Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 130: Tuyết Liên vạn năm


Đọc truyện Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư – Chương 130: Tuyết Liên vạn năm

Edit:susublue

Lúc Hi Nguyệt còn chưa đến, hắn là một người chỉ biết tu hành, không biết thấu hiểu ai, không có thất tình lục dục, cả ngày chỉ có ngày và đêm, mặt trời lặn và mặt trời mọc, sinh hoạt cũng rất đơn điệu, nhưng từ khi sư phụ đưa Hi Nguyệt về, trông thấy khuôn mặt vui vẻ của nàng, hắn biết hắn cũng có cảm xúc, hắn lại thấy vui vẻ vì Hi Nguyệt cười, mỗi một động tác của nàng đều mang đến cho hắn cảm xúc khác nhau.

Thế nhưng chẳng biết từ lúc nào, hắn phát hiện Hi Nguyệt có tình cảm đặc biệt với Đại sư huynh, lúc vừa mới biết, hắn đau đến không muốn sống, không ngờ khi cong người thích một ai đó lại bi thương như thế!

Nhưng hắn không hề từ bỏ, vẫn tình nguyên im lặng bảo vệ Hi Nguyệt, hắn đang mong đợi có một ngày Hi Nguyệt có thể nhìn thấy mình.

“Đại sư huynh” Hi Nguyệt nắm chắc cánh tay đặt bên mặt, trong lúc ngủ mơ nàng thầm nghĩ, đây là tay của Đại sư huynh sao, thật tốt đẹp ấm áp, nàng không muốn buông lỏng ra.


Thượng Quan Tây Nguyệt đứng giữa Thần và Lăng, nàng trông thấy trong mắt Thần có bi thương sâu sắc, hai tay nắm thật chặt, nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng không bước vào một bước!

Hắn đứng ở cửa ra vào, mặt không thay đổi nhìn hai người!

Lăng kéo bàn tay nhỏ bé của Hi Nguyệt đến trước mặt mình, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn một cái trên khuôn mặt mềm mại như nước của nàng.

Hành động này đánh thức Hi Nguyệt, nàng đột nhiên mở mắt, trông thấy người trước mắt, nàng tưởng rằng đây là Đại sư huynh của nàng, vui vẻ bổ nhào vào trong ngực của hắn, nũng nịu cọ sát.

“Đại sư huynh, rốt cục Hi Nguyệt cũng chờ được huynh!”

Hi Nguyệt rất vui vẻ, không ngờ Đại sư huynh luôn ở đây trông coi mình, nàng biết, tuy bình thường Đại sư huynh lạnh như băng, nhưng hắn có quan tâm để ý đến mình!

Lăng bị giật nảy mình, ngay khi hắn đứng dậy trông thấy Hi Nguyệt đột nhiên mở to mắt, hắn không dám nhìn nàng, hắn không biết liệu Hi Nguyệt có biết hành động vừa rồi của mình không, nếu nàng biết, có phải sau này sẽ không để ý tới hắn nữa không.

Nhưng hắn còn chưa nghĩ ra, Hi Nguyệt đã đột nhiên nhào tới khiến hắn ngây người, hai tay của hắn cứ lúng túng lơ lửng giữa không trung, nghe Hi Nguyệt gọi Đại sư huynh, hắn cảm giác mình như chết lặng, hắn chậm rãi nắm tay của Hi Nguyệt đang đặt trên người hắn, nhẹ nhàng vỗ.


“Hi Nguyệt, ta là Nhị sư huynh” Lăng cảm giác lời nói của mình rất đắng chát.

“Nhị sư huynh?” Hi Nguyệt ngẩng đầu, quả nhiên là Nhị sư huynh, vậy Đại sư huynh đi đâu, tại sao không đến thăm mình.

Nghĩ như vậy, Hi Nguyệt không tự chủ chuyển mắt nhìn ra cổng, nhưng ngay cả một bóng người cũng không có.

Thần nhìn thấy Lăng hôn trộm Hi Nguyệt, trong lòng đau đớn không cách nào kiềm chế, hắn chỉ có thể liều mạng nắm chặt nắm đấm, để phát tiết sự thống khổ trong lòng mình.

Hi Nguyệt, Lăng thích muội, muội cũng thích hắn sao, nếu như vậy, Đại sư huynh chúc phúc các ngươi!

Nhưng nghĩ đến chuyện này, mình đã thống khổ như vậy, nếu như bọn hắn thật sự ở chung với nhau, mình sẽ có thể lạnh nhạt như vậy sao?


Đúng lúc này, Thần trông thấy Hi Nguyệt chạy vội ra ngoài, thân hình vội vàng lóe lên, núp ở sau cửa, mọi chuyện đã định rồi, mình tội gì phải tự phiền não thêm chứ, chỉ có chúc phúc, mới là chuyện mình nên làm!

“Đại sư huynh” Liên Nhi trốn ở góc rẽ nhìn lén, trông thấy Thần thương tâm, nàng biết đây là lúc nàng nên đi ra.

Thần nhìn nàng một cái, giọng nói lạnh nhạt “Tại sao ngươi lại ở chỗ này” nói xong, không thèm nhìn Hi Nguyệt một lần cuối, xoay người rời đi.

“Đại sư huynh, ngươi chờ ta một chút!” Liên Nhi nhấc mép váy chạy theo sau lưng Thần, sau đó vươn tay phải ra nắm chặt tay của hắn.

Thần chán ghét nhìn bàn tay nắm tay mình, hắn ghét nhất bị người khác đụng vào, ngoại trừ Hi Nguyệt, nghĩ đến Hi Nguyệt, Thần đang muốn buông tay nàng ra, diễn[daffn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.