Ngôn Hoan

Chương 70: Người Phụ Nữ Xấu Xa


Bạn đang đọc Ngôn Hoan – Chương 70: Người Phụ Nữ Xấu Xa


Đèn trong hành lang bệnh viện luôn sáng chói mắt, trên người Đồ Huyên Huyên cũng bị thương một ít, nhưng không nghiêm trọng, chỉ trầy chút da, bôi chút thuốc là được.
Cô ấy vẫn đang ngồi trên ghế chờ bên ngoài, không ngừng khóc.
Thương Đằng một đường chạy tới, thang máy quá chậm, anh không chờ nổi, một hơi liền chạy lên tầng chín, đầu tóc rối bù, cũng không biết cà vạt bị bung ra từ lúc nào.
Bởi vì thở hổn hển mà ngực anh phập phồng dữ dội, khoảnh khắc tới bên ngoài phòng cấp cứu, cảm giác lồng ngực bị đè nén không thở nổi.
Khi con người gặp phải điều gì đó sợ hãi, phản ứng đầu tiên chính là trốn tránh.
Rõ ràng là người vội vàng tới nỗi thậm chí không thể chờ thang máy xuống, nhưng lúc này lại không thể thốt ra lời nào.
Thật lâu sau, anh run rẩy thấp giọng hỏi.
“Cô ấy vẫn ổn chứ?”
Không hỏi đã xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi tại sao lại xảy ra tai nạn.

Anh chỉ quan tâm đến việc Sầm Diên có ổn hay không.
Đồ Huyên Huyên khóc không nói nên lời, không ngừng lắc đầu.
Thương Đằng đứng không vững, hai tay vịn vào tường mới miễn cưỡng không ngã xuống.
Anh đang run, tay run, trái tim cũng run rẩy.
Hẳn là rất đau, Sầm Diên hiện tại nhất định là rất đau.
Nhưng cái gì anh cũng không thể làm được, không thể bên cô, cũng không thể chịu đựng nỗi đau cùng cô, chỉ có thể chờ đợi ở bên ngoài như một phế vật.
Y tá bước ra: “Xin hỏi vị nào là người nhà bệnh nhân?”
Thương Đằng vội vàng tiến lên: “Tình trạng hiện tại của bệnh nhân ra sao?”
Vẻ mặt y tá nghiêm túc: “Không lạc quan lắm, phẫu thuật xong vẫn không ngừng chảy máu, vẫn nên nhanh chóng gọi người nhà cô ấy tới đi.”
Sau khi y tá rời đi, Thương Đằng đứng ở nơi đó rất lâu không có phản ứng.
Không lạc quan có nghĩa là gì, cô sẽ rời đi, không bao giờ tỉnh lại nữa sao?
Cuối cùng anh vẫn gọi cho Giang Kỳ Cảnh.

Cậu nghe thấy giọng của Thương Đằng, nóng nảy muốn cúp máy.
Thương Đằng nói: “Đến bệnh viện đi, tới gặp chị gái cậu.”
Giang Kỳ Cảnh nghe được nửa câu sau, lập tức đứng phắt lên: “Chị tôi bị sao vậy?”
Bên kia rất yên tĩnh, yên tĩnh quá mức, nhưng thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ, như thể là từ một nơi rất xa truyền đến.
Thương Đằng không nói nữa, cúp điện thoại.
Giang Kỳ Cảnh gọi lại, nhưng không ai trả lời, hiếm có khi cậu chửi thề, vội vã mặc áo khoác đi ra ngoài.
Đồ Huyên Huyên vẫn đang khóc, đôi mắt sưng húp cả lên.
Thương Đằng ngồi đó với đôi mắt vô hồn, vẫn mãi không nhúc nhích, giống như một cái xác không hồn.
Anh dường như cũng không quá khổ sở, ngược lại như đang thất thần.
Vì vậy, ngay khi Giang Kỳ Cảnh đi tới, cậu liền kéo cổ áo và đấm cho anh một cú: “Có phải anh hại chị tôi không?”
Thương Đằng không đánh trả, cũng không trả lời.
Anh không muốn nói chuyện.
Một bên miệng đã bị rách, chảy một ít máu.
Đồ Huyên Huyên ở bên cạnh giải thích, cô ấy kể hết đầu đuôi sự việc, kể cả lời bác sĩ nói vừa rồi, bệnh nhân mắc bệnh máu khó đông.
Giang Kỳ Cảnh sững sờ: “Bệnh máu khó đông?”
Trước khi đến, cậu đã gọi cho Giang Cự Hùng.
Ông đang bị Lưu Nhân kéo đi tham gia buổi họp lớp của bà ta, ăn được một nửa thì vội vàng chạy tới.
Ánh mắt Giang Kỳ Cảnh rơi vào người Lưu Nhân đang né tránh ở bên cạnh: “Mẹ, mẹ đã biết chị mắc bệnh máu khó đông từ lâu rồi đúng không?”

“Bệnh máu khó đông?” Giang Cự Hùng nhìn Lưu Nhân.
Âm mưu dù tinh vi đến đâu, cuối cùng một ngày nào đó cũng sẽ bị vạch trần.
Câu chuyện dường như cuối cùng đã đi đến hồi kết.
Lưu Nhân vừa khóc vừa giải thích.
Con gái sắp chết trong phòng cấp cứu, còn bà ta lại đau lòng khóc lóc ở bên ngoài, vì giấc mộng giàu có sắp tan thành mây khói.
Cô y tá nhiều lần đi tới nhắc nhở: “Vui lòng giữ trật tự.”
Lưu Nhân không nghe, cứ lôi kéo Giang Cự Hùng để giải thích, nói rằng ban đầu bà ta cũng bị lừa.

Bà ta không còn cách nào khác, người đó là kẻ lừa dối, bà ta cũng là nạn nhân.
Giang Kỳ Cảnh nhìn người phụ nữ trước mặt, tuy không kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy lạnh lòng.
Cậu vẫn luôn được cưng chiều nên không thể hiểu được cảm giác của Sầm Diên.
Nhưng bây giờ, cuối cùng cậu cũng đã hiểu.
Chị gái của cậu, đã từng phải sống như thế nào.
Cô luôn là người chịu nhiều đau khổ nhất, nhưng lại luôn duy trì lòng tốt và sự dịu dàng nhất với người khác.
Không nên như vậy mới đúng.
Thỉnh thoảng cô cũng nên nổi cáu hoặc lên án sự bất công mà cô phải chịu.

Cô không nên một mình gánh vác tất cả mọi thứ.
Rõ ràng là cô còn trẻ như vậy.
Thương Đằng lấy tất cả thẻ trong ví ra, đưa hết cho Lưu Nhân: “Nếu bà muốn tiền, tôi có thể cho, bao nhiêu cũng được.

Nhưng có thể làm phiền bà cút đi được không?”
Đôi mắt anh lạnh lùng, giọng điệu càng lạnh hơn.
Phong độ quý ông, lễ nghi giáo dưỡng cái chó má gì nữa, anh lười quan tâm.

Anh chỉ cảm thấy ghê tởm.
Sầm Diên của anh, ở trong phòng cấp cứu nỗ lực tồn tại.

Anh không muốn khi cô ra ngoài sẽ nhìn thấy cảnh tượng kinh tởm như vậy.
Lưu Nhân cuối cùng vẫn không rời đi, có lẽ là do chút lương tâm cuối cùng của người làm mẹ ảnh hưởng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đêm này dường như quá dài.
Lưu Nhân chắp tay trước ngực, thì thầm điều gì đó trong miệng, như thể đang cầu nguyện.
Tới hơn nửa đêm, Đồ Huyên Huyên khóc tới kiệt sức đã được Hứa Tảo đưa đi.
Hành lang vẫn vắng lặng như cũ.
Sắc trời sáng dần, bên trong viện dần dần trở nên náo nhiệt.

Quầy ăn sáng ở tầng dưới cũng đã được dựng lên, bắt đầu đã có mùi khói bếp.
Suốt đêm, phòng cấp cứu ra ra vào vào, sắc mặt của y tá và bác sĩ đều rất nghiêm túc.
11 giờ trưa, Giang Cự Hùng nhận một cuộc gọi, công ty có chuyện cần ông tới giải quyết.
Ông cúp điện thoại, đi tới nói với Giang Kỳ Cảnh, “Nếu Tiểu Diên tỉnh lại thì gọi cho ba.”
Dù sao cũng là con gái nuôi bao nhiêu năm, ít nhiều cũng có tình cảm.
Trải qua một đêm không ngủ, trong mắt Giang Kỳ Cảnh hiện nhiều tơ máu, cậu gật đầu: “Vâng.”

Lưu Nhân đã vài lần cố gắng nói chuyện với Giang Kỳ Cảnh, nhưng bị thái độ lạnh nhạt của cậu chặn lại.
Bà ta có thể ở chỗ này chờ một đêm, xem như đã là cực hạn.

Giang Cự Hùng đi chưa được bao lâu, bà ta cũng rời đi.
Trong hành lang chỉ còn lại Thương Đằng và Giang Kỳ Cảnh.
Từ Huy đã gọi vài cuộc, nhưng Thương Đằng không trả lời.
Trên đường đến bệnh viện, Thương Đằng thả cậu ấy xuống giữa đường.

Nếu cậu ấy biết Sầm Diên bị bệnh, chắc chắn mẹ Châu cũng sẽ biết.
Sầm Diên sợ mẹ Châu sẽ lo lắng, vì vậy Thương Đằng đã che giấu thay cô.
Đèn trong phòng cấp cứu vụt tắt, bác sĩ cũng bước ra.

Thực hiện ca mổ lâu như vậy, ông cũng hơi mệt mỏi.
Thương Đằng và Giang Kỳ Cảnh đồng loạt đứng dậy.

Động tác của anh còn nhanh hơn Giang Kỳ Cảnh: “Bác sĩ, tình trạng hiện tại của bệnh nhân thế nào?”
Anh không dám thở mạnh, như một tù nhân đang chờ tuyên án.
Bác sĩ: “Đã qua cơn nguy kịch.”
Tù nhân vô tội được phóng thích.
Cả đêm không ngủ, cộng với sự tra tấn tinh thần cường độ cao, xương sống của Thương Đằng như bị rút đi trong nháy mắt, anh yếu ớt ngã xuống ghế.
Sầm Diên phải ở lại ICU quan sát một ngày nữa.

Sau khi tất cả các chỉ số đều bình thường, cô sẽ được chuyển đến phòng bệnh thường.
Hiện thuốc mê vẫn chưa hết, cô vẫn đang hôn mê.
– ——-
Sầm Diên nhìn thấy một khoảng biển.

Trấn Dung là vùng đất liền, không thể nhìn thấy biển.
Điều cô muốn làm nhất khi còn nhỏ chính là đi ngắm biển.
Sau này lớn hơn, điều cô muốn làm nhất vẫn là được ngắm biển.
Kỷ Thừa cầm trong tay một quả bóng rổ, ném từ tay trái qua tay phải, rồi lại từ phải sang trái.
Hóa ra cô đã chết.
Sầm Diên cười hỏi anh, “Anh tới đón em sao?”
“Đương nhiên không phải.” Anh đi tới, xoa đầu cô, nụ cười cà lơ phất phơ như cũ, “Diên Diên của anh phải sống lâu trăm tuổi, đợi khi Diên Diên thành bà lão trăm tuổi, anh sẽ lại tới đón em.”
“Nếu trăm tuổi rồi mà em vẫn còn sống thì sao?”
“Vậy tiếp tục chờ, anh sẽ không để cho người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu, cũng sẽ không để người khác lại cướp em đi.”
Sầm Diên tỉnh.
Ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy là Thương Đằng ngồi bên giường bệnh.

Râu mọc lấm tấm quanh miệng, mắt xanh đen vì thức đêm.

Anh ít khi có dáng vẻ lôi thôi lếch thếch như vậy.
Nhìn thấy Sầm Diên mở mắt, đôi mắt đờ đẫn của anh lập tức lấy lại được chút sức sống.
“Còn đau không, có chỗ nào khó chịu hay không, có muốn uống nước không, hay là ăn chút gì trước? Bác sĩ nói em vừa phẫu thuật xong, nên ăn kiêng.

Anh đã xuống lầu mua hoa quả cho em.

Nếu em đói thì bây giờ anh đi mua chút gì đó cho em ăn.”
Giọng cô yếu ớt: “Không cần.”
Thương Đằng vừa đứng dậy, nghe lời cô nói, lại ngoan ngoãn ngồi xuống: “Bác sĩ nói sau khi gây mê toàn thân sẽ có tác dụng phụ, nếu cảm thấy khó chịu thì cứ nói cho anh biết, đừng tự mình chịu đựng, biết không?”
Vừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, sắc mặt của Sầm Diên vẫn rất nhợt nhạt, đôi môi hơi nứt nẻ vì thiếu nước.
Thương Đằng rót một cốc nước ấm, cho cô uống bằng ống hút.
Sầm Diên hỏi anh, “Tiểu Cảnh đâu?”
Khi hôn mê, dường như cô nghe thấy giọng nói của cậu.
Thương Đằng tránh đi tầm mắt của cô: “Em dưỡng bệnh trước đã, những chuyện khác đợi khỏi bệnh lại nói.”
“Có phải nhà em xảy ra chuyện gì không?”
Không có khả năng cô không đoán ra.
Cô vào phòng phẫu thuật, người nhà cô hẳn đã biết hết.
Thương Đằng cuối cùng cũng nói với cô: “Ba mẹ em ly hôn.”
Sau khi biết Sầm Diên đã qua khỏi cơn nguy kịch.
Thực ra, Giang Cự Hùng xem như đã tận tình tận nghĩa.

Bị lừa dối nhiều năm như vậy, dù trong lòng có tức giận, ông vẫn dùng cách thức ôn hòa nhất để xử lý tất cả.
Thương Đằng sợ cô nằm lâu sẽ mệt, nhẹ nhàng nâng người cô lên, kê gối ra sau để cô thoải mái hơn.
Sầm Diên thơ thẩn nhìn trần nhà: “Vậy cũng tốt, vốn nên như vậy.”
Tóc tai cô hơi rối, lúc nào cũng có vài sợi không nghe lời rủ xuống, thỉnh thoảng chắn ngang tầm mắt, có khi lại dính ở khóe miệng.
Thương Đằng tìm y tá mượn dây, buộc tóc cho cô.
Sợ Sầm Diên thấy nhàm chán, anh mở TV lên, đặc biệt mở kênh mà cô thích xem.

Sau đó xuống lầu mua đồ vệ sinh cá nhân, rửa mặt sơ qua, cạo râu sạch sẽ.
Giang Kỳ Cảnh rất nhanh đã tới.

Khi đến, cậu còn đặc biệt mua một ít cháo ở tầng dưới.
Tay phải của Sầm Diên đang truyền dịch, còn tay trái lại không tiện, Giang Kỳ Cảnh đút từng thìa một cho cô.
Cậu thổi cháo cho nguội rồi mới đưa vào miệng Sầm Diên: “Dù sau này có chuyện gì xảy ra, chị cũng có thể kể với em.”
Cậu nói, “Em đã trưởng thành từ lâu rồi, có thể bảo vệ chị.”
Sầm Diên nhìn cậu, vui mừng cười: “Đúng vậy, Tiểu Cảnh của chúng ta đã lớn, có thể bảo vệ chị rồi.”
Cậu cúi đầu, tiếp tục xúc cháo, nhưng nước mắt lại rơi vào trong bát.
Sầm Diên sờ sờ đầu cậu: “Chị không sao.”
Giang Kỳ Cảnh đặt bát xuống: “Lát nữa sẽ mua cho chị bát khác.”
Cậu vẫn mãi không dám ngẩng đầu, sợ bị cô nhìn thấy dáng vẻ lúc này.
Chắc trông ngốc lắm.
Sầm Diên ôm lấy cậu: “Đừng khóc.”
Giang Kỳ Cảnh cũng muốn ôm cô, nhưng lại sợ vô tình chạm vào vết thương trên người cô.
Đó là lần đầu tiên cậu khóc dữ dội như vậy.
– ——
Mãi mới dỗ xong Giang Kỳ Cảnh, Sầm Diên bảo cậu về nghỉ ngơi trước.

Chắc chắn cậu đã mất ngủ cả đêm, mắt cũng sưng cả lên.
Giang Kỳ Cảnh nói cậu không buồn ngủ.

Sầm Diên: “Nghe lời, về nghỉ ngơi đi, nếu không chị sẽ lo lắng.”
Cô thuyết phục rất lâu, cuối cùng cậu cũng chịu nghe.
“Vậy ngày mai trời vừa sáng thì em tới.”
Sầm Diên gật đầu: “Được.”
“Chị muốn ăn gì, em bảo dì ở nhà làm cho.”
“Ừ, để lát nữa chị nghĩ, nghĩ xong sẽ nhắn tin cho em.”
Giang Kỳ Cảnh rời đi, căn phòng không yên tĩnh được bao lâu, Thương Đằng vẫn luôn đợi ở bên ngoài.
Cháo mua về đã nguội từ lâu, anh tùy tiện đặt lên bàn.
“Có lạnh không, anh mở máy sưởi lên chút nữa nhé?”
Sầm Diên nhìn anh, lông mi rũ xuống.
Cô nói, “Thương Đằng, hãy xem xét lại một lần nữa đi.

Cuộc sống của anh không nên bị liên lụy bởi người như em.”
Cô nghĩ kỹ rồi, cô không nên khát vọng xa vời rằng mình sẽ được yêu thương.

Người như cô sống trên đời này đã là một gánh nặng, cô không thể liên lụy người khác được.
Cô yếu ớt đưa tay lên, bàn tay này mới bị tiêm hôm qua, lỗ kim bên trên vẫn còn đó.
Cô nắm chặt tay, nơi đó liền nổi lên màu xanh nhạt: “Nhìn xem, em lại chảy máu.”
Là chảy máu trong.
Thương Đằng không nhìn cô: “Không cần.”
Sầm Diên thấp giọng thở dài, thở dài trước sự cố chấp của anh: “Em không bên anh được bao lâu đâu.”
“Có thể sống một ngày, chúng ta sẽ ở bên nhau một ngày.

Có thể sống một tiếng, chúng ta sẽ ở bên nhau một tiếng.

Cho dù chỉ còn nửa tiếng, 10 phút, một phút, thậm chí 30 giây, anh cũng không muốn lãng phí.” Thương Đằng bình tĩnh nói ra những lời này.
Chuyện này anh đã nghĩ thông suốt từ lâu, không hề có chút rối rắm.
Nói không cảm động là giả.

Người vẫn luôn chịu đau khổ, giờ lại được người khác đối đãi như vậy, chắc chắn cũng sẽ động lòng.
Nhưng không nên, cũng không thể.
Vì vậy, cô nhẫn tâm nói: “Nhưng em không muốn.”
Thương Đằng dừng lại, rũ mắt nhìn cô.
Anh quá thông minh, thông minh đến mức liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ trái tim người khác.

Cho nên trong khoảnh khắc anh nhìn qua, Sầm Diên đã nhìn đi chỗ khác.
Nói một câu nhẹ như gió bay: “Em đã cố gắng ở bên anh, nhưng em vẫn không làm được, em không thể quên được Kỷ Thừa.”
Thương Đằng trầm mặc một lúc lâu, sau đó quay người đi, thầm lau nước mắt: “Em biết mà, anh là một người sẽ không bỏ cuộc nếu không đạt được mục đích.

Nếu ngay từ đầu đã cho anh thấy hy vọng, thì đừng bao giờ nghĩ tới việc buông tay anh lần nữa.”
Anh mở cửa bỏ đi, tự cho là mình đã ngụy trang rất tốt, nhưng tiếng khóc lại lộ ra quá rõ ràng.
Ngay cả bả vai cũng đang run rẩy.
Đương nhiên là anh tủi thân.

Cô bị tai nạn, anh lo lắng muốn chết, cơm ăn không vào, ngủ không được, đợi ở ngoài phòng phẫu thuật cả một đêm, kết quả cô vừa tỉnh lại đã đuổi anh đi.
Còn nói cô không thể quên được Kỷ Thừa.
Người phụ nữ xấu xa..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.