Đọc truyện Ngông Cuồng Chiếm Đoạt – Chương 15
“Cha nuôi…không…ưm!” thân thể mềm mại như lụa của Lam Hạ bị gói gọn trong tay Ngạo Lăng Cẩn. Một tay lại ghì chặt sau gáy của cô khiến cô nhất cử nhất động đều hoàn toàn bị bài xích không đường trốn chạy.
Cánh môi hồng nhuận bị hôn đến đỏ ửng, cổ họng của Lam Hạ cũng vì vậy mà mỗi lúc mỗi trở nên khô khan khó chịu. Ngạo Lăng Cẩn đã từ lâu tham luyến cái tên này của cô, tham luyến tất cả những gì thuộc về cô.
Chính bản thân một tên bá chủ trong giới hắc đạo như anh cũng không nghĩ, có một ngày lại như một tên si nhân đắm chìm trong bể tình mộng mị, trầm luân trong một đáy mắt thơ dại không điểm chút bụi đời. Lam Hạ hệt như một cái nắng nhẹ đầu mùa đằm thắm khẽ phủ xuống cuộc đời Ngạo Lăng Cẩn – màu nắng nhạt có lẽ cả một đời sẽ bất tru bất diệt.
Đầu óc non nớt đơn thuần của Lam Hạ hiện giờ hỗn loạn vô cùng. Cách đây ba năm, nụ hôn mà cô nghĩ là Ngạo Lăng Cẩn vô tình đánh rơi lên trán cô hoá ra lại không đơn giản như cô đã nghĩ. Để bây giờ, khi kịp nhận ra thì sự việc lại đi quá xa. Cánh môi thường ngày trông lạnh lẽo là thế của anh nhưng lại mang một hơi thở nóng rực như hoả nhiệt bao trùm khắp cơ thể lẫn thần kinh của cô.
Bàn tay Lam Hạ đưa lên cố đẩy lấy thân người Ngạo Lăng Cẩn, nhưng anh lại ngang tàn ghì chặt cô hơn. Đem đầu lưỡi bạt mạng tiến công sâu vào càn quét mọi dư vị ngọt ngào như mật hoa nơi cánh môi của cô. Sự vùng vẫy yếu ớt của cô trong tay Ngạo Lăng Cẩn vô tình làm rơi búi tóc được cô ghim hờ bằng một cây bút. Từng làn tóc đen ánh mềm mướt như nhung được bung xoã bay nhẹ trước cơn gió đêm đang hờ hững lùa vào.
Bước chân Ngạo Lăng Cẩn tiến tới, dồn ép thân người Lam Hạ ngã nhào rơi xuống mặt nệm. Trên nền xám tro của ga nệm, làn da trắng trẻo của cô lại càng được tôn lên nổi bật. Hệt như một viên ngọc nhỏ toả sáng rực rỡ giữa một mảng màu u ám.
Cánh môi của Lam Hạ bị Ngạo Lăng Cẩn hôn đến sắp sưng tấy, cô nhíu mày đánh vào lưng anh thật mạnh. Bất chợt, người đàn ông bên trên dừng lại, anh rời khỏi cánh môi đỏ chót kia, lại đem đôi nhãn khí lạnh lùng nhìn cô.
Lam Hạ trong lòng rộ lên tia kinh sợ, khi trong đáy mắt thâm sâu vốn có đó của Ngạo Lăng Cẩn không đơn gian chỉ là sự áp đảo thường thấy – mà còn có sự hiện diện của dục vọng chiếm hữu. Lam Hạ nhỏ bé bị thâu gọn nhấn chìm vào trong đáy mắt ngang tàn đó của anh, cô run rẫy, khẽ hé môi gọi lấy anh một cách nhỏ xíu.
“Cha nuôi…”
Rãnh môi Ngạo Lăng Cẩn chợt cong nhẹ, ngón tay cái cố tình lướt qua cánh môi dưới mềm mại của Lam Hạ. Đôi mắt lại lần nữa ánh lên tia gian trá, một thanh âm thâm trầm như sỏi như đá khẽ cất lên một tiếng, thật ngắn gọn: “Hạ!”
Tiếng gọi vừa khơi gợi lại rất nhẹ nhàng, tha thiết của Ngạo Lăng Cẩn như đánh động đến từng tế bào thần kinh của Lam Hạ. Cô cảm giác chạy dọc khắp thân thể mình là một mạch xúc cảm kì lạ đang cuộn trào như sóng vỗ.
Cánh môi nhỏ nhắn của cô khẽ run mấp mấy, cô đưa đôi mắt ngơ ngác lẫn khó hiểu nhìn anh, nhẹ giọng thốt lên: “Cha nuôi! Cha…cha có biết cha đang làm gì hay không?”
“Vậy…con có biết hiện giờ, dáng vẻ của con trông ra sao hay không?” Ngạo Lăng Cẩn trầm giọng hỏi ngược lại Lam Hạ. Phút chốc làm cô lúng túng, toàn bộ dung mạo thanh tú kia một lúc được đỏ bừng, nóng hổi.
Bàn tay ấm áp của Ngạo Lăng Cẩn bất thình lình đưa lên chạm vào bờ vai nhỏ của Lam Hạ, thật nhẹ nhàng, anh kéo lấy sợi dây áo tuột khỏi vai cô. Bờ vai trần trơn nhẵn mau chóng được lộ ra một cách hoàn hảo.
Lam Hạ giật mình, cô như hoàn hồn trở lại sau khi bị thả trôi vô định trong một mớ cảm xúc vô hình. Cô bắt đầu phản kháng, bàn tay mảnh khảnh vừa đưa ra đã bị Ngạo Lăng Cẩn ghì chặt xuống nệm.
“Cha nuôi…Con biết con sai rồi! Con không qua lại với Nguỵ Thái Văn nữa! Con xin lỗi…” Lam Hạ mếu máo van xin, nhìn cô chẳng khác gì một con mèo nhỏ đang ra chiều nũng nịu trong đôi mắt đầy lửa dục của Ngạo Lăng Cẩn.
Năm ngón tay của anh âu yếm đan xen vào nước tóc mềm mượt mát lạnh của Lam Hạ, biểu diện lạnh lùng không chút biến động, anh lần nữa hạ thấp gương mặt hôn lấy cánh môi của cô con gái nhỏ.
Thân thể Lam Hạ bị ghì chặt, dưới sức đè nặng nề từ vóc người to lớn của Ngạo Lăng Cẩn, cô hoàn toàn bị anh đưa vào thế bí. Đầu lưỡi của anh ngang ngược tách lấy cánh môi đang mím chặt mà tiến sâu vào trong. Nhẹ nhàng, từ tốn thưởng thức mùi vị trinh nguyên mới mẻ của thiếu nữ vừa đạt độ tuổi trưởng thành.
“Ưm…hm!” nơi cổ họng Lam Hạ chỉ còn những thanh âm vô nghĩa không rõ. Thần kinh bị bức đến sắp căng đứt thành từng đoạn, thân nhiệt bỗng chốc lại nóng lên một cách kì lạ. Cảm xúc thi nhau dằn xé, đấu tranh trong cõi lòng của cô, những mảnh kí ức vụn vặt về Ngạo Lăng Cẩn đang dần bị vỡ nát. Cha nuôi của cô rốt cuộc là một nguòi như thế nào? Tại sao đã bao nhiêu năm trôi qua, mọi sự hiểu thấu về con người này chỉ vỏn vẹn là một con số không tròn trỉnh.
Bất chợt, cơ thể nằm dưới người Ngạo Lăng Cẩn vùng vẫy điên loạn hơn khi Lam Hạ cảm nhận một sự mơn trớn đang lướt nhẹ lên chân cô rồi trượt dần vào dưới lớp váy ngủ.
Bàn tay của Ngạo Lăng Cẩn mặc nhiên tự tại động chạm lên vùng da thịt non mềm sau làn váy ngủ mát lạnh. Từng ngón tay chậm rãi xoa nắn cặp mông căng tròn của Lam Hạ, lại tham lam hơn khi luồn vào mảnh quần lót bé xíu mà trực tiếp động chạm lên da thịt mướt mát
Làn váy ngủ dài chạm gối của Lam Hạ bị một tay Ngạo Lăng Cẩn vén cao lên tận bụng. Mảnh quần lót màu hồng nhạt bằng vải ren gợi cảm nhanh chóng đập ngay vào mắt anh. Buông bỏ cánh môi của cô, anh lại tiếp tục hôn dần xuống nơi cổ gợi cảm. Từng chút đem mọi tấc da thịt với hương vị hoàn hảo của cô nuốt vào trong khoan miệng.
Liếm láp nhẹ nhàng nơi xương quai xanh tinh tế, bàn tay theo từng dòng dục tính trượt dọc theo đường cong cơ thể của Lam Hạ, thích thú sờ lên chiếc bụng phẳng lì, chạm quanh lỗ rốn những vòng tròn đầy khiêu khích khiến cô vô thức nổi đầy gai óc.
Bất chợt, khi cánh môi Ngạo Lăng Cẩn hôn xuống gò ngực của Lam Hạ, anh hoàn toàn có thể nhận ra…lồng ngực của cô đang thổn thức từng cơn. Anh dừng mọi hành động đang diễn ra trên thân thể cô, ngẩng cao khuôn mặt nhìn chằm chằm vào dung mạo kiều mị.
Đầu lông mày Ngạo Lăng Cẩn thoáng nhíu lại, khi thứ anh nhận lấy từ Lam Hạ là một biểu diện lạ lẫm…lần đầu tiên trong suốt chín năm qua anh mới được trông thấy.
Trong đôi mắt to tròn trong trẻo thường ngày của Lam Hạ là một sự kinh khiếp đến tột độ. Thứ nước ướt át kia nhuốm đầy cả đôi đồng tử đẹp đẽ vốn có. Cổ họng cô liên tục bật ra những tiếng uất nghẹn nghe thôi cũng đã vội đau lòng.
Ngạo Lăng Cẩn lặng người nhìn cô gái dưới thân mình khóc đến toàn thân run rẫy. Cửa miệng buông ra một tiếng thở dài đầy mệt mỏi, anh thả lỏng cơ thể, một lúc bất chợt nằm ngã sang một bên.
Lam Hạ căng mặt, hàng mi ướt đẫm khẽ dao động. Yết hầu cô trượt xuống vài cái, lấy lại bình tĩnh mà chầm chậm đưa mắt nhìn sang người đàn ông nằm sát bên cạnh mình.
Ngạo Lăng Cẩn hai mắt nhắm chặt, hơi thở nam tính đượm nồng men rượu đều đặn nhả ra từng đợt. Đầu óc Lam Hạ một lúc như bị choáng váng, cô vừa như ngạc nhiên lại vừa như bị sốc. Cánh môi giật giật khẽ thì thầm tự hỏi: “Cha nuôi…là do cha nuôi say quá nên…”
Lam Hạ ngồi dậy, chỉnh trang lại chiếc đầm ngủ cho ngay ngắn. Cô hồi hộp nhìn gần hơn gương mặt như đang ngủ của Ngạo Lăng Cẩn mà liều mạng gọi lấy: “Cha nuôi!”
Vẫn không có phản ứng, đáp lại Lam Hạ ngoài tiếng gió rít bên ngoài khung cửa sổ chỉ là tiếng thở mạnh mẽ của Ngạo Lăng Cẩn. Cô ngồi co ro ở ngay góc giường, đầu óc hỗn loạn chảng hiểu chuyện quái quỷ gì đã diễn ra.
Từ lúc nhận thức được thứ tình cảm không nên có của bản thân dành cho Ngạo Lăng Cẩn. Lam Hạ đã luôn một mình tự đấu tranh thế nào mới giữ cho ý chí được mạnh mẽ không đổ gục trước người đàn ông khi thì nóng nảy, lúc lại lạnh lùng.
Nhưng bao nhiêu công sức của Lam Hạ bấy nhiêu lâu nay trong tích tắc đã bị Ngạo Lăng Cẩn phá hỏng. Nhưng nếu cô trách anh chín, thì cô lại tự trách mình đến mười. Bởi cô nghĩ Ngạo Lăng Cẩn vì say nên mới hành động nông nổi…còn cô là kẻ tỉnh táo lại chẳng khác gì kẻ say mèm.
Lam Hạ chẳng hiểu được tâm tư mình rốt cuộc là như thế nào. Cô cảm thấy bản thân bị tổn thương đến cùng cực khi bị Ngạo Lăng Cẩn đối xử như vậy. Hôn cô, chạm lên da thịt của cô…tất cả những điều đó đều xuất phát từ rượu. Vậy trong thâm tâm của anh…Lam Hạ cô chiếm giữ vị trí gì kia chứ?
Dòng suy nghĩ đến đây, Lam Hạ như bừng tỉnh. Cô lau sạch nước mắt, tự vả vào mặt mình vài cái khá mạnh, lại thầm nói như kẻ mất hồn: “Mình…mình đang trông đợi điều gì ở cha nuôi sao? Mình điên rồi! Mình thực sự điên rồi!”
Lam Hạ cắn môi cố không phát ra tiếng khóc, cô bước xuống giường ôm mặt chạy khỏi phòng. Tiếng cửa đóng sầm lại, bàn tay Ngạo Lăng Cẩn thoáng nắm chặt lên ga nệm đến xộc xệch. Anh chậm rãi hé nhẹ hàng mi, trước mặt chỉ còn sót lại một chút bóng hình của Lam Hạ.
Ngạo Lăng Cẩn khép mắt bật cười khổ sở, một tay đập nhẹ xuống mặt nệm mà tự trách: “Tệ thật! Làm cô ấy sợ đến phát khóc…!!”
Trong đầu Ngạo Lăng Cẩn, hình ảnh tội nghiệp của Lam Hạ vừa rồi vẫn chưa sao xoá bỏ khỏi tâm trí anh. Ánh mắt thống thiết ướt đẫm, cánh môi run rẫy đỏ mọng. Toàn bộ diện dung thơ ngây, thanh thuần nhất của cô đều bị anh bóp cho méo mó hẳn đi.
Ngạo Lăng Cẩn nằm ngửa, mắt nhìn vô định lên khoảng trần nhà cao rộng bên trên. Mọi thứ xung quanh anh hiện giờ đều bị mờ nhạt, thứ duy nhất chiếm đóng trong đáy mắt anh chỉ có mỗi Lam Hạ, thứ văng vẳng bên tai anh cũng chẳng có gì ngoài tiếng khóc nức nở của cô.
Bàn tay đưa lên vò lấy đầu tóc của mình, Ngạo Lăng Cẩn mệt mỏi tự nói: “Lam Hạ! Tôi rốt cuộc…phải làm sao mới đúng đây?”
***
Nắng sớm bên ngoài khẽ luồn qua rèm cửa, trải xuống nền nhà những tia vàng nhạt dài ngắn khác nhau khắp một khoảng giữa phòng. Bên trong phòng tắm, Ngạo Lăng Cẩn đang thoải mái ngâm mình trong bồn nước nóng. Xông một ít tinh dầu cho thần kinh dễ chịu đôi chút sau một đêm mất ngủ.
Đêm qua, sau khi Lam Hạ rời khỏi. Ngạo Lăng Cẩn anh đã không hề chợp mắt được dù chỉ là một khắc. Thứ ham muốn nguyên thuỷ nhất vẫn còn tồn đọng trong con người anh, chẳng qua anh chỉ là đang cố sức kiềm hãm nó lại. Nếu không…người tổn thương chỉ có mỗi mình Lam Hạ.
Ngạo Lăng Cẩn cơ hồ ngửa đầu ra sau, nhắm mắt cố gắng giúp tâm trạng ổn định sau một loạt xúc cảm hỗn độn. Bên ngoài, giọng của Hắc Vũ vang lên truyền vào.
“Thiếu gia! Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đó!”
Mở mắt nhìn ra phía cửa, Ngạo Lăng Cẩn nghĩ ngợi một lúc rồi mới đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm. Lau khô cơ thể, khoác lên người chiếc áo choàng bằng vải nhung màu đen.
Bước khỏi phòng tắm, anh đi đến ngồi bên chiếc bàn gần ngay cửa sổ – nơi đã sắp xếp sẵn bữa ăn sáng thịnh soạng. Ngồi xuống ghế, Ngạo Lăng Cẩn thoải mái hỏi: “Mọi thông tin cũng đã nắm rồi chứ?”
Hắc Vũ cúi đầu, thận trọng đáp: “Đã nắm rất rõ, thưa thiếu gia! Nguỵ gia lần này chắc chắn sẽ trắng tay trong buổi thầu ngày hôm nay!”
“Tốt! Những kẻ không biết lượng sức, vẫn là nên dạy cho chúng một bài học!” giọng nói trầm ổn của Ngạo Lăng Cẩn nhẹ nhàng nhả ra. Rãnh môi lạnh lùng nhếch cười kiêu căng vô cùng.
Lúc này, khi thấy Ngạo Lăng Cẩn đã bắt đầu dùng bữa sáng. Hắc Vũ theo thường lệ rót một ly rượu nhẹ cho anh, thói quen này của anh đã có từ lâu. Uống một ly rượu nhẹ vào sáng sớm, với anh – nó giúp tinh thần của anh được tốt hơn một chút.
Nhưng hôm nay, khi Hắc Vũ chỉ vừa cầm lấy chai rượu, còn chưa kịp nghiêng lấy thân chai thì bàn tay Ngạo Lăng Cẩn đã đưa ra mà khẽ nói: “Không cần! Hôm nay tôi không muốn đụng đến nó!”
Biểu diện Hắc Vũ hơi lấy làm thắc mắc, hắn nhìn ông chủ của mình đang chậm rãi thưởng thức bữa sáng mà không nén được, bèn lên tiếng hỏi: “Thiếu gia, có phải ngài thấy không khoẻ? Có cần tôi gọi bác sĩ Ninh đến để…”
“Không cần đâu! Tối qua tôi uống rượu hơi nhiều…nên hiện giờ tạm thời không muốn ngửi thêm men rượu nữa! Đem cất đi!” Ngạo Lăng Cẩn vừa cầm dao thuần thục cắt lấy miếng thịt bò thượng hạng trên dĩa vừa thờ ơ đáp.
Hắc Vũ nhíu mày, tuy cửa miệng đã nhanh chóng nói: “Vâng!” nhưng trong lòng lại vẫn cơ hồ hoài nghi. Trước giờ, hắn chưa từng thấy Ngạo Lăng Cẩn mang tâm tư không ổn định thế này. Đã từ rất lâu, ngoại trừ một lần duy nhất hắn chứng kiến anh nổi điên vì nhớ lại quá khứ tàn khốc…thì đây là lần thứ hai hắn thấy anh mang trên người vẻ mặt bất ổn.
Trong đầu Hắc Vũ đột nhiên không hiểu vì sao lại nghĩ đến Lam Hạ. Điều này khiến hắn khó chịu vô cùng, nhưng ở trước mặt Ngạo Lăng Cẩn thì không cho phép hắn có một chút biểu hiện đáng ngờ nào. Sơ suất một tí cũng có thể dẫn đến những kết quả không đáng mong muốn.
Đối với Hắc Vũ, hắn ngay từ đầu chưa một ngày ưa thích Lam Hạ. Trong mắt hắn, Lam Hạ chẳng khác gì một của nợ rắc rối từ Trịnh gia gửi xuống cho Ngạo Lăng Cẩn.
Hơn nữa, cô lại là con gái duy nhất của kẻ thù số một Ngạo gia. Vậy mà, từ chán ghét thì Ngạo Lăng Cẩn lại đột ngột chuyển thành yêu thương không điểm dừng. Từ lập mưu tính kế để trả thù…anh lại mang mọi sự quan tâm, sủng ái dành trọn cho con gái của kẻ thù.
Ông chủ của hắn…hoàn toàn không phải người như vậy. Ngạo tiên sinh mà Hắc Vũ hắn bao lâu luôn sùng bái, ngưỡng mộ là một kẻ lạnh lùng, nhẫn tâm lại vô tình tuyệt đối. Với kẻ thù, nhất định anh sẽ không có khái niệm mềm lòng.
Vậy mà chỉ có một Trịnh Lam Hạ – sự xuất hiện của cô đã một lúc đảo lộn tất cả những gì tự nhiên vốn có. Hắc Vũ thực sự chỉ muốn một phát tống cô gái này ra khỏi Bạch Ngự dinh để trả lại sự yên ổn cho tất cả mọi người. Cho Ngạo Lăng Cẩn, cho hắn và cho cả Mao Vũ.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Ngạo Lăng Cẩn mặc lên người một bộ âu phục màu đen quen thuộc, được thêu thêm hình tượng một con rồng bằng chỉ vàng ngay nơi ngực áo bên trái, ở bên mắt của con rồng này được khảm một viên kim cương trắng, tinh tế lại quyền lực vô cùng.
Vừa đi xuống cầu thang, vừa chỉnh lại caravat, anh đưa mắt nhìn quanh rồi hỏi: “Tiểu thư đâu?”
Lam Vũ đi cạnh, vội nói vào: “Thiếu gia, tiểu thư từ sáng sớm chưa hề bước ra khỏi phòng! Tôi nghe Sa quản gia nói lại, ngay cả đồ ăn sáng tiểu thư cũng không động đến!”
Nghe đến đây, trong lòng Ngạo Lăng Cẩn chợt dấy lên một mối bất an. Bước chân vừa xuống khỏi bậc thang cuối cùng thì chợt dừng lại, anh xoay lưng muốn lên kiểm tra xem rốt cuộc Lam Hạ có phải vì tối qua bị anh doạ đến phát ốm hay không?
Nhưng chỉ vừa mới xoay người, Hắc Vũ đã cúi đầu tỏ vẻ lo ngại mà nói: “Thiếu gia! Buổi thầu đã sắp đến giờ! Chúng ta không thể chậm trễ hơn nữa!”
Đôi mắt sắc lạnh như lưỡi dao của Ngạo Lăng Cẩn thoáng nhìn sang tên thủ hạ đang ngăn cản mình. Nhãn khí rõ ràng rộ lên tia khó chịu, nhưng nhìn lên chiếc đồng hồ đắt giá trên cổ tay, quả thực không còn nhiều thời gian.
Ngạo Lăng Cẩn xoay mặt trở về, thở dài một cái rồi gọi thật to: “Sa quản gia!”
Từ phía bên phải, Sa quản gia đã nhanh chóng đi đến ngay trước mặt anh mà cúi đầu đáp: “Thiếu gia gọi tôi.”
Không nhìn bất cứ ai, Ngạo Lăng Cẩn vẫn một thái độ lạnh nhạt, nói như ra lệnh tuyệt đối: “Trông chừng tiểu thư cho tôi…Nếu thấy tiểu thư không khoẻ, cứ gọi bác sĩ Ninh đến đây! Rõ chưa?”
“Tôi rõ, thưa thiếu gia, ngài yên tâm!” Sa quản gia vẫn không dám ngẩng đầu, chỉ khép nép nhẹ nhàng đáp lời.
Bóng dáng uy nghiêm của Ngạo Lăng Cẩn khuất dần, đoàn xe sang trọng lần lượt nối đuôi nhau rời khỏi Bạch Ngự dinh. Sa quản gia lúc này mới quay sang căn dặn đám người làm vài lời: “Nói với nhà bếp, làm vài món ăn nhẹ dễ tiêu hoá cho tiểu thư. Nhanh lên!”
“Dạ vâng!”
Bên trên, trong căn phòng rộng rãi sang trọng nhưng cũng rất trang nhã, phía sau bức rèm cửa, một bàn tay trắng ngần đang len lén vén nhẹ để thuận mắt quan sát điều gì đó từ bên dưới.
“Cha nuôi đi rồi…” Lam Hạ thở phào nhẹ nhõm, tay vuốt lên ngực mà cố tự trấn an bản thân. Cả đêm hôm qua, cô dường như cũng chẳng khá hơn Ngạo Lăng Cẩn khi thức trắng hoàn toàn.
Tâm tình của cô đến bây giờ vẫn không một phút giây nào được yên ổn. Hệt như một mặt hồ đang bị dậy sóng dữ dội, cuồn cuộn trong lồng ngực nhỏ bé của cô từng hồi tức tối khó chịu.
Lam Hạ mệt mỏi ngồi bệt xuống giường, tay ôm lấy chiếc gối để trước ngực mà tì cằm mình lên đó. Hàng lông mày khẽ cau có, cô lại vô thức thở dài mà lẩm bẩm: “Mình làm sao đối mặt với cha nuôi? Đêm hôm qua…liệu cha nuôi có nhớ hay không? Chắc điên mất….”
Lam Hạ lẩm bẩm một hồi rồi lại ôm đầu gào lên, bất chợt tiếng gõ cửa đột ngột vang lên làm cô giật mình. Bên ngoài, tiếng của Sa quản gia nhẹ nhàng truyền vào: “Tiểu thư, tôi mang bữa sáng lên cho cô!”
“Bữa sáng! Chẳng phải đã mang rồi sao?” Lam Hạ thắc mắc nghĩ ngợi. Cô bước xuống giường, đi đến mở cửa thì quả nhiên thấy trên tay Sa quản gia là một khay vàng có đựng một bát sành được đậy nắp kín. Cạnh bên là một chén nhỏ cùng thìa nguyên bộ giống nhau y đúc.
Lam Hạ nghiêng đầu, ngớ ngẫn hỏi: “Bác Sa! Bữa sáng của con đã có rồi kia mà. Sao bây giờ lại…”
“Là thiếu gia dặn riêng cho tiểu thư!” Sa quản gia cắt ngang lời của Lam Hạ. Câu nói đơn giản là thế nhưng đối với tâm tình đang hỗn loạn của cô quả thực như một đòn đánh trí mạng thật mạnh.
Mép môi cô giật giật, cô lấp bấp đáp: “Cha…cha nuôi?”
“Phải!” Sa quản gia vui vẻ đáp, bà đi luôn vào trong phòng, cẩn thận đặt khay vàng lên bàn mà nói tiếp: “Sáng nay, khi nghe tiểu thư không chịu ăn sáng. Nghĩ là tiểu thư không khoẻ nên căn dặn tôi phải chăm sóc cô thật tốt!”
Lam Hạ đi chậm rãi đến bên bàn, cô tròn mắt chớp chớp nhìn chằm chằm vào bát súp vi cá tổ yến trên bàn đang được Sa quản gia thận trọng cho ra chén nhỏ. Trong đại não lại vang lên vô số âm thanh vụn vặt va chạm vào nhau đến đau nhức.
Cô nheo mắt tỏ vẻ không hợp tác, đưa tay ra trước lắc đầu mà gượng cười: “Bác Sa, con thực sự không muốn ăn!”
Sa quản gia nhìn Lam Hạ, nét mặt hiền từ phúc hậu của bà thoáng lo lắng, bà lại buồn lòng trêu ghẹo: “Tiểu thư, cô muốn thân già này bị quở trách hay sao?”
“Không! Không phải như vậy!” Lam Hạ nhảy dựng lên, vội xua xua tay mà nói vào. Thấy thế, Sa quản gia lại phì cười, bà nắm hai bả vai nhỏ nhắn của cô mà ghì cô ngồi xuống ghế, lại nói: “Không phải thì tiểu thư hãy ngoan ngoãn mà dùng hết bát súp này đi. Thiếu gia có hỏi, tôi sẽ dễ ăn nói hơn!”
Lam Hạ cười đầy gượng gạo, yết hầu của cô mặc nhiên trôi xuống, cố kiềm nén mọi cảm xúc không được phép biểu lộ mà ép mình cầm lấy thìa, chậm rãi đưa lên miệng từng ngụm súp nóng hổi.
Cứ mãi nhớ đến câu nói của Sa quản gia – rằng chính Ngạo Lăng Cẩn đã căn dặn phải chăm sóc cho cô khiến lòng dạ cô chẳng được giây phút nào bình tâm trở lại. Bát súp vi cá tổ yến này quả thực rất ngon, nhưng khi đưa vào miệng, Lam Hạ lại chẳng cảm nhận đuoc bất kì mùi vị nào. Thứ mùi vị duy nhất còn sót lại và tồn đọng trong miệng cô chỉ có duy nhất một thứ – đó là mùi vị nơi cánh môi nam tính mạnh mẽ của Ngạo Lăng Cẩn.
Thứ mùi hương cuốn hút ấy như khảm sâu vào từng tế bào trong con người Lam Hạ, một ánh mắt thâm tình lại lạnh lẽo của anh, hay một cái hôn sâu hút lại cuồng nhiệt vô cùng. Những thứ anh để lại dường như đều khiến tất cả sự vật xung quanh cô trở thành vô nghĩa, vô vị.
Lam Hạ mãi lo suy diễn lung tung, thìa súp vừa được cô nuốt vào mắc ngang cổ họng khiến cô ho sặc sụa đến đáng thương. Sa quản gia đứng cạnh hốt hoảng, vội rót ngay một ly nước ấm đến cho cô. Vừa vuốt lưng, lại vừa ân cần nói: “Tiểu thư! Cô ăn chậm thôi, không cần gấp!”
Lam Hạ khó khăn uống tùng ngụm nước vào họng, cơn ho một lúc đuoc giải trừ phần nào. Cô vội cười mà gật gật: “Con không sao! Cảm ơn bác Sa!”
Sa quản gia lắc đầu nhìn cô, mỉm cười một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư cứ từ từ dùng. Tôi còn có việc…lát nữa tôi sẽ lên với tiểu thư!”
Lam Hạn ngồi đó giả vờ ngoan ngoãn húp lấy bắt súp kêu lên từng tiếng “sùm sụp”. Đến khi cánh cửa phòng đóng lại, cô mới thoải mái ngồi ngã lưng ra sau mà thả lỏng toàn bộ cơ thể.
Ngẩng mặt nhìn trần nhà, rồi lại nhìn ra phía cửa sổ. Lam Hạ chợt thấy lòng mình lại nhuộm một mảng màu u ám buồn bã. Hoa đỗ quyên bên ngoài nở rộ một sắc hồng đỏ thắm, nhưng tâm tư của cô lại chẳng khác gì lá úa héo hon vàng vọt.
Mi mắt nóng rát, Lam Hạ vội đưa tay lau đi chúng, rãnh môi mềm mại khẽ hé mở tự nói với chính mình: “Tốt hơn hết…cha nuôi không nên nhớ được chuyện đêm qua! Khoảng cách giữa con và cha…hình như đã ngày một xa dần rồi!”
Đôi mắt vô tình dừng lại ngay mặt dây chuyền trước ngực. Cánh hoa đẹp đẽ sáng lấp lánh nhưng lại mang cho Lam Hạ một sự luyến tiếc khó tả. Cánh mũi nhỏ nhắn thoáng phập phồng, cô cố gượng cười một cái mà lẩm bẩm lần nữa: “Cha nuôi…có phải con đã sai rồi không? Con sai về tất cả? Về cảm giác không đúng với cha, và về…việc đêm qua con đã không kháng cự đến cùng? Giả sử nếu lúc đó cha không vì say mà dừng lại….liệu bây giờ, mọi việc đã tồi tệ đến mức nào rồi kia chứ?”
Nói đến đây, Lam Hạ lại vô thức ngồi co chân lên ghế, hai tay ôm lấy chân mình mà úp mặt bật khóc. Đầu óc đơn thuần của cô dẫu thế nào cũng không thể nắm được tâm tư của một người đàn ông. Một người đàn ông bình thường, căn bản đã rất khó để thấu hiểu.
Còn Ngạo Lăng Cẩn – người đàn ông này lại là một vị Ngạo tiên sinh cao trên vạn người, nắm trong tay tất cả những gì quyền lực, hùng mạnh nhất trong cái xã hội thực tại. Một bước chân của anh cũng phải khiến người khác cúi đầu nể phục.
Một người đàn ông đầy rẫy những góc khuất trong cuộc đời như anh, xung quanh cuộc sống chỉ toàn những thâm mưu hiểm ác. Lam Hạ cô đây, có lẽ cả đời cũng không thể nào khai thác được bất kì góc nhỏ nào trong ba từ Ngạo Lăng Cẩn.