Đọc truyện [Ngôn Tình] Mị Hoạn – Chương 46: Lén lút gặp mặt
Editor: Hân Hân (Vì chỉ edit một mình, nên mình không làm nhanh hơn được, mình sẽ up cứ mỗi lần hai chương nha)
Lương Quang Vũ đưa mâm qua xong liền trở về chỗ ngồi của mình, Châu Châu do dự, nhưng vẫn hướng đũa về cái mâm Lương Quang Vũ đưa. Đang lúc ăn nên nàng không biết rằng tất cả người chung quanh đều hướng mắt về phía nàng.
Lương đế cũng thấy hết thảy, cười cười với Hoàng Hậu đang ngồi bên cạnh, “Đứa nhỏ Quang Vũ này có vẻ thập phần hợp ý với Mật nhi, chỉ mới gặp mặt lần đầu, đã đem thức ăn trên bàn chính mình cho Mật nhi rồi.”
Hoàng Hậu trong ánh mắt mang theo vài phần không vui, thanh âm cũng rất lãnh đạm, “Quang Vũ là ca ca, nhường muội muội một chút cũng là dễ hiểu thôi.”
Trừ tịch yến còn kèm theo một sự kiện lớn là đi Trích Tinh Lâu xem pháo hoa, sau khi ăn cơm xong, lương đế dẫn đầu mang theo một đám người băng băng đi về phía Trích Tinh Lâu, Châu Châu tự nhiên ở giữa đội ngũ. Trích Tinh Lâu này có chín tầng, giữa mỗi một tầng là thang lầu tổng cộng có chín thang lầu, vậy nên là chín liền kề chín.
Châu Châu xen lẫn trong trong đám người cùng đi tới, bất thình lình tay bị người khác nhẹ nhàng chạm vào một cái, trong lòng bàn tay nàng liền xuất hiện một tờ giấy.
Nàng sửng sốt, nhìn trái nhìn phải, lại không phát hiện được đang nhìn nàng.
Châu Châu lại suy tư, liền đem tờ giấy lén lút nhét vào giữa tay áo, chờ đến lúc không có ai lại mở ra xem.
Trên Trích Tinh Lâu, đám người Lương đế đứng ở chỗ có tầm nhìn trống trải, Châu Châu không muốn đi qua đó, liền tìm cái góc đứng vào. Vì chuẩn bị để bắn pháo hoa, bọn nô tài liền dập tắt toàn bộ ánh nến trên chín tầng lầu của Trích Tinh Lâu.
Vào lúc pháo hoa được bắn lên trời, Châu Châu nhịn không được chồm lên tay vịn, đôi mắt nàng phản ánh hình dáng của pháo hoa, những bông pháo hoa đó trong đêm tối như hoa quỳnh nở rộ giữa ban đêm, một mùi hương lướt đi qua, chỉ để lại giữa không trung nhàn nhạt hương thơm.
Châu Châu nhịn không được quay đầu đi tìm bóng dáng Lý Bảo Chương, lại phát hiện hắn đang đứng ở chỗ cách mình ba bước. Hắn như cũ ăn mặc một bộ quan phục thái giám màu xanh lục đậm kia, trên gương mặt ngũ quan tinh xảo kia là môi hồng răng trắng, giữa ấn đường là nốt ruồi màu chu sa phảng phất rực rỡ lấp lánh, quan trọng nhất là cặp con ngươi xinh đẹp kia của hắn đang nhìn thẳng chằm chằm Châu Châu.
Ánh mắt Châu Châu liền sáng lên, liền lộ ra một nụ cười tươi với Lý Bảo Chương, lại chẳng hiểu vì sao, Lý Bảo Chương hình như lại tức giận với nàng, thế nhưng quay mặt đi, không hề nhìn nàng nữa.
Châu Châu vi lăng, tinh thần uể oải, lương Thiệu ngôn không biết từ nơi nào liền đến đây. Hắn đến bên cạnh Châu Châu, âm thanh pháo hoa quá lớn, vì để đối phương nghe rõ tiếng của mình hắn không thể không kề sát vào lỗ tai Châu Châu.
“Năm mới vui vẻ.” Lương Thiệu ngôn ở bên tai Châu Châu hô to tiếng.
Mà cùng lúc đó, một tiếng chuông nặng nề chậm rãi vang lên.
Năm mới đến rồi.
Sau khi xuống khỏi Trích Tinh Lâu, Châu Châu kiểm tra hai bên trái phải không có ai liền len lén mở tờ giấy ra, chỉ thấy tờ giấy kia viết một câu Hồ ngữ, muốn nàng đợi lát nữa gặp mặt ở biển sao hồ.
Châu Châu đã lâu không thấy được văn tự quen thuộc của dân tộc mình, sửng sốt hồi lâu. Người viết thư cho nàng lại biết Hồ ngữ, quá thần kỳ.
Biển sao hồ cách Trích Tinh Lâu không xa, bởi vì vào đông, hồ nước kia hiện tại đều đóng băng hết cả, ngày mùa hè phong cảnh bên kia còn được tính là khá đẹp, vừa vào đông, liền không có gì đẹp, cho nên hiện tại ngày thường cũng không có người đi qua đó.
Châu Châu hôm nay dự tiệc, chỉ dẫn theo một cung nữ. Cung nữ kia thật vất vả mới tìm được Châu Châu, liền nghe được Châu Châu nói: “Vừa rồi hình như ta rơi khuyên tai ở Trích Tinh Lâu, ngươi có thể giúp ta đi tìm xem sao?”
Cung nữ nhìn lỗ tay Châu Châu, quả nhiên có một bên tai trống không. Nàng vội vàng quay lại Trích Tinh Lâu tìm, Châu Châu thấy nàng vừa đi, liền rón ra rón rén đi đến biển sao hồ.
Nhưng sau đó nàng tới biển sao hồ rồi, lại không thấy một ai cả. Nàng đợi một hồi, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Châu Châu hít hà một hơi, lập tức quyết định quay lại đường cũ.
Từ biển sao hồ quay lại chỗ Trích Tinh Lâu phải đi ngang qua một rừng cây nhỏ.
Châu Châu đi được một nửa, tay lại đột nhiên bị ai đó giữ chặt, nàng còn kịp kêu ra tiếng nào, người nọ đã bưng kín môi nàng, đem nàng chặt chẽ giam cầm trong ngực, mà Châu Châu trong lúc kề sát ngực đối phương, đã ngửi được mùi hương trên người đối phương.
Đôi mắt Châu Châu lập tức trợn tròn, nàng liền không giãy giụa nữa, thành thành thật thật khóc trong lòng ngực đối phương, thậm chí đối phương buông lỏng tay, nàng còn ôm eo đối phương, đem mặt mình cọ cọ lên cổ đối phương, mười phần giống hệt đứa trẻ đi lạc tìm lại được trưởng bối trong nhà.
“Ca ca, ta nhớ ca.” Châu Châu nhỏ giọng mà nói.
Lý Bảo Chương sờ sờ lỗ tai nàng, thấp giọng hỏi: “Lạnh không? Ta vừa rồi bày ra chút công phu mới có thể lại đây.”
Châu Châu lắc đầu, “Không lạnh.”
Trong rừng cây rất tối tăm, hai người đều không thấy rõ biểu tình của đối phương. Tay Lý Bảo Chương sờ soạng lỗ tai Châu Châu, tay hắn lạnh như băng, đụng tới da thịt ấm áp của Châu Châu, hai người đều run lên.
Châu Châu dụi vào lòng ngực Lý Bảo Chương, muộn thanh muộn khí mà nói: “Ca ca, ta không muốn lại ở nơi này, chúng ta có cách nào ra khỏi cung không?”
Lý Bảo Chương không nghĩ tới Châu Châu đã được hưởng ngày ngày cẩm y ngọc thực, lại không đề cập tới với hắn gì cả, cư nhiên còn ý muốn rời đi. Môi hắn nhếch nhếch, hốc mắt nhịn không được nóng lên. Hắn chậm rãi cúi đầu, tìm được môi Châu Châu liền hôn lên.
Châu Châu nhỏ giọng mà hừ một tiếng, cũng không né tránh.
“Châu Châu, ngươi không muốn ở lại nơi này nữa sao?” Lý Bảo Chương hồi lâu lúc sau mới buông lỏng Châu Châu ra.
Châu Châu không có do dự mà liền gật đầu, nàng hơi hơi ngẩng đầu nhìn Lý Bảo Chương, chỉ cảm thấy cùng đối phương ngây ngốc ở cùng nhau, mới là thoải mái nhất thả lỏng nhất, đại khái là Lý Bảo không hề yêu cầu gì với nàng. Có thể nói là Lý Bảo Chương có thể tiếp nhận bất luận bộ dáng gì của Châu Châu.
Mà những người khác đều vẽ nên cho Châu Châu một “dàn giáo”, muốn ép Châu Châu vào khuôn khổ.
“Nhưng việc này có điểm khó.” Lý Bảo Chương trầm giọng nói.
Hiện giờ Châu Châu trở thành quận chúa, làm sao hắn có thể mang được quận chúa ra khỏi cung, dù hắn chấp nhận buông bỏ đại thù trước kia, nhưng hoàng gia bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, chắc chắn khắp thiên hạ sẽ truy nã hai người bọn họ.
Châu Châu lại đem đầu mình súc vào trong lòng ngực Lý Bảo Chương, “Ta chẳng hề nghĩ rằng có ngày mình sẽ làm quận chúa, chẳng đoán được cha mình lại là đại nhân vật gì mà Diệp Thành Mậu thế mà có quan hệ gì với ta. Người chịu khổ là mẫu thân ta, bọn họ muốn bồi thường phải nên là bồi thường mẫu thân mới đúng.”
Lý Bảo Chương sờ sờ đầu nhỏ của Châu Châu, “Ta biết.” Hắn lại nói, “Châu Châu, ngươi trước tiên tạm thời nhẫn nại một chút, ta sẽ nghĩ cách.”
Bởi vì hai người đều không thể ở lại chỗ này lâu, Lý Bảo Chương bảo Châu Châu trở về trước rồi mình mới ra về.
Thời điểm sau đó Châu Châu đi đến Trích Tinh Lâu, liền thấy cung nữ nàng vẻ mặt sốt ruột mà tìm đến, “Quận chúa, ngươi đi đâu a? Nô tài ban nãy vội muốn chết.”
Châu Châu nói dối: “Bụng ta có chút không thoải mái, đã đi thay quần áo.” Nàng chớp chớp mắt, trong mắt có vài phần chột dạ, “Giờ ta về thôi.”
Nàng mang theo cung nữ đi được vài bước, đột nhiên phát hiện mình đã quên hỏi Lý Bảo Chương một chuyện.
Làm sao hắn biết Hồ ngữ?
Thôi vậy, lần sau lại hỏi.
Châu Châu gặp được Lý Bảo Chương, vừa lòng mà trở về ngủ, mà Lý Bảo Chương quay về bên người lương đế, cũng phát hiện mình đã quên một việc.
Khi nãy hắn quên chưa ép hỏi Châu Châu vì sao nàng ấy lại nhìn chằm chằm lương Quang Vũ.
Lý Bảo Chương nhịn không được nhíu nhíu mày, ôm được ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, thì liền làm đầu óc mình lập tức mê muội ngu si ngay.
Đã năm ngày và hiện tại là ngày đầu tiên của năm mới, Châu Châu sớm tinh mơ đã bị gọi dậy, thay một thân toàn bộ xiêm y thoạt nhìn vui mừng, từ đầu đến chân đều là màu đỏ. Nàng vừa đến thỉnh an Hoàng Hậu, phát hiện Lương Thiệu ngôn cũng là một thân đỏ toàn bộ. Hoàng Hậu nhìn hai tiểu tâm phúc, buồn cười, “Hai người các ngươi toàn thân ăn mặc trang điểm thật trông như Quan Thế Âm Thiện Tài Đồng Tử cùng phủng châu long nữ.”
Lương Quốc có quy định, người chưa tới mười tám tuổi ở ngày đầu tiên tân niên cần phải mang một thân toàn đỏ, từ trong ra ngoài, một chút cũng không được qua loa. Lương Thiệu ngôn tựa hồ đối với một thân quần áo này của chính mình thập phần không hài lòng, trong lúc Hoàng Hậu nói chuyện, hắn liền phiên mấy cái xem thường, bị Hoàng Hậu nhìn thấy, lập tức đánh nhẹ hắn vài cái.
“Thiệu ngôn, ngươi đang là ca ca, nên không thể không quy củ như vậy được. Ngươi xem muội muội cũng mặc màu đỏ giống ngươi, nhưng nàng đâu càu nhàu gì?” Hoàng Hậu nhẹ ngữ nói.
Lương Thiệu ngôn nhìn Châu Châu liếc mắt một cái, “Nàng mặc màu đỏ đẹp, mà ta lại trông khó coi.”
Hiện Châu Châu đã ở tại chỗ Hoàng Hậu ở một số ngày, có thái y quản số thức ăn nàng ăn mỗi ngày, bảo đảm lượng dinh dưỡng mỗi ngày nàng nạp vào thích đáng. Hiện tại nàng càng nảy nở thêm một chút so với trước, không kể đến ngũ quan càng thêm tinh xảo, một thân da thịt kia của nàng càng trắng đến sáng lên.
Hiện tại mặc một thân đỏ, lại càng làm nàng có thêm vẻ tư sắc nùng lệ, dung mạo kinh người. Có thể nói, Châu Châu tựa như một đóa hoa, dần dần muốn từ nụ hoa biến thành đóa hoa, cuối cùng hoàn toàn nở rộ. Đem nàng của hiện tại so với Châu Châu mới vừa tiến cung thì nàng chính là một nha đầu hoàng mao (mèo vàng) ở nông thôn.
Đang nói chuyện thì Thái Tử lương tấn bách từ bên ngoài tiến vào.
Hắn nhìn hai tiểu tâm phúc trong điện, lại nở nụ cười trước thảy. Lương tấn bách xưa nay nghiêm túc, lúc cười cũng muốn nâng lên tay cầm thành quyền đặt ở bên môi che đậy nụ cười tươi. Lương Thiệu ngôn vừa thấy được lương tấn bách cười, lập tức mặt khổ lên, “Mẫu hậu, ngươi xem đại hoàng huynh lại cười ta, mỗi năm đều như vậy, tận bao giờ ta mới có thể không mặc màu đỏ?”
Hoàng Hậu an ủi nói: “Nhanh thôi, còn có hai năm, đến lúc đó ngươi thích mặc gì thì liền mặc nấy.”
“Nhi thần xin thỉnh an mẫu hậu, chúc mẫu hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Lương tấn bách hành lễ với Hoàng Hậu, Lương Thiệu Ngôn và Châu Châu sau đó cũng hành lễ với lương tấn bách, đi đến sờ sờ lên đầu hai người.
“Ngoan.” Lương tấn bách sờ soạng hai cái đầu nhỏ, từ trong tay áo lấy ra phong thư giấy màu vàng, “Nào, cầm đi.”
Châu Châu chưa từng được nhận thứ nào như thế, nhận được trong tay đầu tiên là tò mò mà nhìn nhìn. Lương Thiệu ngôn nhìn nàng liếc mắt một cái, thò đầu qua, “Bên trong là tiền, khi nào xuất cung có thể dùng.”
Xuất cung?
Châu Châu quay đầu nhìn về phía hắn, đè thấp thanh âm, “Chúng ta còn có thể xuất cung sao?”
“Có thể nha.” Lương Thiệu ngôn nói, “Ta thường xuyên cùng Cửu ca xuất cung, ngươi cũng muốn xuất cung à?”
“Muốn.” Châu Châu ở mãi trong cung buồn muốn hỏng rồi.
Thời điểm hai người bọn họ nói chuyện, bên ngoài lại truyền đến âm thanh thông báo.
Ngọc thịnh công chúa tới rồi.
Hôm nay Ngọc thịnh công chúa mặc bên ngoài một kiện áo gấm sắc sương khói, bên trong là váy bó tay áo màu than chì, làn váy phết đất, đẹp nói không nên lời.
Nàng chậm rãi đi đến hành lễ trước mặt Hoàng Hậu.
Cũng giống Lương Bách Tấn khi nãy, ngọc thịnh công chúa cũng lấy ra hai đại phong thư cho Châu Châu cùng lương Thiệu ngôn.
Hôm nay bốn người bọn họ cùng nhau dùng bữa sáng, thời điểm giữa trưa và buổi tối Lương đế sẽ qua đây dùng bữa.
Cho nên đến giữa trưa, Châu Châu lại được lương đế đến và cho một đại kim bao, hơn nữa sau khi ăn sáng Hoàng Hậu đã cũng cho, nàng liền thu được bốn cái. Thời điểm buổi tối dùng bữa, tất cả mọi người đều uống vào chút rượu, Châu Châu cũng trộm uống vào một chút, không bao lâu liền say đến mức để cung nữ đỡ về. Chờ đến lúc nàng ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện đại kim bao của mình từ bốn cái biến thành năm cái.
Còn có một cái từ đâu ra? ╮(╯3╰)╭
Hân Hân: chúng ta đều biết cái thứ 5 đó từ đâu ra đúng hôm?