Ngông Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 14


Đọc truyện Ngông Cuồng Chiếm Đoạt – Chương 14

Hơn 10h đêm, buổi tiệc sinh nhật của Lam Hạ cũng đến lúc kết thúc. Bạn học của cô – Trắc Dũ vì quá vui và hợp gơ với Mao Vũ nên cùng cậu ta cụng ly liên tục. Bây giờ, cậu bạn học của Lam Hạ đầu óc quay mòng, chân đi chẳng vững té lên té xuống, Nhĩ Bàng khổ sở dìu cậu ta bước ra xe.

“Được rồi Lam Hạ, có mình trông chừng cậu ta, đừng lo. Cậu nghỉ sớm đi, mình sẽ liên lạc sau!” Nhĩ Bàng mỉm cười nói vài lời rồi lên xe rời khỏi Bạch Ngự dinh.

Lúc này, từ phía sau lưng Lam Hạ, một giọng nói ôn tồn cất lên: “Đêm nay vất vả rồi tiểu thư. Cô chắc cũng mệt rồi nhỉ?”

Lam Hạ xoay người, liền thấy Mao Vũ trong bộ dạng dường như cũng muốn say mèm. Mái tóc màu đỏ lạ mắt của cậu ta hơi rối nhẹ, rơi rớt vài sợi ra trước mặt.

Cô phì cười, vô tư đưa tay vén nhẹ lọn tóc của Mao Vũ, đầu ngón tay ấm áp lại mềm mại của Lam Hạ chẳng khác gì truyền vào người cậu ta một dòng điện cao thế. Yết hầu Mao Vũ mặc nhiên trượt xuống, nhìn cô gái đối diện với mình mà lòng dạ ngỗn ngang không ngừng.

“Anh xem anh đi, vô tình tìm được một chiến hữu hợp gơ nên vui đến uống sắp say khướt rồi kìa!” Lam Hạ vô tư cười nói, hôm nay cô cũng có động đến chút rượu. Tuy chỉ là rượu trái cây với nồng độ nhỏ, nhưng nước da trắng như bạch ngọc của cô vẫn dễ dàng bị ảnh hưởng, điểm dễ thấy đó chính là hai gò má của cô bây giờ vẫn còn đỏ ửng, trông mị hoặc vô cùng.

Mao Vũ nheo mắt nhìn cô, dưới ánh đèn trên cao phủ xuống thân ảnh nhỏ bé của cô một màu vàng nhàn nhạt. Mái tóc dài mọi ngày được bới cao, khoe ra toàn bộ nơi chiếc cổ thon gọn trắng ngần không tì vết.

Hơn nữa, phần ngực áo khoét khá sâu, xương quai xanh của Lam Hạ cứ thế mà phơi ra trước mặt người khác. Rãnh ngực đầy đặn thoáng lấp ló, nhìn Lam Hạ thực sự chẳng khác gì với một tiểu yêu tinh đang câu dẫn pháp sư đến thâu phục.

“Lam Hạ…em…” cổ họng Mao Vũ có chút khô khan, cậu ta nhỏ giọng gọi lấy cái tên mà mình từ lâu tham luyến không thể kiểm soát. Lam Hạ nghe chẳng rõ, cô nhíu mày hỏi: “Anh gọi em sao?”

“Thực ra tôi….” Mao Vũ còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên Lam Vũ từ đâu lao đến xen ngay vào giữa. Hắn vò vò đầu Mao Vũ mà bật cười ha hả: “Thì ra cậu ở đây, nhanh lên. Lão nhị muốn tìm cậu…”

Mao Vũ khí sắc chuyển đen mù mịt, giây phút lãng mạn vốn có của cậu ta trong phút chốc bị cái tên đại ngốc kia phá hỏng hoàn toàn. Đưa ánh mắt hướng về phía Lam Hạ một cách đầy tiếc nuối, cô chỉ vẫy tay cười với cậu ta, nhìn theo bóng dáng nam nhân tóc đỏ bị Lam Vũ lôi đi khuất dạng.

Lúc này, sau khi mọi thứ đâu đã vào đó, gia nhân thì đang dọn dẹp. Lam Hạ mới đảo mắt nhìn quanh, cô nhíu mày lẩm bẩm: “Sao tự nãy giờ mình không thấy cha nuôi?”

Cô cong môi nhìn lên trên lối cầu thang dẫn lên lầu một, chợt nhớ đến vừa rồi lúc còn trong buổi tiệc, có vẻ tâm tình Ngạo Lăng Cẩn không được tốt, nên anh uống rất nhiều rượu. Ly nào qua tay anh đều bị anh một hơi uống cạn cả đáy, không chừa một giọt.

Mãi mê đùa giỡn với bạn bè cùng Mao Vũ, Lam Hạ cô cũng không để ý đến Ngạo Lăng Cẩn đã tránh mặt tự lúc nào. Bây giờ, cô mới nhớ đến anh, Lam Hạ buồn lòng tự trách bản thân có phần hời hợt, vô tâm. Khi mà chính tay Ngạo Lăng Cẩn đã tổ chức buổi tiệc này cho cô, vậy mà hầu như trong suốt diễn ra buổi tiệc, cô lại không mấy để tâm đến người cha nuôi này.

Lam Hạ nghĩ đến đây, cô vô tình nhìn lên sợi dây chuyền đắt giá, đẹp đẽ trên cổ mình. Cô nâng niu cánh hoa hồng lấp lánh những viên kim cương trong lòng bàn tay mà khẽ nói: “Cha nuôi giận sao chứ? Là vì thực sự như lời Nhĩ Bàng đã nói, cha nuôi không có thiện cảm với Nguỵ Thái Văn?”


Nghĩ ngợi lung tung, khiến Lam Hạ không khỏi phiền lòng mà buông ra một tiếng thở dài. Phía sau lưng, Sa quản gia đi đến khẽ nói: “Tiểu thư, ngày vui của cô mà lại than thở thế kia, không tốt đâu!”

“Bác Sa!”

“Cả đêm hôm nay tiểu thư cũng mệt rồi. Quà của tiểu thư tôi đã cho người mang lên phòng cả rồi. Cô cũng nên về phòng nghỉ ngơi đi…” Sa quản gia ôn tồn nói. Bàn tay xoa nhẹ bên má trắng hồng của Lam Hạ.

Cô gật đầu mỉm cười, nhưng khi Sa quản gia vừa quay đi thì cô lại lên tiếng “Bác Sa…”

“Có chuyện gì sao tiểu thư?” Sa quản gia nheo mắt hỏi. Lam Hạ hơi cúi mặt, hai bàn tay nắm lấy thân váy mà chà chà, cô nhỏ giọng hỏi: “Lúc còn trong buổi tiệc, bác có thấy cha nuôi có gì không vui không?”

“Việc này…” Sa quản gia hơi ngập ngừng, bà suy nghĩ một lúc rồi thong thả đáp: “Xin lỗi tiểu thư, khi nãy tôi thực lòng cũng không để ý lắm. Chỉ biết lúc gần tan tiệc, thiếu gia dường như có vẻ mệt nên lên phòng nghỉ trước!”

Lam Hạ hơi ngây ngô một chút, cánh môi nhỏ của cô cong cong, khẽ lẩm bẩm: “Có phải là giận thật rồi?”

Sau cuộc nói chuyện với Sa quản gia bên dưới sảnh, Lam Hạ đã trở phòng. Cô thay bộ váy dạ hội lộng lẫy kia ra mặc lên một chiếc đầm suông hai dây màu trắng dài đến đầu gối. Trên thân đầm có thêu nổi những cánh hoa đào sắc hồng nhè nhẹ. Cô ngồi xuống bàn trang điểm, mái tóc dài được búi tạm bợ bằng một cây bút. Phía trước còn đeo thêm một cái băng đô tai mèo màu trắng ngộ nghĩnh.

Lam Hạ lấy một ít kem dưỡng cho ra lòng bàn tay rồi áp chúng xoa xoa thật nhẹ tạo độ ấm cho da tay rồi áp lên mặt bắt đầu vỗ nhẹ. Dung mạo thanh tú này của cô, quả thực khi không son phấn mới là thuần khiết nhất. Môi cong mũi thẳng, mắt lại tròn da thì trắng. Hàng mi đen nhánh đáng ghen tị, lại thêm hai gò má phấn kia lúc nào cũng ửng hồng nhè nhẹ. Trông đáng yêu vô cùng.

Sau khi hoàn tất bước dưỡng da mặt, Lam Hạ chợt nhìn vào sợi dây chuyền ở cổ mình đang phản chiếu rõ nét trong gương. Cô nâng lấy cánh hoa đẹp đẽ, trong nhãn ngọc đen láy thoáng hiện chút hỗn loạn.

Cô thì thầm: “Không biết cha nuôi ngủ chưa? Lúc nãy uống nhiều đến vậy…chắc hẳn bao tử rất khó chịu.”

Nói đến đây, Lam Hạ lập tức đứng dậy, khoác lấy chiếc áo lụa mỏng lên người rồi đi khỏi phòng.

Lúc này, Ngạo Lăng Cẩn vẫn còn đang uống rượu một mình trong phòng. Chai Cognac Henri IV Dudognon xa xỉ bị anh uống hơn quá một nửa, vậy mà cái não này của anh vẫn không có dấu hiệu bị tha hoá theo men rượu. Anh…vẫn tỉnh như sáo.

Tay cầm lấy chai rượu, Ngạo Lăng Cẩn nâng lên uống một hơi, thứ chất lỏng mang theo hương vị tuyệt hảo trôi dần trong thực quản. Ngấm vào mọi tế bào xúc cảm làm dấy lên thứ cảm giác nguyên thuỷ nhất trong con người anh – đó là chiếm hữu.

Ngồi nơi ghế bành hướng mặt ra phía khung cửa sổ, loại cửa sổ được thiết kế theo kiến trúc hoàng gia châu Âu với thân khung rất lớn và được đặt sát với mặt sàn. Ngạo Lăng Cẩn mặc cho từng cơn gió đêm từ bên ngoài không ngừng lùa vào, phần nào mượn những tia lạnh lẽo ấy làm nguội bớt đi cõi lòng đang nóng rực vì lửa giận.


“Lam Hạ…Trịnh Lam Hạ…” rãnh môi Ngạo Lăng Cẩn lạnh lùng hé mở. Anh thầm gọi tên của Lam Hạ một cách đầy nộ khí. Trong đáy mắt thâm sâu kia là vô vàn những viên sạn nhỏ đang ngỗn ngang, chồng chất lên nhau. Giọng nói cũng vì ghen tức mà trở nên càng trầm thấp hơn mọi khi.

Bất chợt, từ cửa vang lên vài ba tiếng gõ. Ngạo Lăng Cẩn không lên tiếng đáp lại thì một âm thanh truyền đến tai anh – đó là âm thanh mà anh luôn muốn nghe nhất.

“Cha nuôi…cha đã ngủ chưa?” Lam Hạ đứng bên ngoài cất giọng nhỏ xíu. Trên tay cô cầm một cái khay nhỏ bằng vàng, bên trên là một chiếc bánh xếp nướng cùng một ly trà gừng nóng đang toả hương nghi ngút.

Đầu lông mày Ngạo Lăng Cẩn cau lại, bờ môi kiêu căng thoáng nhếch cười rất gian ý. Anh nhướng mắt mà khẽ nói: “Đến lúc ta phải dạy con những thứ cần thiết. Nhưng ta không nghĩ lại nhanh như vậy…khi con lại là người tự tìm đến!”

Lúc này, Lam Hạ hơi nôn nóng lẫn lo lắng nên vội kêu thêm lần nữa, lần này giọng của cô cao lên một chút: “Cha nuôi, cha ngủ rồi sao?”

Thình lình, giọng Ngạo Lăng Cẩn truyền đến làm tim cô giật bắn lên: “Cửa không khoá, vào đi.”

Lam Hạ hơi căng mắt, cô không hiểu tại sao lại thấy hồi hộp kì lạ thế này. Hơn nữa, nghe âm sắc từ giọng nói kia của Ngạo Lăng Cẩn, cô đoán chắc rằng…anh thực sự đang rất không vui.

“Vào đưa bánh và trà rồi đi ngay thôi…bình tĩnh!” Lam Hạ lầm bầm trong miệng, hai cánh môi cong lên thở “phù” một cái rồi đưa tay mở cửa.

Cô bước vào trong, nhẹ nhàng khép cửa lại. Mắt nhìn quanh không gian rộng lớn trước mặt, bất chợt rơi lại ngay bóng lưng của chiếc ghế bành nơi phía cửa sổ.

Bàn chân của Ngạo Lăng Cẩn bắt chéo, dáng ngồi rất thư thái nhưng vẫn toát được vẻ uy quyền. Cứ như thể sự cao quý, quyền lực đó căn bản sinh ra là đã tồn tại trên con người anh từ ngũ quan, đến vóc dáng cho đến trong cả ngữ khí. Không thể nào ẩn đi đâu được!

Lam Hạ đứng yên một chỗ, cô thấp giọng lên tiếng: “Cha nuôi, con nghĩ khi nãy cha uống hơi nhiều nên con mang một ít thức ăn nhẹ cùng trà gừng cho cha giải rượu! Sẽ dễ ngủ hơn….”

Đáp lại sự chân thành của Lam Hạ vẫn là một sự im lặng, tĩnh mịch đến lạnh người. Căn phòng đã quá rộng, buổi đêm sương xuống mỗi lúc mỗi dày, cộng thêm sự lãnh đạm từ người đàn ông đang ngồi đằng kia. Tất cả mọi thứ hiện giờ kết hợp nhau tạo nên một bầu không khí đáng sợ vô cùng.

Lam Hạ chợt để ý thấy trên chiếc bàn cạnh bên Ngạo Lăng Cẩn là một chai rượu khác. Cô mới thầm sợ hãi: “Cha nuôi lại uống rượu, cái kiểu này là đang nổi trận lôi đình chứ không đơn giản là nổi giận…”


Nghĩ đến đây, khoé môi Lam Hạ cố sức cong nhẹ, cô khẽ nói: “Cha nuôi, con…con để bánh và trà ở đây cho cha. Cha dùng xong rồi ngủ, con về phòng! Cha ngủ ngon!”

“Lam Hạ!” Ngạo Lăng Cẩn trầm giọng gọi lấy, làm bước chân cô gái nhỏ vừa mới xoay đi đã phải khựng lại. Yết hầu cô trượt xuống, nước bọt lúc này chẳng biết từ đâu mà cứ tiết ra mãi làm cô phải nuốt liên tục.

Cô xoay người, cúi đầu đáp: “Cha nuôi gọi con!”

“Qua đây.” chất giọng thâm trầm như sỏi cát nơi sa mạc lại lần nữa vang lên, làm nơi tim của Lam Hạ mỗi lúc mỗi đập đến sắp vỡ tung. Cô căn bản không thể ngăn được cảm xúc của mình khi ở gần Ngạo Lăng Cẩn, mà khi trong tình cảnh chỉ có hai người thế này…lại càng thêm không ổn.

Lam Hạ rụt rè chậm rãi từng chút đi về phía người đàn ông đang ngự trên chiếc ghế hoàng gia cổ điển. Tuy nhiên cô vẫn giữ một khoảng cách nhất định, cô đứng xéo một bên phía sau lưng ghế.

Khi cô còn chưa kịp mở miệng để lên tiếng, thì Ngạo Lăng Cẩn lại tiếp, vẫn là một âm sắc trầm mặc và rất ngắn gọn, hệt như ra lệnh: “Gần hơn nữa!”

Nhích lên hai bước, Lam Hạ hai tay nắm chặt nhau, mặt hơi cúi xuống mà nhìn vào đôi dép lông dưới chân. Bỗng dưng, một cái bóng đen cao lớn dần dần chuyển động rồi phủ lấy thân người nhỏ bé của cô.

Lam Hạ chớp chớp mắt, cánh môi mỏng mím lại với nhau, trong đôi mắt to tròn kia ánh lên tia sợ hãi. Ngạo Lăng Cẩn đứng trước mặt cô, nhưng lại không thấy được gương mặt cô khi cô cứ cắm đầu nhìn dưới sàn.

Anh đanh giọng, nghiêm khắc ra lệnh: “Ngẩng mặt lên.”

Lam Hạ hơi căng mắt, trong phút chốc cô còn chưa kịp làm theo thì có vẻ người kia đã mất hết kiên nhẫn, anh lại lớn giọng như muốn quát vào người cô: “Ta nói con ngẩng mặt lên.”

“Nổi điên…cha nuôi nổi điên rồi!” Lam Hạ nhắm chặt mắt mà run rẫy khẽ nói trong đầu. Cô chầm chậm nâng cao gương mặt nhỏ nhắn của mình lên, lập tức nơi tim suýt chút muốn ngừng đâp vì chẳng biết là vô tình hay cố ý mà chạm phải nhãn khí tăm tối của Ngạo Lăng Cẩn.

Ngạo Lăng Cẩn nhìn cô, lạnh lùng hỏi: “Con thích Nguỵ Thái Văn?”

Lam Hạ như nhảy dựng, cô liền vội xua tay mà lắc đầu nguầy nguậy: “Không có!”

Bước chân Ngạo Lăng Cẩn tiến lên một bước, Lam Hạ bối rối lùi về sau một bước. Anh lại nói: “Con tuyệt đối không được qua lại với tên tiểu tử họ Nguỵ đó!”

“Tại…tại sao? Nguỵ Thái Văn rất tốt mà….” Lam Hạ hơi có ý muốn phản bác lại lời nói vô lí của Ngạo Lăng Cẩn. Lập tức, đầu lông mày của anh nhíu chặt, nộ khí được bơm đầy lên lồng ngực. Anh tức giận lớn tiếng: “Nguỵ gia và Ngạo gia không đội trời chung. Con muốn làm phản?”

Lam Hạ thoáng sững sốt, hai mắt cô căng ra không chớp, cửa miệng lẩm bẩm một cách vô thức: “Không đội trời chung…”

Lúc này, khi cô còn đang lo nghĩ ngợi lung tung, thì đột nhiên lại cảm nhận một làn hơi nóng rực phả nhẹ lên trước mặt. Kèm theo đó là hơi men nồng đượm phảng phất qua khứu giác của cô khiến cô giật mình ngẩng mặt.


Lam Hạ trợn mắt, khi không biết bản thân từ lúc nào bị Ngạo Lăng Cẩn tiến công, áp sát dồn về phía giường. Chỉ đến khi chân của cô chạm phải cạnh giường một cái, cô mới cơ hồ xoay mặt về sau mà nhìn lại.

“Cha nuôi…có chuyện gì để mai rồi nói. Cha hình như say quá rồi…Con xin phép!” Lam Hạ hơi cúi mặt bối rối nói một hơi. Nhưng khi cô vừa bước đi một bước, thân người vừa lướt qua Ngạo Lăng Cẩn một khoảng thì một bàn tay đưa ra nắm lấy chiếc áo khoác bằng vải lụa mỏng của cô mà kéo mạnh.

Chiếc áo mỏng manh dễ dàng bị tuột khỏi hẳn một bên cánh tay của Lam Hạ, một bên vai trắng ngần mau chóng lộ ra, nhẵn mịn, bóng loáng giữa ánh đèn trong phòng.

Lam Hạ hốt hoảng, trong suốt bao nhiêu lâu nay thì đây là lần đầu tiên cô mới thấy Ngạo Lăng Cẩn cư xử thô lỗ như vậy. Điều này nhất thời khiến Lam Hạ hơi khó chịu, cô nhíu mày mà nói: “Cha nuôi, cha làm gì vậy? Bỏ…bỏ áo của con ra!”

Ngạo Lăng Cẩn thâm sâu nhìn cô, đem đôi nhãn khí chất đầy gian trá mà nở nụ cười lạnh lẽo lại lẫn chút ngông cuồng. Chiếc áo sơmi trên người anh bị phanh đi vài cái khuy, khoảng ngực tráng kiện kia lộ ra càng tăng thêm nét hoang dã, cuốn hút.

Mái tóc Ngạo Lăng Cẩn rơi nhẹ ra trước vài sợi, anh của bây giờ thực sự trong đôi mắt ngây dại của Lam Hạ chẳng khác nào là hiện thân của một dã thú. Nhưng biểu diện lại quỷ dị, nhãn khí u tối, khí sắc tồn đọng một màu ảm đạm.

Lam Hạ thấy lồng ngực mình dâng lên một sự kinh sợ, cô ra sức giựt lấy vạt áo mỏng kia khỏi tay Ngạo Lăng Cẩn nhưng vô ích. Anh chỉ cần dùng một chút lực đạo thật nhỏ, đã kéo một phát khiến cả thân người cô ngã nhào về phía anh.

Lam Hạ nhất thời tiếp xúc với Ngạo Lăng Cẩn ở khoảng cách nhạy cảm thế này, thình lình cô ngượng chín mặt. Hai cánh tay chống lên ngực anh, vừa muốn đẩy anh ra lại bị anh một lực ghì chặt.

“Cha nuôi…” giọng Lam Hạ run run. Cô đưa mắt sợ hãi nhìn trừng trừng vào Ngạo Lăng Cẩn. Bản thân cô đang hỗn loạn, từng đoạn thần kinh nơi cô dường như đang theo nhịp tim tăng nhanh của cô mà dần căng ra.

Bất chợt, khuôn cằm nhỏ gọn tinh xảo của Lam Hạ bị một lực nhẹ nhàng nâng cao. Vì hơi thở đang mỗi lúc mỗi dồn dập nên khiến cánh môi hồng nhuận kia phải phần nào hé mở để dễ hô hấp hơn.

Hơi thở nồng nàn của cô lướt qua khứu giác Ngạo Lăng Cẩn. Thứ mùi hương trinh nguyên, tươi mới của thiếu nữ như một thứ mê dược, quyết định sự ham muốn nguyên thuỷ nhất trong con người anh.

“Cha…cha nuôi…ưm…” rãnh môi Lam Hạ chỉ vừa mới hé mở, liền bị một thứ ẩm ướt chặn lại. Lam Hạ căng mắt trắng dã, cô ra sức vùng vẫy một cách bất lực dưới sự áp đảo khủng khiếp của Ngạo Lăng Cẩn.

Cánh môi lạnh lẽo của anh mang theo hơi thở nam tính, mạnh mẽ dùng lưỡi tách lấy hai cánh môi mềm mại đang mím chặt kia ra. Tiến sâu vào trong, ra sức nuốt trọn mọi hương vị ngọt ngào, tinh khiết.

Lam Hạ nhíu mày, đôi môi của Ngạo Lăng Cẩn mang theo mùi rượu nhàn nhạt lấp đầy trong khoan miệng của cô, xộc thẳng lên tận đại não khiến thần trí cô phút chốc cũng muốn ngấm say mà quay cuồng.

Chiếc lưỡi non nớt của cô bị anh quấn lấy, không chút dịu dàng mà mút rất chặt. Lam Hạ cảm thấy khó thở vô cùng, cả gương mặt kiều diễm phút chốc đỏ bừng, nóng hổi. Trong lòng là ngỗn ngang những mạch cảm xúc khó tả đang thi nhau quấy nhiễu tâm tình ngây dại của cô.

Bàn tay Ngạo Lăng Cẩn bắt đầu đưa lên cởi lấy chiếc áo khoác mỏng manh của Lam Hạ, mảnh áo lụa màu trắng nhè nhẹ đáp mình xuống nền nhà lạnh lẽo. Trong không gian yên ắng của đêm xuống, ngoài hơi thở gấp gáp mãnh liệt vì dục vọng của Ngạo Lăng Cẩn đang từng đợt nhả ra, thì chỉ có thanh âm vô nghĩa trong cổ họng của Lam Hạ cứ không ngừng vang lên.

Một cơn gió từ bên ngoài khung cửa sổ lùa vào rất mạnh, thổi tung mảnh rèm cửa màu xám nhạt bay lên, dập dìu như sóng. Chiếc áo lụa đang yên vị dưới nền nhà cũng vì vậy mà bị thổi bay về một góc….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.