Bạn đang đọc Ngọc Khả Nhi, Em Là Của Anh: Chương 1: Xóa bỏ Hàn Gia
Ầm…
Đùng…đùng…ùng…
Trong đêm tối, tiếng sấm ,
sét vang lên chói tai như báo hiệu ngày
tận thế đã tới.
Tia sét đỏ rực lóe lên…tách
đôi cả bầu trời đêm đen kịt.
Đó cũng là thời điểm thần Sét
cướp đi hàng chục sinh mạng của Gia tộc Hàn gia.
‘’Chạy đi…mau chạy đi…’’
Người đàn ông , tuổi đã trung
niên , cố hét lên trong vô vọng .
Một tay dính máu , ghì chặt
vào bụng , cố để máu khỏi chảy ra,tay kia run run , giơ về hướng kia… Một người
đàn bà , mặt tái mét vì sợ , trong tay đang ôm chặt đứa bé , chạy như điên như
dại , cố thoát khỏi lưỡi dao của kẻ thù.
‘’Ự…ự…’’
Tên áo đen bất ngờ đâm một
nhát chí mạng vào sống lưng của người đàn ông tội nghiệp , y ngã xuống ,đau
đớn, miệng cố lẩm bẩm những lời cuối cùng:
‘’ Hãy bảo vệ đứa con cuối cùng của dòng tộc Hàn
Gia…Hàn …’’
Y không còn sức , ngã khụy
xuống , miệng vẫn nhấp nhấp không ra tiếng và chết hẳn.
Người phụ nữ kia , lòng đau
nhưng cố chạy vì chủ nhân…nhưng sức cùng lực kiệt…tên áo đen đã nhanh tay
hơn,hắn rút nhanh lưỡi dao đang cắm sâu vào lưng người đàn ông , phóng tới.
‘’Phập’’
Lưỡi dao sắc nhọn kia đã cắm
thẳng vào ngực người đàn bà đang cố sức lấy thân mình ra che chở cho đứa bé.
‘’Tách…tách…’’
Từng giọt máu đỏ thẫm theo
đường dao rơi nặng nề xuống đất.Để lại tiếng rên rỉ của người đàn bà ,áo bà ta
ướt thẫm những máu là máu.
‘’Không…ông…’’
Bà ta thét lên – tiếng thét vang
lên làm rung chuyển cả đất trời . Hình như bà ta đã lấy hết sức lực cuối cùng
để kêu than với trời nhưng trời ở trên cao có nghe được lòng bà ? Bà ngã khụy
xuống ,tay vẫn ghì chặt đứa bé trong lòng.
‘’Bà phải chết…’’
Kẻ sát nhân đã tới bên bà từ
lúc nào , một tay hắn đưa ra đỡ lấy đứa bé , tay kia đẩy bà ta xuống đất cho
chết hẳn ( dã man quá).
‘’Không ai của dòng tộc Hàn
Gia có thể sống sót
…trừ đứa bé này’
Ánh mắt lạnh lùng đến tận
xương tủy của hắn nhìn chằm chằm vào bà ta rồi chuyển hướng nhìn về đứa bé đang
ngủ yên trong tay mình.
Hắn ta , tay dính đầy máu
,vén lấy tấm khăn che mặt của đứa bé . Khẽ động , đứa bé chợt tỉnh. Tấm khăn
đưa ra khỏi mặt , để lộ ra là khuôn mặt một đứa bé gái đẹp tựa thiên thần. Da
trắng hồng , rất mịn , khuôn mặt tròn trĩnh , đẹp không thể tả. Nó đưa đôi mắt
đen láy , long lanh nhìn người đàn ông đang bế mình
.
Một ánh mắt thật thánh
thiện , khiến kẻ nào nhìn vào cũng phải xao xuyến , người ta chỉ thấy được sự
bình yên và ngọt ngào trong đôi mắt ấy. Giữa trán đứa bé là một cái bớt màu đỏ
thắm , nhỏ bằng hạt đậu , là hình của một ngôi sao.
Hắn ngỡ ngàng trước khuôn mặt
trời phú của đứa bé. Miệng không cất nổi thành lời:
‘’Thiên …Thiên thần nhỏ!’’
Nói xong ,hắn khẽ mỉm cười.
‘’Ta sẽ không để ngươi
chết…không đâu.’’
‘’Từ nay, ngươi sẽ không là người của Hàn gia nữa mà là người của Gia
tộc Vương gia ta…’’
‘’Hàn Ngọc Khả Nhi…không ,
Vương Ngọc Khả Nhi…ngươi hãy nhớ rõ điều này.’’
Ánh mắt nghiêm nghị nhìn
thẳng vào đứa bé , hắn đưa tay vuốt nhẹ gò má trắng hồng của nó , bất giác hắn
cười lớn…
‘’Ha…ha…ha…Vương Ngọc Khả
Nhi…con gái ta…’’
Tay ôm chặt , đầu ngẩng lên trời cao . Hắn như muốn báo
cho đất trời này biết , thiên thần kia chính là con hắn , chứ không ngoài ai
khác.
Bỗng…
Ầm…
Đùng …đùng…
Sét lại vang lên , lần này còn lớn hơn trước .
Trời đen bỗng sáng bừng lên, chiếu sáng cả một
vùng trời… rọi thẳng vào mặt đưa bé.
Mắt nó nhìn thẳng vào tia
chớp , nó khẽ cười.
To be continued…