Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 90: Tôi cũng có thế mạnh của mình…


Đọc truyện Ngọn Gió Mùa Thu – Chương 90: Tôi cũng có thế mạnh của mình…

Diệp Tri Thu cố ý lắng tai nghe thử xem Hoa Vân Phong có ‘đuổi’ cô ấy ra khỏi phòng bếp như mới nãy đã đuổi cô không. Nhưng cô đợi hoài mà hai người trong bếp vẫn sóng vai đứng, hình như nói chuyện rất hợp ý, còn nữa, Tô Uyển Thanh còn giúp đỡ Hoa Vân Phong làm việc kìa. Trời ạ, nói xem làm sao cô chịu nổi đây? Lúc nãy anh đuổi cô ra khỏi đó như đuổi tà, bây giờ hòa thuận vui vẻ làm cùng người khác. Hic! Cô ủy khuất muốn khóc quá!

Tô Uyển Thanh và Hoa Vân Phong từ nhỏ đã khá hiểu nhau trong quá trình làm việc. Hồi nhỏ, nhà Tô Uyển Thanh tuy không quá giàu có, nhưng cô được cưng chiều đến nỗi không động chạm qua bất kì công việc nào dù là nhỏ nhất. Thế nên sinh ra tính tình lười biếng không thích làm việc. Mà khi đó cô chỉ mới có 6 tuổi, vốn dĩ cũng không làm được gì nhiều. Từ khi có Hoa Vân Phong vào nhà, mẹ cô đã sai bảo anh làm rất nhiều chuyện… và đến lúc đó mới thay đổi một Tô Uyển Thanh chỉ thích xem hoạt hình và đọc truyện tranh thay vì phụ mẹ làm việc nội trợ như bao đứa con gái khác…

Khi đó, ba cô nói với mẹ: “Thằng nhỏ mắt mũi không tiện, đừng kêu nó làm nhiều công chuyện. Để đó thời gian nữa tôi đăng kí cho nó đi học…”, ba cô chưa nói xong thì mẹ cô gắt gỏng: “Nó là con ông sao? Hơi không đi lo cho người dưng. Hừ!”. Nói thì nói vậy, nhưng mẹ cũng không cãi lời ba, thế là trước mặt ba, mẹ không sai bảo anh làm gì hết, nhưng khi ba đi làm thì lại hoàn toàn khác… Lúc đó nhiều lúc cô trốn mẹ nói học bài xong rồi và chạy vèo ra ngoài sau nhà giúp anh, những lúc được làm việc chung thế này thật vui vẻ, cô không còn lười biếng nữa, cô chỉ thích làm cùng anh thôi!

Tô Uyển Thanh nhắc lại chuyện xưa:

– Anh Vân Phong, anh có nhớ khi còn nhỏ em với anh cùng nhau làm việc không? Vui quá hé! Em vẫn còn nhớ như in vậy đó!

Hoa Vân Phong vừa xào rau, vừa nói với cô:

– Đương nhiên còn nhớ. Lúc đó em toàn chọn những việc nhẹ mà làm, còn nữa nói là giúp anh nhưng lại làm anh phải dọn dẹp tàn cuộc cho em. Em đó, nói là làm nhưng lại chơi nhiều hơn, đến rau anh đang nhặt cũng làm đồ chơi được và rồi anh nhặt bao nhiêu em lấy chơi bấy nhiêu… Còn hại anh xém chút nữa bị dì la…

Hoa Vân Phong khi nhắc đến những chuyện này cũng không nói bằng giọng trách móc, mà hoàn toàn vui vẻ thoải mái, tự hào nói đến những kỉ niệm đẹp đáng trân trọng. Thời thơ ấu, anh cùng Tô Uyển Thanh ở bên cạnh nhau cũng không quá dài, nhưng thật hồn nhiên trong sáng, tình cảm dành cho nhau thật đậm đà còn hơn anh em ruột thịt.

Ngồi một mình ngoài phòng khách, Diệp Tri Thu suýt chút đã cắn nát ngón tay của mình bởi vì căm tức. Cô nghe tiếng nói nói cười cười vọng ra từ bếp, cô rất muốn khóc, nhưng lí trí còn sót lại nói cho cô rằng: Đây là nhà người ta! Cô nuốt nước mắt hậm hực vào trong bụng, mặn đắng tâm can. Cô nhìn quanh quẩn nơi đây, tìm kiếm có nơi nào cho cô phát tiết tâm sự được không? Và cô đã thấy căn phòng kia, hôm trước cô từng nằm trong đó mà ngủ ngon lành. Tự dưng cô nhớ hương vị của chiếc gối anh nằm, của cái mền anh đắp…

Không suy nghĩ nữa, Diệp Tri Thu quyết định đi ngay vào phòng của Hoa Vân Phong và đóng sầm cửa lại. Tiếng đóng cửa không mấy dịu dàng của cô, hay nói đúng hơn là trong cơn giận dữ nên lực dùng quá mạnh, cánh cửa đóng lại và gây tiếng vang lớn đến nỗi người đang nấu đồ ăn trong bếp phải giật mình.

Đồng thời nghe được âm thanh bất ngờ đó, Tô Uyển Thanh đầu tiên là hướng ánh mắt nhìn về phía Hoa Vân Phong. Cô thấy anh dừng động tác trên tay, đầu nghiêng về phía sau, hướng tai nghe ngóng. Sau đó sắc mặt anh khẽ biến giống như là bồn chồn không yên về điều gì đó. Đây là những gì Tô Uyển Thanh không muốn nhìn thấy nhất.

Trước kia, cô luôn tự hào về bản thân có được khả năng hơn người là có thể thông qua quan sát cùng suy đoán và lí luận có thể đưa ra kết luận gần nhất với sự thật đang muốn tìm hiểu. Cũng vì nguyên nhân đó, ba mẹ cô luôn muốn hướng cô theo chức nghiệp của một nhà thi hành luật pháp, nhưng cô đã quyết tâm nhất định phải làm bác sĩ khoa mắt mới chịu.

Nhưng hôm nay, khi nhìn đến vẻ mặt dù chỉ là biểu hiện rất mờ nhạt cùng với sự ẩn giấu rất tốt của Hoa Vân Phong, cô như cũ có thể nhìn ra được sự lo lắng của anh, cô tình nguyện mình không có khả năng đặc biệt đó, nếu được như vậy, lòng cô đỡ nặng nề hơn!

Tô Uyển Thanh vội nói với anh:

– Chắc là cô ấy mệt mỏi, muốn nghỉ trưa thôi mà!

Hoa Vân Phong mới phản ứng lại. Anh không biết trên mặt mình biểu hiện rõ ràng như thế nào mà Tô Uyển Thanh lại có thể nhìn ra. Anh quay đầu lại, mỉm cười với cô:

– Ờ, chắc là vậy! Em lấy dùm anh cái dĩa…

Tô Uyển Thanh cũng giả vờ như chẳng biết gì. Cô vẫn vui vẻ nói cười với anh.


Còn Diệp Tri Thu chui vào phòng là bổ nhào lên giường, cô kìm nén nước mắt nhưng nó vẫn cứ chảy ra. Cô vô dụng quá, gặp chuyện chỉ biết khóc thôi…

Lúc này tiếng chuông điện thoại cắt ngang mạch thương cảm của cô. Diệp Tri Thu nhìn màng hình nhấp nháy cuộc gọi của Chu Lệ. Cô đưa lên tai nghe:

– Cô gọi em?…

Chu Lệ nghe ra được giọng nói khàn khàn của cô, lấy làm lạ:

– Bộ Hoa Vân Phong ăn hiếp em hả? Sao nói chuyện ỉu xìu vậy?

Diệp Tri Thu tố khổ:

– Anh ấy không làm gì em hết… mà cô bạn hồi còn nhỏ xíu của anh ấy đến chơi… rồi nhìn họ thân thiết mà em… em… hic!

Cái mũi sụt sùi hít hít cũng đủ để người bên kia hình dung dáng vẻ tức cười của cô lúc này. Chu Lệ nén cười, cô nói:

– Hiểu rồi. Vậy là em ghen với người ta, mà không biết làm gì để ngăn cách họ ra và thế là chạy tìm chỗ khóc một mình đúng không?

Diệp Tri Thu mếu máo:

– Dạ…!

Chu Lệ thở dài:

– Diệp Tri Thu ơi, không phải nhiều lúc em là cô gái rất có bản lĩnh sao? Nói vậy còn chưa đúng năng lực của em nữa đó. Nhớ lúc em ra oai với An Tố mà cô bái phục. Haiz! Bây giờ cô hiệp nữ đó đi đâu mất rồi, hay là lúc đó em bị ai nhập vô hả?

Diệp Tri Thu cào tóc:

– Cô ơi, người ta đang rối rắm muốn chết, cô còn chọc ghẹo em nữa!…

Chu Lệ giơ tay đầu hàng:

– Được rồi, bây giờ nếu em không muốn bị người ta cướp mất người ấy thì hãy lau khô nước mắt đi, tươi tắn lên và đi ra ngoài kia tiếp tục chiến đấu. Cô nhớ em tuổi con mèo chứ đâu phải con đà điểu, gặp chuyện cứ thích trốn là sao?


Diệp Tri Thu như được tiếp thêm động lực. Cô còn trẻ, đủ năng lực và sự hăng hái, tuy nhiên chỉ thiếu quyết đoán chút thôi, nếu được ai đó châm thêm lửa nhiệt huyết thì cô không từ nan mà chiến đấu đến cùng…

Cô nói với Chu Lệ như lời tuyên bố hùng hồn:

– Cô! Cô yên tâm, em sẽ không hổ danh là học trò của cô đâu!

Chu Lệ nhếch miệng, trừng điện thoại:

– Được lắm! Cố lên… cô chờ ăn một bàn lớn trong đám cưới của em!

Diệp Tri Thu cười hì hì nói tạm biệt rồi ngắt điện thoại. Cô đến trước cửa, hít một hơi sâu như một dũng sĩ sắp quyết chiến trận quan trọng, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Mới mở cửa ra, một mùi thơm của thức ăn lại bay vào mũi làm cô phải chú ý. Diệp Tri Thu đi đến cửa bếp, đứng đó và nói vọng vào trong:

– Lúc nãy ăn chưa no, bây giờ tôi muốn ăn nữa có được không?

Hai người đằng kia mới ngồi vào ghế, Tô Uyển Thanh còn chưa múc cơm vào chén của mình thì đã nghe Diệp Tri Thu nói vậy. Vì phép lịch sự cô có thể nào từ chối, cho nên lời gọi mời đã cất lên:

– Được chứ, Tri Thu, em vô đây ăn chung với chị. Chị ăn một mình cũng không hết. Anh Vân Phong vẫn biết chị thích ăn cá nhất nên mới làm món này. Nhìn thôi đã thèm ăn rồi đúng không?

Diệp Tri Thu nhìn thấy mấy món ăn Hoa Vân Phong làm cho Tô Uyển Thanh thì lập tức muốn nếm thử. Không phải bởi vì mấy món này trông rất ngon, mặt khác cô thấy bàn ăn này ấm áp tình cảm hơn là mấy món anh làm cho cô lúc nãy. Mấy món trước quá cầu kì dùng để đãi khách thôi, mà đây mới chính là sự ấm áp của gia đình đây này! Cô lại ghen… Hừ!

Nhưng thật ra Hoa Vân Phong nào có nghĩ như vậy. Anh nấu món khác là vì Tô Uyển Thanh từ nhỏ không thích ăn thịt gà, cô chỉ thích ăn cá, nhưng lại ngại gỡ xương nên anh mới làm món cá chiên và thêm một đĩa rau xào thôi. Đúng là tâm tư con gái chuyển động vô chừng quá, suy nghĩ bay cao bay xa không nắm bắt được!

Diệp Tri Thu đương nhiên biết tài năng bếp núc của Hoa Vân Phong, cô cười cười nói:

– Đúng đó, mùi còn rất thơm nữa!

Nói rồi nhăn lại cái mũi hít một hơi thật sâu, Diệp Tri Thu ngoài mặt vui vẻ nhưng trong lòng thầm mắng: Cô cố ý nhấn mạnh cho tôi biết anh ấy dù xa cách cô bao nhiêu năm vẫn nhớ cô thích ăn món gì đúng không. Hừ! Tôi có cách đối phó.

Diệp Tri Thu ngẩng đầu nhìn Hoa Vân Phong, nói bằng giọng tha thiết:

– À… anh có thể cho tôi ly nước không?


Hoa Vân Phong sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó anh gật gật đầu, rồi đứng dậy đi lấy nước cho cô.

Diệp Tri Thu cứ tưởng anh sẽ lấy cho cô nước ép dâu tây hoặc sinh tố dâu mà cô thích để cô có thể ‘khoe khoan’ với Tô Uyển Thanh là anh vẫn biết cô thích thức uống gì đó thôi… Nhưng thật sự trời cao không chiều lòng người, Hoa Vân Phong lại đưa cô ly nước lọc, vì anh nghĩ khi ăn cơm không nên uống nước hoa quả.

Mà Diệp Tri Thu lại chu môi không chịu:

– Hả, sao lại là nước lọc? Tôi… tôi muốn…

Cô vừa nói đến đó thì liếc ngang đã thấy hành động lấy tay che miệng cùng vẻ mặt nén cười của Tô Uyển Thanh. Diệp Tri Thu đỏ mắt, giật lấy ly nước trên tay Hoa Vân Phong một cách lỗ mãng và uống ừng ực một hơi. Và do uống quá gấp nên cô bị sặc đến ho khan…

Hoa Vân Phong lo lắng:

– Cô không sao chớ?

Diệp Tri Thu cắn môi, liếc Tô Uyển Thanh một cái, nhanh chóng chuyển hướng Hoa Vân Phong trừng mắt anh, đáng tiếc anh không thấy. Diệp Tri Thu vốn định phát tiết lên người anh cơ đấy, nhưng nhìn đến đôi kính đen kia đã che khuất không chỉ đôi mắt của anh mà còn chiếm diện tích lớn trên gương mặt thì cô không đành lòng trách móc.

Diệp Tri Thu nhanh chóng yếu thế, nhỏ giọng nói:

– Cảm ơn anh!.. Không sao.

Hoa Vân Phong cảm giác được cái gì đó không đúng ở Diệp Tri Thu, nhưng anh không biết là gì. Bởi anh nghe trong giọng nói có nhiều biến hóa, anh không tài nào đoán ra được suy nghĩ của cô. Nhưng anh phải mở miệng hỏi cô như thế nào? Nếu cô nói không sao thì anh đành tin là thật vậy!

Hoa Vân Phong ngồi xuống ghế. Anh nói:

– Hai người ăn đi, nếu không đồ ăn nguội hết. Anh ra ngoài phòng khách, có cần gì gọi anh!

Tô Uyển Thanh gật đầu:

– Ùm, được rồi. Giờ này… nếu em đoán không lầm thì có chương trình thời sự trên ti-vi có đúng không?

Hoa Vân Phong cười cười, không lên tiếng phản bác, đương nhiên là đúng rồi.

Diệp Tri Thu nhìn Hoa Vân Phong rồi nhìn lại Tô Uyển Thanh, cô dường như thấy giữa bọn họ có một sợi dây liên thông nào đó, họ khá hiểu ý nhau. Hic! Cô cắn mạnh đôi đũa không cho môi bật lên tiếng nấc ủy khuất.

Sau khi Hoa Vân Phong ra khỏi phòng bếp, Tô Uyển Thanh vẫn còn lưu luyến nhìn theo, chỉ khi bóng anh khuất hẳn sau cánh cửa, cô mới chuyển về hướng Diệp Tri Thu, cô nói:

– Cô có muốn nghe chuyện của tôi và anh ấy hồi còn nhỏ không?

Diệp Tri Thu hất mặt sang chỗ khác:


– Không thèm!

Nói xong cứ dùng đũa dầm dầm cơm trong chén. Cô xem như đó là mặt của cô gái ngồi đối diện, cứ phát tiết thoải mái, đến nỗi cơm rơi vãi ra bên ngoài cũng không chịu ngừng! Tô Uyển Thanh biết hết suy nghĩ của Diệp Tri Thu, cô không nhanh không chậm bình tĩnh nói:

– Nếu anh ấy biết cô không quý trọng đồ ăn như vậy, nhất định sẽ không vui… Haiz! Tôi nghĩ là cô nên biết những gì phù hợp với mình. Diệp tiểu thư, tôi nói cô biết, anh Vân Phong không thể nào thích cô gái như cô được. Có chăng chỉ là tình cảm anh em hay bạn bè gì đó thôi! Tình trạng của cô hiện giờ gọi là tự mình đa tình!

Diệp Tri Thu chẳng quan tâm vế nói sau của Tô Uyển Thanh, cô chỉ biết đến Hoa Vân Phong sẽ không vui khi cô làm đổ cơm như vậy. Cô lập tức buông chén xuống, dùng tay bóc mấy miếng cơm rơi trên mặt bàn để vô trong chén. Sau đó cầm đôi đũa lên và bắt đầu ăn, không quan tâm đến Tô Uyển Thanh đang nhìn cô mà nhăn mày…

Tô Uyển Thanh thở dài:

– Lại còn mất vệ sinh nữa!

Kèm theo lời nói là một hơi thở dài ngao ngán có ý nghĩa xem thường. Vừa lăng xăng lóc chóc, vừa ngây thơ thô lỗ, lại vừa tự tiện không hiểu lễ nghĩa… Có thể những gì cô quan sát được từ Hoa Vân Phong khi nãy là không chính xác. Có lẽ tình cảm của anh đối với cô gái này cũng đặc biệt, nhưng theo một nghĩa khác, không phải tình yêu.

Tô Uyển Thanh hiểu tính anh, nếu như anh ấy đã yêu cô gái này thì nhất định sẽ không dây dưa chần chừ, nếu nói vì khiếm khuyết của bản thân mà không dám thổ lộ thì Diệp Tri Thu có bao nhiêu khuyết điểm chẳng lẽ không đáng nhắc tới? Cho nên Tô Uyển Thanh vẫn nuôi hi vọng khi nào anh ấy chưa chính miệng thừa nhận mối quan hệ với bất kì cô gái nào thì cô vẫn còn cơ hội bước vào trái tim anh!

Nhưng Tô Uyển Thanh ơi, cô có biết được rằng con người ta khi yêu thì không còn là chính mình nữa không? Chính cô cũng như vậy đó, vậy thì cô cũng không thể trách Hoa Vân Phong được!

Diệp Tri Thu thè lưỡi, bĩu môi với Tô Uyển Thanh:

– Xí! Hừ…

Mặc kệ cô ta. Diệp Tri Thu biết nếu xét về kinh nghiệm sống cũng như độ sắc sảo khéo léo thì cô vẫn còn kém xa Tô Uyển Thanh. Nhưng cô cũng có thế mạnh của mình mà. Cô vui vẻ yêu đời, ngây thơ trong sáng. Chẳng phải khi Hoa Vân Phong ở bên cạnh cô anh ấy cười nhiều hơn bình thường hay sao. Cô thích nhất là quan sát gương mặt anh, nên cô biết rõ nụ cười của anh xuất phát từ nội tâm và thật sự vui vẻ , so với khi cười với Tô Uyển Thanh kia vẫn có sự khác biệt nha! Cho nên cô biết mình không phải hoàn toàn yếu thế.

Tô Uyển Thanh và Diệp Tri Thu đang yên lặng trong phòng bếp tưởng chừng rất yên ổn hài hòa, nhưng thực ra chẳng ai thích ai cả! Mỗi người sau khi châm chọc đối phương xong rồi thì ai nấy đều yên lặng mà ăn phần của mình, không ai hé răng nói nửa câu… cho đến khi điện thoại của Tô Uyển Thanh vang lên cắt ngang bầu không gian yên tĩnh…

Tô Uyển Thanh vì tính chất công việc nên rất nhanh tiếp điện thoại:

– Alô! Tô Uyển Thanh nghe!

Không biết phía bên kia nói cái gì, Tô Uyển Thanh đứng phắc dậy khỏi ghế, rời chỗ và đi ra ngoài hướng cửa chính. Cô vừa đi vừa nói với Hoa Vân Phong đang ngồi trên ghế nghe thời sự:

– Anh Vân Phong, em phải vào bệnh viện gấp. Có một ca tai nạn giao thông, nạn nhân do va chạm quá mạnh đã bị vỡ nhãn cầu… Phải cấp cứu ngay!

Hoa Vân Phong nghe động tĩnh cũng dời sự chú ý từ ti-vi sang người đang hướng ra cửa. Nghe Tô Uyển Thanh nói vậy anh cũng nhanh chóng gật đầu:

– Được rồi, em đi đi. Lái xe cẩn thận!

Tô Uyển Thanh chỉ kịp “Dạ!” với anh một tiếng rồi giẫm giày cao gót dần dần khuất xa. Bác sĩ là vậy, muốn ăn một bửa cơm cũng không yên nữa là…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.