[Ngôn Tình] Mị Hoạn

Chương 47: Xuất cung


Đọc truyện [Ngôn Tình] Mị Hoạn – Chương 47: Xuất cung

Editor: Hân Hân

Châu Châu đem năm đại kim bao mở ra xem, thật xa xỉ nha. Nàng đối với tiền thật ra không nhiều hiểu biết lắm, bởi vì nàng không có chạm vào tiền, A Đạt không cho các nàng chạm vào tiền.

Cung nữ theo lời Châu Châu tìm một cái rương sơn đỏ, Châu Châu liền đem năm đại kim bao kia bỏ vào. Ngày thứ hai của tháng giêng, là lúc phi tần hậu cung tới chỗ Hoàng Hậu thỉnh an, Hoàng Hậu sáng sớm đã gọi Châu Châu qua, ban đầu nàng còn không hiểu vì sao lại muốn nàng đến xem hậu phi hành lễ, sau đó mới phát hiện trong tay chính mình đại kim bao càng ngày càng nhiều, mới ý thức được ý đồ của Hoàng Hậu nương nương.

Lương Thiệu ngôn lại ngồi không được, căn bản không muốn ngồi ở chỗ này thu đại kim bao, cho nên mỗi năm Hoàng Hậu chỉ có thể xuất ra đại kim bao, thu không đủ chi, năm nay có Châu Châu, nhóm hậu phi sớm biết được tin tức, mỗi người đều chuẩn bị thật dày.

Châu Châu hồi sau hai tay đều không cầm nổi, trên mặt cười cũng cười đến miệng hơi cứng.

Thời điểm những phi tần đó cho nàng đại kim bao, đều khen nàng đáng yêu, còn thuận tay nhéo nhéo hai cái viên nhỏ trên đầu nàng.

Châu Châu hôm nay không chỉ mặc một thân đỏ tươi, còn bị cung nữ chải tóc thành song ốc, hai bên rũ dải lụa màu đỏ, hơn nữa vào đông nàng còn ăn đến nhiều, bên trên mang vẻ phì phì trẻ con, mặt quả thật có thêm vài phần trăng trắng mập mạp, càng thêm vẻ đáng yêu.

Lúc sau Châu Châu bị sờ sờ ấn ấn nhiều, phi tần mới vừa duỗi tay liền ngoan ngoãn mà tự động đem đầu đưa lại gần, càng làm mọi người cười rộ lên.

“Mật nhi quận chúa thật đáng yêu, không biết tương lai là con trai nhà ai có phúc khí như vậy.”

Những phi tần đó đối với Châu Châu khen không dứt miệng, nhưng trong lòng lại đều nghĩ nghĩ tính toán, đáng yêu thì đáng yêu, nhưng vẫn chỉ là một hài tử do Mị nô sinh ra, nếu không phải cha nàng – Diệp Thành Mậu chết sớm, lại không có con nối dõi, cũng không có chuyện một Mị Nô hỗn huyết được phong làm quận chúa.

Nếu các vị hoàng tử thân tộc hay nhi lang trẻ tuổi cưới Châu Châu, cũng chả có lợi lộc gì tốt. Huống hồ Châu Châu là quận chúa, gả đi chỉ có thể làm chính thê, Lương Quốc này chưa từng có quý tộc nào có Mị Nô làm chính thê.

Lớn lên đáng yêu như vậy, nếu là gả cho nhi tử của phi tần mình chán ghét thì càng tốt.


Chờ phi tần toàn bộ rời đi, Hoàng Hậu cười tủm tỉm mà nhìn một Châu Châu toàn thân bùn nhão, “Mật nhi, mệt lắm rồi?”

Châu Châu liền nói chuyện sức lực đều không có, nàng hôm nay thật là mệt thảm. Hoàng Hậu thấy nàng đáng thương lại đáng yêu bộ dáng, cười đến càng vui vẻ, vội vàng làm cung nữ đỡ Châu Châu trở về, đảo không quên làm các cung nữ lấy cái đại cái rương lại đây đem đại kim bao toàn bộ trang đi.

Hoàng Hậu nay đã có Châu Châu, lập tức đem toàn bộ đại kim bao hàng năm phải xuất ra, thu trở về, thập phần cao hứng, bữa tối uống nhiều thêm một chén canh, mà Châu Châu dựa vào số đại kim bao này, được lan truyền là một đêm phát đạt.

Lương đế có hoàng tử hoàng nữ đông đảo, năm này vẫn nghỉ ngơi tới tận mười lăm tết Nguyên Tiêu tháng giêng, nghỉ lâm triều nửa tháng.

Mười sáu tháng giêng, lương Thiệu ngôn tới tìm Châu Châu.

“Ngươi lần trước không phải nói muốn xuất cung sao? Hôm nay ta dẫn ngươi ra ngoài, ngươi đi không?” Lương Thiệu ngôn nâng cằm, ánh mắt liếc Châu Châu.

Châu Châu vội vàng gật gật đầu.

Một lát sau Châu Châu mới biết được, căn bản không phải lương Thiệu ngôn đưa nàng ra ngoài, mà là Lương Quang Vũ dẫn hai bọn hắn ra.

Lương Quang Vũ nhìn hai người trang điểm thành tiểu thái giám, nhịn cười thật khổ. Lương Thiệu Ngôn thì lại thấy bình thường, hắn nhìn quen rồi, nhưng Châu Châu mặc quần áo tiểu thái giám, lộ ra gương mặt tinh xảo quá mức xinh đẹp kia của nàng, đừng nói là cần phân biệt thật kĩ lưỡng, căn bản chỉ cần bị người liếc mắt một cái đã nhìn thấu nàng là nữ giả nam trang, huống chi diện mạo Châu Châu rõ ràng khác hẳn với người Hán.

“Mật nhi biểu muội ăn mặc thế này sợ không được rồi.” Lương Quang Vũ lắc lắc đầu.

Châu Châu cúi đầu nhìn xuống người mình, “Nơi nào không ổn?”

“Chỗ nào cũng không ổn.” Lương Quang Vũ cười khẽ một tiếng, hắn hôm nay ăn mặc một tiếng thanh đại sắc áo gấm, trong tay còn chấp nhất một cái quạt lông, quạt lông lắc lư, đảo có vài phần danh sĩ phong lưu, “Mật nhi biểu muội, ngươi trang điểm tiểu thái giám thật sự không giống.”


Hắn đưa tới tay, gọi tới hai cái cung nữ, “Các ngươi mang quận chúa đi xuống một lần nữa đổi thân quần áo.”

Lương Quang Vũ sai cung nữ đưa Châu Châu trang điểm thành bộ dạng tiểu cung nữ, lương Quang Vũ lúc này mới đem Châu Châu cùng lương Thiệu ngôn mang lên xe hắn. Trước đây ngày thường lương Thiệu ngôn ra cung đều là xin xỏ lương Quang Vũ dẫn hắn xuất cung. Dù sao lương Quang Vũ cũng là Cửu hoàng tử, thị vệ trong cung canh cửa cũng không dám lục soát xe ngựa của hắn.

“Mật nhi biểu muội hôm nay muốn đi chơi sao?” Ở trên xe ngựa, lương Quang Vũ ôn thanh hỏi.

Châu Châu còn chưa mở miệng, bên cạnh lương Thiệu ngôn lên tiếng trước, “Cửu ca, ta nghe nói gánh hát ngoài cung rất thú vị, ta muốn đi xem.” Lương đế không thích nghe hát tuồng, hắn cho rằng hát tuồng đều không có ích lợi, cho nên trong cung làm yến hội chưa bao giờ mời gánh hát tiến cung.

Lương Quang Vũ hạ mi, quạt lông trong tay chậm rãi lay động, “Ta không có hỏi đệ.”

Châu Châu nhìn nhìn lương Thiệu ngôn, nàng cũng không đi qua địa phương nào, “Có thể đi gánh hát xem sao? Ta cũng muốn xem thử một chút.”

“Được.” Lúc này lương Quang Vũ đồng ý.

Lương Quang Vũ dẫn hai bọn hắn đi gánh hát là gánh hát lớn nhất toàn kinh thành – Khánh Nguyệt lâu.

Khánh Nguyệt lâu ở kinh thành mở đã lâu, thanh danh đang nổi, mà hiện tại Khánh Nguyệt lâu vở diễn tuyệt nhất chính là Quý Phi say rượu, nhưng không phải người nào cũng có thể xem.

Lương Quang Vũ mang theo Châu Châu cùng lương Thiệu ngôn vừa đến khánh nguyệt lâu, lương Quang Vũ lệnh thủ hạ thị vệ đem khánh nguyệt lâu vây quanh cửa trước cùng cửa sau, mà lương Quang Vũ cũng trực tiếp bao hết một lâu.

Châu Châu chưa từng đến rạp hát, từ khi mới vừa xuống xe ngựa đôi mắt liền nhìn nhìn khắp nơi, nhìn kỹ khánh nguyệt lâu trứ danh.


Khánh nguyệt lâu này cửa đặt hai tòa sư tử đá, sư tử bằng đá giữa cổ còn treo dãi bông thuê lụa đỏ. Vừa vào cửa đó là bình phong tám mặt thêu thùa, nhưng thú vị chính là bình phong kia mỗi một mặt đều thêu một người. Có quần áo Quý phi hoa lệ châu ngọc đầy đầu, có áo xanh trên người đạm bạc tố nhã thư sinh … Nhưng mỗi khuôn mặt tựa hồ đều rất giống.

Lão bản (ông chủ) Khánh nguyệt lâu là một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, da dẻ còn có chút trắng nõn, đi đến liền hướng Lương Quang Vũ hành một đại lễ, “Thảo dân xin thỉnh an Cửu hoàng tử.”

“Khánh lão bản không cần đa lễ, ta hôm nay chỉ là tới xem diễn, không biết hôm nay là vị nào hát tuồng, xướng diễn vở nào vậy.”

Khánh lão bản đứng dậy, cười tủm tỉm mà nói: “Cửu hoàng tử tới thật đúng khéo, hôm nay vừa đúng lúc Văn Hạc xướng Quý Phi say rượu.”

“Thật là vinh hạnh của ta.”

Khánh lão bản đem đoàn người bọn họ mang đi nhã gian lầu hai, nhã gian kia phía giữa phía trước là cửa sổ mở rộng ra, vừa lúc có thể nhìn đến sân khấu kịch, tầm nhìn thập phần trống trải. Châu Châu cùng lương Thiệu ngôn ngồi trên hai thanh ghế trước sân khấu, lương Quang Vũ đứng ở phía sau bọn họ, nhẹ giọng giải thích cho bọn họ, “Văn Hạc là danh giác trong Khánh Nguyệt lâu, các ngươi hôm nay cần phải chăm chú xem.”

Hắn vừa dứt lời, sân khấu kịch bên kia liền truyền đến âm thanh khua chiêng gõ trống, Châu Châu thân mình đều ngồi thẳng lên, chờ đến văn hạc kia lên sân khấu, nàng nhìn chằm chằm đối phương một hồi lâu, vẫn là nhịn không được hỏi: “Đó là nam nhân sao?”

Lương Quang Vũ nhấp môi cười, “Văn hạc là nam tử.”

Sau khi sân khấu kịch diễn Quý Phi say rượu hạ màn không lâu, khánh lão bản liền mang văn hạc đến thỉnh an Lương Quang Vũ, lúc Châu Châu vừa thấy diện mạo Văn Hạc, phát hiện hắn quả nhiên lớn lên thập phần xinh đẹp, một khuôn mặt đẹp như bạch ngọc, mắt phượng hẹp dài, sóng mắt uyển chuyển phóng ra ba quang liễm diễm, quan trọng nhất chính là cử chỉ của hắn tựa hồ đều mang nhu mỳ xinh đẹp của nữ chi rất rõ.

Văn hạc hơi hơi hành lễ với lương Quang Vũ, “Văn hạc thỉnh an Cửu hoàng tử.”

Lương Thiệu Ngôn nhìn chằm chằm Văn Hạc vài lần, xoay đầu nói nói bên tai Châu Châu, “Hắn chắc là thỏ gia.”

Châu Châu sửng sốt hạ, “Thỏ gia là cái gì?”

Châu Châu thanh âm nén thấp, nhưng thật ra người khác đều nghe thấy được. Mặt Lương Thiệu Ngôn nhanh chóng đỏ lên, hắn còn không kịp che miệng Châu Châu lại, Văn Hạc văn văn tĩnh tĩnh thanh âm vang lên trước, “Quận chúa, thỏ gia đó là nam nhân thích nam nhân, nhưng ta cũng không phải thỏ gia.” Lời hắn nói cuối cùng, còn đối với Châu Châu chớp hạ mắt.


Châu Châu ừm một tiếng, nhưng nàng thực nhanh liền phát hiện điểm không đúng, “Ngươi làm sao biết ta là quận chúa?”

Văn Hạc nói chuyện không vội không chậm, “Quận chúa diện mạo đáng yêu xinh đẹp, toàn thân quý khí, văn hạc sao có đạo lý không biết được?”

Châu Châu suy nghĩ hạ, không tính đáp lại lời đối phương, nàng chạy đến cái bàn rồi ngồi xuống, cảm thấy vẫn là ăn món gì mới quan trọng. Lương Quang Vũ nhìn thoáng qua các món Châu Châu ăn, thấy quai hàm trắng nõn kia của nàng bị đồ ăn chứa đến tràn đầy, nhịn không được duỗi tay chọc một chút. Châu Châu nhíu hạ mi, không để ý tới tay Lương Quang Vũ, tiếp tục ăn.

Lương Quang Vũ khẽ cười một tiếng thu tay trở về, hắn lại cùng văn hạc nói vài câu, mà Lương Thiệu Ngôn bị làm lơ nhịn không được nói: “Văn công tử, chúng ta có thể đi xem hậu trường của ngươi sao?”

“Tất nhiên có thể.” Văn hạc đáp, hắn tự nhiên cũng nhìn ra Lương Thiệu ngôn cũng không phải là một tiểu thái giám bình thường.

Lương Thiệu Ngôn cùng văn hạc bọn họ đi ra ngoài, nhã gian liền chỉ còn lại có Lương Quang Vũ cùng Châu Châu.

Lương Quang Vũ một tay nâng đầu, hơi nghiêng đầu nhìn Châu Châu ăn đến không ngừng, thấy bên dưới môi nàng dính mảnh vụn, liền vươn ngón tay thon dài đến bên môi nàng cầm mảnh thức ăn đi.

“Không cần vội, tất cả đều là của muội.” Lương Quang Vũ ôn thanh nói.

Châu Châu bị động tác đối phương làm cho khựng người, nhịn không được dừng lại liếc mắt nhìn đối phương một cái.

Nàng lớn lên ở ngoài cung, coi như là một nha đầu hoang dã, mà hơn nữa nàng cùng Hán nữ không giống nhau, Hán nữ nghe giảng luân lý, học nữ đức, A Đạt nuôi nấng các Mị Nô nàng chỉ là muốn đem các nàng bán ra ngoài với giá cao, liền không cho các nàng học Hán nữ rụt rè, Hán nữ dễ thẹn thùng, nhưng Mị Nô thì không.

Lương Quang Vũ động tác ái muội này nếu là đặt trên một Hán nữ, đã sớm đỏ bừng khuôn mặt, chân tay luống cuống, mà Châu Châu lại còn là mở to một đôi mắt tròn lớn, “Cửu biểu ca, huynh vừa làm gì vậy?”

Lương Quang Vũ vi lăng, qua một cái chớp mắt mới nói: “Ta thấy bên môi muội có mảnh vụn.”

Châu Châu vươn tay gãi gãi mặt mình, có điểm rối rắm mà nói: “Cửu biểu ca, huynh có rửa tay chưa?”

Lương Quang Vũ: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.