Đọc truyện Ngọt Khắc Vào Tim – Chương 71
Trì Yên hừ nhẹ: “Anh từng gặp qua tiểu yêu tình nào cường tráng như vậy chưa?”
Khương Dịch chắc vẫn còn ở công ty, vì Trì Yên nghe được tiếng lật tài liệu, thỉnh thoảng còn trộn lẫn tiếng gõ bàn phím thanh thúy nữa, đầu bên kia thoáng an tĩnh lại, giống như đang tự hỏi phải trả lời vấn đề này thế nào.
Trì Yên cũng không vội vã hỏi nữa, tiếp tục tìm kiếm.
Vì đều là quần áo, nên có vài bộ xếp chồng lên nhau, cho dù chiếm toàn bộ vali thì cũng chả nặng mấy.
Không thể không thừa nhận, Khương Dịch cẩn thận hơn cô nhiều.
Bất kể là ở phương diện nào đi chăng nữa.
Khương Dịch cũng không ngồi tự vấn quá lâu, tầm 10s, bên kia hoàn toàn an tĩnh lại, chỉ còn giọng nam trầm trầm: “Chưa từng thấy.”
Dừng một chút, không đợi Trì Yên thẹn quá hóa giận, ngay sau đó anh lại nói: “Quần áo là chuẩn bị cho hai người bọn em, bên đó lạnh. Chỉ mặc một bộ sợ không đủ ấm.”
Trì Yên đã hiểu ý Khương Dịch, đại khái là mặc bộ cỡ thường trước, sau đó lại khoác thêm bộ cỡ XXL kia ra bên ngoài
Tuy rằng còn chưa mặc, nhưng trước mắt Trì Yên đã hiện ra hình ảnh đó rồi.
Không phải là giống heo, mà là giống chim cánh cụt.
Trì Yên theo bản năng ngẩng đầu liếc cái gương, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Thế thì quá xấu……”
“Trọng điểm sai rồi, Trì Yên, em không phải đi gặp mặt gì.” Khương Dịch nhẹ giọng, “Ông xã em còn ở nhà.”
Trì Yên chỉ là oán giận một chút thôi, kết quả phát hiện có người hình như lại coi là thật.
Bên kia nhẹ giọng dặn dò: “Ngoan –“
“Đã biết,” Trì Yên lấy hết đống quần áo trong vali ra, dựa theo cỡ size mà phân ra, đợi lát nữa mang hai bộ qua cho Khương Vận, một bên lại dịu giọng đáp lại: “Em cũng sẽ nghe lời ông xã.”
Lúc Trì Yên gọi cho Khương Dịch phần lớn không có chuyện to tát gì, đề tài chỉ là tùy tiện tìm nói mà thôi, vì thế cũng có thể tùy lúc kết thúc.
Một cuộc điện thoại mất hơn mười phút, vì tiếng bụng kêu vang dội của Trì Yên xuyên qua di động mà kết thúc.
Lúc Trì Yên bị Khương Dịch cưỡng chế ra lệnh đi ăn cơm, đã là 8h 5 phút tối.
Khách sạn cung cấp dịch vụ đưa cơm lên tận phòng, Trì Yên mới vừa tìm được số dịch vụ chuẩn bị gọi, lại thấy tin nhắn của Khương Vận.
Vừa rồi cô gọi điện thoại nhập tâm quá mức nên mất hơn 10 phút mới nhìn thấy.
Khương Vận: 【 chị cảm thấy sau này chắc phải cho em một quy định, không được gọi điện cho Khương Dịch lúc đang bàn chính sự! 】
Bị Khương Vận một câu xuyên tim như vậy, Trì Yên cũng cảm thấy đuối lý, thuận miệng nói dối: 【 không gọi điện thoại mà, vừa rồi em vào toilet thôi. 】
Khương Vận: 【 ăn chưa? 】
Trì Yên: “……”
Vấn đề này Khương Vận hỏi đúng là gãi đúng chỗ ngứa.
Khương Vận không nghĩ đến chuyện này nữa, thấy cô không đáp, trực tiếp gọi điện qua: “Vừa rồi có gọi bữa tối rồi, Tiểu Trì, qua đây ăn cùng đi, vừa hay có chút việc muốn nói với em.”
Lúc chị gọi đến, Trì Yên vừa rồi cũng đang xem lại tin nhắn chị gửi cho, một danh sách dài, tất cả đều là về đại ngôn lần này, cùng với thời gian chiếu 《Người dẫn đường 》.
Chuyện công cơ bản đều đã nói xong, vậy cũng chỉ còn lại việc tư mà thôi.
Trì Yên không hỏi nhiều, chỉ ôm quần áo vào trong lòng, sau đó sang phòng Khương Vận ở cách vách
Khương Vận không sợ lạnh bằng Trì Yên, nên điều hòa trong phòng cũng hơi thấp một ít, Trì Yên cảm thấy lạnh, dứt khoát tại chỗ lấy đồ phòng bị, khoác luôn áo long ăn cơm với chị.
Kết quả ăn một nửa lại cảm thấy nóng, Khương Vận duỗi tay túm túm quần áo cô: “Tiểu Trì, chị có thể hiểu là em thích bộ quần áo này, nhưng cũng không đến mức mặc đi ăn cơm thế này chứ?”
Trì Yên quả thật cũng nóng, vì thế lập tức thay một cái áo choàng hơi mỏng.
Hôm nay Khương Vận hơi lạ.
Hoặc là phải nói, tối nay Khương Vận hơi lạ.
Trì Yên ăn cơm mất hơn mười phút, loáng thoáng có thể cảm giác được ánh mắt Khương Vận luôn chiếu qua, như có như không.
Cũng không nói lời nào, chỉ là nhìn cô mà thôi.
Cuối cùng sau khi húp một ngụm cháo, Trì Yên cắn cắn chiếc đũa, ngẩng đầu nhìn Khương Vận: “Chị Vận, chị nhìn em như thế làm gì?”
Khương Vận cũng từng nhìn cô một lần như thế, hình như là chị đến nhà tìm Trì Yên, kết quả ngoài ý muốn thấy Khương Dịch ở đó
Trì Yên ấn tượng sâu sắc với loại ánh mắt này, cảm thấy bản thân lại làm sai điều gì, có chút chần chừ lại lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ em lại chọc vào chuyện gì không hay rồi?”
Nếu Trì Yên đã hỏi, Khương Vận cũng không che dấu nữa, vừa buông đũa, còn nhân tiện bỏ luôn chiếc đũa đang bị Trì Yên cắn ở trong miệng ra.
“Tối nay gọi em qua đây, là muốn nói với em chuyện của dì Phùng.”
Trì Yên nghẹn lại.
May mà Khương Vận đã lấy chiếc đũa ra, nếu không có khả năng cô sẽ vì hoảng quá mà cắn gãy cái đũa luôn mất.
Dáng ngồi của Trì Yên cứng đờ, trong miệng rõ ràng còn lưu lại mùi cháo hải sản, cô lại cảm thấy tất cả đều vô vị.
Khương Vận thấy hết phản ứng của cô, ho nhẹ một tiếng mới tiếp tục: “Chị hôm nay cũng mới biết được chuyện này.”
Phùng Tân Lam định cư ở nước ngoài, chuyện bà ấy về nước sự, cũng là ngẫu nhiên hôm nay chị gặp mới biết được.
Trì Yên không nói chuyện.
Khương Vận lại tiếp tục nói: “Vừa rồi chị thấy bà ấy, bà ấy nhờ chị chăm sóc em thật tốt. “
Xem ra người này với cô thật đúng là hiểu tận gốc rễ.
Trì Yên vẫn trầm mặc — cô chănhr có gì muốn nói về đề tài này cả.
“Chị không biết Khương Dịch có phải đã sớm biết rồi không, nhưng thật sự nó vẫn chưa từng nói gì với chị cả.” Khương Vận nhanh chóng quay lại đề tài này, “Trước kia chị chỉ cảm thấy em có nét giống bà ấy, nhưng trước nay cũng không nghĩ nhiều quá, em biết vì sao không?”
Khương Vận vẫn còn tâm trạng hỏi cô, nhưng Trì Yên căn bản chẳng có tâm trạng mà trả lời.
Tâm trạng của cô đã rơi thẳng xuống đáy vực rồi. Nói chuyện cũng không còn tí sức lực nào.
Khương Vận cười cười: “Bởi vì cảm thấy hai người chỉ là giống nhau, nhưng trên trái đất có mấy tỷ người, người giống nhau lại nhiều như thế……”
Cho nên gien đôi khi thật sự mạnh, không lúc nào không nhắc nhở cô sự thật này.
“Chị không nghĩ nhiều là vì, hai người trừ ngoại hình giống nhau, còn lại chẳng có nét nào tương đồng nữa.”
Khương Vận còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Trì Yên, ấn tượng đầu tiên đối với cô bé này chính là tiểu bạch thỏ, hiền không chịu được.
Khương Dịch mỗi lần nghe được đều chỉ cười cười, cũng không phản bác.
Cuối cùng Trì Yên cũng không nhịn được hỏi một câu: “Bà ấy là dạng người gì?”
Không tò mò là điều không thể.
Phùng Tân Lam trong trí nhớ của cô, đều luôn luôn mờ nhạt ít ỏi, ít ỏi đến mức một cơn gió thổi qua một cái liền chẳng còn dấu vết gì nữa.
Khương Vận dùng tám chữ tổng kết: “Trong ngoài bất nhất, thủ đoạn cao minh.”
Trì Yên giương mắt nhìn chị, đáy mắt trong trẻo, nhìn không cảm xúc gì.
“Chị nhớ rõ bà ấy mới vừa gả vào nhà chị không bao lâu thì đã mang thai, sau đó đi vài bệnh viện tư kiểm tra xác định là con trai. Nhưng cha chị là chẳng phải một người đàn ông tốt đẹp gì, vợ mang thai vẫn ra bên ngoài chạy nhảy vui chơi.”
“Sau lại có một người phụ nữ cũng có thai, tới tận trong nhà khiêu khích chủ nhân, sách, em đoán ngày đó đã xảy ra chuyện gì?”
Trì Yên cũng đoán thật: “Người phụ nữ kia xảy thai?”
“Ngược lại,” Khương Vận ghé sát lại một chút, “Dì Phùng xảy thai.”
Mắt Trì Yên hơi hơi căng lớn, cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Khương Vận khẽ cười một tiếng, “Ông bố này của chị có một tật xấu, chính là trọng nam khinh nữ. Mà cái thai của người phụ nữ kia lại là còn gái, còn làm cho ông ấy mất đi thằng con trai, vốn dĩ khi đó chỉ thiếu chút nữa là có thể đẩy dì Phùng xuống leo lên, kết quả lại chết ngay ở ngưỡng cửa cuối cùng.”
Khương Vận ngoắc ngón tay với Trì Yên.
Rõ ràng trong phòng không có người khác, nhưng Khương Vận vẫn ép giọng xuống thực nhẹ: “Nói cho em a Tiểu Trì, dì Phùng là cố ý đấy.”
Lúc ấy Khương Vận vẫn chưa lớn lắm, vẫn còn ở nhà.
Một lần nửa đêm chị đói bụng tỉnh giấc, muốn đi xuống lầu tìm ít đồ vật ăn, kết quả mới ra khỏi phòng, đã nghe được Phùng Tân Lam đang gọi điện thoại.
Là về thuốc làm xảy thai.
Bà ta lại vì giải quyết tiểu tam kia mà tính kế luôn cả bản thân mình.
“Đúng rồi còn có một chuyện, lần đó khả năng là bà ấy uống thuốc nên xảy ra vấn đề, sau đó cũng chưa từng thấy mang thai nữa.”
Có ý nghĩ khẽ thoảng qua trong đầu, vẫn chưa thành hình đã bị Khương Vận nói câu tiếp theo đánh tan: “Đến nỗi ba chị, chắc là áy náy với bà ấy, sau này dù có chơi đùa bên ngoài thế nào, cũng không đề nghị ly hôn nữa.”
Khương Vận hỏi cô: “Tiểu Trì, em nói bà ấy làm như vậy là tốt hay là xấu đây?”
Cả quá trình Trì Yên cũng chẳng nói được mấy chữ, mãi đến khi sắp kết thúc, cô mới đáp lại: “Đối với bà ấy, chắc là tốt rồi.”
Ít nhất bà ấy muốn theo đuổi vinh hoa phú quý, đều đã được bảo đảm rồi.
Trừ khi đêm khuya đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mơ, bằng không chắc cũng chẳng để ý không con cái thờ phụng đâu?
*
Sau khi Trì Yên về phòng mình, trằn trọc khó ngủ.
Thật vất vả thiếp đi, lại gặp ác mộng không ngừng.
Trong mơ tất cả mọi người chỉ có thân không có mặt, Trì Yên bừng tỉnh, lấy di động ra xem, hơn 3h sáng.
Đêm khuya tĩnh lặng, ánh đèn đường ngoài cửa sổ cũng chìm vào giấc ngủ.
Tầm nhìn trừ ánh sáng từ màn hình di động, đều đen nhánh một mảnh.
Trì Yên mồ hôi ướt đẫm cả người, thật sự ngủ không được, chỉ có thể cầm di động xem mấy tập phim sitcom.
Mãi đến hơn 7h sáng, đèn đường lục tục tắt, ánh mặt trời đã chiếu tỏa, Trì Yên vẫn không hề buồn ngủ.
Chuyện Khương Vận kể cho cô so với phim sitcom lại còn hấp dẫn hơn nhiều, chờ Trì Yên sắp xếp lại suy nghĩ, mới đột nhiên ý thức được câu nói đầu tiên Khương Vận nói hôm qua____ chị nói hôm nay chị thấy Phùng Tân Lam.
Trì Yên giơ tay sờ sờ trán, trên vẫn còn một tầng ướt mỏng.
Tay mới vừa buông xuống, màn hình di động lại sáng lên.
Không phải Khương Dịch, cũng không phải Khương Vận.
Mà là một dãy số xa lạ.
Trì Yên mơ hồ có thể đoán được là ai, dứt khoát ấn không nhận.
Tiếng chuông di động lại nhanh chóng vang lên, Trì Yên vốn đang muốn bỏ, kết quả lại thấy điện báo, lần này là Khương Dịch.
Trì Yên từ trên giường ngồi dậy, nhận điện thoại, nhẹ nhàng “Uy” một tiếng,
Bởi vì hơi mệt, nghe không lớn như bình thường.
Giọng nam đầu kia truyền tới: “Làm sao vậy?”