Bạn đang đọc Ngọc Khả Nhi, Em Là Của Anh: Chương 2: Yêu con nhiều lắm !
Kẻ sát nhân ôm đứa bé và rời
khỏi Hàn gia , để lại đàng sau là một thảm cảnh ghê tởm , Hàn gia –chính một
tay hắn đã xóa sổ tất cả. Quả là một con người độc ác và tàn nhẫn.
Hắn chạy như bay , nhanh
chóng trở về dinh thự của mình-dinh thự
của gia tộc Vương gia giàu có và lộng lẫy.
Ngôi nhà thật cao lớn, vừa
mang vẻ đẹp hiện đại , vừa có nét gì đó cổ điển . Những hàng liễu hồng bao
quanh càng tôn lên vẻ danh gia vọng tộc của gia tộc họ Vương.
‘’Phu Nhân !’’-đó là tiếng
gọi thân thiết của hắn đối với người vợ yêu quý của mình.
Ngay sau đó , một người phụ
nữ , khoảng 39 tuổi , dáng người yêu kiều , khuôn mặt phúc hậu đẹp tựa tiên nữ
hối hả chạy ra.
‘’Ông vừa đi đâu về thế !’’
Sải bước nhẹ nhàng tiến về
chỗ hắn, người phụ nữ đưa ánh mắt lo lắng và trách móc hỏi chồng.
Chẳng nói gì,hắn chợt cười
lớn , nụ cười thật đầy tham vọng.
‘’ Ta đã xóa sổ Hàn gia’’.
‘’Cái gì…’’
Nghe được những từ ấy từ
chồng , bà không thốt nổi thành lời. Mặc dù trong thâm tâm, bà cũng biết được
người đàn ông ấy là một con người rất tàn nhẫn, hắn ta sẵn sàng làm bất cứ
chuyện gì hắn muốn.
Khuôn mặt phúc hậu dần chuyển
sang tái mét và hoảng hốt.Nhìn vào đôi mắt của người chồng đang đứng trước mặt
, bà bỗng rung mình run sợ.
Ánh mắt y dường như đang tỏa
ra một luồng khí lạnh vẫn còn đọng lại mùi tanh của máu.Khiến vẻ đẹp thánh
thiện của bà cũng bị lu mờ trước khuôn mặt và ánh mắt đáng sợ của hắn.
Chợt bà để ý , trên tay hắn
là một đứa bé đang ngủ say.
Mắt bà sáng rỡ lên, giơ bàn
tay mềm mại và ngọc ngà của mình, bà nhẹ nhàng vén tấm khăn che mặt của đứa bé.
‘’Một hài nhi tuyệt đẹp’’.
Bà sững sờ trước vẻ đẹp của
đứa bé trên tay hắn,miệng lẩm bẩm.
Cũng giống như bất cứ ai khi
nhìn thấy đứa bé cũng phải thốt ra những lời ấy.
Bà là một người phụ nữ đẹp và thánh thiện nhưng
đứa bé này lại càng đẹp
hơn.Khác hẳn với hắn- một ác quỷ, bà và đứa bé là những
thiên thần.
‘’Đứa bé đó! ?’’
Tiếng nói lạnh từ miệng hắn
khiến bà giật mình.
‘’Đứa bé này…ở đâu vậy?’’
‘’Ha…ha…nó là đứa con còn sót
lại của Hàn gia’’
Như không tin nổi vào tai mình,
mặt bà tỏ ra ngạc nhiên, đôi mắt căng ra làm giãn làn da trắng của mình.
Hắn giết chết tất cả Hàn gia
mà chỉ trừ lại đứa bé , điều này dù là vợ hắn cũng phải khiến bà ngạc nhiên,
Bao năm chung sống với hắn , chắc bà hiểu rõ hắn đang mưu tính gì đây.
‘’Nó sẽ là con gái ta…con gái
của Vương gia.’’
Hắn lại khiến bà không thể
tin nổi , hắn ghét Hàn gia lắm cơ mà , sao lại lấy đứa con của kẻ thù về nuôi.
‘’Ông nói thật chứ’’
Người phụ nữ mỉm cười vui
sướng nhưng không thể che đi vẻ nghi ngờ
.
‘’Đúng vậy , nó sẽ là con của
chúng ta.’’
Thấy hắn mỉm cười, nụ cười
không còn dã tâm , bà mới vui sướng thật sự bởi bao năm qua , vất vả lắm bà mới
hạ sinh được một người con trai , bây giờ có thêm đứa con gái thì càng phúc đức
cho Vương gia biết mấy.
Bế đứa bé, bà dịu dàng nhìn
nó. Có lẽ bà sẽ yêu thương nó nhiều lắm. Gương mặt hiền và lòng thương người ,
bà quả là một người mẹ tốt.
‘’oe…oe…’’
Đứa bé trở mình thức giấc ,
nó cố lấy tay dụi vào mắt và lạ thay nó nhìn bà mỉm cười như bà là mẹ nó vậy. Lần
đầu tiên bà thấy một đứa bé không sợ người lạ mà nhìn bà như vậy.
Không khỏi vui mừng , bà ôm
chầm nó vào lòng .
‘’Con gái ta’’
Rồi bà bế nó vào một căn phòng
nhỏ ấm cúng.
‘’Nào nào’’
Nhẹ nhàng đặt nó xuống giường
, bên cạnh đứa con trai bé bỏng của mình. Đó là đứa con mà bà hạ sinh không lâu
trước khi Hàn gia sinh đứa bé này.
Hai đứa bé nằm tựa vào nhau
trông thật đẹp. Thỉnh thoảng , chiếc môi nhỏ của nó lại chụt chụt vào má của
đứa bé trai.
Bà ngắm nhìn những đứa con
như vật báu hồi lâu , khẽ cười.
11 năm sau…
Thời gian thắm thoắt thoi đưa
, mới đó đã 11 năm trôi qua.
Những hàng liễu trước nhà lại
thay áo mới. Mỗi năm lại trổ nhiều bông.
Trong sân nhà , tiếng chim
hót véo von hòa quyện với những tiếng chơi đùa của trẻ nhỏ tạo nên một bản nhạc
thật vui tai.
‘’Chờ em với !’’
Một đứa bé gái , mắt tròn to
đen nháy, mái tóc tơ dài được buộc gọn gàng thành hai bím tóc nhỏ , trông thật
đáng yêu đang cố sức đuổi theo đứa bé trai.
‘’Ối’’
Đang tươi cười, bỗng đứa bé
vấp phải hòn đá và ngã nhào xuống đất.
Vẻ yếu đuối , nó không chịu
được đau. Nước mắt đã tràn ra khóe mắt từ lúc nào.
‘’Anh ơi, đỡ em với!’’