Ngôn Hoan

Chương 69: Vì Sao Máu Lại Không Ngừng Chảy


Bạn đang đọc Ngôn Hoan – Chương 69: Vì Sao Máu Lại Không Ngừng Chảy


Cuộc sống dường như không có gì thay đổi, vẫn bình đạm như cũ.
Nhưng vẫn có chút khác biệt, đó là thời gian dường như trôi qua ngày càng nhanh hơn.
Cảm giác sống một ngày bằng cả một năm khi trước đã không còn nữa.

Sầm Diên cảm thấy, bây giờ cô chỉ đang sống vì chính mình.
Thương Đằng thay đổi cũng rất lớn, càng ngày càng không biết xấu hổ.
Hôm nay lấy cớ cầu chì ở nhà bị hỏng, ngày mai lại viện cớ bóng đèn ở nhà bị cháy, toàn lý do không trùng lặp.
Chỉ để tới chỗ Sầm Diên ăn chực.
Lâu dần, Sầm Diên đã quen với mỗi ngày nấu thêm một bát gạo.
Bánh Quy cũng từ chán ghét ban đầu tới làm lơ, đến bây giờ lại còn khá thân thiết.

Thỉnh thoảng sẽ nhảy lên đùi anh khi anh đang ăn.
Cuộn tròn ngủ gật.
Nó hiếm khi ngủ trên đùi Sầm Diên, có lẽ là vì sợ làm cô bị thương.
Đổi kênh xem thời sự, cũng chỉ là để nghe âm thanh, khiến bữa ăn không đến nỗi quá yên tĩnh.
Sau khi cà rốt thái nhỏ lẫn trong thịt bị Thương Đằng gắp đi, Sầm Diên mới gắp một miếng thịt: “Gần đây anh không phải về nhà sao?”
Mặc dù trước kia anh nói phần lớn thời gian sẽ sống ở đây, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ quay về nhà.
Thương Đằng lắc đầu: “Không về.”
Nghĩ đến dáng vẻ nghe điện thoại mấy ngày trước của anh, phỏng chừng ở nhà có chút chuyện.
Sau bữa ăn, Thương Đằng dọn bát đĩa, vào bếp rửa bát.
Sầm Diên gấp quần áo và cất vào tủ.
Thời tiết gần đây không được tốt lắm, vừa mưa vừa gió.

Quần áo phơi mất vài ngày mới khô.

Sầm Diên đã mua một cái máy hong khô ở trên mạng, vài ngày nữa chắc sẽ tới.

Thương Đằng vẫn quay về, vào ngay buổi tối nói chuyện xong với Sầm Diên.
Trần Điềm Điềm bị ốm, sốt cao, không ngừng khóc gọi “ba”.
Cho dù Thương Lẫm có dỗ như thế nào cũng không được, chỉ đành gọi cho Thương Đằng.
Bên ngoài trời đang mưa, Thương Đằng lái xe trở về.
Một giờ sáng, đèn trong nhà vẫn sáng.
Bác sĩ gia đình vừa đi khỏi, Trần Điềm Điềm đang truyền dịch bên trong, môi cô bé trắng bệch.
Bà Kỷ đau lòng chết đi được, sợ cháu gái đắng miệng, cầm bình sữa cho con bé uống.
Thương Đằng đi vào, hơi nhíu mày: “Sao lại thế này?”
Trần Điềm Điềm nhìn thấy anh, vươn tay muốn anh bế, hai mắt lập tức đỏ lên.
Bà Kỷ nhanh chóng đứng dậy, đỡ tay cô bé: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận bị lệch kim.”
Sau khi dỗ được Trần Điềm Điềm nằm xuống, bà nhìn Thương Đằng: “Sáng nay đưa con bé ra ngoài ăn, lúc trở về thì người đã lạnh cóng.”
Thương Đằng đặt tay lên trán cô bé thử nhiệt độ, rất nóng.
“Sao không mặc nhiều quần áo cho nó?”
Bà Kỷ thở dài, vẻ mặt đầy tự trách: “Có mặc, nhưng thấy trên người con bé mồ hôi nhễ nhại, mẹ sợ nó nóng nên cởi áo len bên trong ra.


Ai biết buổi chiều đột nhiên hạ nhiệt.”
Trần Điềm Điềm nắm lấy tay Thương Đằng, sợ anh sẽ rời đi.

Cảm lạnh rất dễ buồn ngủ, hơn nữa yên tâm vì có ba bên cạnh khiến cô bé nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày nay anh vẫn luôn ở bên ngoài, rất ít khi về, bà Kỷ gọi người rót một chén trà, đưa cho anh: “Ba con già rồi, cũng không thể gây ra sóng gió gì nữa.

Tuy ngoài miệng không nói, nhưng ông ấy đồng ý trở về, chứng tỏ cũng muốn người một nhà chúng ta có thể sống hòa thuận, vui vẻ với nhau.”
Thương Đằng thấp giọng chế nhạo: “Vậy tôi đây còn phải cảm tạ ông ta rộng lượng sao?”
Bà Kỷ thở dài: “Thương Đằng, mẹ biết con vẫn còn trách ông ấy.”
“Nếu đã biết, thì cũng đừng lãng phí thời gian nữa.” Anh đặt tách trà xuống, một ít nước trà bên trong trào ra ngoài, để lại một vòng vệt nước trên mặt bàn màu trắng.
Thương Đằng rời đi.
Có thể trước đây anh từng khao khát tình cha, nhưng bây giờ, anh không cần.

Sầm Diên chuẩn bị cho thuê cửa hàng.
Mẹ Châu gọi cho cô, ấp úng nói bà đã chấp nhận lời cầu hôn của bác Từ.
Bà nói, không ngờ ở độ tuổi này vẫn được một người khác đối đãi trịnh trọng như thế.
Nguyên nhân bà ấp úng mãi là vì đang tự trách.

Rõ ràng đã hứa sẽ ở bên Sầm Diên cả đời, nhưng giữa chừng lại bỏ rơi cô.
Đôi mắt Sầm Diên đỏ hoe, không phải vì buồn mà là vui mừng.
“Ngày đã quyết định chưa ạ?”
Mẹ Châu nói: “Vẫn chưa.

Bác Từ con muốn mời người trong thôn và họ hàng ăn bữa cơm trước, nói là đính hôn, rồi lại bàn ngày tháng sau.”
Sầm Diên gật đầu và nhìn lướt qua lịch, mấy ngày tới cô đều không thể rời đi, có thể không tới kịp bữa cơm đính hôn.
Mẹ Châu im lặng một lúc lâu, rồi ngập ngừng hỏi cô: “Con giận mẹ à?”
“Sao lại giận chứ.” Sầm Diên cụp mắt xuống, cười nhẹ, “Con mong mẹ hạnh phúc hơn ai hết.”
Từ giai đoạn ngây thơ cho đến khi hiểu chuyện, người luôn yêu thương cô vô điều kiện chính là mẹ Châu.
Cũng như vậy, cô cũng rất yêu mẹ, yêu mẹ nhất.
Mẹ Châu cười chính mình buồn lo vô cớ.
Đúng vậy, Sầm Diên làm sao có thể vì chuyện này mà trách cứ bà.
“Mấy ngày nữa, hẳn là Tiểu Huy sẽ đến Tầm Thành.

Ở nhà hàng bên đó có ông chủ đặt cá, thằng bé đi thương lượng giá cả.”
Mưa liên tục mấy ngày, cuối cùng thời tiết cũng quang đãng, Sầm Diên mở cửa sổ để căn phòng thoáng đãng.
“Khi nào thì tới đây ạ? Nếu rảnh, con có thể đến sân bay đón cậu ấy.”
Mẹ Châu nói, “Chắc là ngày kia, thằng bé đi bằng tàu hỏa.”
Sầm Diên hơi kinh ngạc: “Đi tàu hỏa chắc phải mất một ngày một đêm mới tới.”
“Bác Từ của con thấy vé máy bay đắt quá.”
Mẹ Châu làm khoai lang sấy khô trước nửa tháng, muốn chờ lần này Từ Huy tới Tầm Thành để mang tới đó.
“Nếu như là trước đây, Tiểu Huy nhất định sẽ cãi cọ một hồi với cha nó.


Nhưng lần này lại dễ nói chuyện đến bất ngờ.

Từ khi hai đứa đi, thằng bé vẫn luôn nói đến chuyện tới xem Tầm Thành.

Nó cảm thấy trong thành phố lớn đều là người có tiền.”
Cậu ấy còn trẻ, cũng không học nhiều, từ nhỏ đã bị mắc kẹt trong một thị trấn nhỏ, khẳng định sẽ khao khát đi ra thế giới bên ngoài.
Mẹ Châu nói, “Nếu Thương Đằng có thời gian, con nhờ cậu ấy đưa Tiểu Huy đi thăm thú xung quanh nhé.”
Sầm Diên có chút khó xử: “Công việc của Thương Đằng rất bận, thỉnh thoảng còn phải đi công tác.”
Mẹ Châu vội vàng nói: “Vậy thôi, chính sự quan trọng hơn.”
Thực ra, còn có một câu mà Sầm Diên không nói.
Thương Đằng không kiên nhẫn tốt đến nỗi đưa người khác đi dạo chơi.
Nhưng nếu nói thẳng như vậy, dường như có ảo giác cô đang nói xấu sau lưng anh.
Vì vậy Sầm Diên đã chọn cách im lặng.
Cô đã có dự định trở lại trấn Dung, hơn nữa còn muốn trở về trước đám cưới của mẹ Châu.

Sầm Diên nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ, bắt đầu chuyển nhượng cửa hàng.
Biết được sau này cô sẽ rời khỏi Tầm Thành, Đồ Huyên Huyên lưu luyến ôm chặt Sầm Diên: “Vậy sau này chị còn quay lại không?”
“Có chứ.” Sầm Diên sờ đầu cô ấy, “Quay về thăm em và Tiểu Tảo.”
Đồ Huyên Huyên mím môi, lại muốn khóc.
Khóe môi Sầm Diên nhếch lên, ý cười trong mắt dịu dàng.

Có thể là ánh mặt trời hôm đó quá đẹp, nắng vàng ấm áp chiếu lên người cô.
Đồ Huyên Huyên luôn cảm thấy, chị Sầm Diên của cô ấy giống như một thiên sứ.
Một thiên sứ xinh đẹp và tốt bụng.
Chẳng trách anh rể cũ lại lì lợm la liếm, xum xoe bên cạnh cô.

Nếu là đàn ông, cô ấy cũng sẽ thích chị Sầm Diên.
Nghĩ đến đây, cô ấy lại bắt đầu nghi ngờ về ánh mắt của Hứa Tảo.
Một thần tiên đại mỹ nữ như này không thích, lại đi thích một cô gái tầm thường như cô ấy.

Khu công nghiệp bắt đầu phá dỡ, Thương Đằng không còn bận rộn như trước.
Anh gọi cho Sầm Diên, bảo cô hôm nay không cần nấu ăn, anh sẽ tới nấu.
Cách điện thoại cũng có thể nghe thấy giọng nói nghi ngờ của Sầm Diên: “Anh có (làm) được không?”
Đàn ông dường như đặc biệt nhạy cảm với ba từ “có được không?” này.
Thương Đằng không nói gì liền cúp điện thoại.
Sầm Diên nhìn chằm chằm vào màn hình xám xịt, nhớ lại không biết vừa rồi đã nói gì sai khiến anh tức giận.
Về vấn đề này, phản ứng của cô luôn chậm hơn những người khác.
Bánh Quy cọ cọ làm nũng dưới chân cô.
Nó đã gần một tuổi, càng ngày càng béo, Sầm Diên ngồi xổm xuống, gãi gãi cằm nó: “Mẹ ôm con không nổi nữa.”

Chỉ cần Sầm Diên gãi cằm, nó sẽ nằm úp sấp trên mặt đất, thoải mái kêu meo meo, mắt híp lại.
Bánh Quy rụng lông không phân mùa nào, Sầm Diên từng hoài nghi, nếu mèo thực sự có thể biến thành hình người, nó hẳn sẽ là một người đàn ông mập hói.
Nếu như vậy thì cứ làm mèo vẫn tốt hơn.
Sau một lúc ngồi chơi với Bánh Quy, cô mang nó ra ghế sô pha, lấy máy hút bụi hút sạch lông mèo trên thảm.
Chuông cửa vang lên.
Bánh Quy di chuyển nhanh hơn cô, nhảy khỏi ghế sofa và đợi ở cửa.
Gần đây nó cũng bắt đầu thân thiết với Thương Đằng, có lẽ là bởi vì cảm thấy hiện tại anh là người duy nhất có thể bế nổi nó.
Sầm Diên đặt máy hút bụi xuống và đi ra mở cửa.
Trên tay Thương Đằng xách rất nhiều túi nilon, có lẽ vừa mới đi chợ về, trên người vẫn còn vương chút mùi tanh của thủy hải sản.
Sầm Diên hỏi anh sao lại mua nhiều như vậy.
Thương Đằng phớt lờ cô, vòng qua cô đi vào bếp, bỏ lại Sầm Diên một mình trong phòng khách ngơ ngác.
Mặt cô hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng nhanh chóng biến mất.
Cảm giác này không hề xa lạ.
Khi họ mới ở bên nhau, Sầm Diên cũng từng bị như vậy, cô không biết mình đã làm gì khiến anh tức giận.
Người quá lý trí sẽ không thông qua sự tức giận để phát tiết cảm xúc.
Nhưng so với nổi giận, đối xử lạnh nhạt dường như cũng không tốt hơn là bao.
Sầm Diên luôn không hiểu tại sao Thương Đằng lại tức giận, anh chưa bao giờ nói ra, thậm chí còn không muốn cho cô thêm một ánh mắt nào.
Đèn trong phòng sáng choang, Sầm Diên đứng ở nơi đó, khẽ rũ mi.
Sau đó, ánh sáng trước mặt bị thân hình cao lớn của người đàn ông chặn lại.
“Vừa nãy anh chỉ hơi tức giận vì em nói anh không được.”
Anh chủ động giải thích cho cô, “Nhưng anh đã tự dỗ mình xong rồi.”
Anh sẽ không che giấu cảm xúc của mình nữa, bản tính con người vốn rất khó thay đổi.
Nhưng anh sẽ từ từ thay đổi.
Sau này, sẽ không làm Sầm Diên phải buồn lòng vì anh nữa.
Câu cuối cùng kia được đặc biệt thêm vào, vì sợ cô sẽ lại bỏ rơi anh một lần nữa.
Anh không phải là gánh nặng, thậm chí sẽ không lãng phí chút thời gian nào của Sầm Diên, anh có thể tự mình điều tiết cảm xúc của bản thân.
Sầm Diên nói, “Em không có chê anh.”
Thương Đằng gật đầu: “Ừ.”

Bữa ăn đó, từ rửa rau cho đến làm xong đều do Thương Đằng tự tay làm.
Như để chứng minh với Sầm Diên rằng anh có thể làm được.
Khi uống ngụm canh đầu tiên, vẻ mặt của anh thay đổi, đặt thìa xuống và giả vờ bình tĩnh: “Anh biết có một nhà hàng gần đây.

Đồ ăn rất thanh đạm, chắc em sẽ thích.”
Sầm Diên mím môi cười khẽ: “Anh làm nhiều như vậy, không thể lãng phí được.”
Canh đã nguội hơn rất nhiều, cô không cần dùng đến thìa, trực tiếp uống một hớp từ trong bát.
Thương Đằng rót nước, bưng qua: “Hình như đã cho quá nhiều dầu.”
Sầm Diên bật cười thành tiếng: “Ai lại đi nấu canh gà mà bỏ dầu vào?”
Cô dùng thìa gạt váng dầu trên bề mặt: “Lần đầu tiên làm được như thế đã rất tốt rồi.”
Thương Đằng lại không phải trẻ con, có nói thật hay không anh lập tức có thể nhận ra.

Nhưng nghe Sầm Diên nói vậy, anh lại cảm thấy hài lòng một cách khó hiểu.
Sầm Diên nói chuyện Từ Huy chuẩn bị tới đây với anh.
“Mẹ em bảo nếu có thời gian thì nhờ anh đưa cậu ấy đi xung quanh, nhưng em đã từ chối giúp anh rồi.”
Anh dừng đũa, khó hiểu: “Tại sao lại từ chối.”
Anh thẳng thắn hỏi, dường nhủ người không màng đến tình thân lại trở thành Sầm Diên.
Cô sửng sốt một hồi: “Công việc của anh bận mà.”
“Vẫn ổn.”

Sầm Diên gật đầu: “Ồ.”
Thương Đằng hỏi cô, “Bao giờ cậu ấy đến?”
“Ngày mai.”
“Ừ.”

Thương Đằng hỏi Sầm Diên số điện thoại của Từ Huy, nói hôm đó anh rảnh và có thể đến đón cậu ấy.
Anh giống như một bạn nhỏ vụng về, cố gắng loại bỏ những thói quen xấu của mình và tận lực khiến bản thân trở thành một người thích giúp đỡ người khác.
Sầm Diên nhìn chằm chằm bầu trời xanh trên đỉnh đầu, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng mà chính cô cũng không nhận ra.
Từ Huy đến vào buổi tối, khoảng 8-9 giờ.

Tuy đã mua vé giường nằm nhưng cũng ngủ không ngon, giường bên cạnh cứ ngáy mãi, còn vang hơn cả ba của cậu ấy.
Đôi mắt cậu ấy sưng húp, bước ra khỏi nhà ga với một chiếc túi lớn trên lưng.
Bên trong ga tàu, đều là những người ăn mặc giản dị, hoặc là người lao động chuẩn bị về quê đón Tết.
Phàm là người có tiền, ít ai còn đi tàu hỏa.
Vì vậy Từ Huy nhìn thấy Thương Đằng trong nháy mắt.
Cảm giác không hợp với nơi này khiến Thương Đằng đặc biệt dễ nhận thấy.
Đến một thành phố hoàn toàn xa lạ, gặp được người quen, quả thực có cảm giác tha hương gặp được cố nhân (người quen cũ).
Sau khi rời ga xe lửa, Từ Huy không ngừng nói liến thoắng.
“Khi đi, thím đã gói rất nhiều lạp xưởng, nhờ tôi mang cho hai người.”
Cậu ấy nhìn quanh, “Chị Sầm Diên không tới sao?”
Thương Đằng bấm chìa khóa xe, đèn xe Maybach đậu bên đường bật sáng, anh bước tới, mở cốp xe: “Hôm nay cô ấy có việc phải làm.”
Từ Huy nương theo ánh sáng hắt ra từ đại sảnh, nhìn thấy logo xe, hai chữ M.
Hai mắt cậu ấy lập tức sáng lên: “Anh Thương Đằng, xe của anh là Maybach hả?”
Nhìn thấy cậu ấy đứng đó bất động, Thương Đằng nhíu mày: “Bỏ đồ vào đi.”
Từ Huy hoàn hồn lại, kéo vali đi tới, nhưng mắt lại dán vào logo xe như thể bị dính keo 502.
Dường như đã quên mất bản thân còn từng chua lòm nghĩ Thương Đằng mang đồng hồ giả, ra vẻ có tiền.
Không ngờ, người ta thực sự là người có tiền.
Nhưng cũng là bình thường, cậu ấy nghe ba nói, cha mẹ ruột của chị Sầm Diên vốn rất giàu có.
Nếu không, tại sao con gái ruột của thím lại không muốn quay về chứ?
Từ Huy có rất nhiều câu hỏi, nhưng không có nghĩa là Thương Đằng sẽ trả lời.
Trừ khi là về Sầm Diên.
Nhưng thỉnh thoảng, nếu là câu hỏi vô nghĩa, anh sẽ giả vờ như không nghe thấy.
Chuông điện thoại vang lên, Thương Đằng liếc mắt nhìn, người gọi là Sầm Diên.
Anh giơ tay bấm nghe máy.
Bên kia tiếng gió rất lớn, tiếng ồn dồn dập.
Không ai lên tiếng, Thương Đằng nghi ngờ hỏi: “Sầm Diên?”
“Anh…!Anh rể.”
Giọng nói của Đồ Huyên Huyên run rẩy, cô ấy khóc không ra hơi.
Con người sống trên đời này, dường như sự may mắn càng chiếm tỷ lệ lớn hơn.
Nếu như vận may tốt, cả đời sẽ sống thật dễ dàng.

Còn nếu không may, cả đời khả năng đều sẽ gập ghềnh nhấp nhô.
Thương Đằng không nghe xong lời cô ấy nói, dường như trong nháy mắt anh đã mất đi năm giác quan.
Chiếc xe ma sát mạnh rồi liền quay đầu đổi hướng, đó là hướng đến bệnh viện.
Đồ Huyên Huyên đang gào khóc dữ dội.

Rõ ràng chỉ là va chạm bình thường từ phía sau, vết thương tuy hơi sâu, cũng không phải là điểm trí mạng nhưng vì sao máu lại không ngừng chảy, tại sao cuối cùng còn bị đưa vào phòng cấp cứu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.