Ngọc Quan Âm

Chương 30


Đọc truyện Ngọc Quan Âm – Chương 30

Khi tàu hỏa còn chưa đi vào địa phận thành phố Nam Đức, tôi đã nhìn thấy dãy núi Nam Mãnh. Nhìn từ xa, ngọn núi này chẳng có vẻ gì là nguy hiểm cả, thế núi thoai thoải, cây cối xanh tươi. Chắc phải đến tận khi đích thân lên núi thì mới có thể nhìn thấy những vách núi và vực sâu thăm thẳm.

Trời vừa sáng đã đổ mưa rào. Những đám mây đen dày đặc bao trùm một nửa núi Nam Mãnh. Tôi đứng lên, quay đầu nhìn về phía đỉnh núi, màu xanh của cỏ cây đã biến thành màu xám đen bởi mây mù và mưa rào. Nhưng cũng may, nhờ có trận mưa đó mà thành phố nhỏ nơi biên cương này như được gột rửa, trở nên tươi mới và sạch sẽ hẳn. Không khí trong lành không lẫn một chút khói bụi ô nhiễm, những ngọn gió nhẹ mơn man khiến người ta không cưỡng lại được mà muốn hít đầy lồng ngực, dường như từng mạch máu trong cơ thể đều được thanh lọc qua từng nhịp thở.

Tôi chọn một con đường đá ướt nước mưa, mỗi đoạn gập ghềnh đều in dấu ấn tháng năm, hướng về trung tâm thành phố. Những cô gái quê mộc mạc đứng tựa vào cửa sổ trong các cửa tiệm bên đường, lặng lẽ nhìn những người bộ hành bước đi vội vã. Cứ mưa là thành phố này trở nên hiu quạnh, vắng vẻ lạ thường, sự vắng vẻ này cũng là một trong những điểm đặc sắc của Nam Đức. Ở thành phố lớn, dù nắng hay mưa, trên đường đều đông đúc và hỗn tạp, khiến con người dễ có cảm giác bực bội.

Lần trước khi tôi rời khỏi Nam Đức, vẫn đang là mùa hè. Tôi vẫn nhớ hôm đó, vào lúc chập choạng tối, ánh hoàng hôn vẫn chưa tắt hẳn, tôi bị khiêng ra khỏi bệnh viện, đưa lên xe cứu thương. Xe cứu thương hụ còi tiến về phía nhà ga để kịp chuyến tàu tốc hành xuất phát lúc sẩm tối.

Anh cảnh sát trẻ chịu trách nhiệm trông chừng tôi đã ở lại bệnh viện Côn Minh hai ngày rồi mới về, lúc đó tôi vẫn chưa nói chuyện lưu loát được. Trước khi đi, anh ta chúc tôi mau bình phục, còn tôi chỉ có thể gật đầu nhẹ, lí nhí nói lời cảm ơn.

Sau đó, người thay anh ta chăm sóc tôi là bố của An Tâm. Lúc anh cảnh sát dẫn ông đến, nói rằng ông sẽ chăm sóc tôi thì tôi bật khóc, bất chấp cơn đau trong lồng ngực. Tôi đã chịu ơn gia đình An Tâm quá nhiều, không biết đến khi nào mới trả hết được.

Bố An Tâm rất ít nói, thậm chí ông không nói gì để an ủi tôi nhưng vẻ hiền từ trên khuôn mặt lại khiến tôi nhớ đến người mẹ quá cố.

Thông qua ông tôi mới biết chuyện An Tâm bị thương và Tiểu Hùng đã chết, còn Mao Kiệt thì bị cảnh sát bắn chết. Đối với một người từ nhỏ đến lớn chỉ có một cuộc sống yên bình, vô vị ở Bắc Kinh như tôi thì chuyện đó thật sự giống như một cơn ác mộng. Sau khi tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, tôi chỉ có một mong muốn duy nhất, đó là được gặp An Tâm. Tôi nhớ em đến mức phát điên nhưng không có cách nào đến thăm em được. Còn bây giờ, tôi đã có thể vượt ngàn dặm xa xôi từ Mỹ về đây để gặp em.

Không sai, dù chỉ có thể gặp em một lần thì tôi cũng cam lòng. Từ khi bỏ nhà đi, An Tâm không hề liên lạc với tôi một lần nào. Tôi đã từng tuyệt vọng, cho rằng em thấy chán nản với cuộc sống tương lai mà chúng tôi dự tính với nhau nhưng bây giờ, tôi quyết tâm phải tìm bằng được em. Tôi tin rằng sau khi tìm được em, chúng tôi lại có thể bắt đầu cuộc sống mình hằng mong đợi.

Cơn mưa bụi và không khí se lạnh khiến tôi đột nhiên tỉnh táo, khiến tôi ý thức được rằng có lẽ đó chỉ là mộng tưởng tươi đẹp của tôi, biết đâu An Tâm không muốn ở cạnh tôi.

Có lẽ mầm mống của sự rạn nứt trong mối quan hệ của chúng tôi đã bắt đầu xuất hiện từ mùa hè năm ngoái nhưng tôi vẫn ngu ngơ không nhận ra. Trong khi nằm dưỡng bệnh ở thành phố Côn Minh mát mẻ như mùa xuân, tôi thậm chí còn không biết Bắc Kinh đang trải qua một mùa hè đỏ lửa. Các vết thương của tôi dần dần bình phục. Tiền chữa bệnh đều do bố An Tâm chi trả, cộng thêm chi phí mua thuốc bổ, thức ăn…. Chắc bố mẹ em đã tiêu tốn hết cả gia sản. Tôi cũng từng nhiều lần hỏi họ có thiếu tiền không nhưng lần nào bố An Tâm cũng chỉ lắc đầu, nói: “Không sao, không sao, cháu cứ dưỡng bệnh cho tốt, đừng lo mấy chuyện này.”

Mẹ An Tâm cũng đến Côn Minh thăm tôi một lần, mang theo tin tức của An Tâm. Bà nói vết thương của An Tâm sắp lành nhưng vì mất máu quá nhiều nên cơ thể vẫn còn rất yếu. Ngoài ra, bà cũng nói An Tâm vẫn chưa thoát khỏi nỗi ám ảnh của việc Tiểu Hùng gặp nạn, tinh thần không được ổn định lắm.


“Nó rất ít nói chuyện với bác, chỉ lẳng lặng một mình. Chắc chỉ có cháu mới có thể khuyên bảo được nó. Nó không nhắc đến Tiểu Hùng nhưng có nhắc tới cháu, giục bác đến thăm cháu từ lâu rồi.” Mẹ em nói.

Nghe xong, tôi kiên quyết xin bác sĩ được gọi điện thoại cho An Tâm. Bố mẹ em liền dìu tôi đến một phòng làm việc trong bệnh viện. Lúc đó, An Tâm vẫn chưa thể xuống giường. Tôi gọi vào số di động của sếp Phan, may mà lúc đó ông cũng đang tới thăm An Tâm. Giọng nói khàn đục và yếu ớt trong điện thoại của An Tâm khiến tôi cảm thấy có phần xa lạ. Em chỉ thều thào một câu: “Dương Thụy… em nhớ anh…” Tôi rưng rưng muốn khóc, nói rất nhớ em, yêu em, dặn em dưỡng bệnh cho tốt, còn nói chúng tôi sẽ sớm được gặp nhau thôi, mọi chuyện đã qua rồi, tương lai sẽ tốt đẹp hơn. An Tâm không nói tiếng nào. Một lúc sau, tôi nghe thấy giọng của sếp Phan, ông ta bảo An Tâm có vẻ kích động nên không tiện nghe điện thoại, có gì thì để ông ta chuyển lời giúp. Tôi biết lúc đó An Tâm đang khóc, liền nói: “Không có gì đâu ạ. Nhờ chú nói với An Tâm là cháu sắp bình phục rồi. Khi nào khỏe lại, cháu sẽ đến gặp cô ấy.”

Có lẽ vì còn trẻ nên sau khoảng hai tuần điều trị, tôi đã có thể đi lại được. Ngay sau khi có thể xuống giường, tôi liền đòi xuất viện để đến Nam Đức chăm sóc An Tâm. Tôi rất nhớ em và cũng không đành lòng nhìn bố mẹ em vét cạn gia tài để chăm lo cho tôi. Cuối cùng, bác sĩ và bố mẹ An Tâm cũng đồng ý. Ngay trước hôm tôi xuất viện, khi trời còn chưa sáng, An Tâm đột ngột xuất hiện tại bệnh viện, em vẫn còn rất yếu nên mẹ phải dìu đi. Trông em gầy và xanh xao đến nỗi tôi gần như không nhận ra. Chúng tôi đã ôm nhau rất lâu và nghẹn ngào khóc không thành tiếng.

Chúng tôi về tới Bắc Kinh khi đợt nắng nóng nhất của mùa hè năm đó vừa qua đi. Bố An Tâm phải quay về Thanh Miên vì có việc, còn mẹ An Tâm theo chúng tôi về nhà. Bà ở với chúng tôi một tháng, chăm sóc cơ thể yếu ớt và cả tâm hồn bị tổn thương của chúng tôi.

Như người ta vẫn nói, loại thuốc chữa lành vết thương hữu hiệu nhất chính là thời gian. Sau một tháng, tôi và An Tâm đã khỏe lên nhiều, không ai nhắc đến chuyện cũ, trên tường và tủ đầu giường không còn ảnh của Tiểu Hùng và bất kì đồ đạc nào của thằng bé nữa. Chính An Tâm đã cất chúng đi, thậm chí còn nói với tôi rằng em đang cố tin là mình chưa kết hôn, chưa sinh con, chưa từng làm cảnh sát và chưa từng trải qua bất cứ mất mát nào trong đời. Em cố nghĩ rằng bản thân mình, từ thể chất đến linh hồn, đều là một cô gái thuần khiết, trong trắng.

Tôi biết em đang cố hết sức để thoát khỏi nỗi ám ảnh giống như cái hố đen vô hình đó. Tôi cũng biết em đang cố cứu mình khỏi vực thẳm đau khổ, đang cố lạc quan vào một tương lai tươi đẹp hơn. Thật là tốt, đó mới chính là An Tâm kiên cường của tôi.

Tôi tự hỏi có thể giúp em được gì đây, ngoài sự quan tâm săn sóc hàng ngày, thứ duy nhất tôi có thể cho em chính là tình yêu. Tôi muốn làm cho cuộc sống của hai đứa tràn đầy những sự quan tâm, ân cần nho nhỏ và những lời đường mật ngọt ngào… Nhưng chúng tôi tuyệt nhiên không nhắc đến hai chữ “kết hôn”.

Sau đó, tôi may mắn được nhận vào làm quản lý tại một câu lạc bộ đua ngựa, lương tháng hơn hai nghìn tệ. An Tâm tạm thời chưa đi tìm việc. Tiền lương của tôi đủ để lo cuộc sống no đủ cho hai người.

Chúng tôi quay trở lại cuộc sống bình dị, yên ổn trước kia. Hằng ngày tôi đi làm còn An Tâm dọn dẹp nhà cửa và nấu nướng. Ngày nghỉ, tôi cùng em làm việc nhà hoặc đi chơi loanh quanh. An Tâm vẫn luôn chăm sóc tôi rất chu đáo, ngay cả việc gội đầu, rửa chân, chuẩn bị quần áo đi làm cho tôi em cũng không bỏ qua. Tôi nghĩ em đã coi tôi như Tiểu Hùng vì có những lúc, thái độ và ngữ điệu của em cứ như một người mẹ đối với con trai mình.

Chỉ có duy nhất một điểm không giống như trước, đó là tính cách của An Tâm, em đã thay đổi nhiều đến mức tôi bắt đầu không hiểu nổi em. Em trở nên trầm lặng, ít nói và hay ngồi thẫn thờ một mình. Tôi có thể yêu một người con gái trầm lặng, không thích nói chuyện, chỉ cần biết em yêu tôi là đủ. Nhưng cốt lõi của vấn đề là An Tâm không vui. Tôi có thể nhận ra em không hề cảm thấy hạnh phúc. Em có quá nhiều tâm sự chất chứa trong lòng, những nụ cười, những lời nói và thái độ lạc quan của em đều là giả, em chỉ đang diễn kịch cho tôi xem thôi. Tôi biết em vô cùng khổ tâm nhưng vẫn không muốn tôi phải lo lắng nên cũng không truy hỏi, chất vấn em. Có lần, em đang rửa chân cho tôi thì đột nhiên khóc thút thít. Tôi liền dìu em ngồi dậy và nói: “Cảm ơn em vì đã rửa chân cho anh, anh thấy rất dễ chịu.” Tôi biết vì sao em khóc. Một lần nữa, tôi dẫn em vào tiệm KFC, đúng lúc họ đang phát bài Hạnh phúc hơn anh mà em thích nhất. Lúc tôi đi mua đồ ăn về thí thấy em lại khóc. Tôi không hỏi vì sao em khóc, chỉ nói: “Bài hát này cũng hay đấy chứ, nếu em thích thì mình mua một cuộn băng về nghe nhé.” An Tâm giật mình như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng cúi đầu, lau nước mắt và nói: “Không cần đâu.” Thôi thì cứ để năm tháng dần dần chữa trị vết thương của em vậy, tôi chỉ còn cách kiên nhẫn chờ đợi thôi.

Tuy nhiên, mọi thứ không đơn giản như tôi tưởng, bây giờ nghĩ lại, trong suốt quá trình đó có rất nhiều điều bất ổn mà tôi không hề nhận ra. Vào một ngày thứ Tư, tôi định hôm sau được nghỉ làm, sẽ đưa An Tâm đến hồ Thủy điện Thanh Long chơi. Một vị khách họ Hạ hay đến câu lạc bộ đua ngựa là chủ một khu nghỉ dưỡng ở đó, có lần ông ta đã bảo tôi đưa bạn gái tới đó chơi, ông ta sẽ tiếp đón chu đáo. Lúc đó, tôi chỉ ậm ừ cho qua chứ chưa có ý định đi, sau khi giám đốc kinh doanh của câu lạc bộ biết chuyện, liền bảo tôi cứ việc đi, sẽ tốt cho việc tạo quan hệ với khách hàng. Chính vì thế, khi ông Hạ một lần nữa mời tôi đến khu nghỉ dưỡng, tôi đã đồng ý.


Hôm đó, tôi vô cùng hào hứng với kế hoạch đi hồ thủy điện. Từ khi trở về từ Vân Nam, chúng tôi chưa đi đâu xa chơi cả, biết đâu đến nơi thiên nhiên tươi đẹp, sơn thủy hữu tình, An Tâm sẽ nguôi ngoai được phần nào nỗi đau mất con. Trên đường về nhà, tôi đã mua đầy đủ thức ăn và nước uống để dùng trên đường đi, còn đặc biệt mua một cuộn băng bài hát Hạnh phúc hơn anh tặng cho An Tâm. Tôi đã mượn đồng nghiệp một cái máy nghe nhạc. Nhớ lại cảnh chúng tôi đấu khẩu vì cái tên Trần Hiểu Đông này, lại nhìn tấm ảnh ngoài bài cuộn băng, tôi không khỏi tự giễu mình, vì An Tâm mà tôi có thể làm tất cả, ngay cả việc mua cho em cuộn băng bài hát của “tình địch trong tưởng tượng.”

Về đến nhà, tôi ngạc nhiên khi thấy cửa mở, trong nhà tối om, không biết An Tâm đã đi ngủ hay ra ngoài rồi. Tôi gọi nhưng không thấy em trả lời, liền bật đèn lên, phát hiện nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng. Tôi thấy là lạ, không hiểu sao hôm nay An Tâm lại dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài thế này. Tôi bước vào phòng ngủ, thẫn thờ khi thấy một bức thư đặt trên mặt tủ đầu giường. Là thư của An Tâm.

Bức thư được đựng trong một chiếc phong bì không dán, nhìn bề ngoài tưởng như chỉ là một lời nhắn em tiện tay để ở đó, nhưng tôi thấy trên bức thư còn có chùm chìa khóa nhà nữa. Ngay lập tức, một cảm giác bất an dâng trào trong lòng tôi, không ngờ lần ly biệt đó giữa tôi và em lại là suốt đời.

Dương Thụy, em đi đây, em sẽ không quay lại Bắc Kinh nữa đâu. Anh đừng đi tìm em, vì sẽ không tìm ra đâu.

Thực lòng, ngay từ lần đầu tiên gặp anh, em đã thích anh rồi. Và khi anh hết lần này đến lần khác giúp đỡ em, đối xử tử tế với em thì em lại càng không thể kiềm chế được lòng mình, sao em có thể không động lòng trước một người như anh được? Được anh yêu là may mắn và hạnh phúc của em. Anh đã mang tới cho em một mái ấm mà em không đành lòng xa rời. Em rất muốn được chăm sóc anh cả đời, cứ nghĩ đến việc sau này không thể nhìn thấy anh, chăm sóc cho anh nữa là em lại buồn đến phát khóc. Hôm nay, khi dọn dẹp căn nhà này lần cuối cùng, em đã không cầm được nước mắt. Mọi thứ trong căn nhà đều gắn liền với chúng ta, đều như kêu gào em ở lại. Nhưng mà em nhất định phải đi, Dương Thụy ạ. Số phận đã định cho em không có được tình yêu và một gia đình. Số phận đã định cho em phải sống cảnh mai danh ẩn tích, cô độc đến già rồi.

Anh không biết em yêu anh nhiều đến thế nào đâu. Em yêu anh còn nhiều hơn yêu Thiết Quân nữa, anh đã cho em niềm hạnh phúc mà em không thể có được khi ở cùng Thiết Quân. Nhưng dù sao Thiết Quân cũng là chồng em, em không thể nói chuyện yêu đương ngay sau khi chồng con mình ra đi được. Em cảm thấy mình phải có trách nhiệm với họ, thậm chí có thể chết vì họ. Em không thể hưởng hạnh phúc một mình được, mỗi ngày em đều có cảm giác họ đang nhìn em, đang nói với em rằng họ cũng muốn sống bình yên và vui vẻ như thế. Thiết Quân và Tiểu Hùng chết đều do lỗi của em, em không thể bỏ mặc họ mà sống vui vẻ được.

Em biết rời xa anh sẽ làm anh bị tổn thương, sẽ khiến anh tức giận, đau khổ, thế nên em mới về Bắc Kinh cùng anh. Em muốn thử quên đi quá khứ, làm một người mất trí nhớ để sống với anh cả đời nhưng em đã thất bại. Ngoài bố mẹ em, trong số những người yêu thương em nhất, chỉ còn mình anh sống sót, anh xứng đáng được hạnh phúc. Em tin rằng sẽ có nhiều cô gái lương thiện và xinh đẹp yêu anh, anh chỉ cần quên em đi và đến với họ thôi, rất đơn giản đúng không nào?

Dương Thụy, em xin lỗi vì không thể ở bên chăm sóc anh được nữa. Anh mau quên em đi, càng sớm càng tốt. Nếu như có kiếp sau, nói không chừng chúng ta sẽ gặp lại nhau, vậy thì đợi đến kiếp sau, chúng ta tiếp tục mối duyên tình này nhé. Khi đó, hi vọng anh vẫn sẽ yêu em, tốt với em như bây giờ.

Dương Thụy, anh là người đàn ông tốt nhất trong lòng em! Ôm anh, hôn anh lần cuối.

Chưa đọc hết bức thư, mặt tôi đã đẫm nước mắt, tôi nghẹn ngào nói: “Tại sao em lại làm thế, tại sao…” Sau đó, tôi vô thức chạy ra khỏi nhà, lao ra đường lớn, đi tìm An Tâm một cách vô định, dù biết rõ rằng sẽ không thấy em nhưng tôi vẫn điên cuồng tìm kiếm.

Đêm hôm đó, tôi ngồi thẫn thờ trên sàn nhà, đến tận lúc trời sáng, thực sự chưa thể chấp nhận việc An Tâm đã bỏ đi. Tại ssao em lại bỏ đi đột ngột và không nói với tôi một tiếng nào như vậy? Em không yêu tôi nữa sao? Rõ ràng là em đã viết em yêu tôi mà. Chẳng lẽ em chán cuộc sống của một bà nội trợ chỉ ru rú trong xó nhà? Chẳng phải em nói không đành lòng rời xa ngôi nhà này sao? Lẽ nào vì nỗi ám ảnh đó, em không muốn tái hôn nhưng lại sợ tôi ép em lấy tôi? Nhưng tôi nào có ép buộc, hối thúc gì em đâu. Em bảo tôi đừng đi tìm em, nhưng em không từ mà biệt như thế, sao tôi có thể không đi tìm em được?


Hôm sau, tôi viết thư cho bố mẹ An Tâm, báo chuyện em bỏ đi, đồng thời hỏi họ có biết chuyện đó, có tin tức gì của em không. Tôi cũng nói với họ rằng tôi rất yêu em, không muốn mất em. Vì không biết số điện thoại và địa chỉ nhà của An Tâm nên tôi gửi thư đến trung tâm văn hóa quần chúng huyện Thanh Miên, tỉnh Vân Nam. Tôi cũng gọi điện cho sếp Phan, ông ta nói không hề biết gì về ý định bỏ đi của An Tâm, hứa nếu có tin tức của em sẽ lập tức báo cho tôi.

Tám ngày sau, bố mẹ An Tâm đã viết thư trả lời tôi. Họ nói vài ngày trước cũng nhận được một lá thư của An Tâm, em nói muốn sống một mình một thời gian, báo bố mẹ đừng lo lắng cho em. Bố mẹ em gửi kèm số điện thoại của họ và lá thư mà An Tâm viết. Lá thư ngắn ngủn chưa đầy ba dòng.

Ba ngày liền, tôi xin nghỉ làm, mất ăn mất ngủ, đứng ngồi không yên. Mãi đến ngày thứ tư, khi tâm trạng đã hơi ổn định lại, tôi mới gắng gượng đi làm. Dù sao thì cũng phải kiếm tiền để sống chứ. Vừa đến câu lạc bộ thì một đồng nghiệp nữ mach nhỏ với tôi rằng Giám đốc Lâm rất không hài lòng về tôi, nói tôi ngần này tuổi rồi mà cứ như trẻ con, không biết cách đối nhân xử thế.

Tôi có phần bất ngờ, không biết vì sao ông ta lại ghét tôi, buồn bã hỏi: “Tôi đã phạm lỗi gì chứ?”

Người đồng nghiệp đó vốn cũng quý mến tôi, chị ta hỏi: “Có phải cậu cho ông chủ Hạ hay đến đây đua ngựa leo cây không? Hôm đó, Giám đốc Lâm ngồi uống trà với ông Hạ, hình như ông ta đã nói gì đó về cậu. Lúc Giám đốc Lâm hỏi tôi cậu đang ở đâu thì ông Hạ còn cười, nói: “Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ”, bảo chúng tôi đừng phê bình cậu. Này, cậu đã đắc tội với ông chủ Hạ lúc nào vậy?”

Tôi ngây người một lúc lâu mới nhớ ra vụ đi hồ Thanh Long, thầm rủa: “Chết tiệt, tôi ngu quá đi mất!”

Đúng vậy, suốt mấy ngày đó, đầu óc tôi luôn trống rỗng, không hiểu là suy nghĩ cái gì nữa. Nhưng tôi biết phải giải thích với người ta thế nào đây, chẳng lẽ lại nói người yêu tôi bỏ nhà đi, không rõ tung tích nên tôi phải đi tìm? Chắc chắn bọn họ sẽ cười nhạo tôi: “Đúng là thằng ngốc! Bị người yêu bỏ rồi mất hết thần trí, có đáng mặt đàn ông không vậy!”

Sau khi An Tâm đi, tôi thực sự đã mất hết thần trí, ngày nào cũng thẫn thờ, làm việc thì phạm lỗi liên tục, may mà chị đồng nghiệp kia nói đỡ cho tôi, còn giúp tôi giấu giếm và khắc phục hậu quả từ những sai lầm đó. Mỗi tối về đến nhà, tôi đều không dám bật đèn vì sợ phải nhìn thấy căn nhà trống trải không chút sinh khí. Mới vài tháng trước, mỗi khi về nhà, tôi đều nghe thấy tiếng An Tâm nấu cơm dưới bếp, còn Tiểu Hùng thì đang nô đùa ở phòng khách, thế mà lúc này chỉ còn lại một mình tôi đối diện với bốn bức tường. Hầu như đêm nào tôi cũng nằm trên giường, nghe đi nghe lại bài Hạnh phúc hơn anh. Có lẽ vì bài hát được một giọng nam thể hiện nên tôi luôn có cảm giác mình đang hát cho An Tâm nghe, lời bài hát cũng chính là tiếng lòng của tôi:

Giây phút này được ôm lấy em

Đối với anh cũng đủ lắm rồi

Dành tặng em bao lời chúc tốt đẹp

Mà tim đau không thốt lên lời…

Lẽ nào tình yêu cảu chúng tôi lại kết thúc như vậy sao? Lẽ nào người tôi yêu lại để lại một lời chúc đơn giản như thế rồi để tôi cô đơn chờ đợi sự tái ngộ ở kiếp sau ư?

Tuy nhiên, nghe nhiều rồi tôi lại phát hiện bài hát đó giống như lời tâm sự của An Tâm với tôi hơn. Tôi đột nhiên hiểu ra vì sao khi nghe thấy bài hát này ở tiệm KFC, em lại khóc, chắc em đã có ý định bỏ đi từ lúc đó rồi.


Anh nhất định phải hạnh phúc hơn em nhé,

Có như vậy mới không uổng phí sự rút lui của em,

Dù đau đến mấy em cũng không than thở,

Tình yêu không cần bù đắp bằng lời xin lỗi,

Anh nhớ phải hạnh phúc hơn em nhé,

Có như vậy mới xứng với sự tàn nhẫn em dành cho mình…

Đúng vậy, ngay từ hôm đó, An Tâm đã nghĩ đến việc rút lui khỏi cuộc tình này, đã quyết định sẽ tàn nhẫn với chính mình. Nhưng liệu em có biết, làm như vậy cũng là tàn nhẫn với tôi? Trong thư, em mới xin lỗi tôi, nhưng em có biết, tình yêu không thể dùng lời xin lỗi để bù đắp không?

… Cứ yên tâm theo đuổi hạnh phúc của anh,

Đừng để ý đến việc em có muốn hay không, có cô đơn hay không,

Tất cả, xin anh đừng để tâm,

Nhất định phải hạnh phúc hơn em nhé…

Tôi bật khóc. Trong bóng đêm, tôi như nhìn thấy ánh mắt trong veo của An Tâm, ánh mắt đó như nói với tôi rằng: “Anh nhất định phải hạnh phúc hơn em nhé. Đừng tìm em, đừng nhớ đến em, cũng đừng quan tâm việc em có hạnh phúc hay không.” Tôi chăm chú nhìn vào đôi mắt đó, dùng trái tim để cảm nhận tiếng lòng của em, hết lần này đến lần khác, da diết khôn nguôi…

Anh nhất định phải hạnh phúc hơn em nhé!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.