Ngôn Hoan

Chương 60: Anh Cũng Không Cướp Nổi


Bạn đang đọc Ngôn Hoan – Chương 60: Anh Cũng Không Cướp Nổi


******
Ánh mắt Thương Đằng hơi trầm xuống, chiếc xe phía sau không ngừng bóp còi, anh nắm chặt tay lái, dẫm chân ga, tùy ý dừng xe lại ở chỗ gần nhất.
Khi anh xuống xe và đi tới, người đàn ông kia vẫn đứng đó, trong mắt hiện ra ý cười nồng đậm.
Thương Đằng bước tới, lặng lẽ đứng giữa hai người, ngăn cách ánh mắt của người đàn ông kia.
Anh nhẹ giọng hỏi Sầm Diên, “Đến mua hoa?”
Sầm Diên nhìn thấy Thương Đằng, sững sờ một lúc, như không ngờ lại gặp anh ở đây.
“Sao anh lại ở đây?”
Anh nói: “Về nhà.”
Lúc này Sầm Diên mới nhớ ra phía trước đang sửa đường nên chỉ có thể đi con đường này.
Có thể là cảm thấy ngoại hình của hai người quá xứng đôi, người đàn ông kia tưởng họ là một cặp.

Có chút xấu hổ cười cười: “Vậy tôi đi trước, không làm phiền cô buôn bán nữa.”
Sầm Diên mỉm cười: “Đi thong thả.”
Trong mắt Thương Đằng hiện lên cảnh giác: “Hai người quen nhau?”
Tuy rằng trong lòng không vui, nhưng anh vẫn chú ý tới ngữ khí, bình tĩnh, cố hết sức tỏ ra không quan tâm, coi như chỉ là thuận miệng hỏi.
Dù sao hiện tại anh và Sầm Diên cũng không còn liên quan gì, bất kể người đàn ông kia là ai, cũng không đến lượt anh chất vấn.
Sầm Diên cất giấy gói hoa còn dư đi: “Khách hàng tới mua hoa, cô chủ đi vệ sinh, để em giúp cô ấy trông cửa hàng một chút.”
Vòng cung giữa hai lông mày của Thương Đằng giãn ra: “Mua cho bạn gái?”
Sầm Diên lắc đầu: “Anh ta nói mua cho mẹ.”
Thương Đằng cười nhạo: “Tặng mẹ hoa hồng?”
Lời này vừa để chứng minh không có bạn gái, vừa nói rõ muốn theo đuổi Sầm Diên.
Vẻ mặt của Sầm Diên vẫn bình thường, động tác trên tay cũng không dừng lại: “Ai biết được.”
Có vẻ như cô không quan tâm đến việc người đàn ông kia tặng hoa cho ai.
Thương Đằng thật lâu không lên tiếng, xác nhận trong mắt cô không có tình cảm dư thừa, tâm trạng cảnh giác đó cuối cùng cũng buông lỏng.
“Em ăn chưa? Dì Hà hầm canh xương, anh mang cho em.”
Anh đặt bình giữ nhiệt trên tay xuống bàn.
Sầm Diên ngửi thấy mùi thơm, cô vẫn chưa ăn.

Một mình ở nhà luôn suy nghĩ miên man, vì vậy cô dứt khoát ra ngoài, muốn nói chuyện với ai đó.
Ai biết vừa nói đã quên mất thời gian, bất tri bất giác đã muộn như vậy.
Cô chủ bước vào, nói chuyện với Sầm Diên, nhưng ánh mắt lại rơi vào Thương Đằng: “Có phải đã quấy rầy hai người hẹn hò không?”
Sầm Diên lắc đầu cười: “Không phải, anh ấy chỉ là về nhà rồi đi ngang qua.”
Cô chủ mỉm cười đầy ẩn ý: “Trong WC có rất nhiều người đang xếp hàng, nên tôi đợi một lúc nữa.

Vừa rồi lúc tôi ra ngoài, có phải có khách tới không?”
Cô ấy đã nhận được chuyển khoản.
“Có một người, mua một bó hoa hồng.”
Cô chủ nói: “Cô vất vả rồi.

Hôm khác sẽ mời cô ăn cơm.”
Sầm Diên gật đầu: “Vậy hẹn khi nào rảnh.”
Cô liếc nhìn bầu trời đang tối dần, “Cũng muộn rồi, tôi về trước đây.”
“Chờ một chút.” Cô chủ lấy một bó cúc cánh chuồn đã bọc lại đưa cho cô, “Đặc biệt giữ lại một bó cho cô.”

Sầm Diên mỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn cô.”
“Ui chao, khách sáo gì chứ.” Cô ấy dùng ánh mắt ám muội nhìn Thương Đằng, “Chúc hai người có một buổi tối tốt đẹp.”
Thương Đằng nghiêng đầu nhẹ, ánh mắt lại nhìn về phía Sầm Diên đang cười dịu dàng, không có chút phản ứng dư thừa nào.
Sau khi vào thang máy, Sầm Diên nhấn tầng 7 và tầng 8.
Sau đó hỏi anh: “Anh ăn chưa?”
Thương Đằng nhìn cái nút được bấm, số 7 trên đó rất dễ thấy: “Chưa.”
Sầm Diên suy tư gật đầu: “Em nấu cơm trong nồi, nếu anh không ngại…”
Cô chưa kịp nói xong đã bị Thương Đằng cắt ngang: “Không ngại.”
Biểu hiện quá mức tích cực.
Xem ra là thực sự đói, Sầm Diên mỉm cười: “Vậy chúng ta cùng ăn đi.”
Cô ăn một mình, thức ăn làm rất đơn giản.

Chẳng hạn như trứng xào cà chua, khoai tây xào, và cả một đĩa thức ăn chín mua ở ngoài chỉ cần hâm nóng lại.
Cô mang cơm ra, bát cho Thương Đằng được nén rất đầy.
“Gần đây công việc anh bận rộn, không cần mỗi ngày đều phải chạy đến chỗ em đâu.”
Cô ở bên Thương Đằng lâu như vậy, vẫn hiểu đôi chút về công việc của anh.
Trước đây, lúc này anh đều ở trong khách sạn không về.
Khách sạn gần công ty, cách 10 phút lái xe.

Nếu về thì ít nhất cũng phải một tiếng, anh là người biết hợp lý thời gian một cách tối đa.

Vì vậy, dứt khoát ở lại khách sạn, thỉnh thoảng mới về.
Thương Đằng cầm đũa, đột nhiên nghĩ đến Thương Lẫm và Trần Mặc Bắc.
Trần Mặc Bắc mắc chứng trầm cảm sau sinh.

Bởi vì ở nước ngoài với Thương Lẫm, cùng với sự bạo lực lạnh của hắn nên mới bị bệnh này.
Nhiều khi Thương Đằng cũng nghĩ, anh cũng rất khốn nạn.
Vì cho rằng đây là một cuộc hôn nhân không tình yêu nên anh không có ý định đặt quá nhiều tình cảm vào cô.

Anh đối xử với cô đâu khác gì Thương Lẫm đối xử với Trần Mặc Bắc đâu.
Tính chất đều giống nhau.
Thấy anh không nhúc nhích, Sầm Diên tưởng đồ ăn không hợp khẩu vị anh: “Em đi nấu thêm mấy món mặn cho anh?”
Cô thích là ăn nhạt, sợ Thương Đằng ăn không quen.
Anh lắc đầu, giọng khàn khàn: “Sầm Diên.”
“Ừ?”
“Trước đây anh đối xử với em như vậy, em có từng hận anh không? Hay là, có chút oán trách nào không?”
Anh thực sự hy vọng Sầm Diên oán anh.

Anh có thể sửa, cũng có thể bù đắp cho điều đó.
Dù cô muốn anh làm gì cũng được.
Sầm Diên đầu tiên là sửng sốt, sau khi hiểu được ý của anh, cô lắc đầu cười: “Không có gì cả.”
Một nửa trái tim như làm bằng sứ, rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Thương Đằng chống khuỷu tay lên mặt bàn, đôi mắt đen nhìn chằm chằm chùm đèn.
Sầm Diên rất thích sạch sẽ, đèn chùm cũng được lau chùi mỗi ngày, nhìn không ra một hạt bụi.

Thương Đằng từ nhỏ đã rất tự phụ, tính cách lại ác liệt.

Sau khi ở bên Sầm Diên, anh thực sự không coi cô là vợ của mình.
Anh chỉ nghĩ hai người là quan hệ hợp tác.

Anh đem lại đầu tư cho công ty của bố cô, cải thiện chuỗi vốn của mình, cô mang danh nghĩa người vợ để ở bên cạnh anh.
Nếu là trước đây, có lẽ anh vẫn như cũ, sẽ không cảm thấy mình sai.
Bản tính quá khó thay đổi.
Vì vậy, khi tình cảm vừa có một số dấu hiệu, anh cưỡng ép mình phải dập tắt nó.
Khi đó, Sầm Diên đã quyết tâm rời xa anh.

Anh cũng không thể làm ra loại chuyện ăn nói khép nép để giữ cô lại.
Mãi cho đến khi tình cảm ngày càng mãnh liệt, không thể che giấu, Thương Đằng mới bắt đầu khổ sở.
Đặc biệt là khi nhớ tới, lúc mà Sầm Diên nhận được kết quả xét nghiệm bệnh máu khó đông, anh vẫn đang uống rượu xã giao.
Lúc ấy, bầu trời của cô hẳn đã sụp đổ một nửa, nhưng không ai chống đỡ thay cô.
Cảm giác áy náy và hối hận chảy giống như máu chảy khắp cơ thể anh.
Giọng Thương Đằng không còn vẻ thờ ơ như thường lệ, như thể cỗ máy móc lâu năm không tu sửa, động cơ bắt đầu phát ra tiếng ồn nhỏ.
Anh nói, “Sầm Diên, em hận anh đi, hoặc hãy oán trách anh.

Anh sẽ nghe lời, sẽ trả lại tất cả những gì anh đã nợ em.”
– —
Thương Lẫm nói hắn muốn gặp Trần Điềm Điềm.

Đây cũng là mục đích chủ yếu hắn trở về lần này.
Trần Mặc Bắc được gửi nuôi dưỡng lớn lên ở nhà cậu.

Cha mẹ qua đời từ khi cô ấy còn rất nhỏ.

Từ nhỏ đã phải ăn nhờ ở đậu nên cô ấy muốn tìm một người chồng để mình có thể dựa dẫm.
Nhà cậu có chút tiền, nhưng tiền đó không phải của cô ấy.

Cô ấy còn có ba em họ, hai gái một trai.
Sau khi Trần Mặc Bắc qua đời, có tin đồn nhảm khắp nơi.
Ai biết đứa nhỏ này có phải là của nhà họ Thương hay không.

Xem thái độ của nhà bọn họ, nếu thật sự là cháu gái, e rằng đã sớm nhận về rồi.
Cậu của Trần Mặc Bắc cũng sợ mất mặt, thậm chí không muốn nhúng chân vào vũng nước đục này.
Một đứa trẻ mới sinh ra dường như đã bị bỏ rơi.
Thương Đằng không thể không lo, nếu anh không quản thì sẽ không có ai quan tâm.
Anh gọi Thương Lẫm: “Con của anh, anh không cần nữa sao?”
Giọng nói của Thương Lẫm vẫn ôn hòa, giống như trước đây.

Mỗi lần trước khi ra tay, hắn đều sẽ dùng loại giọng điệu này nói chuyện, Thương Đằng kém hắn không tới mấy tuổi, khi lớn hơn đương nhiên anh có thể đánh thắng Thương Lẫm.
Nhưng trước giờ anh không bao giờ đánh trả.
Từ bé đến lớn, người thương ạnh nhất chính là Thương Lẫm.
Nhưng người đàn ông trong điện thoại lại nhẹ nhàng nói: “Anh còn chưa kết hôn, con cái ở đâu ra”.
Thương Đằng không nói nữa, cúp điện thoại.
Để anh nuôi, dù sao anh cũng nuôi nổi.

Phải dậy sớm mặc quần áo, Trần Điềm Điềm không vui lăn lộn trên giường, suýt chút nữa vặn thành bánh quai chèo.
Cô bé lớn tiếng phản đối: “Con không muốn đi nhà trẻ!”
Dì Hà lấy áo len xỏ qua đầu cô bé, mặt cũng biến hình: “Đầu to quá, mặc quần áo không vừa nữa rồi.”
Mặc áo len xong, cô bé tiếp tục kháng nghị: “Bà Hà, con không đi nhà trẻ!”
“Nếu con không đi nhà trẻ, bà sẽ gọi điện cho ba con về đánh con!”
Mặt cô bé đau khổ, không dám nói tiếp.
Mặc dù Thương Đằng không đánh bé, nhưng Trần Điềm Điềm vẫn có chút sợ anh.

Anh quản lý cô bé rất nghiêm khắc.
Cuối cùng cũng mặc quần áo xong, dì Hà nắm tay cô bé đi ra ngoài, một tay xách cặp đi học nhỏ của bé.
Vừa đi ra ngoài liền thấy một người đàn ông đang đứng bên ngoài.

Cô bé chớp chớp mắt, lại nhìn dì Hà.
Người sau sửng sốt một hồi: “Cậu cả?”
Thương Lẫm đi tới, nở nụ cười nhẹ: “Dì Hà, đã lâu không gặp.”
Đương nhiên, dì Hà cũng đã gặp Thương Lẫm.

Bà nghe nói một chút về mối quan hệ giữa Trần Điềm Điềm và hắn, nhưng không chắc chắn về tính chân thực của nó.
Nhìn thấy hắn, Trần Điềm Điềm rất lịch sự chào hỏi, “Chào chú ạ.”
Thương Lẫm rũ mắt, ngồi xổm xuống trước mặt cô bé: “Con gọi ta là gì?”
Trần Điềm Điềm không sợ hắn, thậm chí còn cảm thấy rất thân thiết, có lẽ bởi vì vẻ ngoài của hắn và Thương Đằng rất giống nhau.
“Chú ạ.”
Thương Lẫm kéo áo khoác cho cô bé, dỗ dành: “Con gọi là ba được không?”
Trần Điềm Điềm lắc đầu: “Con có ba rồi.”
Thương Lẫm khẽ cười: “Đó không phải ba con, hắn là chú của con, ta mới là ba con.

Điềm Điềm ngoan, gọi ba nào.”
Lúc Trần Điềm Điềm gọi điện thoại tới, cô bé đã khóc không ra hơi.

Thương Đằng vừa họp xong, thư ký nói trước đó đã gọi mấy lần, nhưng vì đang họp nên không dám nói với anh.
Thương Đằng chỉ nói với anh ta, nếu là cuộc gọi của cô Sầm thì phải nói với anh ngay lập tức, nhưng chưa bao giờ đề cập đến cuộc gọi của Trần Điềm Điềm.
Thương Đằng cầm điện thoại, vào phòng làm việc gọi lại, Trần Điềm Điềm đang khóc dữ dội, nói không ra tiếng, dì Hà ở bên cạnh thở dài: “Cậu cả đã nói với Điềm Điềm tất cả mọi chuyện.

Dù cho cậu ấy thật sự là cha Điềm Điềm thì đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, sao không thể từ từ mà lại đột nhiên nói với con bé chuyện này.

Nó làm sao có thể chịu đựng được.”
Thương Đằng cau mày, kêu dì Hà dỗ Trần Điềm Điềm trước, anh quay về ngay.
Cúp điện thoại, anh lái xe trở về thì gặp Thương Lẫm ở cửa nhà mình.

Chắc hẳn hắn đứng ở đây nãy giờ, khi nhìn thấy Thương Đằng, hắn nhướng mắt cười khẽ.
“A Đằng.”
Thương Đằng cau mày: “Đừng gọi tôi như vậy.”
Thương Lẫm sửng sốt một chút, nụ cười ảm đạm vài phần, nhưng vẫn ôn hòa như cũ.


Hắn biết tại sao Thương Đằng lại trở về vội vàng như vậy.
Lúc đầu, hắn bị bao trùm bởi sự đố kỵ và tự ti, cũng không muốn Thương Đằng sống tốt hơn.

Vì vậy hắn đã ở bên Trần Mặc Bắc.

Sau đó, cô ấy có thai và muốn kết hôn với hắn, Thương Lẫm biết Thương Quân Chi sẽ không bao giờ đồng ý để Trần Mặc Bắc gả vào nhà họ.
Lớn lên trong một gia đình như vậy đã lâu, Thương Lẫm nhìn thấy Thương Quân Chi, sẽ thấy khiếp sợ như nhìn thấy ma quỷ.
Hắn biết Thương Đằng sẽ không mặc kệ đứa bé, anh sẽ nuôi nấng nó.
“Thương Đằng, có ngày con bé sẽ biết tất cả những điều này.

Nó là con gái của anh.”
Thương Đằng nhìn hắn bằng ánh mắt âm u, bật thốt lên một câu thô tục, nhưng Thương Lẫm lại không nghe rõ lắm.
Thương Lẫm không cảm thấy tuổi nhỏ thì nhiều việc phải từ từ chấp nhận.

Loại chuyện này không cần thời gian, chính vì còn nhỏ nên dễ dàng tiếp thu và chấp nhận một số việc hoặc nhiều thứ hơn.

Cảm xúc và tình cảm của trẻ con đến và đi cũng mau.
Dì Hà cuối cùng cũng dỗ được Trần Điềm Điềm bằng đồ ăn, cửa phòng khách mở ra.
Nhìn thấy Thương Đằng, Trần Điềm Điềm uất ức chạy đến, sau đó nhìn thấy người chú lạ mặt đứng đằng sau, sợ hãi ôm lấy chân của Thương Đằng, tiếp tục trốn sau lưng anh.
Thương Lẫm thấy cô bé đang ăn kẹo trong miệng, nửa que kẹo còn lộ ra ngoài, nhẹ giọng dặn dò: “Khi ăn kẹo thì đừng chạy lung tung, lỡ va vào chỗ khác sẽ rất dễ bị thương.”
Cô bé phớt lờ hắn, áp mặt vào quần của Thương Đằng.
Chỉ dám lộ ra một đôi mắt nhìn trộm hắn.
Cô bé không ghét Thương Lẫm, thậm chí còn nghĩ hắn tốt bụng vì hắn giống Thương Đằng.
Thương Lẫm rất giỏi dỗ trẻ con, lần này hắn có chuẩn bị mà tới, mang theo rất nhiều đồ ăn vặt mà trẻ con thích ăn.
Thương Đằng nhìn đống kẹo kia, nhíu mày: “Răng con bé không tốt, không thể ăn quá nhiều đồ ngọt.”
Thương Lẫm vỗ trán, cười khẽ: “Là anh sơ suất.”
Giữa chừng Thương Đằng nhận một cuộc điện thoại, thời gian có hơi lâu, ước chừng nửa tiếng.

Khi trở lại, trong phòng khách, Trần Điềm Điềm đã không còn kháng cự Thương Lẫm nhiều như trước nữa.
Hắn ôm cô bé và cho cô bé ăn bánh quy.
Dì Hà ở bên cười nói: “Đúng là cha con ruột có khác, có quan hệ huyết thống thì càng dễ thân thiết.”
Thương Đằng rũ lông mi, gật đầu, không nói gì.
Trần Điềm Điềm đã chơi đủ lâu, cô bé phải đến lớp học buổi chiều.

Sau khi dì Hà gửi cô bé đến trường mẫu giáo, trong nhà chỉ còn Thương Đằng và Thương Lẫm.
“Chuyện lần đó, hận anh sao?”
Thương Đằng biết hắn đang ám chỉ điều gì.
Trần Mặc Bắc.
Anh lắc đầu, không hận, cũng không có bất cứ cảm xúc thừa thãi nào.

Lúc đó mọi người đều cười nhạo, cho rằng Thương Đằng bị chính anh ruột của mình cắm sừng.

Nhưng anh không cảm thấy gì, không tức giận, cũng không cảm thấy nhục nhã.
Thương Lẫm cũng không ngạc nhiên, từ lâu hắn đã nhận ra mối quan hệ phức tạp và kỳ lạ giữa Thương Đằng và Trần Mặc Bắc.
Sau một lúc im lặng, hắn lại nói: “Với Sầm Diên, vẫn tốt chứ?”
Khác với vẻ mặt vô cảm vừa rồi, ánh mắt Thương Đằng cảnh giác nhìn hắn.
Thương Lẫm cười cười: “Yên tâm, sẽ không cướp mất đâu.”
Thương Đằng thì thào: “Anh cũng không cướp nổi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.