Ngoảnh Lại Vẫn Thấy Anh

Chương 33


Đọc truyện Ngoảnh Lại Vẫn Thấy Anh – Chương 33

Đôi mắt ảm đạm khẽ mở to, thật lòng mà nói tôi nghĩ bản thân mình hiện tại đang nghe lầm rồi. Lý Khắc Thương không hề tức giận, cũng không hề khó chịu, đôi mắt anh ta thoáng những nét buồn bã sau đấy rất nhanh trở về trạng thái trầm tĩnh giống như ngày thường. Hệt như thể một màn vừa nãy chưa từng xảy ra, hoặc là đó cũng chỉ là do anh ta diễn chứ không phải là sự thật.

Đưa tay cầm lấy chiếc cặp lồng trên tay tôi, hành động bất ngờ này của Lý Khắc Thương mới đầu khiến tôi có một chút thẫn thờ, trong lúc ấy nhất thời chẳng biết phản ứng ra sao. Mãi cho đến khi anh ta xoay người đi về phía chiếc lán nhỏ hồi nãy, tôi mới bừng tỉnh, ù ù cạc cạc bước đi theo đằng sau, động tác luống cuống.

Ngồi xuống ghế, đợi cho một lúc tinh thần trở lại, tôi bây giờ cũng mới có thời gian quan sát kĩ lưỡng hơn quang cảnh toàn cảnh khu nhà vườn nhỏ này. Mọi thứ được thiết kế theo kiểu cung đình ngày trước, đồ vật có thể nhìn ra dấu vết của thời gian để lại, cây cỏ chỗ mọc lên rất cao vẫn chưa thấy có người dọn đi, tuy nhiên không khí lại vô cùng sạch sẽ trong lành. Nói thế nào nhỉ, nếu sau này về già mà có một nơi ở như thế này, thì cuộc sống có lẽ sẽ vô cùng đơn giản và mãn nguyện, điều mà rất người muốn tìm đến.

Cả hai im lặng không lên tiếng, bầu không khí càng lúc càng loãng, cuối cùng trầm trọng ngưng đọng. Nếu có người thứ ba đứng một bên chứng kiến, nhất định kiểu gì họ cũng nhìn ra trong đáy mắt của chúng tôi bây giờ mỗi người chạy theo một xúc, nhưng nhiều nhất vẫn là tiếc nuối với đau lòng.

Một cơn gió lạnh thổi đến, làn da ướt đẫm trở nên mát lạnh, tôi lúc này mới hơi cựa người, định bụng muốn lên tiếng nói chuyện thì mắt lại nhìn thấy Lý Khắc Thương nhàn nhã ngồi thưởng thức bánh trôi nước. Anh ta ăn một miếng, nhai nhai chậm rãi, sau đó lại ăn miếng thứ hai, rồi dần dần chẳng mấy đã hết một cặp lồng lớn. Suốt quá trình ấy, chúng tôi không nói với ai một câu nào, đến ngay cả một cái liếc cũng không, phải đến tận hơn nửa tiếng sau khi ăn xong hết rồi, Lý Khắc Thương mới chịu ngẩng đầu lên nhìn tôi, giọng nói xa xăm.

– Mùi vị cô làm rất giống bà nội tôi. Cũng lâu lắm rồi tôi mới được ăn lại một bữa ngon như vậy.

Nghe xong những lời này, tôi hơi ngẩn người một vài giây sau đấy mới xua tay, cười nhẹ một tiếng khoe ra hàm răng trắng đều tăm tắp như sứ.

– Thật ra tôi cũng chỉ tuỳ tiện làm thôi. May mắn là hợp khẩu vị với anh nên anh không chê.

Lời này không phải luồn cúi, cũng không phải là dối trá, mà đây hết thảy đều là những lời thật từ sâu tận đáy lòng của tôi. Món bánh trôi này, tôi ngày trước cũng từng hay làm cho Dương Thành Nam, vẫn còn nhớ khoảng thời gian đấy người đàn ông đó mỗi lần sẽ đều ăn hết không để xót lại chút nào hết, vừa ăn vừa khen tôi bằng những lời có cánh. Sau này chia tay, tôi đều tránh né không động đến những thứ anh thích, rồi dần dần chẳng mấy đã nhét nó vào quên lãng. Mãi cho đến hôm qua, Vũ Đình Nguyên nói đến chuyện sở thích của Lý Khắc Thương, tôi mới cố dằn lòng mình xuống đi mua nguyên liệu để sáng sớm dậy kì công làm. Thêm một chuyện nữa, sau khi ngẫm nghĩ lại hết những lời mà Boss lớn đã chỉ dạy, tôi ít nhiều cũng không còn suy nghĩ sợ phiền phức khi bản thân ngày qua ngày phải tiếp xúc với vị minh tinh đắt giá trước mắt. Chuyện này không liên quan đến việc trong quá khứ của tôi, vì vậy, hợp đồng hợp tác với anh ta tôi nhất định phải có. Không có không được.

Một cặp lồng bánh trôi cuối cùng cũng giúp Lý Khắc Thương ổn định được một chút tâm trạng, vì vậy bầu không khí giữa chúng tôi cũng trong nháy mắt trở nên thoải mái tự nhiên hơn. Anh ta thả lỏng tinh thần, tay chậm rãi pha cho bản thân với tôi mỗi người một chén trà, xong xuôi hết cả rồi mới cất giọng trầm trầm nói.

– Bà nội tôi là một người phụ nữ truyền thống, bà rất đẹp, tuổi thơ của tôi đều một tay bà mang đến. Tôi vẫn còn nhớ năm tôi học lớp 10, bà bị bệnh nặng không qua khỏi, trước lúc mất ánh mắt bà nhìn tôi vẫn đầy lo âu. Bởi vì bà sợ, tôi không còn bà, liệu tôi có trở nên ương bướng nghịch ngợm hay không?

Nghe một nửa câu chuyện, tôi rõ ràng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không dám mở miệng ra hỏi vì sợ sẽ chạm vào điều không nên. Mà ở bên cạnh, Lý Khắc đã dựa đầu phía chiếc cột chống lớn, nhắm mắt lại che đi sự yếu ớt lộ rõ, bộ dáng mang theo một chút cô độc, từng tiếng thở dài cũng đã đủ khiến cho một kẻ ngoài cuộc là tôi đau lòng.

– Bố mẹ tôi đều nắm giữ ghế quan trọng trong chính phủ, công việc bộn bề suốt ngày, thời gian họ ở cạnh tôi một năm may ra chỉ có 2-3 ngày Tết, còn lại đều là tôi lớn lên bởi sự chăm sóc của bà nội. Nhiều năm qua đi, họ thăng chức lên Bộ trưởng với Thứ trưởng, công tác ngày một bận hơn, thậm chí tôi là diễn viên nhận lịch dày đặc cũng không bằng. Cô nói xem, một nhà có ba người, ai cũng đi hết, thì có thể coi là một gia đình không?


Gió mùa hè khẽ thổi đến từng cơn nhẹ, tôi khẽ rũ mắt chìm đắm trong câu chuyện của Lý Khắc Thương, lúc nâng lên rõ ràng con mắt đã đỏ ửng, thật sự muốn khóc.

– Tôi hiểu anh giận bố mẹ mình, thế nhưng anh cũng nên nghĩ thoáng ra một chút. Dù bố mẹ anh có nhiều khuyết điểm hơn nữa thì cũng không thể trở thành lý do để anh chán ghét hay ôm hận với bọn họ. Ngày hôm nay, tôi không biết nó có quan trọng với anh lắm không, nhưng nếu bố mẹ anh thật lòng có công việc, tôi nghĩ anh cũng nên thấy hiểu đừng trách móc. Bởi vì so với trách nhiệm của gia đình, trách nhiệm về đất nước họ gánh trên vai còn nặng nề hơn. Họ đã đi theo con đường chính trị, thì họ không được phép bỏ bê phớt lờ, anh phải hiểu vận mệnh của đất nước đều nằm trong tay họ.

Thật ra mục đích của tôi là đến đây để thuyết phục Lý Khắc Thương kí hợp đồng, nhưng nghe anh trần tình về những điều mà anh ôm lấy trong lòng rồi tự mình gặm nhấm nỗi đau một mình, tôi thật sự không thể làm ngơ được. Đối với việc khuyên nhủ người khác, tôi làm rất tốt, nhưng đối với việc của chính bản thân mình thì tôi lại yếu ớt đến mức chẳng dám chống tay đứng thẳng dậy đối mặt. Nhưng không có nghĩ vì thế mà tôi làm như mắt mù tai điếc, phớt lờ hết mọi thứ, phớt lờ tất cả.

– Thật ra tôi cảm thấy, anh còn may mắn hơn rất nhiều người, giống như tôi chẳng hạn. Từ nhỏ, tôi sinh ra đã không có bố, mẹ tôi không yêu thương tôi, suốt ngày đánh đập rồi chửi bới, tuổi thơ của tôi lớn lên cũng chẳng có bạn bè gì hết. Khoảng thời gian năm cấp 3, đó chính là thời khắc đẹp nhất của cuộc đời tôi, tôi đã nghĩ nó sẽ viên mãn nhưng rồi cũng vỡ vụn hết. Bảy năm qua đi, tôi nhiều lúc rất mệt mỏi, thậm chí tôi còn không thể cả tổ chức sinh nhật cho con của tôi, bởi vì tôi rất bận. Bận rộn kiếm từng đồng một, bươn chải sớm ngày lo cho gia đình với hi vọng tương lai sẽ đẹp hơn. Cũng may, thằng bé tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại rất ngoan, hiểu được hết thảy khổ sở mẹ đang đeo nên nửa lời cũng không oán.

Lúc nói ra lời này, thái độ tôi có một chút buồn bã, nước mắt ầng ậc quanh vành mi, phải cố gắng lắm mới không để nó rơi xuống. Mà ở bên cạnh, Lý Khắc Thương lắng nghe không thiếu nửa từ, anh ta mím môi nhìn tôi, tay cầm điếu thuốc vẫn còn bốc khói, khoé miệng hơi nhếch lên.

– Cô đang ám chỉ tôi lớn đầu mà không bằng con trai cô?

– Không phải, anh cũng biết ý tôi không phải là như vậy.

Tôi hoảng hốt giải thích, trong lòng có chút hoảng vì nghĩ mình làm cho vị thần trước mắt tức giận rồi. Cũng may ngay sau đấy, biểu cảm của anh ta đỡ đi, ít nhiều khiến cho tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn được 1 chút.

– Tôi đùa cô thôi. Nhưng mà nghe cô nói, hình như cuộc sống của cô thật sự không được thoải mái nhỉ.

Tôi cười nhạt không đáp, nói trắng ra là không biết phải đáp như thế nào ấy. Chuyện của tôi với Dương Thành Nam anh ta cũng biết, thì ắt hẳn anh ta cũng quá rõ lúc bên người kia tôi sướng ra sao. Bây giờ khổ cực, kể ra chẳng khác gì là tôi đang bị quả báo giáng xuống, rồi họ lại cười nhạo tôi, khinh miệt tôi, tôi chịu không nổi được một màn ấy.

Thấy tôi im lặng như vậy, Lý Khắc Thương dường như cũng hiểu ra được việc tôi không muốn nhắc đến, vì vậy anh ta hơi hắng giọng, lảng tránh sang chuyện khác.

– Bánh trôi cô làm ngon lắm. Nếu có dịp, có thể làm cho tôi thêm lần nữa được không?

– Được, nào cần anh cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ làm…


– Vậy được rồi, tôi cảm ơn cô trước nhé.

Để lại cho tôi mấy lời khách sáo, Lý Khắc Thương rốt cuộc cũng nở nụ cười, chúng tôi ngồi hàn huyên với nhau thêm một vài câu thì anh ta phải đi có công việc nên tôi cũng chẳng dám nán lại quá lâu, bản thân nhanh chóng đứng dậy bắt xe trở về công ty để làm việc. Ai ngờ đâu vừa mới đẩy cửa bước vào, giám đốc Hiền đã đứng đó đợi tôi từ bao giờ, chị ta đưa ánh mắt lạnh lẽo quét tôi một lượt từ trên xuống dưới, miệng lãnh đạm nói một câu.

– Làm tốt lắm.

Ba từ không ngắn không dài đưa tôi vào cảm xúc mông lung không hiểu gì, tôi ú ớ nơi cổ họng, rất muốn hỏi đồng nghiệp là chuyện gì nhưng lại phải phải đợi cho chị ta đi rồi mới dám thở hắt một hơi thật dài, ngập ngừng hỏi trưởng phòng Cúc

– Chuyện này là sao vậy?

Trưởng phòng Cúc cười.

– Lý Khắc Thương vừa gọi điện đến nói sẽ đồng ý ký hợp đồng với công ty chúng ta, cũng đồng ý làm người phát ngôn độc quyền cho sản phẩm trí tuệ nhân tạo sắp tới. Tô Vũ Tình, lần này cô làm tốt lắm, không ngờ cô phút cuối lại kéo được thần tài khỏi tay AN DĨNH.

– Cái gì cơ. Anh ta kí hợp đồng rồi sao? Nhưng mà rõ ràng tôi vừa từ chỗ anh ta về mà.

– Quản lý của anh ta liên lạc tới, ngày mai họ sẽ đến công ty chúng ta xác nhận lại một lần nữa.

Từng câu từng chữ trưởng phòng Cúc nói tôi đều nghe không thiếu xót một từ, đầu óc cứ mơ mơ màng màng cho đến khi xác định lại lần thứ 2, bản thân mới dám tin nó là sự thật. Vừa nãy, Lý Khắc Thương căn bản không nhắc gì đến chuyện kia, tôi cũng không nói, suốt dọc đường còn đang lo lắng sốt vó lên cả đây, ấy vậy mà không ngờ anh ta lại ném xuống một kinh hỉ như thế này. Quả thật rất bất ngờ, chẳng biết là do thương hại hay thực lực, nhưng mà giữ được miếng ăn là tôi cũng đã vui lắm rồi.

Ngay sau khi chuyện kí hợp đồng với Lý Khắc Thương được lan truyền, ngày hôm sau quả nhiên anh ta cùng với quản lý của mình đã cùng nhau tới WORLD. Lúc ấy là khoảng 9 giờ, tôi đang tất bật đi giúp mọi người photo tài liệu thì bất chợt nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, ngoảnh đầu lại thì thấy giám đốc Hiền đang ngồi trong phòng họp vẫy tay. Chờ tôi bước vào bên trong rồi, chị ta mới nói.

– Chuẩn bị đồ đạc đi, chúng ta đi họp.


– Dạ, tôi hiểu rồi.

Cuộc họp lần này không phải là cuộc họp riêng của tầng 28, mà là cuộc họp do Vũ Đình Nguyên chủ trì nên giám đốc Hiền không cho phép tôi lơ là trong cách ăn mặc. Chị ta ném cho tôi một thỏi son, bắt tôi chỉn chu gọn gàng, xong xuôi hết một lượt mới hất cằm ra hiệu cho tôi đi theo mình lên phòng hội nghị ở tầng cao nhất của toà nhà.

Cuộc họp bắt đầu diễn ra vào khoảng 9 rưỡi, đây cũng có thể được coi là tôi may mắn nên có thể gặp được các vị lãnh đạo cũng như tận mắt chứng kiến sự uy nghiêm của Vũ Đình Nguyên trong tập đoàn. Phải nói như thế nào nhỉ, bình thường chỉ có hai người chúng tôi thì anh ít nhiều cũng xuất hiện biểu cảm dịu dàng kiên nhẫn, thậm chí là nhường nhịn. Nhưng hôm nay, khi ở trong những tình huống liên quan đến công tác, anh là người đứng đầu, nói một câu chẳng ai dám hé miệng câu thứ hai.

Vũ Đình Nguyên năm nay 30 tuổi, chỉ vài tháng nữa sẽ là 31, so với những người lão luyện thì anh quá trẻ, nhưng ở trên người anh lại có thể nhìn ra vô số loại khả năng, từ ánh mắt đến từng hành động, đều quyết đoán không nương tình, vì vậy sớm đã trở thành một nỗi sợ hãi với những ai dám có ý định đối đầu với WORLD rồi.

Lúc anh từ ngoài bước vào phòng, tất cả mọi người trong phòng đang nói chuyện xôn xao cũng phải dừng lại, người nào người nấy đều cẩn thận từng chút không dám phát ra tiếng động nào cả. Tôi được phân làm nhiệm vụ rót nước, lúc đi đến bên cạnh anh, người đàn ông ấy chỉ liếc tôi một cái rồi lại tiếp tục bàn bạc về kế hoạch sắp tới của tập đoàn. Hơi thở anh nóng rực, lúc tôi hơi cúi xuống còn cảm nhận được nó lượn lờ xung quanh vành tai, khơi gợi cảm xúc nhộn nhạo đã cố đè xuống trỗi dậy.

Cách nói chuyện của anh vô cùng riêng biệt, không cần phải cầm giấy như những người khác, cũng không nói ra những lời phô trương màu mè khiến đối phương chán ngấy, cũng sẽ càng không thao thao bất tuyệt chiếm dụng thời gian. Bài phát biểu đơn giản chỉ là chỉ điểm sơ qua những nhân tài được bồi dưỡng, đánh trúng vào trọng tâm, từng chữ phát ra mang theo áp lực vô hình cực lớn.

Mỗi người một ý kiến, Vũ Đình Nguyên đều yên lặng lắng nghe không bỏ xót nửa câu, đợi cho bọn họ hết thảy chẳng còn gì muốn mở lời nữa, anh mới trầm giọng nói.

– WORLD chưa bao giờ keo kiệt trong việc mở rộng thăng chức, cũng vô cùng ưu tiên những người có năng lực mang về cho công ty nhiều dự án mới. Một tuần trước tôi có họp ở bên tổng bộ, so sánh số liệu thì chỉ số phát triển chi nhánh ở Châu Á so với Châu Âu và Châu Mỹ vẫn kém hơn một chút, cho nên tôi mong muốn từ giờ đến cuối năm, chúng ta phải thật cố gắng đem về nhiều thằng tích. Phía bên hội đồng quản trị đã thông qua, nếu chỉ tiêu vượt, mỗi người sẽ được tăng thêm 20% lương. Vì vậy, tôi hi vọng các vị sẽ không làm tôi thất vọng.

Lời nói vừa dứt, bầu không khí trong phút chốc như vỡ òa, những vị ban lãnh đạo vừa nãy còn ủ rũ thì bây giờ trên mặt ai nấy cũng đều đã nở hết những nụ cười mãn nguyện rồi. Tuần trước mới vào, tôi cũng đã sơ sơ hiểu được Vũ Đình Nguyên mới được điều chuyển về quản lý chi nhánh khu vực Châu Á được khoảng 2-3 tháng. Trước đó anh phát triển ở các nước phương Tây, thị trường bao quanh là nguy hiểm trùng trùng nhưng chẳng điều ấy chẳng phải lý do khiến anh sợ hãi mà lùi bước. Ngược lại, anh còn vươn lên không ngừng, dần dần tạo cho mình tên tuổi cùng chỗ đứng.

Cuộc họp kéo dài gần hai tiếng, tôi lại theo giám đốc Hiền đi về phòng ban 28 xử lý nốt công việc. Lúc đi ngang qua Vũ Đình Nguyên, anh ngón tay của anh chỉ khẽ chạm tôi một cái rồi nhanh chóng thu lại như không có gì, sắc mặt bàn chuyện với đối tác vẫn vô cùng nghiêm túc.

Khoảnh khắc ấy, trái tim trong lồng ngực tôi đập như đánh trống, may mắn biểu cảm ngượng ngùng nén xuống được nên chẳng ai nhìn ra được sự khác biệt. Mãi cho đến khi vào đến thang máy, ánh mắt của giám đốc Hiền mới vô tình rơi xuống người tôi, chị ta cất giọng nói.

– Dự án hợp tác với Lý Khắc Thương đã kí xong. Cô tuy dùng gần như hết thời gian nhưng nhìn chung thái độ cà trách nhiệm với công việc đều tận lực, nên tháng này tôi sẽ xét cô thành tích tốt. Tuy vậy, cô cũng cần phải cố gắng nhiều hơn nữa, đừng vì một chút vinh quang nhỏ nhoi này mà tự hào.

Đối với lời nhận xét của giám đốc Hiền, tôi cảm thấy tuy chị ta có hơi nặng lời nhưng xét trên mặt công việc thì đúng là không thừa cũng chẳng thiếu, cũng chẳng quá đề cao. Việc thuyết phục vị thần kia, giao cho người khác có khi chẳng cần đến thời gian 10 ngày như tôi đâu, tôi thế này vừa chậm chạp, vừa chưa có kĩ năng giao tiếp, sau này vẫn phải bồi dưỡng nhiều hơn may ra mới có thể tiến bộ dần dần.

Ngẫm nghĩ đến những điều ấy, tôi không hề cảm thấy tức tối hay chạnh lòng, ngược lại bản thân còn vô cùng tiếp thu, gật đầu đáp trả.


– Tôi hiểu. Cảm ơn giám đốc đã nhắc nhở.

Giám đốc Hiền không nói điều thừa thãi, chị ta phất tay.

– Biểu hiện hôm nay cô rất tốt. Cố gắng lên.

– Dạ.

Đáp lại lời nói ấy, khi về đến tầng 28, tôi lại bắt đầu bận bịu với những tài liệu đang làm dang dở. Đến khoảng 5 giờ chiều, mọi người nhận được tin Vũ Đình Nguyên mời nhân viên trong phòng ban tụ tập cùng đi ăn một bữa cơm, một phần là khích lệ nhân viên, phần khác là khích lệ tôi mới thực tập mà đã kéo được minh tinh hạng A Lý Khắc Thương kí hợp đồng.

Chỗ liên hoan được đặt ở trong một nhà hàng cao cấp ở nội thành, tôi không ngồi cùng bàn với Boss lớn, nhưng khoảng cách cách nhau khá gần, nên thi thoảng mỗi khi ngẩng đầu lên, bản thân sẽ vô tình như có như không thấy sườn mặt cương nghị nam tính của anh. Tuấn tú, nghiêm túc, hút hồn đối phương trong nháy mắt.

Chậm rãi uống một hớp nước hoa quả, tôi hơi nâng mắt, phát hiện Vũ Đình Nguyên lúc này cũng không quá lạnh nhạt như trong tưởng tượng của mình. Anh tuy không uống được rượu nhiều, nhưng những ai đến chúc cũng sẽ đều nhấp môi đáp lễ lại một chút, cần cương sẽ cương, cần nhu sẽ nhu, không phải lúc nào cũng đáng sợ như trong cuộc họp hồi trưa.

Đến mười giờ, tiệc kết thúc, từng tốp từng người đứng dậy ra về, tôi được giám đốc Hiền sai đi thanh toán nên chẳng thể đi cùng với đồng nghiệp được. Khi trở ra, tất cả hầu như đã trở về hết, phía ngoài cửa chỉ còn lại mỗi Vũ Đình Nguyên đứng dưới ánh điện sáng rực, tay cầm điếu thuốc trầm tư. Lúc ấy, tôi thật lòng muốn trốn tránh anh, nhưng hành động còn chưa kịp thực hiện thì người đó đã nghiêng đầu sang nhìn tôi, cất giọng hỏi.

– Xong hết rồi sao?

Tôi a một tiếng, vì phép lịch sự nên đành miễn cưỡng đáp.

– Xong hết cả rồi? Tổng giám đốc, anh chưa về sao?

Vũ Đình Nguyên mặt không biến sắc nhìn tôi, đường ấn mày cau lại lộ 1 chút khó chịu. Ngón tay anh rơi trên gò má tôi, thân thể cao lớn cường tráng nhướn gần về phía tôi, gần đến mức tôi có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực săn chắc của anh phập phồng lên xuống. Khoảnh khắc ấy, tôi không nhịn được mở to mắt nhìn lên, phát hiện gò má anh ở rất gần mình, môi hơi cắn lại, tay nắm chặt dần thả lỏng.

– Tổng giám đốc…

Lời nói còn chưa dứt, Vũ Đình Nguyên đã hạ cánh tay của mình xuống, động tác chẳng quá đáng hay mờ ám như ngày hôm qua một chút nào, ngược lại vô cùng e dè cẩn thận. Anh nhìn tôi thật lâu, mím môi, mãi về sau mới chậm rãi cất lên giọng nói đầy từ tính.

– Tôi đưa cô về. Hôm nay cô làm tốt lắm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.