Đọc truyện Ngọn Gió Mùa Thu – Chương 96: Hoa đã có chủ
Diệp Tri Thu rất muốn hỏi anh, nhưng mà những lời muốn nói lại bị cô nuốt lại vào bụng. Nếu cô hỏi, e rằng quan hệ của cô và anh sẽ không thể giữ được trạng thái như thế này nữa. Cho cô tham lam một chút đi, cô vẫn mong hơi ấm của anh còn tồn tại mãi bên cô, dù chỉ là mơ, cô vẫn muốn mình cứ mơ hoài! Mỗi người đều có một số bí mật nào đó, nếu đã chọc thủng tầng bảo mật đã tạo dựng, nhất định sẽ có cái gì đó cũng bị phá vỡ theo. Diệp Tri Thu không phải quá thông minh, nhưng điều này cô có thể chiêm nghiệm ra được.
Diệp tri Thu thấy anh đeo mắt kính vào rồi, cô mới nói:
– Lúc nãy tay anh bị đánh trúng, có sao không?
Hoa Vân Phong lắc đầu:
– Không sao đâu!
Thực ra anh bị đánh trúng đâu chỉ có tay, chỉ là anh không nói mà thôi. Trong một trận đánh, mà còn là một chọi bốn nữa chứ, nào có tránh khỏi thương tích. Nhưng đối với anh không là gì cả, anh đã quen rồi.
Hoa Vân Phong lại bổ sung:
– Cô không sao chứ?
Diệp Tri Thu nhanh chóng đáp:
– Ngoại thương và nội thương đều không có. Nhưng mà về nhà anh nhất định phải cho tôi mượn nhà tắm, tắm một cái. Lúc nãy mấy tên đó đưa tay sờ lên mặt tôi, bây giờ tôi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu quá đây nè!
Giọng nói kể lể, tố khổ của cô làm Hoa Vân Phong khó chịu vô cùng. Hoa Vân Phong trong lòng suy nghĩ rất nhiều, nhưng mặt ngoài thì vẫn duy trì một vẻ cứng nhắc. Anh từ tốn nói:
– Vậy về thôi!
Diệp Tri Thu gật đầu, “Ờ!” một tiếng rồi quay đầu lại bước đi. Cô cố ý thả chậm bước chân đợi anh. Nhưng mãi không nghe được động tĩnh, cô quay đầu nhìn anh. Anh vẫn đứng đó không nhút nhít. Cô chạy trở về, hỏi:
– Sao anh không đi?
Hoa Vân Phong thở dài một cái mới nói:
– Cây gậy của tôi…
Diệp Tri Thu nghe xong mới biết tai họa cô gây ra. Lúc nãy giật cây gật của anh làm vũ khí, rồi lại để người ta giành mất, sau đó bị bẻ gãy làm đôi. Bây giờ tính sao đây?
Cô ngồi xổm xuống nhặt lên hai mảnh gãy, giơ lên trước mặt, đầu cúi thấp như đứa trẻ phạm lỗi:
– Xin lỗi, tôi sẽ mua cái khác cho anh! Nó gãy rồi.
Hoa Vân Phong khóe môi mang ý cười, cô gái này nghĩ là anh muốn đòi cô mua cho anh cây gậy khác sao? Thiệt là… Anh nói với cô:
– Không cần đâu! Ở nhà có rồi. Chỉ là bây giờ cần cô giúp đỡ thôi.
Diệp Tri Thu biết lỗi ở nơi mình, nên sẵn sàng nghe lời anh hết. Cô nói như chờ mong chỉ thị:
– Được chứ. Anh cứ nói, dù có lên núi đao xuống chảo dầu tôi vẫn không chối từ!
Thái độ vỗ ngực cam đoan chắc như đinh đóng cột này làm Hoa Vân Phong không nhịn được bật cười thành tiếng. Anh nói:
– Không nghiêm trọng như vậy. Chỉ cần cô dẫn đường cho tôi là được rồi.
Ồ, chỉ đơn giản như vậy? – Diệp Tri Thu thầm nghĩ. Nhưng dẫn đường như thế nào? Lúc này cô mới nhớ đến các thông tin mà cô tra cứu được trên mạng về cách dẫn… người tương tự như anh qua đường. Cô liền lấy ra sử dụng…
Diệp Tri Thu nói:
– Được mà. Vậy… anh nắm tay tôi hay vai tôi đây?
Hoa Vân Phong đáp ngay:
– Vai!
Với chiều cao của cô và anh thì vịn vai để đi có lẽ sẽ dễ dàng hơn. Mặt khác, cô và anh hiện đang là ‘bạn thân’ thì làm sao có chuyện thân mật đến nỗi nắm tay cùng đi? Nhất định Hoa Vân Phong tính tình cổ hủ này không đồng ý rồi!
Diệp Tri Thu không nghĩ nhiều, cô nắm tay anh đặt lên vai mình, rồi xoay người lại cẩn thận đi từng bước một. Hoa Vân Phong đột nhiên lên tiếng làm cô giật cả mình:
– Cô không cần áp lực như vậy. Thả lỏng đi, cứ đi như bình thường là được rồi!
Diệp Tri Thu không phát hiện bản thân có áp lực, đến khi nghe anh nói cô mới nhớ ra điều đó. Cô thở phào một hơi, cô thực sự chưa từng làm chuyện tương tự, làm sao tránh khỏi có chút khẩn trương. Cô sợ mình làm không tốt, anh có thể bị vấp ngã thì sao?
Hoa Vân Phong như đọc được suy nghĩ của cô. Anh nói:
– Không sao đâu. Đi bình thường mới không té ngã.
Cô đi dè dặt như vậy mới làm anh không tự nhiên đó.
Nghe vậy Diệp Tri Thu đi thong thả hơn nhiều. Cô phát hiện, dẫn đường cũng không phải quá khó, cô giống như đi sâu hơn vào thế giới của anh rồi. Cô muốn đưa anh ra khỏi thế giới u ám ấy. Cô không biết khả năng mình làm được bao nhiêu, nhưng chí ít sẽ không để anh một mình! Mà cô nào biết rằng đây gọi là sự ăn ý. Hoa Vân Phong không dễ hòa nhập cùng người khác, chỉ có những người anh cho là thân thiết mới từng dẫn đường cho anh, nhưng ban đầu họ cũng không quá hiểu nhau, thường vướng víu đủ thứ. Nhưng bây giờ, hai người một trước một sau, nhịp nhàng đến từng bước chân, dẫu Diệp tri Thu có đi nhanh hơn chút nữa thì Hoa Vân Phong vẫn có thể đuổi kịp bước chân cô. Đúng là trái tim hòa làm một thì đến bước chân cũng có thể đồng nhịp đi đến cùng trời cuối đất!
Hai người cứ bước cùng nhau, cùng đi trở về trên con đường chỉ mới đi qua một lần nhưng giống như vô cùng quen thuộc. Mỗi khi dưới chân có cái gì gập ghềnh hay phải lên, xuống bậc thềm, cô đều nhắc nhở anh.
—————————-
Đáng thương cho Chu Lệ, cô chịu trách nhiệm trông chừng con gái nhà người ta đến thành phố C để thăm ‘bạn trai’! Thế mà cô gái này lại đi chơi quên cả giờ giấc. Ban ngày, cô sợ gọi điện thoại thúc giục có thể phá hỏng không gian của hai người, nên cô ráng mà chịu đựng. Đến khi cô thấy sắc trời đã tối muộn mà cô trò nhỏ chưa chủ động trở về, đã thế mà gọi điện thoại cũng không bắt máy, lòng cô nóng ran. Trời ạ, không xảy ra chuyện gì đó chớ? Ây, cũng trách cô quá buông thả cho Diệp Tri Thu tự do, nếu có chuyện gì, Chu Lệ có mười cái miệng cũng không thể giải thích được.
Chu Lệ quyết định hành trình đến nhà Hoa Vân Phong. Mặc kệ, lúc này liều rồi. Không cần biết Hoa Vân Phong có nhận ra cô là người đã bày trò trêu anh hôm qua không. Chỉ lo cho cô trò nhỏ của mình thôi.
Đến nơi, Chu Lệ nhấn chuông vài cái mới có người ra mở. Mở cửa là Hà Thúy Bình. Bà ngạc nhiên hỏi:
– À, cô Chu đến chơi! Vào đây, vào đây!
Chu Lệ đâu có tâm trạng chơi cái gì, cô vừa vào vừa hỏi ngay:
– Dì Bình ơi, Tri Thu còn ở đây không ạ?
Hà Thúy Bình rót xong ly nước cầm ra đưa cho cô, bà nói:
– Con bé với Vân Phong nhà tôi ra công viên gần đây dạo cho tiêu cơm rồi. Sao hả cô Chu, có chuyện gì không?
Lúc này Chu Lệ mới coi như đem trái tim nhét trở ngược lại vào lồng ngực. Trời ạ, thế mà cô còn tưởng cô gái kia bị bọn xấu bắt cóc rồi. Cô từ từ trả lời:
– Dạ cũng không có gì gấp gáp hết. Chỉ là tối rồi không thấy em nó về, với lại gọi điện hoài mà nó không bắt máy. Con hơi lo thôi. Nếu đi chơi gần đây chắc không sao dì hé?
Hà Thúy Bình cười cười:
– Cô Chu yên tâm. Vân Phong nhà tôi có võ, nó không để con bé xảy ra chuyện gì đâu. Mà cũng đáng lo đó chớ, ai biểu con bé xinh đẹp quá làm gì? Ha ha!
Chu Lệ và Hà Thúy Bình nói chuyện thật vui vẻ. Cho đến khi người hàng xóm dưới lầu lên mời Hà Thúy Bình xuống nhà bà ta ăn mừng thằng con trai bà ấy du học được nghỉ đông về nhà chơi. Hà Thúy Bình cũng dẫn theo Chu Lệ rời đi.
——————————
Hoa Vân Phong cùng Diệp Tri Thu bước ra từ thang máy. Lập tức bà Tám hồi sáng không biết từ đâu chạy ào đến nói như tát nước vào mặt:
– Ây, thật hiếm thấy nha Vân Phong. Con có tiến bộ giật cả mình luôn hà! Buổi sáng dẫn bạn gái về, buổi trưa cứ ở mãi trong nhà đóng chặt cửa, đặc biệt còn phát ra âm thanh lạ… hí hí! Đến chiều mới đi ra ngoài… ầy, lúc này tối rồi lại dẫn về nhà. Chao ôi, không ngờ tiến triển nhanh như vậy!
Lúc này Diệp Tri Thu nhanh miệng đáp:
– Khi nào đám cưới nhất định cho bà một bàn lớn! Hì!
Rồi không nói gì nữa tiếp tục bước đi, Hoa Vân Phong cũng bị hành động bất ngờ này của cô làm cho chậm một bước. Nhưng không sao, dù gì chân anh dài hơn cô, đuổi kịp là chuyện không khó. Nói Hoa Vân Phong có tư tâm cũng được, vì khi bước vào khu nhà này, không có gậy anh vẫn có thể đi lại bình thường. Nhưng không hiểu sao tay anh không khống chế được mà vẫn đặt trên vai cô cho đến bây giờ!
Lúc đến trước cửa nhà, Diệp Tri Thu nhấn chuông, nhưng không có ai mở cửa. Cô quay lại thì thấy Hoa Vân Phong đang cúi người mò tay vào bồn hoa đặt cạnh cửa lát sau lấy ra một cái chìa khóa vừa định giơ về phía ổ khóa thì Diệp tri Thu lên tiếng:
– Để tôi mở cho.
Hoa Vân Phong không tranh với cô, đưa chìa khóa cho cô mở cửa. Hai người cùng vào nhà…
Hoa Vân Phong mới nói với cô:
– Sao lúc nãy cô nói với bà Tám như vậy? Người ta hiểu lầm quan hệ của chúng ta thì không tốt cho cô đâu!
Diệp Tri Thu mới vui được một chút đã bị anh phá hỏng. Ghét anh! Cô không thèm nói chuyện với anh nữa. Những căn phòng tối om, bắt buộc cô phải lên tiếng hỏi:
– Công tắc đèn ở đâu?
Hoa Vân Phong lúc này mới nhớ ra. Thế giới của anh không phân biệt ban ngày ban đêm, không cần thiết có ánh đèn làm gì nên anh quên mất giờ này nhất định phòng ở rất tối. Anh lần tay lên tường tìm công tắc điện. Anh bật đèn, ánh sáng lại chan hòa khắp nơi.
Sau khi có ánh sáng, Diệp Tri Thu lại không để ý tới anh nữa, cô chu môi, vùng vẫy mà nhảy gọn ngồi trên sô-pha. Cắn môi không nói với anh tiếng nào. Hoa Vân Phong không nghe cô nói, biết nhất định anh nói không lựa lời lại làm cô giận rồi. Nhưng thẳng thắn mà nói không phải như vậy sao? Đầu óc các cô gái suy nghĩ cái gì vậy không biết?
Hoa Vân Phong lại quay về hướng sô-pha lên tiếng:
– Tri Thu!
Diệp Tri Thu vốn không thỏa hiệp, nhưng nhìn liếc qua tay anh thì thấy vết bầm tím rất to, gần bằng bàn tay cô xòe ra luôn đó. Đột nhiên cảm giác đau lòng lấn át hết thẩy. Cô không giận hờn gì anh nữa, vội đứng dậy đi đến gần anh và kéo anh ngồi xuống ghế. Không biết từ khi nào, Hoa Vân Phong không còn chống cự sự gần gũi của cô. Anh để cho cô nắm tay mình mà không có một chút phản kháng hay muốn giật tay lại.
Sau khi anh ngồi xuống, Diệp Tri Thu vẫn còn đứng đó. Tay cô vẫn còn xoa nhẹ vết bầm trên tay anh, nhẹ giọng nói:
– Anh còn mạnh miệng nói không đau? Đây là cái gì a? Bầm tím hết rồi nè… Thôi đi trách anh thì cũng không được gì. Anh mau nói cho tôi biết làm thế nào để hết đau vậy?
Đối với vết thương chỉ tổn thương phần mềm, không hở, bầm tím, đọng máu thì chườm lạnh là hiệu quả trong việc ngăn ngừa biến chứng gây tụ máu hoặc chảy máu. Vốn dĩ Hoa Vân Phong định nói không đau, nhưng lại sợ cô giận nữa nên anh mới đành nói thật:
– Đừng lo lắng. Chỉ cần chườm một ít đá lạnh lên thì không đau nữa.
Diệp Tri Thu lập tức hai mắt sáng rỡ. Cô nhớ đến lần trước anh cũng chườm đá cho cô làm vết thương dịu mát ngay tức thì đó thôi. Cô nhanh chóng đáp một tiếng rồi nhảy ngay xuống ghế tìm đá lạnh.
Không đến hai phút, cô trở lại với bọc đá trong tay. Nói đúng hơn là cái khăn tay nhỏ có cục đá lạnh ở trong. Bởi vì cô không tìm được cái bọc đựng đá như lần trước Hoa Vân Phong đã đưa cho cô. Mà cô không thể lại ngây ngô trở về hỏi anh túi đựng đặt ở đâu. Lần này cô thông minh hơn đó chớ. Biết tìm vật thay thế rồi. Hì!
Cô trở lại, nhảy ngay lên ghế. Lập tức đặt cái khăn ướt lạnh lên vết thương của anh. Một cảm giác thoải mái lan tràn đến tận tâm can. Hoa Vân Phong mím môi không nói gì. Ngược lại Diệp Tri Thu luôn miệng trách móc:
– Anh không biết quý trọng thân thể mình như vậy sao? Bị thương vầy mà không nói, còn gạt tôi nữa. Nếu tôi không phát hiện thì chắc anh cũng im luôn chứ gì. Người ta chẳng phải hay nói đàn ông là trụ cột gia đình hay sao? Anh không biết chăm sóc bản thân mình như vậy, anh có biết những người yêu thương và quan tâm anh họ sẽ đau lòng thế nào không hả?
Hoa Vân Phong trước giờ chưa từng san sẻ nỗi buồn cho ai, hay có sự cố gì anh cũng một mình chịu đựng. Hôm nay tự dưng Diệp Tri lại chen vào cuộc sống vốn đang bình thường, ảm đạm của anh. Không những tạo nên những sắc màu mà còn gợn những đợt sóng lăn tăn làm nhộn nhạo trong lòng anh.
Anh không biết phải trả lời cô như thế nào, chỉ đành gật đầu không nói. Diệp Tri Thu tức tối, giọng hơi gằn:
– Gật đầu có nghĩ là gì hả? Không đúng hay sao? Bởi vậy người ta nói đàn ông thường như vậy, cứ tưởng mình rất vĩ đại, chuyện nhỏ thường bỏ qua. Nhưng lại không chịu hiểu, nhiều cái nhỏ sẽ thành cái rất lớn đó. Lúc đó ngồi khóc không ai thèm lo cho đâu!
Hoa Van Phong cười cười. Cô gái nhỏ này đang nói cái gì vậy chứ?
Diệp Tri Thu hỏi:
– Anh cười cái gì?
Hoa Vân Phong đáp:
– Đương nhiên có điều khác nhau vì thế mới phân ra để gọi là đàn ông và phụ nữ!
Diệp Tri Thu hết lời để nói với anh luôn. Sao lần nào cô khơi gợi chủ đề thì cũng bị anh làm cho kết thúc sớm vậy không biết. Cô tức giận nhấn cái khăn bọc cục nước đá mạnh vào vết bầm tím trên tay anh. Hoa Vân Phong không quá đau, nhưng theo phản xạ tự nhiên là cau mày.
Diệp Tri Thu thấy vậy, biết mình quá mạnh tay, cô vội rụt tay lại. Luôn miệng hỏi anh:
– Anh có đau không? Đau lắm à? Tôi thổi cho nhe!
Nói rồi bất kể người kia có đồng ý không, cô chu môi ra thổi khí vào tay anh. Trời ạ, đây là vết bầm đó, chứ đâu phải vết thương hở chảy máu gì đâu mà cô phải thổi khí không biết. Hoa Vân Phong bị cô thổi có chút nhột, anh hơi thu tay về và nói:
– Thôi không cần đâu…
Diệp Tri Thu kiên trì cầm lấy không cho anh động đậy:
– Sao không cần chứ? Mỗi khi tôi bị đau là dì Trần đều làm như vậy nè, hết đau mau lắm luôn đó. Anh để yên đi…
Hoa Vân Phong không kháng cự được đành thỏa hiệp thôi. Không biết oai dũng lúc nãy khi đánh bọn người xấu kia đâu rồi, bây giờ sao lại bại dưới tay một cô gái yếu đuối không biết?
Diệp Tri Thu vừa thổi, vừa nói:
– Tôi cũng muốn tốt cho anh thôi. Chứ anh nghĩ coi, nếu anh còn độc thân thì nhiều người nhìn ngó lắm. Nếu tuyên bố rằng anh là hoa đã có chủ rồi thì bớt ong bướm vờn quanh hơn phải không?
Nếu không có cái đầu nhanh nhạy một chút, có lẽ không bắt kịp nhịp câu chuyện với cô gái này rồi. Diệp Tri Thu là đang trả lời cho câu hỏi lúc nãy khi mới vào nhà của Hoa Vân Phong.
Cô nói cái gì là “Hoa đã có chủ” vậy không biết. Anh dù gì cũng là con trai, nói như vậy không phải quá ẻo lả sao?
Anh cười nhẹ:
– Cảm ơn ý tốt của cô. Nhưng cô có nghĩ làm như vậy cô sẽ bị người ta nói ra nói vào sao? Thanh danh của cô…
Diệp Tri Thu chuyên gia chen vào khi người khác đang nói. Cô nói hơi lớn tiếng:
– Cái gì chứ? Mặc kệ. Thời buổi nào rồi mà còn như phong kiến hả? Thanh danh? Haiz! Tôi ở thành phố D lận đó, nếu anh không nói, dì Bình không nói, tôi không tự khai thì người khác cũng chẳng thể nào biết được. Tôi cho anh mượn cái gọi là ‘thanh danh’ đó để làm bức bình phong ngăn ngừa mấy cô nàng háo sắc rồi đó. Sao hả? Anh không thích sao? Hay là anh thích có nhiều người vây quanh?
Hoa Vân Phong vẻ mặt cứng đờ, khóe môi giật giật, anh nói:
– Không phải!
Diệp Tri Thu vui vẻ thay đổi tư thế từ ngồi sang quỳ hai gối trên ghế, do vậy mặt cô càng đưa gần anh hơn. Cô cười tươi:
– Vậy thì tốt rồi. Thế thì tôi đâu có lỗ lã gì mà anh lo.
Cô vốn định nói: Tôi còn có lời nữa là! Hì. Nhưng cô sợ dọa anh chạy mất, nên đành nuốt lời vào trong lòng. Lát sau thổi khí khô cả họng, Diệp Tri thu mới dừng lại, buông tay anh ra, bỏ hai chân xuống sàn nhà định đi rót miếng nước uống. Nhưng Hoa Vân Phong kịp thời ngăn lại cô:
– Khoan đã. Đợi tôi một chút!
Hoa Vân Phong đột nhiên đứng dậy rời đi chỗ ngồi, Diệp Tri Thu không hiểu, cô hỏi:
– Anh đi đâu vậy?
Hoa Vân Phong chỉ đại khái về phía vũng nước trên nền nhà, anh nói:
– Tôi đi lấy giẻ lau!
Anh không nhìn thấy nên đi đứng cũng không nhanh bằng cô. Còn cô cứ thích chạy rồi nhảy, nếu vũng nước còn đây, nhất định một chút sẽ có người bị trượt chân cho xem. Lo trước vẫn tốt hơn.