Bạn đang đọc Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh: Chương 31
Sau những ngày vui chơi ở Paris thì Nhóm Q.Minh đã kéo nhau trở về với yêu dấu.
Chia tay với nhóm Q.Minh, Khả Liên trở về biệt thự Trịnh Gia.
*Kít*
Chiếc taxi dừng trước cổng biệt thự, Khả Liên bước xuống. Cô lấy hành lí của mình rồi vào trong.
-Chào Nhị tiểu thư- Những người hầu trong nhà vừa gặp Khả Liên thì cuối chào.
Khả Liên không nói gì, cô chỉ mỉm cười và gật đầu làm cho những người làm không hiểu gì hết. Họ cứ tưởng cô bị gì gì ý nhưng thật ra những ngày đi chung với Ng.Minh và Ng.Anh thì cô đã thay đổi mình, cô đã trở thành một người hoàn toàn khác. Không cáu gắt, không khinh thường người làm như trước kia.
Khả Liên vừa vào đến phòng khách thì gặp ngay Khả Linh đang ngồi ở sofa, hai chân vắt chéo, tay thì cứ lật lật tờ báo.
Cô không nói gì toan bước lên lầu nhưng ông trời không thuận theo ý người. Giọng của Khả Linh chua chát vang lên:
-Ôi kìa…Cuối cùng thì em gái yêu quý của tôi đã về.- Khả Linh nói, cô ta còn cố tình nhấn mạnh hai từ “yêu quý”
-Em phải về để xem xét lại nhà cửa của ba để lại không thôi người tham lam nào đó lấy những thứ quý giá ở đây bán đi thì uổng lắm- Khả Liên không kém, cô trả lời lại chất giọng không thua gì Khả Linh (sống chung lâu quá chắc bị lây rồi)
-Mày…- Khả Linh đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng vì tức giận.
-Chị làm sao vậy? Em nói gì chị à? Hay là đang chột dạ?- Khả Liên ngay thơ hỏi.
-Mày…Tao nói ày biết những thứ ở đây là của tao. Mày không có quyền gì mà đụng vào hết.- Khả Linh quát lên.
-Vậy sao? Yên tâm. Những thứ ở đây tôi không đụng tới đâu tôi chỉ lấy những thứ thuộc về tôi thôi.- Khả Liên nhết mép.
-Mày biến khỏi nhà này cho tao.- Khả Linh tiến lại bóp vào hai bên má của cô.
Khả Liên vùng vẫy, cô nắm lấy hai tay của Khả Linh mà hất ra. Khả Linh mất đà, cô ta ngã ra sàn nhà.
-Không cần chị đuổi. Tôi sẽ đi ngay bây giờ, tôi không thiết tha gì căn nhà này đâu.- Khả Liên nói rồi chạy thẳng lên lầu, vào trong phòng cô và đóng sầm cửa lại.
Khả Linh loạn choạng đứng dậy, cô ta căm phẫn nhìn lên phòng Khả Liên ở gần cầu thang.
-Giỏi thì đi luôn đi. Nhà tao không chứa thứ con của **** như mày.- Khả Linh nói rồi cũng quay ra ngoài. Cô ta leo lân chiếc BMW và phóng đi.
Khả Liên đứng dựa người vào cánh cửa. Chị ta nói gì? Cô là con của ****? Ai có thể nói cho cô biết sự thật không? Sự thật như Khả Linh nói, cô không phải là con của mẹ. Vậy sao mẹ lại yêu thương cô hết mực như vậy? Nhiều lúc còn hơn Khả Linh nữa kìa.
Cô ngồi thụp xuống khóc nấc lên. Sau một lúc khóc đã đời thì Khả Liên đứng dậy đi quanh căn phòng.
Căn phòng từ nhỏ cô đã ở, từng vật dụng trong đây đều quá quen thuộc với cô. Khả Liên tiến lại phía tủ, cô lấy những bộ quần áo rồi xếp gọn vào vali.
Cô bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng nhất. Cô đi thẳng xuống lầu.
-Nhị tiểu thư. Cô định đi đâu sao?- Bà quản gia nhà cô tiến lại hỏi.
-Vâng. Cháu sẽ không sống ở đây nữa- Khả Liên mỉm cười.
-Vậy tiểu thư định đi đâu?- Bà cũng muốn lại ôm cô lắm nhưng lại sợ cô giống lúc trước nổi trận lôi đình nên thôi.
-Thôi cháu đi đây. Bà và mọi người ở lại mạnh khỏe- Khả Liên không trả lời câu hỏi của bà, cô đi đến ôm bà một cái thật nhẹ.
Bà như không tin vào những gì bà thấy. Khả LIên đang ôm bà sao? Bà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô.
-Tiểu thư đi mạnh khỏe. Tôi sẽ nhớ cô lắm. Nếu có thời gian thì cô hãy trở đây thăm mọi người nha.
-Vâng. Tạm biệt bà.- Khả Liên buông bà ra, cô lấy vali rồi đi thẳng ra ngoài không nhìn lại một lần.
Cô sợ, cô sợ nếu như cô nhìn lại thì cô sẽ khóc thét lên mất, nơi này đã từng gắn bó với cô rất lâu mà. Cô đã tự hứa với lòng “nếu như cô bước ra khỏi cổng rồi thì sẽ không còn là người của Trịnh Gia nữa”
Cô đi lang thang trên con đường vắng. Trong đầu cô bây giờ hiện lên hình ảnh của Ngọc Ký mà chính cô cũng không hiểu tại sao anh lại lạnh nhạt với cô như vậy. Không lẽ anh chưa tha lỗi cho cô.
Chẳng hạng như lúc còn ở Paris.
————–Retro————-
Sau khi nói chuyện với Huy thì Khả Liên quay lại phòng của cô và Ng.Ký.
Cô mở cửa thật nhẹ bước vào trong. Cứ nghĩ là anh đi đâu chưa về nên cô toan vào nhà vệ sinh nhưng cô thấy anh nằm ở sofa hai mắt nhắm hờ như ngủ.
Cô lấy gối và chăn có sẵn trong tủ ra đi đến chổ của anh.
Anh đang ngủ sao? Mái tóc màu vàng kim phủ xuống che đi hết một bên mắt, đôi mi cong và đôi mày kiếm hơi nhíu lại. Sống mũi cao và đôi môi mềm đang mấp máy kia như đang thôi miên cô.
Sau một lúc định thần lại cô vậy lấy chăn đắp lên người anh. Cô lấy gối kê đầu cho anh nhưng khi nhất đầu anh thì anh mở mắt ra làm cô giật mình. Cô hoảng loạn không biết là nên tiếp tục hay dựng lại.
Anh vẫn không nói gì chỉ nhìn cô như là anh hiểu cô định làm gì. Không một phản ứng nào ngoài việc anh bật người dậy rồi đi thẳng ra ngoài.
—————All Past————
Khả Liên suy nghĩ mong lung không biết đã đến trước quán cafe Red Gode lúc nào. Cô bước vào phía trong, ch8ác nơi đây là nơi để cô trúc hết những nổi buồn trong lòng.
*Phía Ngọc Ký*
Anh đang ngồi trong căn phòng của anh ở biệt thự Nost. Anh săm soi bức hình của Gia Nghi đưa, cô gắng lục lọi trong trí óc được địa điểm trong hình mà vẫn không ra nhưng anh chắc chắn rằng anh đã đến đây rồi.
Dẹp hết tất cả, anh cất tấm hình vào ngăn tủ, lấy hai tay day day thái dương. Có lẽ anh quá căng thẳng rồi, anh phải tìm một nơi nào đó để thư giãn đầu óc.
Không suy nghĩ nhiều anh lấy chìa khóa rồi phóng một mạch đến Red Gode.
*Kít*
Tiếng phanh thắng vang vọng giữa đoạn đường yên tĩnh. Ngọc Ký bỏ mặc những cô nàng còn đang há hốc mồm vì anh, anh tiến vào phía trong.
Anh định lại chiếc bàn khuất trong quán mà có người ngồi rồi nên thôi nhưng…..người ngồi đó rất quen.
Anh đi lại và ngồi ở phía đối diện Khả Liên. Cô đang nhắn tin với Ngọc Minh nên anh ngồi xuống lúc nào không hay, lúc cô ngẩn mặt lên, gặp anh cô lúng túng và xém làm rơi luôn cả điện thoại.
-Anh…anh đến…đến khi nào…vậy?- Cô lúng túng hỏi.
-Nảy giờ- Anh buông ra hai từ lạnh nhạt.
Khả Liên không nói gì nữa, cô cười gượng rồi lại nhắn tin tiếp.
-Có chuyện gì rồi sao?- Anh hỏi bâng quơ.
-Dạ?- Khả Liên giật mình.
-Cô định không ở đó nữa?- Lại chất giọng “hỏi như không hỏi” của anh làm cô hơi buồn nhưng anh mở lời cũng làm cô thấy vui trở lại.
-Sao anh biết?- Khả Liên hỏi lại.
Anh không nói gì chỉ nhướng mày nhìn cái vali dưới chân của cô. Khả Liên vội nhìn theo, thì ra là anh thấy nó.
Cô im lặng đôi mắt trùng xuống.
-Cô định không ở đó nữa à?- Anh lặp lại câu hỏi một lần nữa. Trong giọng anh lúc này có chút gì đó giận dữ.
-Em sẽ không ở đó nữa.-Cô trả lời.
-Cô định ở đâu?- Anh nhẹ giọng hơn chút.
-Em không biết. Chắc em sẽ dùng tiền trong thẻ mà ba cấp hàng tháng, thuê một căn nhà khác- Cô nói có phần gượng gạo, cũng phải thôi, một tiểu thư luôn sống trong biệt thự con của đại gia mà giờ phải thuê một căn nhà để ở sao?
Anh không nói gì đứng phắt dậy bước đi nhưng không quên kéo cô đi cùng.
Khả Liên có phần hoảng hốt không biết anh sẽ làm gì cô nhưng…bàn tay anh đang nắm lấy tay cô. Một cảm giác ấm áp len lỏi trong cô. Phải bàn tay đó của anh thật sự rất ấm.
Tống cô lên xe rồi anh phóng xe đi. Không lâu sau chiếc BMW của anh dừng lại trước biệt thự Nost.
*Tin…Tin*
Hai tiếng còi xe của anh vang lên lập tức cách cổng được cô hầu mở ra. Anh cho xe vào sân rồi dừng hẳn lại.
-Anh…đưa em đến đây làm gì?- Cô nhìn giáo giác căn nhà.
Anh không nói chỉ đi vào Khả Liên thấy vậy cũng vào theo sau anh. Cô vừa vào phòng khách thì thấy ba người con gái quen quen. Và phòng khách bây giờ như là bãi chiến trường, vỏ bánh tứ tung, vung vã-i khắp sàn nhà mà ba người kia thì ngồi xem Oggy tỉnh bơ.
-Ba người làm cái gì nhà tôi thế hả.- Ngọc Ký bức xúc hét lên, đôi mắt anh bây giờ đang phừng phừng lửa.
-Hihi Chào- Ng.Minh/Ng.Anh/Nghi quay lại đồng thanh và cười hết sức ngây thơ.
-Ế ế Khả Liên…Sao cậu ở đây?- Ng.Anh chạy lại xoay Khả Liên vòng vòng.
Ng.Minh và Nghi không nói chỉ nhìn Ng.Ký ánh mắt gian gian.
-Khả Liên ở đây với mình đi. Lên đây mình sắp xếp phòng cho.-Ng.Minh đứng dậy kéo Khả Liên lên lầu.
Khả Liên chưa kịp nói gì thì bị kéo đi, Ng.Anh và Nghi thì lon ton lấy vali của KHả Liên đem lên chỉ còn Ng.Ký đứng thất thần nhìn bốn con người đang khuất bóng.
“Nó bơ mình kìa…”