thoáng qua tên thông báo, sau đó lại nhìn thoáng qua Trì Yên, có chút bất đắc dĩ thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Được, không cần đợi mấy ngày nữa, hôm nay là có thể rõ ràng rôi.”
Trì Yên cũng cúi đầu nhìn qua.
Phía trên có ba chữ: Dì Phùng. (Phùng a di)
Cô sao lại quên mất, cô kéo số Phùng Tân Lam vào backlist, nhưng bà ta vẫn có thể gọi điện cho Khương Vận mà.
Khương Vận bên cạnh đã ấn nghe, sau khi trầm mặc vài giây, câu đầu tiên nói ra chính là: “Đúng vậy, bọn tôi đang định trở về.”
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết Phùng Tân Lam đang hỏi cô.
Trì Yên nhéo tay, đầu ngón tay cứng đờ, không biết là nóng hay lạnh.
Cô có chút hoảng.
Cũng không biết qua bao lâu, Trì Yên mới lại nghe Khương Vận mở miệng, lần này là nói với cô: “Về thì nói rõ ràng một lần luôn đi, Tiểu Trì, em biết có những chuyện, có tránh cũng không thoát mà.”