Đọc truyện Ngọc Quan Âm – Chương 29
Thị trấn Đông Pha nằm ở phía đông núi Nam Mãnh, cách thành phố Nam Đức trên dưới bốn mươi cây số. Trừ những người đi công tác và người nghỉ phép dưỡng bệnh, toàn bộ lực lượng của đọi Phòng chống ma túy đã được điều động, dưới sự chỉ huy trực tiếp của Sở phó Sở cảnh sát Nam Đức. Mười mấy chiếc xe tiến thẳng về phía thị trấn với tốc độ hàng trăm cây số một giờ.
Trước khi xuất phát, Sở phó đã bảo sếp Phan ở lại trụ sở của đội, tiếp tục theo dõi hành tung của Mao Kiệt, đồng thời bố trí cảnh sát tại các thị trấn ở phía đông núi Nam Mãnh lập tức tập hợp lực lượng, nhanh chóng kiểm soát tất cả đường ra vào thị trấn. Trụ sở đội Phòng chống ma túy trong giây lát đã trở nên vắng vẻ im ắng. Sếp Phan chạy về phòng họp gọi điện cho các đồn cảnh sát để phân công nhiệm vụ, An Tâm đi theo ông ta. Em rất muốn làm gì đó nhưng lại không tìm được việc gì để làm. Em đoán cuộc chiến tại thị trấn Đông Pha sẽ diễn ra trong vòng một tiếng đồng hồ nữa, nghĩ đến việc Tiểu Hùng đang gặp nguy hiểm, trong lòng em như có lửa đốt.
Sự việc diễn ra không khác nhiều so với dự đoán của An Tâm, vụ giải cứu Tiểu Hùng bắt đầu vào khoảng chín giờ sáng. Cảnh sát của đội Phòng chống ma túy vừa tiến vào thị trấn Đông Pha đã đến thẳng nhà của Trần Bảo Kim. Lúc cảnh sát xông vào nhà, trong phòng khách đang có một bàn đánh bạc vừa giải tán, Trần Bảo Kim cùng đồng bọn đang ăn sáng. Cảnh sát chặn cả cửa trước lẫn cửa sau, bắt gọn cả đám. Tất cả đều nghe lời cảnh sát, quỳ xuống và đưa tay lên ôm đầu, chỉ duy nhất Trần Bảo Kim là hô hoán kêu oan, đến khi cảnh sát tìm được một khẩu súng giấu dưới chiếc gối trên giường của gã thì gã mới khai thật. Sở phó và đội phó Ngô lần lượt gọi từng người vào thẩm vấn tại chỗ, chủ yếu hỏi về tung tích của Mao Kiệt và Tiểu Hùng, số còn lại chia ra bốn hướng, tìm kiếm khắp nơi trong nhà, kết quả tìm thấy thêm hai khẩu súng và mấy kilôgam thuốc phiện. Tang chứng tìm được đã giúp cho cuộc thẩm vấn tiến triển nhanh chóng, gã trẻ nhất trong bọn nói biết Tiểu Hùng đang ỏ đâu và tình nguyện dẫn cảnh sát đi tìm. Khoảng năm phút sau, gã dẫn cảnh sát đi qua một lối đi hẹp dẫn đến sân sau của căn nhà, dừng lại trước một bức tượng Phật bằng đá.
Mười giờ ba mươi phút, đội phó Ngô gọi điện thoại cho sếp Phan, An Tâm cũng đang ở cùng ông ta, hai người nín thở chờ đợi thông tin từ thị trấn Đông Pha. Sếp Phan nghe báo cáo, chỉ ậm ừ nói: “Được, tôi hiểu rồi.”
Dập máy, ông ta quay sang chỗ An Tâm. Em liền đứng bật dậy, chăm chú nhìn ông ta, chờ đợi tin tức từ đội phó Ngô.
Sếp Phan chậm rãi nói: “Thằng bé… không còn nữa rồi.”
An Tâm đứng như trời trồng, không òa khóc như sếp Phan đã dự đoán, thậm chí em còn không rơi một giọt nước mắt. Rất lâu sau em mới lắc đầu, nói: “Không!”
Hai mắt sếp Phan ướt đẫm, ông ta tiến đến, chậm rãi ôm An Tâm vào lòng như ôm con gái của mình vậy. Ông ta có thể nhận ra cơ thể em đang run rẩy, tiếng nói của em như phát ra từ trong tim, trong xương tủy, lúc đầu còn nhỏ, sau đó lớn dần, cuối cùng em hét lên: “Không! Không! Không! Không phải như vậy! Tôi không muốn như vậy…”
Sau cùng, An Tâm cũng òa khóc trong vòng tay của sếp Phan, đó là nước mắt của sự sụp đổ hoàn toàn. Con trai em, đứa trẻ từ khi sinh ra đã phải chịu nhiều khổ cực, chỉ có thể nương tựa vào em đã không còn nữa. Mỗi khi nhìn con, em lại tưởng tượng ra dáng vẻ của nó khi năm tuổi, tám tuổi, mười tuổi, hai mươi tuổi. Bảo vệ con trai, nuôi dạy nó thật tốt luôn là lý tưởng sống của em. Con của em, đứa trẻ dễ thương nhất, đáng thương nhất, ngoan ngoãn nhất đã chết rồi. Không, em không thể mất đi đứa con này được!
Sếp Phan ôm lấy em, im lặng, ông ta cũng khóc nhưng nước mắt vừa trào ra thì ông ta đã vội lau đi. Ông ta chỉ biết dùng vòng tay và sự ấm áp của mình để trấn an An Tâm. Có lẽ khoảnh khắc đó, sếp Phan đã thực sự coi An Tâm là con gái của mình, một đứa con gái mệnh khổ khiến người làm cha mẹ không khỏi xót xa.
Lúc này, nữ cảnh sát duy nhất còn ở lại trực ban ở trụ sở chạy vào, thấy cảnh tượng đó thì chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn, không biết nên đi vào hay lui ra. Sếp Phan quay đầu lại, nữ cảnh sát ngượng ngùng nói: “Báo cáo Sở trưởng gọi điện đến.”
Sếp Phan dìu An Tâm ngồi xuống ghế rồi chạy đến phòng trực ban, trước khi đi còn dặn nữ cảnh sát: “Lấy cho cô ấy một cốc nước.”
Thực ra, ngay sau khi bị bắt cóc về thị trấn Đông Pha, Tiểu Hùng đã bị sát hại. Nguyên nhân là thằng bé cứ khóc mãi khiến cho Trần Bảo Kim và đám bạn cờ bạc của hắn bực bội. Bọn chúng lấy gối đè vào đầu thằng bé, không ngớt miệng chửi Mao Kiệt tự dưng lại rước một cục nợ về. Mao Kiệt vốn muốn dùng Tiểu Hùng làm con tin, cũng không ngờ thằng bé lại khóc dai đến thế. Hắn giằng lấy cái gối trong tay đồng bọn, định dán băng dính vào miệng Tiểu Hùng, nào ngờ thằng bé đã tắt thở rồi. Tảng sáng hôm đó, hắn đã chôn Tiểu Hùng dưới bức tượng Phật phía sau nhà. Lúc đó, Mao Kiệt hoàn toàn không biết đứa bé mà chính tay hắn đang chôn chính là con trai mình.
Nữ cảnh sát nhìn mặt An Tâm cũng đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì, cô ta nhanh chóng chạy đi lấy nước. An Tâm ngồi trên ghế, không ngừng run rẩy, đầu óc hoảng loạn. Từng sợi dây thần kinh và tế bào trong người em đều tập trung vào một suy nghĩ mà em cố gắng xua đuổi: Con trai của em, em vĩnh viễn không được nhìn thấy nó nữa rồi. Con trai của em, thứ quý giá nhất trong đời em đã vĩnh viễn ra đi.
Tôi không biết lúc đó An Tâm có nghĩ đến tôi không. Tôi cũng là người thân quan trọng của em, thậm chí tôi là người yêu em nhất, quan tâm đến em nhất. Tôi cũng yêu thương cả Tiểu Hùng, cũng đau đớn khi nó không còn nữa.
Tâm trạng bi thương của An Tâm bị chen ngang bởi tiếng điện thoại reo. Trong phòng họp, ngoài An Tâm ra không còn ai khác, tiếng điện thoại reo trong căn phòng trống trải càng trở nên chói tai hơn, thậm chí khiến người ta giật mình, sợ hãi. Em nhấc máy một cách cứng nhắc như một cái máy. “A lô?” Giọng nói của em đã trở nên khan đục do khóc quá nhiều.
Giọng một người đàn ông vang lên trong ống nghe: “Tôi muốn gặp An Tâm.”
“Gặp An Tâm?” Em thất thần hồi lâu rồi hỏi lại: “Anh là ai?”
Người đó lại hỏi: “Cô là An Tâm sao?”
“Anh là ai?” An Tâm nhắc lại.
Người đó đột nhiên im lặng. An Tâm đã nhận ra hắn là ai, vội hỏi: “Con trai tôi đang ở đâu?”
Hắn im lặng mấy giây rồi hỏi: “Đứa trẻ đó… là con tôi sao?”
An Tâm cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói và cả trong tim mình: “Anh đang ở đâu?”
Hắn gần như quát lên: “Đứa bé là con tôi sao?”
“Anh đang ở đâu? Tôi sẽ trực tiếp trả lời anh. Tôi sẽ kể cho anh nghe tất cả.” An Tâm bình tĩnh nói.
“Tôi chỉ muốn biết thằng bé rốt cuộc có phải là con của tôi hay không? Cô nói thật thì tôi sẽ trả nó lại cho cô.”
“Là con của anh, con đẻ của anh!”
Hắn lại im lặng một lúc mới nói: “Còn nhớ quán trà trên núi Nam Mãnh không? Tôi đợi cô ở đó. Nửa tiếng, quá nửa tiếng tôi sẽ đi. Nếu cô mang theo người, đồng nghĩa với việc tự phán án tử cho con trai mình.”
“Được, tôi sẽ đến một mình!” An Tâm nói.
An Tâm vừa dứt lời, đối phương đã dập máy. Em đứng dậy, đi ra khỏi phòng nhưng đến cửa lại đột nhiên quay lại, nhìn chùm chìa khóa xe và khẩu súng sếp Phan vừa tháo ra để trên bàn. Em lập tức cầm lấy khẩu súng và cả chìa khóa, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Trong sân không có người, chỉ có chiếc xe Jeep Cabrio cũ kĩ của sếp Phan. An Tâm vội vàng lên xe.
Tiếng khởi động xe ầm ĩ vang lên, qua kính chiếu hậu, An Tâm nhìn thấy nữ cảnh sát vừa cầm cốc nước chạy từ phòng họp ra vừa hô hoán gì đó, cuối cùng chỉ biết ngơ ngác đứng trong làn khói bụi do chiếc xe Jeep tạo nên khi lao ra khỏi sân trụ sở.
Lúc đó là khoảng mười giờ bốn mươi phút, ở trong bệnh viện, tôi đang được y tá cho uống nước, bỗng nhiên bị sặc, ho sặc sụa, lồng ngực đau như cắt. Sau đó, tôi đã nôn một bụm máu lên chiếc chăn trắng toát của bệnh viện. Các bác sĩ nháo nhào chạy đến, hỏi tôi sao lại ho ra máu thế, tôi chỉ biết khó nhọc lắc đầu, không hiểu sao lại có một dự cảm chẳng lành. Bác sĩ dặn y tá tiêm thuốc an thần cho tôi. Khi tôi từ từ chìm vào giấc ngủ cũng chính là lúc An Tâm lái chiếc xe Jeep đến quán trà trên núi Nam Mãnh.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, tỏa nắng chói chang và làm không khí trở nên nóng rực, ngột ngạt, không có lấy một cơn gió. Rừng cây yên tĩnh vang vọng âm thanh của chiếc xe Jeep, An Tâm dừng xe trước quán trà, cầm súng bước ra từ đám khói bụi do chiếc xe tạo nên.
Trong quán rất tối, chỉ có chủ quán và một nhân viên phục vụ trẻ tuổi, ngoài ra không có một vị khách nào. Chủ quán thấy An Tâm bước vào, liền nhiệt tình đón tiếp, em hỏi bà ta có ai đến đó không. Bà ta đáp cả buổi sáng không có vị khách nào. An Tâm đi đến chiếc bàn gần cửa sổ mà ngày xưa em và Mao Kiệt từng ngồi, trên bàn đã bày sẵn một bình trà và một cái chén. Em đặt súng lên bàn, nói: “Cho tôi một bình trà xanh.” Chủ quán nhìn thấy khẩu súng mới sực nhớ ra em chính là cô gái trẻ bị người yêu đánh năm nào, bỗng chốc trở nên mất bình tĩnh, gượng cười, nói: “Vâng, trà xanh, trà xanh… có tác dụng hạ hỏa đấy…”
An Tâm không thèm nhìn bà ta, em có chút căm ghét vì bà ta đã từng làm nhân chứng cho Mao Kiệt, xác nhận em và anh ta có quan hệ yêu đương. An Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy vách núi thẳng đứng trông thật đáng sợ.
Em nghĩ nhất cử nhất động của mình lúc này có lẽ đều trong tầm ngắm của Mao Kiệt. Địa hình ở đó rất thuận lợi cho việc ẩn nấp và chạy trốn. Có khi Mao Kiệt đang theo dõi em từ bên kia vách núi hoặc sẽ đột nhiên nhảy ra từ một con đường bí mật nào đó cũng nên.
Đợi rất lâu mà trà vẫn chưa được mang ra, An Tâm quay đầu vào nhìn, mắt hơi nheo lại vì sự chênh lệch ánh sáng giữa trong nhà và ngoài trời. Mấy giây sau, khi mắt đã thích ứng được, em thấy chủ quán đi ra nhưng lại không bưng theo trà. Em ngạc nhiên nhìn bà ta hai giây rồi nhận ra Mao Kiệt đang đứng phái sau bà ta, trên tay hắn là một khẩu súng.
Chủ quán bị Mao Kiệt uy hiếp, bước đi xiêu vẹo, mặt mũi méo mó vì sợ. An Tâm đứng phắt dậy, đưa tay nắm vào khẩu súng trên bàn. Đúng lúc đó, một tiếng “đoàng” vang lên, bả vai em đau nhói, người ngả về phía sau rồi ngã xuống đất, cánh tay trái tê dại. Em thấy Mao Kiệt buông bà chủ quán ra rồi tiến đến chỗ em, ngồi xổm xuống, chĩa súng vào thái dương của em, ngay cả giọng nói cũng lạnh như băng: “Đứa bé đó là con tôi sao?”
Tay trái của An Tâm dần lấy lại cảm giác, em có thể cảm nhận tay áo ướt sũng vì máu chảy. Em bất kể đau đớn nhào về phía trước, muốn bóp cổ Mao Kiệt. Một tay của em đã gần chạm đến cổ hắn thì hắn ngả người về phía sau, lập tức bắn thêm một phát súng vào tay phải của em. An Tâm gục xuống sàn nhà. Tiếp đó, hắn lại gí súng vào đầu An Tâm, lạnh lùng hỏi: “Thằng bé là con tôi sao?”
An Tâm cảm thấy tất cả sức lực trong cơ thể mình đã mất hết, đó là lần đầu tiên em cảm thấy hoang mang và yếu ớt đến tột cùng, đầu óc trống rỗng, tay chân lạnh ngắt… Tính mạng em chỉ như sợi chỉ mỏng manh, thậm chí em còn ngạc nhiên khi thấy tim mình vẫn đập trong lồng ngực.
“Con của anh…. Nó là con của anh!” An Tâm gằn từng tiếng.
Mao Kiệt dùng báng súng đập mạnh vào đầu An Tâm rồi đột nhiên đứng dậy gào thét như điên trong nước mắt: “Cô là đồ ác quỷ! Từ lúc tôi quen biết cô, bố tôi, mẹ tôi đều lần lượt mất mạng, ngay cả anh tôi cũng bị cô bắn chết. Cô đã giết cả nhà tôi, bây giờ lại khiến tôi giết chết con trai mình! Cô là ác quỷ, ác quỷ! Tôi phải giết đồ ác quỷ như cô!”
Mao Kiệt đứng trước mặt An Tâm, chĩa súng về phía em nhưng không bắn. Trên mặt hắn, nước mắt chảy giàn giụa, quanh cái miệng đang méo xệch đi lún phún những cọng râu. Hình như hắn đang suy nghĩ, sau đó đột nhiên lảm nhảm như bị mất trí: “Không, tôi không thể để cô chết như thế được, tôi phải để cô chết dần chết mòn trong đau khổ. Cô cứ đợi đấy!” Hắn quay người, điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó trong quán, có lẽ hắn muốn tìm thứ gì đó để hành hạ An Tâm. Ánh mắt của hắn đảo một vòng quanh quán, đột ngột dừng lại trên tấm gỗ lót sàn trước của quán, trên tấm gỗ không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng đen.
Mao Kiệt sững sờ đến ngây người, nhìn chằm chằm vào chiếc bóng bất động trước cửa quán. Hắn cố mở to mắt như muốn xác định cái bóng đó có phải ảo ảnh hay không. Người đó đứng ngược sáng nên không thể nhìn rõ mặt, thậm chí quần áo trên người cũng không nhìn rõ được. Thứ duy nhất hắn có thể nhìn rõ chính là khẩu súng phản chiếu ánh sáng mờ nhạt trên tay người đó. Họng súng hướng thẳng đến ngực hắn, tiếp theo, hắn nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Bỏ súng xuống!”
Mao Kiệt nhanh chóng nhận ra đó là đội trưởng đội Phòng chống ma túy hắn đã gặp khi bị bắt lần trước.
Trong ấn tượng của hắn, sếp Phan là một cao thủ trầm mặc ít nói, chính vì thế, hắn đã mất ý thức phản kháng trong giây lát, vô thức thả lỏng tay. Khẩu súng rơi xuống chỗ chân hắn.
“Hai tay ôm đầu, lùi lại sát tường!” Sếp Phan vừa đi vừa lớn tiếng nói.
Có thể nói, không phải khẩu súng của sếp Phan khiến Mao Kiệt buông bỏ vũ khí và lùi lại góc tường mà chính khí thế ngút trời và giọng nói lạnh lùng, cứng rắn của ông ta đã khiến hắn vô thức mất hết ý muốn phản kháng. Giọng nói đó cũng mang đến cho An Tâm một sức mạnh thần kì, em gắng gượng đứng dậy, lao tới chiếc bàn cạnh cửa sổ, nơi có khẩu súng đã lên đạn.
Nhưng trước khi An Tâm lấy được khẩu súng đó thì sếp Phan đã ngăn em lại. Hai cánh tay của An Tâm chảy quá nhiều máu, em không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của bàn tay sếp Phan. Em chỉ có thể điên cuồng hết lên: “cháu phải giết hắn! Chú để cho cháu giết hắn!”
Mao Kiệt ôm lấy đầu, sa sầm mặt đứng dựa vào tường, chăm chú nhìn hai người giằng co. Chỉ mấy giây sau, An Tâm đã bị sếp Phan áp đảo, ngã phịch xuống sàn. Mao Kiệt thở phào, đôi tay trên đầu cũng bất giác thả lỏng ra, chắc hắn nghĩ mình đã được an toàn.
Sếp Phan dìu An Tâm ngồi dậy, em khóc không thành tiếng, cả người mềm nhũn, run lẩy bẩy. Sếp Phan kiểm tra vết thương của em rồi xé áo ra băng lại, luôn miệng an ủi em đừng quá lo lắng, đội phó Ngô và mọi người sẽ đến ngay. Tòa sẽ phán Mao Kiệt án tử hình, lần này hắn có muốn chạy cũng không chạy nổi, An Tâm giết hắn chỉ tổ bẩn tay. Sau đó, ông ta quay lại nhìn Mao Kiệt, thấy hắn bỏ tay xuống liền đá mạnh vào ống chân hắn, bắt hắn để tay lên đầu. Mao Kiệt miễn cưỡng làm theo.
“Lần trước anh gặp may, được sống thêm một năm mấy ngày nhưng lần này thì đừng hòng. Anh đã từng hầu tòa, chẳng phải cũng hiểu chút ít pháp luật sao, thử tính xem mình còn sống được bao lâu?”
Mao Kiệt trợn mắt, hung hăng đáp trả: “Rất tiếc, ông không phải quan tòa. Các người nói tôi buôn bán ma túy có chứng cứ không?”
Sếp Phan đang định đỡ An Tâm ngồi lên ghế, không ngờ Mao Kiệt lại dám mạnh mồm cãi trả, bèn quay lại quát: “Tôi không kiện anh tội buôn bán ma túy, tôi kiện anh tội giết người. Anh đã giết Trương Thiết Quân và một đứa trẻ mới tròn hai tuổi!”
“Ông có chứng cứ không? Ông tận mắt thấy tôi giết người à?” Mao Kiệt vẫn ngoan cố nói.
Nhưng câu này lại khiếp sếp Phan á khẩu.
Mao Kiệt cười khẩy tỏ vẻ đắc thắng, nói tiếp: “Ai nói với ông, tôi giết người? Là cô ta sao?” Mao Kiệt nhìn An Tâm bằng ánh mắt đầy căm hận và độc ác. “Ông quên rằng tòa án đã không tin lời cô ta rồi sao? Còn ai có thể làm chứng việc tôi giết người nữa, anh tôi ư?”
Sếp Phan nhận ra ý đồ của hắn, liền nói: “Chắc anh đã biết anh trai mình chết rồi, đúng không? Anh tưởng Mao Phóng chết rồi thì không có ai làm chứng cho chuyện anh đã làm chứ gì? Nhưng lần này anh xui xẻo rồi, chính cái miệng của anh đã hại anh. Anh quên là đã gọi điện thoại cho An Tâm mấy lần sao? Những lời của anh, chúng tôi đã ghi âm lại hết. Nếu không sao biết anh hẹn An Tâm đến đây. Tội của anh lớn quá rồi, đừng hòng chạy thoát!”
Mao Kiệt nhăn mặt, thét lên: “Tôi sẽ không nhận tội! Các người đừng mong hãm hại tôi. Không dễ vậy đâu. Cả nhà tôi đều bị các người giết hại, tôi không để cho các người hại chết nữa đâu!”
Sếp Phan nhìn Mao Kiệt, có lẽ ông ta chưa bao giờ thấy một kẻ điên cuồng và ngoan cố như thế. Rồi ông ta lại nhìn An Tâm, khi ánh mắt của hai người giao nhau, sếp Phan lập tức hiểu được ý định của em. Ông ta khẽ gật đầu.
Sếp Phan kéo Mao Kiệt đến trước chiếc bàn ở gần cửa sổ, ẩn hắn ngồi xuống ghế, đẩy khẩu súng của An Tâm đến trước mặt hắn, sau đó chỉ ra vách đá ngoài cửa sổ, nói: “Nếu muốn thoát thân thì không cần phải đợi đến lúc ra tòa đâu, ngay ở đây cũng có đường thoát. Nếu muốn thì cứ việc nhảy từ trên đỉnh vách đã xuống, còn khẩu súng này nữa, đừng quên cầm theo. Dù sao thì tội của anh cũng không ít, tôi cho anh thêm một tội danh đào tẩu nữa. Cơ hội này, khối người cầu còn không được đấy!”
Mao Kiệt sững sờ, hết nhìn vách núi lại nhìn khẩu súng trên bàn. Dưới ánh nắng, vách núi sâu hun hút, màu trắng của đá đối lập với màu đen của khẩu súng. Hắn ngẩng đầu nhìn sếp Phan, sếp Phan ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, nhìn lại hắn. Ánh mắt của Mao Kiệt hiện rõ sự căng thẳng và do dự, ánh mắt của sếp Phan lại khoan thai, hờ hững, thậm chí còn chứa vẻ cười nhạo. Họ nhìn nhau như thế trong bao lâu, không ai biết, đến tận khi đường lên núi vang vọng tiếng xe cảnh sát rầm rập đi tới. Âm thanh đó cuối cùng cũng dừng lại ở ngoài quán trà, sếp Phan khẽ liếc nhìn về phía cửa. Đúng lúc đó, Mao Kiệt vụt đứng dậy, tóm lấy khẩu súng trên bàn. An Tâm hét lên, dường như cùng lúc với tiếng hét đó, tiếng súng của sếp Phan vang lên. Viên đạn xuyên qua bình trà bằng gốm trên bàn, làm nó vỡ vụn, vô số mảnh gốm và nước trà bắn tung lên. Xuyên qua màn bụi nước, An Tâm nhìn thấy chính giữa trán của Mao Kiệt có một vết máu nhỏ rỉ ra. Cả người Mao Kiệt như bị một sức mạnh to lớn đẩy về phía sau, giật mạnh một cái rồi đổ rầm xuống sàn nhà.
Tiếng thét của An Tâm ngừng lại, căn nhà im ắng trong vài giây. Em nhìn sếp Phan tiến đến chỗ cái xác của Mao Kiệt, nói: “Tội đào tẩu không lấy, vậy thì thêm tội cướp súng chống người thi hành công vụ!”
Đúng lúc đó, ngoài cửa vọng vào tiếng hô lớn: “Bỏ vũi khí xuống, cảnh sát đây, các người đã bị bao vây!” Đó là tiếng của đội phó Ngô. Trước khi sếp Phan lên núi Nam Mãnh cứu An Tâm, đã kịp thời thông báo cho họ đến chi viện. Đội phó Ngô dẫn theo tám chiếc xe cảnh sát, mới đến cửa quán trà thì đã nghe thấy tiếng súng nổ, mọi người liền xuống xe, đồng loạt chĩa súng về phía quán, chờ lệnh. Cửa quán trà đang mở, đội phó Ngô vừa dứt lời thì nhìn thấy hai bóng người đi ra. Một người chính là sếp Phan, người còn lại toàn thân đẫm máu, đang được ông ta dìu đi chính là người con gái tôi yêu thương suốt đời, An Tâm.