Ngoan Đừng Chạy - Dạ Tử Tân

Chương 30: Đồ Ngốc.


Bạn đang đọc Ngoan Đừng Chạy – Dạ Tử Tân – Chương 30: Đồ Ngốc.

Editor: Chanh

Cả một buổi chiều, tâm tình Mục Sở không hiểu sao hơi bực bội, ở lì trong phòng không ra ngoài.

Về sau Tạ Tu Văn, Điền Hành mang theo bạn bè tới tổ chức sinh nhật cho Cố Tần, có cả nam lẫn nữ.

Cố Tích gọi cô xuống chơi cùng, cô lấy cớ người không thoải mái uyển chuyển từ chối.

Lúc không bình tĩnh, cô chỉ có thể để việc học làm di dời đi sự chú ý của mình.

Tay cầm bộ đề thi Toán đại học của những năm trước ngồi xuống bàn, nghiêm túc làm đề.

Làm xong đề, rà đáp án, gạch ra chỗ sai đã là chuyện của ba giờ sau, lòng đã dần tĩnh lặng trở lại.

Buổi trưa Cố Tích bưng đồ ăn lên cô chỉ ăn vài miếng, lúc này rốt cục cũng có cảm giác đói bụng.

Bỏ bút xuống, xoay xoay lưng, cô đi ra khỏi phòng, chuẩn bị xuống lầu tìm đồ ăn.

Thang máy mở ra, tiếng huyên náo từ phòng khách truyền vào tai, xen lẫn mùi rượu nồng đậm.

Cô nghe được có người đang nói chuyện, hình như là Cố Tần chơi thua, hình phạt là đại mạo hiểm.

Tạ Tu Văn rút ra một thẻ bài đại mạo hiểm: “Cõng một người khác phái đi một vòng.”

Lại nhìn về phía Cố Tần: “Tần ca, có chơi có chịu, các người đẹp ở đây, cậu tùy ý chọn một người đi.”

Mấy cô gái ngồi bên cạnh không hẹn mà cùng nhau rũ mi mắt xuống, hình như có chút ngượng ngùng, lại không che giấu được nội tâm chờ mong của mình.

Lúc Mục Sở đi vào bếp có liếc về phía bên phòng khách một cái.

Trước cửa sổ sát đất đặt một chiếc bàn vuông, một đám người vây quanh.

Có ba bốn cô gái ăn mặc lộng lẫy tinh xảo ngồi cùng một chỗ với Tạ Thi Huyên.

Hình như đều là tiểu thư khuê các.

Ánh mắt của các cô ấy dường như không có giây phút nào rời khỏi người Cố Tần.

Hiện tại lại có chuyện phạt này, mắt lại càng có tinh thần.

Mục Sở nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, đi đến nướng hai miếng bánh mì.

Vốn là muốn lên lầu ngay, nhưng cô lại không nén được lòng hiếu kì, muốn nhìn một chút xem Cố Tần sẽ chọn ai, dứt khoát đứng ở cửa phòng bếp, không nhúc nhích.

Trong lòng suy nghĩ, có lẽ, anh sẽ chọn Tạ Thi Huyên?

Trong phòng khách rất yên tĩnh.

Điền Hành thúc giục: “Người anh em, có chơi có chịu, cậu cũng đừng sợ!”


Lại có người khác phụ họa thêm: “Ở đây lại nhiều mỹ nữ như vậy, Tần ca đừng lặng im vậy nha.”

Điện thoại Tạ Thi Huyên bỗng reo lên, cô ấy đi ra ngoài bắt máy.

Mấy cô gái bên cạnh càng trở nên kích động, cảm thấy cơ hội của mình càng nhiều thêm một chút.

Cố Tích ngồi trên ghế sofa cạnh Cố Tần, nhấc tay lên: “Cõng em! Anh ơi cõng em!”

Tạ Tu Văn lúc này phản đối: “Em không được!”

Cố Tích không phục: “Dựa vào gì mà em lại không được? Chẳng nhẽ em không phải là người khác phái sao?”

Điền Hành: “Em là người khác phái, nhưng hai người là anh em ruột, nếu chơi như vậy thì còn gì vui nữa?”

“Đúng vậy, em không được.”

“Anh cũng cảm thấy không được”

” . . . “

Cố Tích bĩu môi.

Bỗng nhiên cô nàng chú ý tới Mục Sở đang đứng gặm bánh mì ở cửa phòng bếp.

Con mắt ráo hoảnh, nhíu mày: “Vậy ý của các anh là, trong phòng này ngoại trừ em ra, các cô gái khác đều được đúng không?”

Điền Hành và Tạ Tu Văn nhìn nhau một chút, gật đầu.

Những người khác cũng tán thành.

Mục Sở đã nhận ra ý đồ của Cố Tích, lập tức rời khỏi phòng bếp, trực tiếp đi thẳng tới thang máy.

Đáng tiếc vẫn là chậm một bước.

Vừa nhấn nút thang máy, Cố Tích đã chạy đến: “Sở Sở, mau giúp anh tớ đi ~”

Mục Sở: ” . . . “

Cô còn chưa kịp nói gì, người đã bị kéo qua: “Anh, vậy anh cõng Sở Sở đi!”

Cố Tần nghiêng đầu nhìn sang.

Mục Sở mang dép lê, tóc dài xõa ra, trên tay còn đang nắm một mẩu bánh mì.

Cô không ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên quay người: “Tớ còn muốn đi làm đề . . .”

Cố Tích giữ chặt tay: “Aidaaa vội gì chứ.”

Lại thấp giọng nói bên tai cô: “Mắt những chị gái này đều dính trên người anh tớ, chị Thi Huyên lại còn đi ra ngoài nghe điện thoại rồi, cậu nỡ để anh mình bị chiếm tiện nghi sao?”

“. . .”

Mục Sở hít sâu một hơi, cuối cùng cũng ngẩng mặt lên nhìn Cố Tần.

Anh cũng một mực nhìn cô, lúc bốn mắt giao nhau, khóe môi anh còn khẽ cong, đứng lên nói: “Vậy thì Sở Sở đi.”

Điền Hành nhìn về phía Tạ Tu Văn, đưa mắt liếc ra ý qua một cái.

Tạ Tu Văn vô cùng đạo mạo nghiêm túc nói: “Nhưng mà nói cõng đi một vòng trong phòng thì hơi nhỏ, làm sao vui được?”

Điền Hành thuận thế tiếp lời: “Đúng đúng, cõng quanh một vòng phòng khách thì quá hời cho A Tần rồi.”

Nói xong, Tạ Tu Văn còn nhíu mày: “Chốt vậy đi, Tần ca cõng Mục Sở đi một vòng quanh biệt thự, thế nào?”

Điền Hành vỗ tay: “Tôi thấy được, trừng phạt thì phải cho ra dáng trừng phạt, cứ làm theo lời Tạ Tu Văn nói đi!”

Thần sắc Cố Tần nhàn nhạt, dáng vẻ xem thường: “Sao cũng được.”

Mục Sở: “. . .” Sao không ai hỏi qua ý kiến cô vậy?

——

Thời điểm Mục Sở bị Cố Tần cõng đi quanh biệt thự, Điền Hành còn chờ người đi lấy ô đang nhìn lấm lét về phía hai người.

Bây giờ đã là ba bốn giờ chiều, là thời điểm nóng nhất trong ngày, vừa ra khỏi nhà mồ hôi đã rịn ra.

Gió lùa qua cũng mang theo sự khô nóng.

Mục Sở đưa tay lau mồ hôi trên trán, ngước mắt lên cũng nhìn thấy mồ hôi đã rịn ra trên tóc mai của anh.

Cô nhịn không được nói: “Anh này, bình thường anh đối với Tạ Tu Văn và Điền Hành cũng khá tốt, sao hai anh ấy lại gài anh trong đúng ngày sinh nhật thế?”

Điện thoại trong túi Cố Tần vang lên hai tiếng.

Anh đưa ra mở, nhìn thấy tin nhắn mới trong nhóm chat.

Điền Hành: [Người anh em, quà sinh nhật hôm nay không sai chứ?]

Tạ Tu Văn: [Còn có tôi còn có tôi, Tần ca, lễ vật này còn có phần của tôi nữa. Tôi thế mà thấy em gái Sở Sở xuống lầu nên mới đặc biệt chọn lá bài kia đấy. Nếu hài lòng thì hôm nào nhớ mời cơm là được.]

Sợ từ góc độ của Mục Sở có thể nhìn thấy, Cố Tần không nhìn kỹ, chỉ quét mắt qua rồi cất máy vào túi.

Khóe môi anh nhàn nhạt cong lên, quay đầu hỏi cô: “Nóng không?”

“Vẫn ổn ạ.” Thanh âm cô miễn cưỡng.

“Anh, bình thường không phải anh rất lợi hại sao? Sao hôm nay chơi còn thua thế?” Trước kia Mục Sở cũng thường đứng nhìn anh cùng một đám người chơi đùa, cơ hồ không thể nào thua.

Cố Tần nghĩ đến trạng thái của mình lúc vừa mới chơi, thuận miệng đáp: “Xui thôi.”

Lại hỏi, “Sao ở trên lầu không xuống, em làm gì trên đấy?”

Thân hình Mục Sở trì trệ một chút, hai tay vòng quanh cổ anh, yên lặng ghé vào vòm lưng rộng vững chãi, nói khẽ: “Không có việc gì ạ, chỉ ngồi làm đề thôi. Không phải sắp khai giảng rồi sao, em đang tìm lại trạng thái học tập tốt nhất.”

Cố Tần từ chối cho ý kiến, nhanh chân cõng cô bước về phía trước.

Mục Sở nhìn chằm chằm mồ hôi chảy dọc theo gương mặt anh, cẩn thận từng li từng tí nâng tay phải lên, giúp anh lau đi mồ hôi bên phải mặt.

Bước chân Cố Tần đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn cô.

Lúc đầu chỉ là động tác vô thức, bây giờ bị anh nhìn chằm chằm, trong nháy mắt Mục Sở thấy mặt mình nóng lên, đem tay đang ở trên mặt anh thu về.

Cô cúi thấp đầu, ánh mắt có chút trốn tránh: “Anh, sao lại không đi nữa, rất nóng, anh đi nhanh một chút thì chúng ta mới về sớm được.”

Cố Tần cười cười, xoay mặt, đem má trái bên kia tới.

Thanh âm anh ôn hòa mang theo chút dụ dỗ: “Bên này của anh cũng có mồ hôi, em giúp anh lau được không?”

Thấy cô bất động, anh lại thêm một câu: “Sắp rơi xuống mắt rồi, sẽ không thấy đường.”

Mục Sở cắn cắn môi, hơi chần chừ, đưa tay giúp anh lau.

Ý cười trên mặt Cố Tần ngày càng đậm, tiếng nói lộ ra sự vui vẻ thỏa mãn, nhẹ nhàng nói: “Hoa Hoa thật ngoan.”

Mục Sở không có đáp lời, suy nghĩ có chút bay xa, không hiểu sao lại bay về lúc trước.

Sau việc ở sân bóng rổ năm đó, không hiểu sao cô lại thích hoa nhài.

Bắt đầu dính bên người Cố Tần, không ngừng tìm kiếm thân ảnh của anh trong sân trường.

Số lần qua Cố gia vào cuối tuần so với trước đó cũng nhiều hơn hẳn.

Cô còn lén mua một cuốn nhật kí có khóa, ghi lại vào đó, nội dung đều xoay quanh một người.

Cô bắt đầu quen việc anh gọi mình là Hoa Hoa.

Đem việc xưng hô này, hiểu thành anh đối xử với cô rất đặc biệt, không giống với những người khác.

Cô hưởng thụ lấy sự quan tâm của anh.

Hương vị ngọt ngào như khắc vào tâm khảm, tựa như hai người đang lén lút hẹn hò, nói chuyện yêu đương.

Khi đó trong lớp đang rộ lên phong trào đan khăn quàng cổ, trước đêm Giáng sinh, cô đã thức khuya vô số đêm để đan được chiếc khăn đầu tiên tặng cho anh.

Cõi lòng cô tràn đầy vui sướng, lúc mang theo quà đi qua dãy cấp ba tìm anh, đúng lúc bắt gặp anh với một người bạn đang ghé vào lan can nói chuyện.

Thời gian nghỉ trưa, hành lang rất yên tĩnh.

Nội dung trò chuyện của hai người họ, cứ thế nhẹ nhàng bay vào tai cô.

—-“A Tần, Sở Sở mỗi ngày đều đi theo cậu, lại ở Cố gia suốt ngày, có phải là con dâu nuôi từ bé của nhà cậu không đấy? Đến bây giờ cậu vẫn chưa chịu có bạn gái, đang đợi Sở Sở lớn à?”

—-“Tư tưởng cậu có thể sạch sẽ hơn được không hả? Đó là em gái tôi!”

—-“Tôi đây không phải vì thấy nhiều nữ sinh gửi thư tình cho cậu thế mà cậu vẫn không có động tĩnh gì nên mới hiếu kì chút chứ sao.”

—-“Chưa tìm được người thích hợp thôi.”

—-“Ra là vậy, để tôi giới thiệu cho vài người nhé?”

—-“Tôi rất kén chọn.”

—-“Yên tâm, đối phương cũng rất ưu tú, không kém cạnh cậu đâu.”

Mục Sở cũng không biết mình rời khỏi nơi đó thể nào, chỉ là trong nháy mắt, cảm thấy có chút khó xử.

Mà chiếc khăn quàng cổ trong tay cô, là chứng cứ xác thực nhất vừa vặn chứng minh được nội tâm cô hiện đang không chịu nổi.


Cô lại có ý nghĩ không an phận với người chỉ xem mình là em gái.

Giống như có người vạch ra tâm sự bấy lâu của mình, cô thẹn quá hóa giận, đem chiếc khăn kia ném vào thùng rác.

Cứ coi như nó chưa từng tồn tại đi.

Xem như chưa có gì xảy ra.

Ngày thứ hai, cô thấy cạnh anh có bóng dáng của một cô gái.

Liên tiếp mấy ngày sau, cô đều thấy nữ sinh kia đi cạnh Cố Tần.

Nói chuyện ưu nhã, tự nhiên hào phóng.

Tính cách Cố Tần cô hiểu rất rõ.

Bình thường đối với những người khác phái chưa quen biết, đến một ánh mắt anh còn keo kiệt cho người ta.

Anh cho phép Tô Tường Vi đi cùng với mình, gia nhập vào vòng tròn của anh.

Vậy tuyệt đối không thể là quan hệ bạn bè đơn giản được.

Mà mọi người đều biết, trước đây Tô Tường Vi từng tỏ tình với Cố Tần.

Người bên cạnh đều đồn hai người họ đang ở chung một chỗ.

Có người nói chuyện say sưa, vui sướng chúc phúc.

Có người gièm pha Tô Tường Vi không xứng với Cố Tần, xem cô ấy thành tình địch.

Khoảng thời gian ấy, đi vào nhà vệ sinh đều có thể nghe được chuyện bát quái của Cố Tần.

Mà số lần cô gặp được anh, cơ hồ đều ít lại.

Lúc cô đi Cố gia, đa số anh không có ở nhà.

Cho dù ở nhà, cũng rất ít trêu chọc cô như thường ngày, cười đùa gọi cô là Hoa Hoa.

Lúc cô ngẩng đầu lên gọi anh, anh cũng chỉ gật tượng trưng, sau đó nói: “Tích Tích đang ở trên lầu.”

Rồi nhanh chân rời đi.

Anh giống như không quan tâm tới cô, không tình nguyện nói chuyện nhiều lời với cô, cũng như tận lực tránh xa cô.

Có một lần ở Cố gia, cô vô tình nghe được bác trai Cố và bác gái đang nói chuyện.

“Ông xã, Chủ nhật vừa rồi Tần Tần nó không ở nhà mà chạy ra ngoài, có phải biết yêu rồi không?”

Bác Cố là người rất cởi mở, đối với việc này khịt mũi xem thường: “Không ảnh hưởng tới việc học thì cứ kệ con nó đi, nó cũng trưởng thành rồi, làm việc đều có chừng mực.”

Ngày đó, cảm xúc của cô không hiểu sao rất lạ, làm việc gì cũng không có hứng thú, cả người nặng nề.

Chạng vạng tối, lúc muốn về nhà, trời bên ngoài lất phất mưa phùn, trước mắt là một mảng u ám, bầu trời đen kịt.

Đúng lúc Cố Tần trở về, anh không mang ô, quần áo trên người đã bị nước mưa làm ướt nhẹp, tóc còn phủ một tầng nước mỏng.

Cố Tích vốn đang muốn thu xếp lái xe đưa cô về nhà.

Nhìn thấy Cố Tần trở về, ngoắc ngoắc tay với anh: “Anh đi đâu về vậy? Sở Sở muốn về nhà!”

Ý tứ trong lời nói của Cố Tích rất rõ ràng.

Bởi vì thường ngày mỗi lần Mục Sở đến chơi, đều là Cố Tần tự mình đưa cô về nhà.

Mục Sở khẽ cong môi, lẳng lặng nhìn về phía anh, nghĩ đến thái độ mấy ngày nay của anh, tâm tình đột nhiên nhấc lên, có chút khẩn trương.

Ngày đó Cố Tần lại nói không đưa cô về.

Anh dừng lại một hồi, nhìn Cố Tích, “À” một tiếng, rồi cất bước đi vào nhà, không cho Mục Sở một ánh mắt nào.

Thật giống như, cô là người không liên quan.

Mục Sở nhếch môi, nhìn thấy anh bỗng nhiên dừng lại ở cửa ra vào, quay người lại nhìn sang.

Cô ngẩng mặt lên, tươi cười nhìn anh: “Anh.”

“Ừ.” Anh rất bình tĩnh trả lời, sau một lúc lâu mới căn dặn một câu: “Trên đường về đi chậm, cẩn thận một chút.”

Sau đó trực tiếp đi vào nhà, không hề dừng lại.

Tia sét giáng xuống chia cắt đám mây đen to đùng thành hai nửa, trên đỉnh đầu dần vang lên tiếng sấm đùng đoàng, ầm ầm.

Tâm Mục Sở như lặng xuống.

Cô cắn chặt môi dưới, thưởng thức dư vị tanh mặn lúc máu chảy ra trong khoang miệng mình, còn mang theo chút nhàn nhạt đắng chát.

Trong nháy mắt, cô đột nhiên ý thức được.

Hóa ra khoảng cách giữa mình và anh ấy rất xa, vô cùng xa. . .

Trên đường về nhà, cô liên tục tự an ủi mình:

Hôm nay chắc anh ấy gặp chuyện gì không vui, tâm tình không tốt nên mới lạnh nhạt như vậy.

Cũng không phải là do không muốn đưa cô về nhà, chỉ đơn giản là tâm tình không tốt, khả năng hơi mệt trong người.

Nghĩ như vậy, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cố Tích: [Anh cậu sao rồi?]

Cố Tích trả lời rất nhanh: [Sao trăng gì chứ, vừa rồi mới cướp bịch khoai tây của tớ, rất vui!!]

Sau đó còn gửi thêm một bức ảnh tới.

Trong ảnh, Cố Tần dựa trên ghế sofa, tay cầm gói khoai tây chiên, mắt nhìn chằm chằm vào TV, khóe môi treo nụ cười nhàn nhạt.


Anh nhìn có vẻ rất buông lỏng, hoàn toàn không có nửa điểm không vui.

Cho nên, không phải vì tâm tình không tốt mà không đưa cô về.

Chỉ đơn giản là không muốn mà thôi.

Trong xe đột nhiên buồn buồn, Mục Sở có chút không thở nổi.


Tiện tay hạ cửa kính xuống, mặc cho nước mưa lùa vào, rơi ở trên mặt.

Một giọt nước mưa óng ánh nhỏ bé rơi vào nơi hàng mi cong vút.

Theo mi mắt run rẩy, mưa nhỏ vào trong hốc mắt, rơi xuống dưới gò má, lúc xẹt qua mang theo chút ấm nóng.

Có lẽ, anh thật sự đang hẹn hò với Tô Tường Vi.

Cho nên mới không quan tâm cô nữa.

Quên mất, vốn dĩ anh cũng không có nghĩa vụ phải quan tâm cô làm gì.

. . .

Một vòng sắp kết thúc, Điền Hành và Tạ Tu Văn đang cầm ô đứng ở cửa, huýt sáo nhìn về phía bên này.

Mục Sở thoáng nhìn qua bên kia, không biết sao, trầm thấp hỏi một câu: “Anh sẽ mãi đối tốt với em sao?”

Bước chân Cố Tần có chút dừng lại, bỗng nhiên ghé mắt nhìn cô.

Đón lấy ánh mắt của anh, Mục Sở nhàn nhạt cười, con ngươi trong suốt không chút gợn sóng, thanh âm nhẹ nhàng, không nghe ra cái gì không ổn: “Quà sinh nhật em tặng anh, chắc chắn tương lai sẽ có lúc phải dùng đến. Vậy sau này lúc anh có bạn gái rồi, em vẫn được tính là bà mối chứ nhỉ?”

“Cho nên.” Mục Sở cắn môi dưới, nhẹ nhàng nói, “Về sau nếu anh hẹn hò cũng không thể quá coi nhẹ em được, đúng không?”


Cố Tần cười cười, không trả lời cô, nửa ngày mới nôn ra ba chữ: “Đồ ngốc.”*

*Tiếng Trung là ba chữ (你真傻)

Mục Sở không biết lời này của anh là có ý gì, đang muốn hỏi lại thì Điền Hành và Tạ Tu Văn đã đi tới.

Tạ Tu Văn che ô cho cô và Cố Tần, nhướng mày cười: “Tần ca, phơi nắng vui không?”

Điền Hành nói tiếp: “Trong cái khổ lại có cái vui, sau này nhớ lại mới khó quên, đúng không?”

Mục Sở leo xuống khỏi lưng Cố Tần, hai gò má bị mặt trời phơi đốt đến phiếm hồng.

Cố Tích tới kéo cánh tay của cô, xông tới phàn nàn với Điền Hành: “Còn không cho mang ô, nào có việc bắt nạt người khác như vậy!”

Cô nàng dắt Mục Sở đi vào phòng: “Những người này quá xấu rồi, đi, không thèm để ý tới bọn họ nữa!”

—–

Màn đêm buông xuống, bầu trời không chút ánh sao nào, đen nghịt.

Thím An làm một bàn thức ăn ngon, quản gia đặc biệt chuẩn bị một chiếc bánh ngọt lớn, còn bày hai bình rượu đỏ.

Nhìn những thứ đồ kia, Cố Tần có chút ngoài ý muốn.

Quản gia giải thích nói: “Những thứ này là lão phu nhân kêu chuẩn bị, hôm nay là sinh nhật tuổi 22 của thiếu gia, lão tiên sinh và lão phu nhân dù không ở đây, nhưng cảm giác nghi thức thì vẫn phải có.”

Mục Sở nhìn thấy rượu trên bàn, đột nhiên muốn uống, thuận tay rót cho mình một ly.


Vừa đặt chai rượu xuống, nhìn thấy Cố Tần cầm lấy uống một ngụm.

Mục Sở: “?”

Thấy cô nhìn sang, Cố Tần miễn cưỡng nói: “Tối hôm qua em uống say, hôm nay đừng uống nữa.”

Mục Sở không nói gì.

Tôi hôm qua cô uống say không phải ngủ rất ngon hay sao, sao giờ lại không cho uống?

Trong lòng cô không hiểu sao hơi khó chịu, chuẩn bị rót thêm cốc nữa.

Cố Tần thấy thế đè chai rượu lại, nhíu mày: “Em ngoan một chút, nghe lời đi.”

Cố Tích cắn đũa nhìn hai người bọn họ, cuối cùng thay Mục Sở nói chuyện: “Không cho uống rượu, thế còn bày rượu trên bàn làm gì ạ?”

Cố Tần mắt nhìn quản gia.

Quản gia hiểu ý, tiến đến đem hai chai rượu đem cất đi, thì thầm trong lòng, thiếu gia sao còn quản nghiêm hơn so với lão phu nhân vậy.


Lúc nãy lão phu nhân gọi điện, còn cố ý bảo hai cô nhóc có thể uống một chút, dù sao cũng là sinh nhật thiếu gia, uống rượu cho có không khí nha~

Sau khi cất rượu, thím An mang trà vào.

Thím An cười nói: “Trà hoa nhài do thím tự làm đấy, uống vào rất tốt.”

Mục Sở nhìn qua chén trà đặt trước mặt mình, có chút xuất thần.

——

Mục Sở không uống rượu, nhưng đầu óc đêm nay hơi hỗn độn.

Cô bỗng nhớ lại khoảng thời gian trước kia.

Nhớ tới thời điểm bản thân bắt đầu sa đọa.

Nhớ tới lần thứ nhất, Cố Tần đi tới quán net túm cổ cô về, chỉ chỉ vào mũi cô bắt đầu giáo huấn: “Mục Sở, em giỏi rồi đúng không? Bây giờ còn biết đến mấy loại địa phương này? Đợt thi cuối kỳ vừa rồi kết quả như vậy có phải cũng do tới đây mà ra không?”

Mục Sở nhìn thấy Tô Tường Vi đứng phía sau lưng anh, đột nhiên tính tình bộc phát, đẩy anh ra, hét lớn: “Anh dựa vào gì mà đòi quản em? Em thi thế nào liên quan đến anh sao?”

“Em hỏi anh dựa vào gì sao? Dựa vào anh là anh của em!”

Không biết đâm trúng vào chỗ nào, lửa giận của cô đột nhiên bùng lên.

“Em gọi anh mấy tiếng anh trai, anh quả thực xem em thành em gái luôn sao? Anh thích làm anh vậy, có một Cố Tích như vậy còn chưa đủ à? Vậy anh cứ xem tất cả con gái trên khắp thiên hạ này làm em gái đi, em họ Mục, cùng với họ Cố là anh không hề liên quan!”

Lời nói vừa dứt, cô bỗng thấy sắc mặt Cố Tần âm u đến cực điểm.

Nhìn thấy anh đột nhiên giơ tay lên, một giây sau như muốn rơi xuống mặt cô.

Cô đột nhiên ủy khuất, vành mắt đỏ lên trừng anh: “Anh muốn đánh em sao? Ba mẹ em còn chưa đánh em bao giờ đâu!”

Cánh tay Cố Tần cứng đờ giơ cao giữa không trung, run rẩy hạ xuống, ánh mắt lạnh lùng như băng.

Lại mở miệng, thanh âm lạnh đến thấu xương: “Lời vừa rồi, em nhắc lại cho anh nghe một chút?”

Lúc anh nổi giận quả thực nhìn đáng sợ tới cực điểm.

Mục Sở vẫn là bị anh dọa sợ, dần dần ngậm miệng, cúi đầu không lên tiếng.

Anh kéo tay cô, dắt đi về phía trước.


Tô Tường Vi ở phía sau đuổi theo, sắc mặt có chút khó khăn: “Cố Tần, cậu mang em gái đi đâu vậy, chúng ta còn phải đi chuẩn bị đạo cụ cho tiệc tối Nguyên Tiêu. . .”

Cố Tần không quay đầu lại, thanh âm rất nhạt, rõ ràng vẫn chưa tiêu hết cơn tức trong người: “Cậu tìm người khác đi, tôi còn có việc.”

Ngày ấy, Mục Sở không rõ cô được Cố Tần dắt đi bao lâu, mãi đến khi trời tối, cô dần không đi tiếp được nữa, hai người mới dừng lại ven đường.

Thời điểm tan tầm, xe cộ trên đường tấp nập, mưa phùn lất phất bay bị đèn xe chiếu vào, tựa như những vì tinh tú lấp lánh.

Anh buông tay cô, đứng dựa vào cây đèn đường, nhờ ưu thế về chiều cao nên đứng nhìn cô từ trên xuống.

Mục Sở bị anh nhìn chằm chằm đến chột dạ, cúi đầu thấp xuống, không dám ngẩng lên.

Đêm tháng Giêng lạnh đến thấu xương, gió thổi qua như đang lấy roi quất vào mình vậy, đau đớn đến lòng người phát run.

Nửa ngày sau, cô nghe thấy thanh âm lạnh nhạt của anh cất lên: “Anh với em không có lấy chút liên quan nào? Mục Sở, em còn có lương tâm không?”

Thấy cô không lên tiếng, Cố Tần cúi người, đầu ngón tay cầm chiếc cằm thon của cô nâng lên.

Bắt cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình, nhàn nhạt hỏi: “Ai cho phép em nói anh như thế?”

Mục Sở đảo qua khuôn mặt u ám của anh, cuối cùng rơi vào chiếc nhẫn anh đang đeo trên cổ.

Từ trước đến nay anh chưa bao giờ đeo mấy thứ đồ như thế này, bây giờ thế mà lại đeo nhẫn trên cổ.

Vừa rồi tại cửa quán net, cô thấy trên tay Tô Tường Vi cũng mang một chiếc nhẫn cặp.

Mắt của cô như bị ai đó hung hăng đâm vào một cái.

. . . .

Học kỳ tiếp theo, cô lại càng ương bướng phản nghịch, những việc học sinh xấu làm đa số cô đều làm qua.

Mới đầu là chỉ muốn chết lặng chính mình.

Về sau cô dần phát hiện, cô học làm việc xấu, Cố Tần sẽ quản cô, quan tâm cô.

Cô tham luyến sự quan tâm kia, dù biết rõ là không đúng, nhưng vẫn như cũ hãm sâu vào nó.

Mãi đến sau, Cố Tần hoàn toàn thất vọng về cô.

Cô còn nhớ rõ lần cuối anh qua nhà giúp mình học bù, anh nói rằng cô làm sai hết toàn bộ đề.

Anh nhìn cô, trong mắt không có cảm xúc, giọng khẽ trào phúng: “Mục Sở, về sau em cứ thế này đi, dù sao nhà em cũng có tiền, sau này không chết đói được.”

Anh nói xong cũng đi, không nhìn cô thêm một chút.

Sau này, anh quả thực không qua nhà giúp cô học bù nữa, hai người không liên hệ thêm lần nào.

Kì thi đại học kết thúc rất nhanh, anh ra nước ngoài du học.

Trước khi đi không chào cô một tiếng, thậm chí cũng không nói lời nào.

Trong khi đó, sinh nhật tuổi mười tám của anh, cô cũng không chúc lấy một câu.

. . .

Mười ba tuổi, cô thích hoa nhài.

Mười ba tuổi, nhật ký của cô viết đầy tên của một người.

Mười ba tuổi, cô vừa phản nghịch vừa mẫn cảm, nghĩ mọi biện pháp để thu hút sự chú ý của anh, thế mà vẫn sống thành bộ dáng anh ghét nhất.

Về sau, cô lột xác, trưởng thành.

Cô nói với chính mình, không cần phải tiếp tục thích anh nữa.

Cô vẫn cảm thấy bản thân là một người lý trí, sai lầm trước kia, cũng là một lời cảnh tỉnh.

Phá kén mặc dù đau đớn, nhưng kết quả lại khiến bản thân mình thêm hoàn mỹ.

Mấy năm qua, người kia ở nước ngoài không thường xuyên về nước.

Mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cười ngọt ngào gọi “Anh” như ngày còn bé, không chút kiêng kỵ.

Dường như chuyện quá khứ trước kia chỉ là một khúc dạo nhạc ngắn ngủi.

Cô vẫn cảm thấy, không ai tắm hai lần trên một dòng sông.

Tình cảm của cô đối với Cố Tần cũng vậy, tất cả đã trôi vào dĩ vãng.

Thế nhưng mấy ngày gần đây, cô rõ ràng cảm giác được tâm tình mình có điểm gì là lạ.

Giống như đang có xu thế “đắm mình” thêm một lần nữa.

Cũng không biết là trúng tà gì rồi.

Có lẽ, cô không nên đồng ý nghỉ hè ở đây.

Mục Sở nằm trên giường thở dài, xoa xoa cái đầu âm ỉ đau, cả người không hiểu sao hơi bực bội.

Bên ngoài ầm ầm, đột nhiên vang lên tiếng sấm, rất nhanh sau đó mưa trút xuống xối xả.

Nước mưa rơi đồm độp vào kính, phá đi sự yên tĩnh của màn đêm.

Chắc hẳn, ngày mai sẽ mát hơn một chút.

Cô lẳng lặng một hồi nghe tiếng mưa rơi, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Mưa lớn như vậy, chắc chắn sẽ kèm theo gió to.

Bên ngoài ban công không có gì che chắn, không biết những chậu hoa nhài kia có bị gì không.

Nghĩ như vậy, cô lập tức rời giường, mang dép vào chạy ra ban công.

Kéo rèm, mở cửa, lúc nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, bước chân cô dừng lại.

Lúc này Cố Tần mặc đồ ngủ đang đứng trên ban công phòng cô, đem mấy chậu hoa trên lan can chuyển vào trong.

Bên ngoài mưa gió rất lớn, ánh đèn trên ban công kia khó khắn lắm mới chiếu tới ngoài này, cô nhìn thấy được quần áo anh đã ướt phân nửa, dán ở trên người.

Lọn tóc trên đỉnh đầu cũng đã ướt nhẹp, bộ dáng nhìn có chút chật vật.

Chỉ là anh không quan tâm những thứ này, chỉ nhanh chóng đem những chậu hoa kia chuyển vào trong.

Chuyển xong chậu cuối cùng, thở hổn hển nhìn về phía những bụi hoa kia, mày giãn ra, môi khẽ cong lên.

Dần dần, anh tựa hồ cảm giác được cái gì, người hơi ngẩn ra, mắt nhìn về phía phòng ngủ.

——————

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo.” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.