Đọc truyện Ngọn Gió Mùa Thu – Chương 91: Yêu em không cần phải nói
Diệp Tri Thu cũng ngơ ngác, nhưng cô biết nhất định là chuyện quan trọng liên quan đến mạng người nên không lôi thôi cản đường, chỉ đứng ngây ngốc nhìn theo. Trời ạ, lúc nãy cô ấy nói vỡ nhãn cầu cơ đấy. Ôi, ghê quá! Nhất định rất đau… Diệp Tri Thu chỉ tưởng tượng thôi đã thấy đầu óc quay cuồng rồi, người đó làm sao chịu đựng nỗi không biết?
Cô hướng mắt về hướng Hoa Vân Phong, sau nhiều lần tiếp xúc nghe người này người kia đề cập, dù không nói thẳng cho cô biết tình trạng đôi mắt của Hoa Vân Phong đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô hiểu được không phải do bẩm sinh. Trước kia anh hoàn toàn bình thường như bao người khác, chỉ là đến một lúc nào đó biến cố xảy ra và cướp đi đôi mắt của anh. Không biết đó là chuyện gì mà tàn khốc đến vậy! Mà Diệp Tri Thu rất muốn hỏi Hoa Vân Phong: Anh có đau không?
Cắn môi suy nghĩ, tâm tư bay về đâu đâu, Diệp Tri Thu không nghe tiếng Hoa Vân Phong gọi mình. Đến khi cô nghe được thì Hoa Vân Phong đã đi đến trước mặt cô rồi…
Cô nghe anh nói:
– Tri Thu, có phải cô sợ quá không? Không sao đâu, đều có các bác sĩ sẽ xử lí tốt thôi… Đừng suy nghĩ nhiều nữa!
Diệp Tri Thu muốn nói không sao, nhưng cổ họng cứ nghèn nghẹn. Cô nhìn anh một lát, nhìn thẳng vào đôi kính đen vô hồn kia. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, cô mới nặn ra được một câu:
– Tôi… ờ… không sao!
Theo thói quen cô muốn lấy tay vuốt tóc, nhưng lúc này nhìn lại trên tay mình vẫn còn cầm đôi đũa và cái chén mang từ trong bếp ra. Diệp Tri Thu xấu hổ muốn chết. Cô nói với anh:
– Anh đợi tôi chút!
Hoa Vân Phong không hiểu cô muốn làm gì, nhưng anh vẫn làm theo lời cô. Diệp Tri Thu chạy nhanh lắm, chẳng bao lâu cô lại cười hì hì xuất hiện trước mặt anh. Cô vuốt lại tóc mái hơi rối, bình ổn hơi thở: phù… phù…!
Hoa Vân Phong hỏi cô:
– Cô làm gì mà mệt dữ vậy?
Diệp Tri Thu nuốt nước miếng một cái:
– À… là chạy chút cho xuống cơm thôi.
Rồi lấy cớ đánh trống lãng:
– Tại anh đó, nấu ăn ngon quá làm gì. Tôi ăn tới mức không thở nổi!
Hoa Vân Phong nhướng mày bên môi mang ý cười:
– Vậy à? Lỗi của tôi sao…?
Trước đó anh còn tưởng rằng tâm trạng Diệp tri Thu không tốt, cô không vui thường nói chuyện cộc lốc, hoặc chẳng cần để ý đến ai. Nhưng bây giờ nghe cô nói chuyện vui vẻ, anh cũng cảm thấy tâm trạng bớt căng thẳng chút.
Diệp Tri Thu chu môi:
– Tại anh hết! Hừ…
Tại anh đó nên Tô Uyển Thanh mới có cơ hội diễu võ dương oai với cô. Tại anh đó, anh đối xử tốt với tất cả mọi người làm gì để cô có nhiều tình địch vậy không biết… tại anh hết…!
Hoa Vân Phong lắc đầu, anh còn không biết tính tình cô gái này sao. Được rồi, tại anh hết cũng không sao, miễn cô vui là được rồi.
Anh nói:
– Đúng vậy, tại tôi… Tri Thu, cô không mệt sao. Có cần nghỉ trưa không?
Diệp Tri Thu híp mí nhìn anh tỏ vẻ nguy hiểm, cô nói:
– Anh có nghỉ trưa không?
Hoa Vân Phong nói “Không!”, cô lại nhảy cẩng lên mừng rỡ:
– Tốt quá, vậy chúng ta cùng coi phim hé!
Vô tư nói ra, nói xong cũng không biết hậu quả luôn. Cô di chuyển đến ngồi trên ghế dài trước, rồi ngẩng đầu lên nhìn Hoa Vân Phong vẫn đứng trơ ra như bức tượng; Anh làm sao xem phim với cô mà mời mọc không biết! Nhưng Diệp Tri Thu nào có biết ý nghĩ của anh, cô nói giọng như nhõng nhẽo:
– Sao anh còn đứng đó? Lại đây ngồi đi… đi mà… anh cũng nói không đi nghỉ, vậy thì hai đứa mình ở đây coi phim đi. Hay là anh muốn trời trưa nắng gắt như vầy mà đuổi tôi về sao?
Hoa Vân Phong biết cô nói lẫy vậy thôi, nhưng vẫn không nỡ để cô buồn. Anh xoay người, hơi khom lưng tìm cái ghế nhỏ, chuẩn bị ngồi xuống thì cô lên tiếng:
– Mắc gì ghế lớn không ngồi? Tôi có bệnh truyền nhiễm sao anh ngồi xa vậy?
Hoa Vân Phong đương nhiên nói không phải. Diệp Tri Thu nhổm người dậy, thuận thế kéo anh thật mạnh, Hoa Vân Phong không hề có sự đề phòng, anh ngã ngồi lên ghế dài, đồng thời một bên bả vai còn đụng chạm vào người Diệp Tri Thu.
Nhưng lập tức hai người như bị sét đánh, tự dưng trong thời gian chớp mắt, anh đã ngồi thẳng người, còn Diệp Tri Thu cũng ngại ngùng mà né sang bên, chừa một khoảng trống gần một cánh tay giữa hai người. Sau đó không ai thèm nói chuyện với ai, chỉ nghe tiếng ti-vi truyền đến âm thanh của bộ phim Hàn Quốc “Trái tim mùa thu” – một bộ phim rất hay, lãng mạn, nhất là diễn viên đóng vai nam chính thật điển trai nha! Diệp Tri Thu nghiêng đầu nhìn Hoa Vân Phong, cô thấy anh ấy còn đẹp trai hơn anh trong ti-vi nữa. Hì! Người mình yêu luôn luôn đứng số một mà, ai vượt qua được chứ!
Tập phim hấp dẫn lắm, nhưng chỉ một mình Diệp Tri Thu thưởng thức thôi. Lúc cô nhận ra điều này thì thật sự muốn đánh cho bản thân ngất đi. Hic! Anh ấy ngồi đây với mình, nhưng chỉ nghe thôi thì có hiểu cái gì đâu. Thật là…
Diệp Tri Thu biết mình sai, nhưng không nói ra, chỉ lặng yên ngồi nép bên cạnh Hoa Vân Phong, khoảng cách giữa hai người vẫn bảo tồn và cô cúi đầu buồn bã, đầu thấp đến mức muốn chôn vào ghế luôn rồi. Đó là hành vi hối lỗi đáng yêu của cô gái!
Diệp Tri Thu mất hết hưng trí xem phim luôn rồi. Cô ngồi đó lặng im và thử nhắm mắt mình lại. Lúc này chỉ nghe tiếng nói rì rầm bên tai, không phân biệt nhân vật nào hết, ban đầu còn nắm bắt được, nhưng sau đó đến lượt người nào thì quả thật bó tay rồi. Nhất là khi có hai ba người cùng đối thoại, lúc đó càng loạn! Dần dần tiếng nói của các nhân vật truyền đến như thôi miên, Diệp Tri Thu còn không phát giác ý thức của mình hầu như không duy trì tỉnh táo nữa. Sau đó đầu cô oai qua một bên và…. ngủ! Ban đầu cô tựa đầu vào lưng ghế, nhưng sau đó lại dần ngả qua bên phải, nhắm hướng vai của Hoa Vân Phong mà dựa vào. Cô hoàn toàn không cố ý à nha, chỉ do người ta ngủ không hay biết thế sự gì mà thôi. Hì!
Hoa Vân Phong sống lưng cứng lại, anh định lấy tay sờ xem là vật gì đè nặng vào vai mình thì mùi hương từ mái tóc cô thoang thoảng làm tim anh giật thót, nhưng nhờ tiếng ngáy ngủ đều đều của cô mới kịp thời đem tim anh trở về vị trí cũ, nếu không nó đã nhảy ra ngoài rồi.
Hoa Vân Phong biết với tư thế ngủ này nhất định sẽ làm cổ của cô bị đau khi tỉnh dậy, nên anh một mặt không dám đụng chạm lung tung, mặt khác anh nhích người lại gần cô một chút để cô có điểm tựa vững chắc hơn, tránh khỏi chuyện ngủ không thoải mái.
Cô gái ngủ cũng không quá an phận. Ngủ được chút thì trở mình, Hoa Vân Phong sợ cô ngả xuống nên đã xoay người ôm cô lại, Diệp Tri Thu chuyển từ tư thế dựa trên vai sang tư thế nằm hẳn trong lòng anh, đầu cô gối lên hõm vai của anh. Nhưng Hoa Vân Phong sợ xương của mình cứng quá đâm cô bị đau, nên anh nhẹ nhàng nâng đầu cô dời về phía cánh tay và giữ ở đó, còn anh thì ngồi thẳng lưng, cánh tay gác lên đầu gối, với tư thế không mấy thoải mái miễn rằng bảo toàn giấc ngủ ngon cho cô là được rồi!
Diệp Tri Thu khi ngủ thích nhất tìm cái gì đó để ôm vào lòng, nên sau quá trình tìm kiếm cô rốt cuộc tìm được cái gì đó ấm áp, tuy hơi cứng một chút nhưng ôm vào cũng thoải mái lắm, mà không hiểu sao trong lòng truyền đến cảm giác an bình nên cô quyết định giữ lấy cánh tay của Hoa Vân Phong mà áp vào bên má. Và cứ như thế anh ngồi yên lặng không động đậy cho đến hai tiếng đồng hồ sau…
Cô ngủ say, anh ngồi đó tuy không được cử động nhứt mỏi khắp người nhưng có điều cũng được hưởng thụ… thân thể cô mềm mại như bông, hương thơm tươi mát như mùi sữa ngọt ngào. Mà tiếng chuông cửa chậm rãi vọng vào làm Hoa Vân Phong phải buông con mèo nhỏ đang ngủ trong lòng anh ra.
Anh đứng lên định đi mở cửa mà đôi chân dường như mền nhũn ra, vì ngồi quá lâu, chân tê cứng cả rồi. Chân phải của anh thì tệ hơn một chút, nó vốn dĩ bị thương rất nặng, giờ thì chỉ còn cách xoa bóp từ từ mới khôi phục tri giác…
Không thể để người ngoài của đợi quá lâu, Hoa Vân Phong đoán lần này nhất định là mẹ anh về thôi. Anh đỡ ghế miễn cưỡng đi ra ngoài trong tư thế cà nhắc nặng nề. Quả nhiên người đứng ngoài của thật sự là Hà Thúy Bình. Bà thấy con trai chẳng những ra mở cửa chậm mà còn đứng dựa khung cửa dáng vẻ giống như không duy trì được lâu thì bà hoảng hốt:
– Có chuyện gì sao con? Sao nhìn mệt mỏi vậy hả?
Hoa Vân Phong trả lời cho mẹ đỡ lo:
– Không sao đâu mẹ. Chỉ là ngồi lâu mới đứng dậy nên tê chân thôi mà!
Hà Thúy Bình coi như nghe được giải thích hợp lí, cũng thở phào một hơi:
– Thằng nhóc, con làm mẹ hết hồn à! Ờ, Tri Thu đâu?
Hoa Vân Phong hướng tay chỉ về phía ghế dài anh đã đặt cô nằm yên ổn trên đó, con mèo nhỏ vẫn không hay biết gì mà còn say ngủ.
Hà Thúy Bình mới đi vào trong, khi chứng kiến Diệp Tri Thu đan ngủ mà trên người chỉ mặc độc nhất cái áo sơ mi mỏng manh của Hoa Vân Phong thì bà giật mình:
– Thằng nhóc, con làm gì con gái người ta hả?
Không phải bà không tin con trai, mà là sự thể hiện diện quá đột nhiên, người ta theo phản ứng bình thường là vọt miệng thăm hỏi vài câu.
Hoa Vân Phong trả lời:
– Mẹ à, không có gì hết. Chỉ là lúc nãy áo của cô ấy bị dính màu cari đem giặt rồi nên mới mặc tạm bộ quần áo của con thôi!
Hà Thúy Bình nhau mày:
– Cái gì bộ quần áo? Chỉ có cái áo thôi, không có quần…!
Hoa Vân Phong đương nhiên không biết, lúc anh đỡ cô nằm trên tay mình cũng không sờ soạng lung tung, thì không thể nào biết được có mặc quần hay không… Nên chính anh khi nghe Hà Thúy Bình nói còn sửng sốt hơn nữa. Vọt miệng anh thì thầm:
– Con có đưa cho cô ấy mà…
Hà Thúy Bình nhìn con trai hồi lâu, bà bậc cười:
– Nhìn con kìa, có gì đâu mà căng thẳng dữ không biết. Đàn ông mà nhát quá trời, làm sao có người yêu được đây… haiz! Con dâu mẹ đâu, cháu nội của mẹ đâu? Trông chờ vào thằng nhóc như con có đợi tới khi cóc mọc râu luôn!
Hoa Vân Phong không nói gì, chỉ đi thẳng vào phòng mình, Hà Thúy Bình cũng nhìn theo xem anh định làm gì, thì bà thấy anh vào trong đem ra cái mền mới, đến trước mặt bà rồi đưa cho bà:
– Mẹ, đắp lên người cô ấy đi, trời dạo này cũng lạnh rồi!
Hà Thúy Bình trêu ghẹo:
– Biết thương hoa tiếc ngọc quá hé! Nhưng mà âm thầm thôi thì không có kết quả nghe không con, phải nói ra người ta mới biết rõ lòng mình. Để khỏi phải chạy vòng vòng rồi hai đứa lại để lạc mất nhau!
Bà thở dài rồi nói tiếp:
– Không hiểu bọn trẻ bây giờ suy nghĩ cái gì? Haiz! Nè… muốn quan tâm thì tự mà làm. Mẹ không rảnh đâu, vào thay đồ cái đã, đi cả ngày mệt chết rồi này!
Nói xong nhét cái mềm vào tay Hoa Vân Phong, nhanh chóng rời khỏi hiện trường… Mà trong lòng bà thì mừng thầm: Xem ra sắp có người gọi mình là mẹ chồng rồi. Cảm giác này thật sung sướng!
Hoa Vân Phong không còn cách nào, mẹ anh đó nhiều lúc cũng thích dồn anh vào thế bị động. Anh đi đến bên ghế, lưng khom xuống, giơ tay xác định vị trí của Diệp Tri Thu. Anh chạm vào bàn tay cô cảm thấy hơi lạnh, lòng anh lại khó chịu, lúc nãy có cơ thể tryền hơi ấm cho cô, mới rời đi một chút mà lạnh thế này… vừa tự trách bản thân, vừa không chậm trễ tiến trình đắp mền cho cô.
Động tác hết sức nhẹ nhàng, âu yếm, như mang hết tình thương đặt vào đó. Hành động này tuy đơn giản nhưng cũng là cách thể hiện tình yêu sâu đậm nhưng thuần khiết. Có nhiều người thích nói làm được những việc thật vĩ đại cho người mình yêu, lại thường vô tình bỏ qua những chi tiết nho nhỏ tương tự thế này. Hoa Vân Phong không thích hứa hẹn, anh cũng không cho mình là nhân vật có thể hô phong hoán vũ, anh chỉ đối với người mình yêu bằng cả tấm long, bằng trái tim nồng nhiệt nhất, ấm áp nhất mà thôi!
Mãi đến 5 giờ rưỡi chiều, Diệp Tri Thu mới đánh cái ngáp thoải mái sau một giấc ngủ ngon lành. Cô mở mắt ra thấy mình đang nằm trên giường, mà giường này lại là cái giường quen thuộc đây mà. Căn phòng của Hoa Vân Phong với thiết kế đơn giản dễ nhớ, cảm giác thực ấm áp. Cô không nhớ ra nỗi mình vì sao lại chui vào phòng của anh mà ngủ thế này?
Chuyện chỉ đơn giản thế này thôi: Lúc Hoa Vân Phong đắp mền cho cô khi đó chỉ mới đầu giờ chiều. Anh không nghĩ cô sẽ ngủ lâu như vậy, vì trước khi ăn cơm cô đã có ngủ rồi. Thế nhưng mãi đến một tiếng sau mà cô vẫn chưa chịu thức, anh lo cô nằm trên ghế không thoải mái, nên đã quyết định đem cô lên giường mà ngủ. Lần này anh định đem cô vào phòng của mẹ anh, nhưng phòng mẹ anh đóng cửa rồi, chắc mẹ đang nghỉ trưa. Anh cũng không muốn làm phiền mẹ nên đã tiếp tục mang cô vào phòng mình. Đây là nguyên nhân Diệp Tri Thu bàng hoàng sau giấc ngủ say!
Diệp Tri Thu bước ra khỏi phòng, đã thấy Hà Thúy Bình ngồi trên ghế xem phim truyền hình. Cô ái ngại đến gần:
– Dì Bình, dì về hồi nào vậy? Sao không gọi con, để con ngủ quên mất!
Hà Thúy Bình nhìn cô gái xinh xắn, đôi mắt căng mọng vì ngủ quá nhiều. Mắc cười lắm nhưng không thể cười, nén vào trong sẽ tích tụ khiến nội thương… Hà Thúy Bình đành nói sang chuyện khác:
– Hì, có sao đâu. Xem như nhà của con là được rồi. À, chắc ngủ xong đói bụng rồi hả? Chiều này tiếp tục ăn cơm Vân Phong nấu nhe… sao hả, nó nấu cơm ngon không?
Diệp Tri Thu gật đầu lia lịa:
– Ngon quá chừng luôn. Con thích lắm… mà dì ơi, để ảnh nấu hoài kì quá, nhưng anh ấy không cho con tiếp giúp gì hết…
Hà Thúy Bình nhìn cô nàng chăm chú:
– Con bé này, con khách sáo gì chứ? Dì nói con biết, dì không có cổ lỗ sĩ như mấy bà già hồi xưa là bắt con dâu phải biết nội trợ mới cưới vào nhà đâu! Vân Phong nó biết nấu cơm thì để nó nấu, ngại gì không biết?
Diệp Tri Thu nghe nói đến hai tiếng ‘con dâu’ thì mặt lập tức đỏ lên ngay. Cô uốn éo thân mình, nũng nịu:
– Con không chịu đâu!…
Ý cô nói không chịu là nói nhõng nhẽo vậy thôi, còn Hà Thúy Bình lại căng thẳng:
– Con không chịu Vân Phong sao? Nó tuy bề ngoài không thèm để ý đến ai hết nhưng thực ra nó rất biết quan tâm người khác đó. Còn nữa, dì biết con trai dì không phải vẹn toàn như người khác, nhưng đó không phải là lỗi của nó. Nếu nó có đôi mắt sáng thì đã không phải chỉ an phận ở đây bán bánh với dì đâu… Nó rất thông minh, rất ham học hỏi…
Nói đến đây Hà Thúy Bình cúi đầu nghẹn ngào. Diệp Tri Thu biết dì Bình hiểu sai ý cô rồi, nên cô định giải thích, nhưng Hà Thúy Bình xua tay giành nói trước:
– Con biết không, vì lo cho dì, vì Thiệu Đông và Thư Lê, nó phải cực khổ thật nhiều. Mới trước đây dì lúc nào cũng bệnh hoạn trong người, bên cạnh dì không thể không có người trông nom, mà Vân Phong phải đợi đến lúc có Thiệu Đông hoặc Thư Lê đi học về nó mới có thể đi làm. Con biết đó, tình trạng của nó muốn kiếm việc làm không dễ mà phải kiêm nhiều công việc để lo cho mọi người…
Rồi Hà Thúy Bình nức nở không nói được nên lời, chỉ lắc đầu nguầy nguậy. Tiếng bà nói rất nhỏ, khi khóc cũng lấy tay bưng miệng sợ rằng Hoa Vân Phong sẽ nghe được. Diệp Tri Thu nghe nói hết nhưng cô cũng không hoàn toàn rõ lắm. Cô có rất nhiều điều muốn nói nhưng thấy dì Bình như vậy cô biết mình không nên hỏi nhiều. Cô chỉ biết ôm lấy dì xem như an ủi dì mà thôi.
Tuy không biết tường tận, nhưng Diệp Tri Thu đau lòng lắm. Hoa Vân Phong bên ngoài không biểu hiện cho người khác biết tuổi thơ của anh chịu quá nhiều khó khăn sóng gió, cũng như bình thản đón nhận cuộc sống này, biết rằng còn đó đầy rẫy những ác ý soi mói vì miệng đời khắc nghiệt. Diệp Tri Thu nghĩ rằng, nhất định anh cũng có trái tim vô cùng yếu đuối cần phải bảo vệ, do đó, cô tự nhủ mình sẽ là người đứng ra bảo vệ anh… từ đây trở về sau, cô sẽ cố gắng mang lại nhiều niềm vui cho anh hơn!
Diệp Tri Thu ngây thơ vẫn là ngây thơ, cô muốn bảo vệ anh sao? Có lẽ nói ngược lại thì xem ra còn hợp lí hơn!