Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 131: Nguyệt nhi, rốt cục nàng cũng tỉnh!


Đọc truyện Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư – Chương 131: Nguyệt nhi, rốt cục nàng cũng tỉnh!

Edit: susublue

Con rắn kia thấy có người không thèm nể mặt mình, mong muốn hái gốc Tuyết Liên, lập tức nổi giận, đầu rắn duỗi ra phía trước, lúc chuẩn bị cắn Hi Nguyệt, Hi Nguyệt nhạy bén tránh sang một bên, mạo hiểm tránh được.

“Con rắn đáng chết, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đúng không, hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi!” Hi Nguyệt luôn dịu dàng cũng tức giận, hai tay phát ra màu đỏ nhàn nhạt đánh về đầu con rắn.

Con rắn kia hốt hoảng chạy thục mạng, cuối cùng không cam lòng quay đầu đi.

“Hừ” Hi Nguyệt thu tay lại, trên mặt nở nụ cười đi đến chỗ Tuyết Liên, thận trọng hái nó xuống, bỏ vào trong ngực.

Đại sư huynh, Hi Nguyệt trở về, Hi Nguyệt mang theo Tuyết Liên trở lại cứu ngươi!

Sau đó Hi Nguyệt chậm rãi bò xuống núi, có lẽ là trong lòng sốt ruột cho Thần, nàng không cẩn thận đạp hụt, ngã thẳng từ độ cao so với mặt biển xuống đất.

Hi Nguyệt vốn muốn dùng linh lực bảo vệ thân thể của mình, nhưng vừa nghĩ tới hoa Tuyết Liên trong ngực, nếu nới lỏng tay, hoa Tuyết Liên sẽ rơi xuống, không có cách nào, vì bảo vệ hoa Tuyết Liên trong ngực, Hi Nguyệt chỉ có thể mặc cho mình rơi thẳng xuống dưới.

“Ầm “

“Phốc…”

Hi Nguyệt rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang to lớn, thân thể của nàng lại không chịu nổi phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch, hai tay nàng run run lấy hoa Tuyết Liên trong ngực ra, may mắn không bị tổn hại chút nào, cánh môi nhuốm máu nhếch lên một nụ cười động lòng người!

Lăng ở trong phòng không một giây phút nào an tâm, hắn rất lo lắng cho Hi Nguyệt, không biết nàng thế nào rồi.

“Loảng xoảng “

Một vật nặng đâm vào trên khung cửa.


Lăng nhìn lại, là Hi Nguyệt, sao nàng lại thành bộ dáng này.

“Hi Nguyệt, sao lại bị thương!”Lăng vội vã đi lên phía trước, đỡ lấy nàng sắp chống đỡ không nổi, nhìn máu tươi không ngừng chảy ra khỏi khóe miệng nàng xuống trước ngực, màu đỏ chướng mắt làm đau nhói mắt của hắn, nàng bị thương!

Hi Nguyệt cố hết sức lắc đầu, cầm hoa Tuyết Liên trong tay đưa cho Lăng “Nhị sư huynh… Đây là.. Đây là hoa Tuyết Liên… Nhanh.. Nhanh cho Đại sư huynh ăn đi!”

Chỉ mấy câu đơn giản mà Hi Nguyệt phải dùng hết sức lực toàn thân, nhưng mặc dù như thế, bước chân của nàng vẫn chậm rãi đi về phía Thần.

Sắp đến trước giường, Hi Nguyệt ngồi sập xuống đất, hai tay nhuộm máu tươi run rẩy nắm lấy tay Thần, muốn tận mắt nhìn thấy hắn ăn hoa Tuyết Liên mới bằng lòng an tâm.

Lăng nhìn Hi Nguyệt kiên quyết như vậy, cũng hiểu là nếu không nhìn thấy Đại sư huynh ăn Tuyết Liên, nàng sẽ không an tâm chữa thương, thế là hắn ném hoa Tuyết Liên đến giữa không trung, sau đó chậm rãi điều động linh lực đẩy nó đến miệng của Thần, cuối cùng, thân thể Thần bị một ánh sáng trắng bao quanh, cuối cùng ánh sáng trắng biến mất không thấy đâu nữa, sắc mặt Thần cũng khôi phục lại bình thường!

“Tốt rồi. Hi Nguyệt, lát nữa Đại sư huynh sẽ tỉnh, ta giúp muội chữa thương.”

Hi Nguyệt trông thấy mặt Thần đã có huyết sắc, vui mừng cười, nghe thấy hắn sắp tỉnh lại, nàng luống cuống, đong đưa cánh tay Lăng nói “Nhị sư huynh, ta không muốn để cho Đại sư huynh nhìn thấy bộ dạng này của ta, chúng ta đến một chỗ nào đó, chờ vết thương lành lại được không?”

Lăng nhìn ánh mắt khẩn cầu của Hi Nguyệt, đồng ý, sau đó dặn dò Liên Nhi chăm sóc tốt cho Đại sư huynh, liền đưa Hi Nguyệt đã hôn mê đi vào một sơn động dưới núi.

Sơn động đó rất bí mật, đến nay đều không bị ai phát hiện, do một lần dẫn Hi Nguyệt ra ngoài chơi mới phát hiện.

Liên Nhi trông thấy Lăng và Hi Nguyệt đều đã đi, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý, đúng lúc này, Thần giật môi, phát ra âm thanh rất nhỏ “Nước… Nước..”

Liên Nhi lập tức rót một chén nước chuẩn bị đưa cho hắn, đột nhiên nảy ra một kế, diễn([email protected]:;lle3[quydo0n nàng vung năm ngón tay lên, trong nháy mắt làm quần áo của mình bị nhiễm vết máu đỏ, lại thêm đầu tóc rối bời, bộ dạng này giống với bộ dáng vừa rồi của Hi Nguyệt.

Nàng vịn lấy Thần để hắn uống vào mấy ngụm nước, cuống họng được thoải mái, Thần chậm rãi mở to mắt, khi thấy bộ dáng Liên Nhi, hắn giật nảy cả mình “Sao ngươi lại biến thành bộ dạng này!”


Sau khi Liên Nhi nghe thấy, ra vẻ đáng thương cúi đầu xuống, sau đó dùng tay có vết thương sờ lên tóc “Không có gì, Đại sư huynh, ngươi không cần lo lắng, vết thương của ta không có gì đáng ngại, chẳng qua vết thương nhỏ do ma sát khi lấy Tuyết Liên vạn năm cho ngươi thôi.”

Rõ ràng là Hi Nguyệt liều mạng đi lấy Tuyết Liên, lại bị yêu nữ Liên Nhi đoạt công lao, còn giả bộ như vô cùng đáng thương, Thượng Quan Tây Nguyệt đứng bên cạnh hận không thể đi lên cho nàng hai bạt tai.

Nàng thật sự không biết xấu hổ, thừa dịp người ta không ở nơi này, nàng bịa chuyện, đúng là yêu nữ không biết xấu hổ!

” Tuyết Liên vạn năm?”

Thần kinh hãi, Tuyết Liên vạn năm sinh trưởng trên đỉnh núi Côn Luân, có thể cải tử hồi sinh, chẳng trách mình bị thương nặng như vậy còn có thể tỉnh lại, thì ra là nàng cứu mình.

Nhìn Liên Nhi chật vật, Thần thật sự không ngờ nàng lại không để ý nguy hiểm đi Côn Luân Sơn hái hoa Tuyết Liên để cứu mạng mình, nói không cảm động cũng không đúng.

“Liên Nhi, cám ơn ngươi!”Đây là lần đầu tiên Thần dùng giọng điệu nhẹ nhàng như thế để nói chuyện với nàng, Liên Nhi hơi không biết làm sao, nàng phát hiện nàng lại có tâm tư không nên có với Thần.

“Không có.. Không có gì, Đại sư huynh “Liên Nhi tránh qua, tránh né ánh mắt chăm chú của Thần.

“Đúng rồi, Liên Nhi, hai người Hi Nguyệt đâu.”Nhìn một vòng đều không nhìn thấy Hi Nguyệt và Lăng, Thần thấy kỳ quái hỏi.

Không biết dáng vẻ mình bị thương có hù đến Hi Nguyệt hay không, chắc tiểu nha đầu kia đã khóc thương tâm muốn chết đi.

Chần chờ một chút, Liên Nhi nói ra câu chuyện mình tự dựng nên cho Thần nghe “Là như vậy, Nhị sư huynh và Hi Nguyệt nhìn thấy ngươi bị thương hôn mê liền đi ra ngoài, sau đó vẫn chưa trở về!”

Liên Nhi nghĩ rất tốt, Hi Nguyệt bị thương nặng như vậy, phải mấy tháng mới khôi phục được, khoảng thời gian này đã đủ để nàng cướp đoạt Bích Long Quả.


Thần nghe thấy Liên Nhi nói vậy, lưng cứng đờ, đi, chưa trở về!

Nhìn thấy Thần thương tâm gần chết, Thượng Quan Tây Nguyệt ở bên cạnh quơ tay múa chân, miệng nói không ngừng, không có, ngươi đừng nghe yêu nữ này nói bậy, Hi Nguyệt không có đi, nàng chỉ đi chữa thương, còn Tuyết Liên là Hi Nguyệt mạo hiểm tính mạng lấy nó cho ngươi, ngươi không nên bị yêu nữ này lừa!

Nhưng nàng nói thì nhiều, nhưng lại không ai nghe thấy, không ai trông thấy, Thượng Quan Tây Nguyệt thấy mình nói cũng vô ích, không khỏi ủ rũ.

Liên Nhi hài lòng nhìn sắc mặt Thần càng ngày càng lạnh, đến cuối cùng đã hoàn toàn không còn vẻ gì nữa.

Đảo mắt qua hơn nửa tháng, vết thương của Hi Nguyệt cũng tốt hơn, nàng rất nhớ Đại sư huynh, nàng không kịp chờ đợi muốn trở về gặp hắn ngay lập tức “Nhị sư huynh, chúng ta trở về đi, nếu không Đại sư huynh tìm không thấy chúng ta nhất định sẽ gấp.”

“Yên tâm đi, trước khi đi ta đã nói với Liên Nhi, nói qua một khoảng thời gian nữa sẽ trở về.”

Cuối cùng bị Hi Nguyệt quấy rầy đòi hỏi, Lăng đành phải đồng ý đưa nàng trở về.

Mới vừa đi tới núi Lạc Hà, liền bị vẻ trang hoàng đỏ thẫm chọc mù mắt, Hi Nguyệt không hiểu sờ vải đỏ “Chẳng lẽ Đại sư huynh biết hôm nay chúng ta trở về, cho nên đặc biệt đi nghênh đón chúng ta sao?”

Lăng nhìn thấy mọi thứ trước mắt, dù không hiểu thì hắn cũng biết những thứ này đại biểu cho cái gì, điều này nghĩa là có người muốn thành thân, nhưng ở núi Lạc Hà này ngoại trừ mình là nam tử, cũng chỉ có Đại sư huynh, chẳng lẽ Đại sư huynh muốn thành hôn?

“Hi Nguyệt, ta nhớ tới ta bị rơi đồ trong sơn động, muội giúp ta đi lấy đi.”Hiện tại Lăng chỉ muốn dẫn Hi Nguyệt rời khỏi nơi này, chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn lại có một dự cảm xấu, giống như có việc gì sắp xảy ra!

“Đừng “Hi Nguyệt lắc đầu đi vào bên trong.

Sắp gặp được Đại sư huynh, nội tâm nàng hưng phấn, nếu để cho Đại sư huynh biết mình lấy Tuyết Liên cho hắn, không biết hắn có cảm động không.

Hi Nguyệt tưởng tượng đi vào bên trong, khi thấy hai người mặc hỉ phục đỏ thẫm, ý cười ở khóe miệng nàng ngưng lại, duy trì tư thế chuẩn bị bước vào.

Thì ra, Đại sư huynh mà nàng luôn nhớ vốn không hề nhớ nàng, ngược lại còn muốn thành thân, tân nương là Liên Nhi, điều này khiến nàng không chịu được.

Sau đó Lăng đi theo nhìn thấy mọi thứ trước mắt, cũng có cùng phản ứng giống Hi Nguyệt, ngẩn người.


Chuyện gì xảy ra, chỉ qua nửa tháng, Đại sư huynh lại thành thân, hơn nữa còn cùng với Liên Nhi mà hắn chán ghét, rốt cục là chỗ nào có vấn đề.

“Ai da, là Hi Nguyệt trở về, các ngươi trở về thật đúng lúc, vừa vặn uống rượu mừng của ta và Thần.”Liên Nhi sớm đã đổi cách xưng hô từ Đại sư huynh thành Thần, nàng vừa nói câu nói này, vừa vụng trộm nhìn về phía Thần, nhìn thấy hắn không có phản ứng gì, nàng thở dài một hơi, tiếp tục vừa cười vừa nói “Tới đây, Hi Nguyệt, bình thường quan hệ giữa ngươi và Thần rất tốt, uống một ly rượu mừng coi như chúc phúc chúng ta đi.”

Liên Nhi lôi kéo Hi Nguyệt đang cứng ngắc, quay người rót cho nàng một ly rượu, đưa cho nàng.

Hi Nguyệt cũng không cầm lấy, cứ ngơ ngác nhìn Thần gần trong gang tấc, nàng chưa từng giống như lúc này, thì ra khoảng cách giữa nàng và Đại sư huynh nhìn thì gần, nhưng thật ra lại xa không thể chạm đến!

“Đại sư huynh “Hi Nguyệt lẩm bẩm, trái tim nàng thật sự đau quá, nhìn thấy Đại sư huynh mình thích cưới người khác, cảm giác này không ai có thể thể hiểu được.

Nghe thấy tiếng la tuyệt vọng này, thân thể Thần rung động run một cái, nét mặt của hắn vẫn lạnh như băng, không nhìn ra tâm trạng của hắn.

Đúng lúc này, trên trán Hi Nguyệt xuất hiện ấn ký hoa Bỉ Ngạn, như thương cảm cho nàng.

Hi Nguyệt tự giễu cười “Ha ha”, cuối cùng tiếng cười càng lúc càng lớn, đầy vẻ thê lương, cuối cùng phun ra một ngụm máu, cả người tiều tụy đi.

Hai tay Thần nắm chặt mới khắc chế mình đừng tiến lên.

“Hi Nguyệt “Lăng xông lên trước đỡ lấy Hi Nguyệt đang lung lay muốn ngã, đau lòng nhìn nàng, tại sao muội lại muốn tra tấn mình như thế, dù không có Đại sư huynh thì muội vẫn còn có ta.

Hi Nguyệt đứng vững lại, đẩy tay Lăng ra, lảo đảo đi đến trước mặt Thần, khoảng cách của hai người rất gần, nàng có thể nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt của hắn.

“Đại sư huynh, ngươi thật sự muốn thành hôn sao, không cần Hi Nguyệt nữa sao?”

Nghe giọng nói của Hi Nguyệt làm cho người khác đau lòng, Thần âm thầm hô to, không phải muội đi rồi sao, không phải muội vứt bỏ ta cao chạy xa bay với Lăng sao? Hiện tại còn trở về làm gì!

Không chờ Thần đáp lại, Hi Nguyệt đã hiểu ý của hắn, thì ra cho tới nay đều do mình tự đa tình, từ trước tới giờ Đại sư huynh chưa từng thích mình.

Hi Nguyệt chậm rãi xoay người, chậm rãi đi về phía trước, đột nhiên, ấn ký hoa Bỉ Ngạn trên trán nàng càng lúc càng rõ, toàn bộ bầu trời đều bị màu đỏ máu bao phủ, diễn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.