Bạn đang đọc Ngôn Hoan – Chương 61: Giống Như Một Con Chó Lớn Bị Ấm Ức
*******
Gần đây thời tiết chuyển lạnh, công việc kinh doanh trong cửa hàng ngày một tốt hơn, mấy ngày nay Sầm Diên đều ở lại cửa hàng.
Nói về kế hoạch sau kỳ nghỉ, Đồ Huyên Huyên nói rằng cô ấy muốn chờ khi trời lạnh hơn sẽ đi trượt tuyết, hỏi Sầm Diên có đi không.
Cô chưa từng trượt tuyết, hẳn cũng không khác lắm so với trượt ván nhỉ?
Thật ra cô cũng rất muốn thử nhưng không có cách nào, cô không chơi được.
Đời này cô còn rất nhiều tiếc nuối.
Hứa Tảo và Đồ Huyên Huyên bằng tuổi, nam nữ ở bên nhau lâu, rất dễ nảy sinh tình cảm.
Tuy Sầm Diên không phải đặc biệt nhạy bén với loại chuyện này, nhưng cô vẫn nhìn ra manh mối.
Ví dụ, trong lúc hai người vô tình chạm mắt có thể khiến một trong hai đỏ mặt.
Hứa Tảo nói chuyện hơi lắp bắp, có lẽ là vì căng thẳng: “Cô…!lát nữa cô muốn ăn gì?”
Đồ Huyên Huyên thần kinh thô, không phát hiện có gì không ổn, liền hỏi Sầm Diên, “Chị Sầm Diên muốn ăn gì?”
Sầm Diên cười nói: “Phở xào.”
Cô ấy đứng dậy: “Em đi mua.”
Hứa Tảo mặt đỏ bừng theo sau: “Tôi cũng đi.”
Đồ Huyên Huyên thấy cậu ta nói muốn đi, lại ngồi xuống: “Tôi cũng muốn một bát phở xào, cám ơn.”
Hứa Tảo sững sờ một lúc, trong lòng vốn muốn cùng cô ấy đi.
Sầm Diên cười nhẹ: “Hai bát khó cầm, Huyên Huyên, em cũng đi đi.”
Hứa Tảo không nói, nhưng nhìn Đồ Huyên Huyên đầy mong đợi.
Người sau gật đầu rất nhanh: “Được ạ.”
Sư phụ tạo mẫu đi ra uống nước, lá trà trong chén trà bị nước nóng cuộn tròn, nhìn bóng lưng hai người rời đi, mang theo sức sống thanh xuân tuổi trẻ.
Ông nhấp một ngụm trà, cười nói: “Thanh niên bây giờ lãng mạn lắm”.
Sầm Diên cũng mỉm cười, im lặng tỏ vẻ đồng ý.
Sư phụ tạo mẫu nhìn Sầm Diên, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Còn cháu, cháu cũng chưa già, sao lại lãng phí tuổi trẻ như vậy?”
Sầm Diên cuộn lại ống chỉ trong tay: “Cháu cũng không có tinh thần cho chuyện đó.”
“Cháu đó, là chưa gặp được người thích hợp, nếu như gặp được, chắc chắn tâm lý sẽ khác.”
Dáng vẻ của ông trông như một người từng trải.
Sầm Diên mỉm cười, nhưng không vội phủ nhận.
–
Thương Lẫm trở về Tầm Thành, cũng không có ý định rời đi ngay lập tức.
Trong mấy năm ở nước ngoài, hắn tham gia các quỹ và cổ phiếu, cũng coi là kiếm lời chút tiền.
Không dựa dẫm vào gia đình, mà tự thân dốc sức làm ra.
Nhưng xuất phát điểm của kẻ có tiền vốn đã cao hơn người bình thường, không dựa vào tiền của gia đình, nhưng thứ như quan hệ đôi khi còn hữu ích hơn cả tiền bạc.
Bây giờ đã đạt được một số thành tựu, dường như là lúc áo gấm về làng.
Hắn vẫn luôn để ý tới cái nhìn của Thương Quân Chi với bản thân.
Người bị đè nén lâu ngày dưới ánh hào quang của em trai rất dễ vì đố kỵ mà nảy sinh hận thù.
Hắn với Thương Đằng không tính là hận, nhưng ít nhất là có không cam tâm.
Nhưng bây giờ, khi nhìn lại, hắn cảm thấy hình như mình đã đối xử có phần tệ bạc với đứa em trai này, ít nhất là không nên như vậy.
Nhưng cũng không hối hận, với bất cứ điều gì mình đã làm, hắn đều không hối hận.
–
Hôm nay Thương Đằng ở nhà, Trần Điềm Điềm vẫn luôn quấn lấy anh đòi kể chuyện.
Gần đây nhiệt độ đã giảm mạnh, dì Hà lo lắng Sầm Diên sống một mình, không thể chăm sóc tốt cho bản thân.
Bà bảo Thương Đằng có rảnh thì về nhiều hơn, mang một ít canh hầm cho cô.
“Đứa nhỏ kia dễ bị lạnh tay chân vào mùa đông, cơ thể vốn đã yếu.
Dì lo nếu con bé lại bị ốm vì lạnh nữa thì không chống đỡ được.
Cho nên mới muốn làm canh dưỡng sinh nhiều hơn cho nó.
“
Thương Đằng gật đầu: “Vâng.”
Anh cũng có ý định như vậy, Sầm Diên thực sự cần phải bồi bổ thật tốt.
Sức ăn của cô rất yếu, ăn cũng ít, gần đây càng ngày càng gầy đi.
Khi ở trên giường, Trần Điềm Điềm lặng lẽ lấy trong túi ra những chiếc bánh quy nhỏ, đưa cho Thương Đằng: “Đây là món mà hôm nay chú đó cho con.
Con đã ăn một cái, nó rất ngon, đặc biệt để dành cho ba.”
Trẻ con rất dễ có ấn tượng tốt với những người lớn đối xử tốt với chúng.
Trần Điềm Điềm cũng không quá hiểu được những lời Thương Lẫm nói.
Mấy ngày nay tiếp xúc với hắn, cô bé chỉ nghĩ hắn là một chú tốt bụng.
Thương Đằng cụp mắt xuống, nhìn đống đồ ăn vặt đóng gói xinh xắn, sờ sờ đầu cô bé: “Ngoan.”
Trần Điềm Điềm mím môi dưới, đặt bàn tay nhỏ bé lên mép giường: “Bà Hà nói gần đây ba thường thức khuya.”
Thương Đằng nhét chăn bông cho cô bé, ban đêm trời lộng gió, sợ nó bị cảm lạnh.
“Ba không thức khuya, chỉ là ngủ hơi muộn.”
Ý nghĩa như nhau nhưng trẻ con không có khái niệm phân chia, cái hiểu cái không gật đầu, thật dễ dàng bị lừa.
“Không thức khuya thì tốt.
Bà Hà nói thức khuya sẽ không cao thêm, còn sẽ trở nên xấu xí.
Sau này không ai thích đâu”.
Cô bé nói với một giọng đáng sợ, như thể đang cố hù dọa anh.
Thương Đằng gật đầu: “Ừ, ba biết rồi, con cũng ngủ sớm đi, đừng thức khuya.”
“Vâng, con ngủ ngay đây!”
Nói xong, cô bé ngoan ngoãn nằm xuống, tay nhỏ nắm chặt chăn bông.
Thương Đằng tắt đèn, trước khi đi ra ngoài, bàn tay nhỏ bé của Trần Điềm Điềm kéo vạt áo anh: “Ba ơi.”
Anh cụp mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Trần Điềm Điềm lắc đầu: “Hôm nay ba quên nói lời chúc ngủ ngon với con.”
Giọng nói có chút ấm ức.
“Xin lỗi con, suýt chút nữa đã quên.” Thương Đằng cười nhẹ, dịu dàng nói: “Ngủ ngon.”
– —-
Dì Hà chuẩn bị canh hầm như thường lệ, nhờ Thương Đằng mang đến cho Sầm Diên: “Không ăn thịt gà cũng không sao, nhưng phải ăn hết canh.
Đây là món gà mái già hầm, cực kì bổ.
“
Thương Đằng cụp mắt xuống, do dự một chút rồi hỏi dì Hà: “Con gái khi đến cái đó…!đau bụng thì phải làm sao ạ?”
Giọng nói ngập ngừng, có một chút do dự.
Dì Hà sửng sốt một lúc lâu mới hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của anh.
“Có phải là đau bụng vì tới kỳ kinh nguyệt?”
Thương Đằng hơi mất tự nhiên, ho khan một tiếng, sau đó gật đầu: “…!Vâng.”
Dì Hà vui mừng cười cười, dường như cảm thấy mối quan hệ giữa hai người cuối cùng đã thân mật đến mức này.
Bà nói: “Luộc vài quả trứng gà trong nước đường.
Tốt nhất trước khi đi ngủ nên chườm ấm vùng bụng dưới, nếu điều kiện cho phép thì nên xoa xoa bụng dưới nữa”.
Nói xong câu cuối cùng, trên mặt bà nở một nụ cười mờ ám.
Điều kiện cho phép này, có vẻ như cần Sầm Diên đồng ý, có lẽ không thể thực hiện được.
Thương Đằng nhìn thấy đánh dấu trên lịch ở nhà Sầm Diên, ngày cô khoanh tròn.
Nghe nói những lúc như thế, phụ nữ rất khó chịu.
–
Lái xe trở về, khi đi ngang qua siêu thị, Thương Đằng xuống xe, đi vào mua một ít đường đỏ.
Anh không nấu ăn ở nhà, hầu hết mọi thứ đều mới tinh, là lần đầu tiên sử dụng, nhưng việc đơn giản như là luộc trứng trong nước đường, anh vẫn có thể làm được.
Biết Sầm Diên thích đồ ngọt, còn đặc biệt cho thêm nhiều đường vào.
Sầm Diên quả thực rất khó chịu, nhưng không đến mức không thể rời khỏi giường như những người khác.
Có thể chịu đựng.
Sau khi kết thúc cuộc gọi video với mẹ Châu, cô đã mua vé máy bay để tuần sau quay về.
Khi mua vé khứ hồi, cô đã do dự một lúc.
Nơi này không có nhiều thứ để cô lưu luyến, nếu sinh mệnh chỉ còn lại một ngày cuối cùng, cô cũng muốn quay về trấn Dung.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Sau khi làm xong giải phẫu triệt sản, tâm trạng Bánh quy rõ ràng không được tốt, sức ăn cũng bình thường.
Gần đây thường nằm trong vòng tay cô, không kêu gào, cũng không làm ầm ĩ.
Bác sĩ nói đó là phản ứng bình thường: “Trứng trứng đột nhiên biến mất, chắc nó cũng buồn bực, cho nó một chút thời gian.”
Lời nói của bác sĩ khiến Sầm Diên vừa đau lòng, vừa buồn cười.
Mấy ngày nay, cô đã cho nó rất nhiều đồ ăn ngon, giống như một con mèo đang ở cữ.
Chỉ có điều chú mèo con này không có cơ hội làm mẹ, cũng không có cơ hội làm cha.
Trên TV đang chiếu một bộ phim huyền nghi, tình tiết phát triển đến cao trào, là phần khủng bố nhất, Sầm Diên che mắt Bánh quy, không cho nó xem, vì sợ ban đêm nó gặp ác mộng.
Đúng lúc tiếng chuông cửa vang lên.
Sầm Diên mang theo Bánh quy đi ra mở cửa, Thương Đằng một tay cầm bình giữ nhiệt, một tay cầm cái bát.
Sầm Diên sững sờ: “Đây là?”
Anh nói ngắn gọn, giọng điệu nhẹ nhàng: “Bữa khuya.”
Sầm Diên gật đầu, để anh vào và rót cho anh một cốc nước.
Nếu là trước đây, Bánh quy sẽ xông tới cắn ống quần anh, nhưng hôm nay rõ ràng nó không có tâm trạng, bị Sầm Diên đặt lên ghế sô pha liền nằm im không nhúc nhích.
Thương Đằng nhìn lướt qua, hỏi Sầm Diên: “Nó bị ốm à?”
Sầm Diên lắc đầu, đưa ly nước cho anh: “Mấy ngày trước em mang nó đi triệt sản, tâm trạng không tốt lắm.”
Âm thanh của TV hơi to, vì cốt truyện đang ở cao trào, bgm (nhạc nền) hơi quỷ dị.
Thương Đằng liếc mắt nhìn, đúng lúc nhìn thấy thi thể treo trên xà nhà.
Anh hỏi Sầm Diên, “Em không sợ sao?”
Mặc dù đã xem trước phần tóm tắt cốt truyện, biết rằng bộ phim này tương đối đáng sợ, nhưng tiếp xúc trực tiếp với một cảnh linh dị như vậy vẫn sẽ sợ.
Sầm Diên thành thật gật đầu: “Sợ.”
Thủy tinh không cách nhiệt, nước ấm, nhưng so với thân nhiệt của Thương Đằng lúc này thì cũng không quá nóng.
Hệ thống sưởi trong phòng hơi cao, bởi vì Sầm Diên sợ lạnh.
Đây thực sự không phải là một dấu hiệu tốt, cảnh báo về sức khỏe kém dường như đều là sự sợ lạnh.
Thương Đằng lơ đễnh nhấp một ngụm nước, lại đặt cái ly xuống chiếc bàn vuông trước mặt: “Trứng gà đó…, lạnh rồi sẽ tanh mất.”
Anh không dám trực tiếp mở miệng bảo Sầm Diên ăn.
Sợ bị từ chối, vẫn không có tự tin, nên chỉ có thể dùng lời nhắc nhở bóng gió này.
Canh được đựng trong một cái hộp cách nhiệt, chắc là dì Hà nấu rồi bảo Thương Đằng mang đến.
Còn bát trứng luộc nước đường rõ ràng là luộc chưa được bao lâu, còn nóng hôi hổi.
Sau khi đường đỏ được pha loãng và đun sôi, màu không còn quá đậm, trứng gà nhìn qua trông khá mềm.
Không cần hỏi, Sầm Diên cũng có thể đoán được là Thương Đằng tự nấu.
Đôi mắt cô hơi cong lên: “Cảm ơn.”
Thương Đằng không lên tiếng, cầm ly thủy tinh vừa đặt xuống, uống thêm một ngụm nước, ánh mắt né tránh.
Trứng gà luộc quá nhiều, Sầm Diên không ăn hết, nhưng nước đường đỏ thì đã uống hết.
Bởi vì Thương Đằng cứ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, như thể anh sẽ không bỏ cuộc cho đến khi cô uống xong.
Sầm Diên uống xong, bụng căng đầy, có chút tiếc nuối: “Hôm nay không thể uống được canh hầm của dì Hà rồi.”
“Anh sẽ bảo dì ấy mai lại hầm tiếp cho em.”
Thương Đằng đứng dậy, thu dọn bát đũa.
Sau khi rửa xong, đi ra thấy Sầm Diên đang nhìn vết bầm tím trên cẳng tay cô, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Nhìn thấy Thương Đằng đi ra, cô vội vàng đưa tay kéo áo xuống che vết bầm, cười thoải mái: “Hôm nay cảm ơn anh.”
Thương Đằng không chuyển hướng chú ý theo nguyện vọng của cô, mà trực tiếp hỏi: “Còn có cả vết bầm tím sao?”
Nụ cười trên mặt Sầm Diên trở nên có chút xấu hổ: “Anh nhìn thấy?”
Thương Đằng ngước mắt, dời tầm mắt từ cánh tay lên mặt cô, không nói gì.
“Thực ra không có gì đâu.
Với bệnh này của em thì vết bầm tím là chuyện bình thường, không ảnh hưởng gì”.
Thương Đằng nhìn cô: “Đau không?”
Có lẽ là do thấy anh đủ thông minh, dù có nói dối thế nào cũng không thể lừa được.
Cũng có thể là hiện tại ánh mắt của anh quá nghiêm túc, Sầm Diên không thể làm lơ, cũng không thể đáp qua loa nữa.
Mọi người đều nói cô tốt tính, dịu dàng.
Thực ra không phải hoàn toàn như vậy.
Cô luôn dễ dàng khoan dung với những người cô không quan tâm, bởi vì không thèm để ý, cô không muốn trao đi quá nhiều chân thành.
Đương nhiên cô cũng có tính xấu, nhưng những điều này hiếm có ai nhìn thấy.
Dịu dàng nhắm mắt làm ngơ, dịu dàng có lệ, cho dù đó là mặt xấu, thì cũng rất nhẹ nhàng.
“Có hơi đau.”
Hít một hơi thật sâu, yết hầu của anh cuộn lên lăn xuống, như thể đang cố gắng hết sức để chịu đựng thứ gì đó.
Cuối cùng không thể nhẫn nại được nữa, Thương Đằng ngồi lại gần và nói: “Đi tới bệnh viện xem.
“
Sầm Diên bất lực mỉm cười: “Chỉ là mấy vết bầm tím, không cần chuyện bé xé ra to mà đi bệnh viện đâu.”
Lông mi của anh rũ xuống, tay nhấc lên, muốn nắm lấy cánh tay cô, nhưng lại sợ làm cô đau, nên cuối cùng vẫn buông xuống.
“Không phải đau sao?”
Giọng anh nhè nhẹ, khác hẳn vẻ dửng dưng khi trước, giống như đang khổ sở.
Đau lòng xen lẫn xót xa.
Đôi mắt chùng xuống lúc này trông rất quen thuộc.
Sầm Diên nghĩ, Thương Đằng hiện tại giống như một con chó lớn bị ấm ức..