Bạn đang đọc Ngoan Đừng Chạy – Dạ Tử Tân – Chương 29: Tâm Động.
Editor: Chanh
Mục Sở dựa vào trong ngực Cố Tần mơ mơ màng màng, bên tai truyền đến nhịp tim mạnh mẽ của anh, đột nhiên đưa tay vỗ một cái, phàn nàn: “Anh ồn ào quá!”
” . . . “
Cố Tần khẽ than nhẹ đỡ lấy cô: “Em say rồi, anh đưa về phòng ngủ nào.”
Mục Sở mở đôi mắt mê ly ra nhìn anh, đúng lúc nhìn thấy chiếc nhẫn treo trên cổ kia, ánh mắt khẽ ảm đạm.
Cô đưa tay níu lấy chiếc nhẫn kia, ngón trỏ khẽ móc vào, dùng sức giật xuống.
Cố Tần bị giật đến phần gáy tê rần, mày khẽ chau lại, lúc ngước mắt thì bắt gặp con ngươi ngập nước của cô đang nhìn anh, mang theo chút ít mơ hồ, sạch sẽ lại đáng yêu.
Anh nhất thời bật cười, nhìn qua động tác nhỏ của cô, đuôi lông mày nhẽ nhếch: “Làm sao vậy, em với nó có thù sao?”
Mục Sở không nói chuyện, mí mắt nặng nề không mở ra được, một lần nữa dựa vào trong ngực anh, trên tay còn nắm chiếc nhẫn kia.
Cố Tần nhìn đồ chơi nhỏ bị cô cầm trong tay, bỗng nhiên đưa ra quyết định, nắm chặt tay phải Mục Sở, đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa mảnh khảnh của cô.
Dưới ánh đèn, bàn tay xương tuyến hoàn mỹ mảnh mai, đốt ngón tay thon dài, nắm ở trong tay nhưng lại mềm như không xương.
Quan sát hồi lâu, khóe môi gợi cảm của anh cong lên một đường cong mờ: “Rất đẹp.”
Mục Sở lại vô ý cọ xát trước ngực anh, mí mắt cụp xuống.
Cố Tần vuốt ve chiếc nhẫn trên tay cô, cằm khẽ cọ nhẹ lên trán, thanh âm lúc mở miệng mang theo vài phần lưu luyến: “Chiếc nhẫn kia có chứa một bí mật, nếu như sáng mai tỉnh dậy em còn nhớ rõ những chuyện xảy ra đêm nay, anh liền đưa chiếc nhẫn này cho em, nói cho em nghe về bí mật của nó, có được hay không?”
Đợi một lát, không có ai đáp lại.
Anh thở dài một tiếng, mơn trớn mấy sợi tóc tơ trên trán cô, giọng như hòa tan vào màn đêm đen kịt: “Ngày mai khi tỉnh lại, Hoa Hoa của anh sẽ vẫn còn nhớ chứ?”
Cô gái đang dựa vào ngực anh dần không có động tĩnh gì, hô hấp nhẹ nhàng mà bình ổn.
—–
Mục Sở tỉnh lại lúc cảm giác được đầu mình có chút nặng nề.
Xoa xoa mi tâm, mở mắt ra, nằm trố mắt nhìn trần nhà ngơ ngẩn trong chốc lát.
Nhớ lại.
Tối hôm qua cô tới chúc sinh nhật Cố Tần.
Hình như còn uống chút rượu.
Sau đó được Cố Tần đưa về phòng.
Không nghĩ tới ngủ cũng rất sâu, một đêm không mộng mị.
Chỉ là . . .
Cô vô thức nhìn vào ngón giữa tay phải của mình, xoa nhẹ hai lần.
Không biết vì sao, trong phút chốc cô cảm giác như tay mình từng đeo qua cái gì đó, hơi lành lạnh.
Nhưng tỉnh dậy trên tay không có gì, chẳng lẽ là mơ sao?
Sờ qua điện thoại để trên đầu giường nhìn thời gian, đã hơn mười hai giờ.
Không nghĩ nhiều nữa, cô xõa tung tóc xoay người xuống giường.
Tắm rửa một cái rồi đi ra khỏi phòng.
Lúc đi ngang qua thư phòng còn thấy Cố Tích đang học bài, bộ dáng rất chăm chú.
Cô cũng không quấy rầy, trực tiếp đi thẳng xuống lầu.
Hôm nay là sinh nhật tuổi 22 của Cố Tần, phía dưới phòng khách bày không ít các món qua của mấy nhà đưa tới.
Quản gia lúc này đang phân phó người đặt quà vào nhà, bận tối mày tối mặt.
Cố Tần từ trong viện đi ra, nhìn thấy Mục Sở, ánh mắt hai người giao nhau.
“Anh, nhiều người tặng quà vậy ạ? Nhà ai thế?”Mục Sở cười cười chào hỏi, lại nhìn xung quanh, có chút không hiểu, “Mọi người tặng quà xong rồi đi luôn à? Sao không thấy người đâu hết vậy?”
Những năm sinh nhật trước đây của Cố Tần, Cố gia sẽ mời một vài người thân cận ở lại dùng cơm trưa, trong nhà rất náo nhiệt.
“Ba mẹ không ở nhà, anh lười tiếp.” Cố Tần nhàn nhạt trả lời một câu, đánh giá sắc mặt của cô.
Cô cười thật ngọt ngào, ánh mắt lúc nhìn anh cũng không có tránh né, xem ra là đã quên sạch sành sanh những chuyện xảy ra tối qua rồi.
Trong đầu Cố Tần hiện lên dáng vẻ cô ngồi trên đùi mình, lại nhớ đến cỗ hương say lòng người kia khi cô xích lại gần anh.
Trong lòng như có thứ gì đó mềm mại phất qua.
Một tay anh đút trong túi quần, vuốt ve chiếc nhẫn đặc biệt kia, trong lòng khẽ thở dài, cuối cùng cũng không đưa ra.
Quên đi, tối qua cô ôn chuyện với anh, xem như đó là quà vậy.
Anh tự an ủi chính mình như thế, vờ như không có việc gì nhìn về phía mái tóc dài đang ướt nhẹp của cô, thanh âm ôn hòa: “Đi sấy tóc đi.”
Lần nào cũng phải nhắc nhở, không nhắc là không chịu làm.
Mục Sở không quá vui lòng bĩu môi, im lặng phản kháng.
Cố Tần đi tới, nhìn chằm chằm cô.
Trong phòng khách, quản gia đang bận bịu chạy tới chạy lui, anh cũng không cố kỵ gì, nói: “Sao? Hay muốn anh sấy giúp em?”
Vừa đúng lúc thím An cầm máy sấy tới, ngữ khí hiền lành, trách yêu: “Sở Sở sao lại chưa sấy tóc mà chạy xuống nhà rồi, trong phòng bật điều hòa sẽ bị cảm đấy, tuổi còn trẻ thì phải biết bảo vệ sức khỏe của mình cho thật tốt, sau này mà bị đau đầu mãn tính là không ổn đâu nghe.”
Cố Tần nhận lấy máy sấy từ tay thím An, ngón tay thon dài vuốt vuốt công tắc, hỏi cô: “Tự sấy hay để anh sấy?”
Mục Sở cúi đầu, ngoan ngoãn cầm máy sấy đi tìm ổ cắm.
Cố Tần ngồi trên ghế sofa, hai chân thon dài bắt chéo nhau, người khẽ ngả dựa vào lưng ghế, tư thế hoàn toàn buông lỏng toàn thân, rất là hài lòng.
Tay cầm danh sách quà tặng hôm nay, anh nhàn nhạc liếc mắt, ánh mắt rơi vào trên người Mục Sở.
Cô đứng trước cửa sổ sát đất, chiếc váy xanh dài che đến mắt cá chân, theo động tác của cô, cẳng chân thon thắng như ẩn như hiện, bị ánh mắt trời bên ngoài chiếu vào, có chút chói mắt.
Cô từ bé đã không thích việc sấy tóc, giờ cũng chỉ làm qua loa lấy lệ.
Cầm máy sấy lên đỉnh đầu thổi loạn xạ, bộ dáng không vừa lòng.
Kết quả không biết sao, một nhúm tóc khẽ mắc vào đuôi máy.
Cô nhanh chóng tắt công tắc, càng kéo càng loạn, mày nhíu lại.
Cố Tần nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, thở dài, đứng dậy đi qua.
Cảm giác có người lấy máy sấy từ trong tay mình, Mục Sở vô thức quay đầu, nhưng lại kéo phải lọn tóc kia, đau đến mức hít hà một tiếng.
Cố Tần dò xét cô một chút, khẽ ấn lấy đỉnh đầu đang quay trái quay phải kia: “Đừng nhúc nhích.”
Thân thể Mục Sở cứng lại, ngoan ngoãn buông máy ra, đứng im mặc kệ cho anh làm gì thì làm.
Tóc bị hút vào trong máy sấy, quấn lấy nhau vón thành một cục.
Cố Tần gỡ nửa ngày cũng không ra, giận quá hóa cười, “Em đúng là giỏi thật.”
Mục Sở một mặt không tình nguyện, nhỏ giọng lầm bầm: “Ai bảo anh ép em sấy tóc làm gì.”
Cố Tần trực tiếp gọi người mang kéo tới, đem lọn tóc kia cắt đi.
Nhìn lọn tóc còn đang ướt sũng kia, có chút bất đắc dĩ, mở máy lên giúp cô sấy tóc, ngoài miệng còn càm ràm: “Đồ ngốc.”
Năm ngón tay của anh xen vào tóc cô, nhẹ nhàng sấy, vừa cẩn thận lại vừa quan tâm.
Mày Mục Sở vốn đang nhẹ nhíu lại, lúc này lại bởi vì động tác ôn nhu của anh mà cả người ngơ ngác.
Cô nhấp môi dưới, nhẹ giọng nỉ non: “Anh đừng đối tốt với em như vậy, em sẽ quen . . .”
Tiếng máy sấy rì rì, Cố Tần thấy cô khẽ mở miệng, nhưng không nghe rõ.
Anh cúi người xích lại gần một chút, lớn tiếng hỏi: “Em nói gì?”
Mục Sở hoàn hồn, cười nhẹ.
Cố Tần thấy biểu cảm của cô là lạ, xét lại mấy giây, cũng không hỏi nhiều.
Sấy khô tóc, anh tiện tay đem dây điện quấn lên, hỏi cô: “Còn nhớ tối qua đáp ứng với anh cái gì không?”
“Hả?” Mục Sở không hiểu quay đầu, ánh mắt bên trong một mảnh mờ mịt.
Cố Tần nhắc nhở cô: “Em đưa quà sinh nhật cho anh, nói nếu anh không hiểu thì em có thể dạy.”
Mục Sở khẽ lắc đầu nhớ lại, tối hôm qua đúng là có đưa cho anh một cuốn sổ.
Mơ mơ hồ hồ, hình như mình cũng có hứa qua là sẽ dạy anh.
Lúc ấy anh đột nhiên nói không thích Tạ Thi Huyên, cô có chút kinh ngạc, lại nghĩ tới Tô Tường Vi, nhất thời không biết nói gì cho phải, thuận miệng mới nói ra câu muốn dạy anh.
Lời nói về sau, do có chút men vào nên nói năng loạn xạ.
Không nghĩ tới anh vậy mà để ý, còn muốn cô dạy thật?
Không phải là anh muốn theo đuổi lại Tô Tường Vi đấy chứ?
Khóe môi Mục Sở khẽ giật: “Lúc ấy em uống say, lời nói lúc say sao có thể coi là thật được chứ!”
Cố Tần nhìn cô: “Em tỉnh lại liền muốn nuốt lời?”
Mục Sở rất không thể làm gì khác ngoài nhún vai: “Anh nhìn xem, một con bé học cấp ba không hiểu gì như em sao lại dạy được anh cơ chứ?”
“Lại nói” Cô cụp mắt, “Không phải anh thông minh hơn em sao, với lại trên phương diện này anh cũng có kinh nghiệm, những thứ bên trong cuốn sổ kia chắc chắn anh xem sẽ hiểu, không cần em dạy.”
Cô cúi đầu nói xong những lời này, quay người đi lên lầu.
Thím An bưng đồ ăn ra, thấy cô liền gọi: “Sở Sở, xuống ăn cơm đi con, lên lầu làm gì?”
Mục Sở cười với thím: “Con vẫn chưa đói ạ, tối con ăn.”
Cố Tần vẫn đứng tại chỗ, nghĩ đến câu nói vừa rồi của cô “Trên phương diện này anh cũng có kinh nghiệm”, mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi.
Sao anh lại có kinh nghiệm được?
Anh đã yêu đương bao giờ đâu??
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk
—–
Mục Sở một lần nữa trở lại phòng ngủ khóa trái cửa phòng, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút buồn buồn, nói không nên lời là cảm giác gì.
Nghĩ đến những lời vừa nói với Cố Tần, cô lại ảo não hết cả người, còn tự thấy mình rất ngây thơ.
Chuyện từ thời xa lắc xa lơ, cô còn nhắc lại làm cái gì?
Cảm xúc hôm nay không hiểu sao khó tự mình điều khiển được.
Phảng phất trở về lúc mười ba tuổi năm đó, đâm chọt vào lòng cô.
Cô đi ra ban công, ngắm nhìn những cành hoa nhài đan xen tinh tế vào nhau, hít thở sâu một hơi, khắc chế cảm giác nôn nóng trong người.
Cố Tích bưng đồ ăn đi vào: “Sao cậu không đi xuống ăn, định nhịn đói tới chiều đấy à, anh tớ bảo tối qua cậu có uống rượu nên bảo tớ mang lên ít cháo cho cậu lót dạ.”
Mục Sở quả thực đói bụng, nhận đồ từ tay Cố Tích đặt xuống bàn, ngồi xuống nhẹ nhàng khuấy đều.
Cố Tích liếc mắt qua ban công, đi qua hít hà một cái, khen: “Hoa nhài trong phòng cậu còn nở đẹp hơn dưới vườn nữa.”
Nói rồi ghé vào trên cửa kính, ngó đầu ra: “Anh tớ lựa những cành khỏe nhất, đẹp nhất trong vườn chuyển vào trồng chỗ ban công phòng cậu á.”
Bàn tay đang cầm thìa của Mục Sở bỗng cứng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tích, rồi lại nhìn về những chậu hoa kia, có chút bất ngờ: “Không phải hoa là do cậu trồng sao?”
“Sao lại tớ trồng được?”
Cố Tích ngại phơi nắng ở ngoài, chạy tót vào phòng, thuận tay đóng cửa ban công lại, ngồi xuống đối diện với Mục Sở.
“Những thứ đồ trong phòng của cậu đều do anh tớ chuẩn bị cả.”
Cô nàng còn nghĩ nghĩ, rồi nói tiếp: “Cũng không hẳn là mình anh ấy làm, buổi tối trước khi cậu tới, ban đầu là hai anh em tớ chuẩn bị, nhưng mà sau tớ buồn ngủ quá nên anh bảo tớ về ngủ.”
Nhắc đến việc này, Mục Sở mới nhớ tới một nghi vấn trong lòng.
Do dự một lát, cô hỏi: “Sát phòng cậu không phải cũng có một phòng dành cho khách sao, sao lại dọn phòng này cho tớ ở?”
Theo lý mà nói, nếu ở gần phòng Tích Tích thì tiện hơn chứ?
“Việc này à?” Cố Tích khịt mũi nói, “Phòng sát phòng tớ kia, trước hôm cậu chuyển đến anh tớ có phát hiện ra con chuột, nói sợ dọa tới cậu nên mới dọn phòng này á.”
“À.” Mục Sở thuận miệng trả lời, nhìn cháo trong bát, ngữ khí nhẹ nhàng, tựa như không mấy quan tâm.
Cố Tích không chú ý tới tia phức tạp trong mắt cô, cảm thán một tiếng: “Anh của tớ ý, bình thường mặc dù rất nghiêm túc, nhưng kỳ thật làm việc cũng cẩn thận, đối với cậu cũng rất tốt, so với tớ còn tốt hơn.”
Mục Sở yên lặng húp hai thìa cháo, hơi nóng bốc lên làm ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, “Đối với tớ tốt sao?”
“Đương nhiên!” Cố Tích nói, “Đãi ngộ giữa hai chúng ta tựa như cái trên trời, cái dưới đất vậy á! Nói đâu xa, lần trước cậu lén vào phòng bị anh tớ phát hiện, anh ấy cũng có làm gì đâu?”
Nói xong liền thở dài: “Nếu như là tớ, chắc chắn sẽ không có chuyện tốt như vậy.”
Mục Sở bưng lấy bát cháo, nhịp tim khẽ trật vài nhịp, trầm ngâm hỏi Cố Tích: “Vậy cậu cảm thấy vì sao mà anh ấy lại đối tốt với tớ như vậy?”
“Việc này à . . .”
Cố Tích nhất thời nghiêm túc suy nghĩ: “Chắc là cậu ngoan hơn tớ, miệng ngọt hơn tớ, thành tích cũng tốt hơn tớ nữa, cho nên anh ấy cảm thấy học sinh ba tốt như cậu mới càng giống em gái mình.”
Mục Sở trên mặt không biết đang vui hay buồn, nhẹ nhàng nỉ non: “Em gái . . .”
Cố Tích cho là cô không tin mình, lại nói: “Tớ thấy nó hoàn toàn không liên quan đến việc chung hay không chung huyết thống cả, hai chúng ta đều là anh chăm từ bé đến lớn, dù không có quan hệ máu mủ nhưng anh ấy vẫn xem cậu như em gái mà đối đãi, việc này là hoàn toàn không thể nghi ngờ, hiểu không?”
Mục Sở cười cười, gật đầu: “Cậu nói cũng có lý.”
Cô không nghĩ muốn tiếp tục bàn với Cố Tích về mấy việc này, bèn đổi chủ đề: “Vừa nãy mới thấy cậu học bài trong thư phòng, rất chăm chỉ nha~”
Sắc mặt Cố Tích lập tức ảm đạm mấy phần: “Thật ra hiệu suất cũng rất thấp, không ăn thua mấy.”
“Sở Sở.” Cô nàng đột nhiên gọi, nụ cười mang theo chút tự giễu, “Tớ vẫn thấy anh Tu Lâm đối xử rất tốt với mình, mỗi lần tới Tạ gia đều vô cùng nhiệt tình quan tâm nên bản thân mới tự tin nảy sinh ý nghĩ, chờ tớ mười tám tuổi rồi tỏ tình với anh ấy, nhất định sẽ thành công.”
“Bây giờ suy nghĩ lại một chút, người ta rõ ràng xem mình là em gái.” Hốc mắt cô đỏ lên, vẫn nhàn nhạt cười, “Cậu có cảm thấy buồn cười không, tớ thích một người chỉ xem mình là em gái, lại còn là tự làm tự chịu?”
Mục Sở dừng tay lại, chiếc thìa rơi vào trong chén, cháo bắn lên tung tóe.
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk
——-
Buổi chiều, Mục Sở ở lì trong phòng không ra ngoài, Cố Tích vẫn như cũ kiên cường điều tiết tâm tính, tiếp tục đi tới thư phòng học bài.
Mục Sở ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, nhìn chằm chằm những chậu hoa nhài ngoài ban công đến xuất thần.
Từ lúc nào bản thân bắt đầu thích hoa nhài nhỉ? Hình như là lúc cô mười ba mười bốn tuổi.
Rõ ràng thời gian trôi qua chưa được bao lâu, bây giờ hồi tưởng lại, cảm giác giống như đã trải qua mấy đời.
Nhớ rõ khi ấy, cô và Cố Tích học ở trường cấp hai Gia Hưng.
Năm đó, trường cấp hai và cấp ba còn chưa tách ra, đều nằm trong một khuôn viên, nhà ăn và sân thể dục đều là dùng chung.
Cho nên cô có thể dễ dàng nhìn thấy Cố Tần.
Những lời đồn liên quan đến anh cũng có thể lơ đãng nghe được.
Anh là học bá nổi tiếng của trung học Gia Hưng, sau này thi Đại học còn soán ngôi thủ khoa, bác là cổ đông lớn của trường, rất nhiều nữ sinh chạy theo anh như vịt, xem anh là nam thần.
Hôm nay, hoa khôi lớp nào đỏ tỏ tình với anh, kết quả lại bị từ chối, khóc rất thảm.
Hôm trước, một cô bé học tiểu học chạy tới sân thể dục đưa nước cho anh, anh không thèm liếc nhìn một cái.
Ba hôm trước, có nữ sinh đang học cấp hai nói anh chờ cô ấy một chút, nhất định sẽ đuổi kịp anh.
. . .
Những tầng tầng lớp lớp lời đồn như vậy, ngày nào cũng có.
Khi đó, Mục Sở vừa bước vào môi trường học tập mới nên hăng hái vùi đầu vào việc học, xem Cố Tần là tấm gương, hi vọng mỗi năm học của mình trôi qua đều có thể xuất sắc như anh.
Bạn cùng bàn Thiệu Lâm Lâm của cô lại là một cô nàng rất mê muội Cố Tần, mỗi ngày đều líu lo bên tai cô không ngừng, mở miệng ra đều là Cố học trưởng.
Rốt cục có một ngày, cô chịu không nổi, xoa xoa lỗ tai: “Cố học trưởng kia . . . rất đẹp trai à?”
Mỗi lần Thiệu Lâm Lâm nói Mục Sở đều im lặng không lên tiếng, bây giờ đột nhiên mở miệng, Thiệu Lâm Lâm sửng sốt một hồi mới hoàn hồn, gật đầu: “Đẹp trai chứ, vô cùng đẹp trai.”
“Nhưng tớ cảm thấy.”
Mục Sở cúi đầu dùng compa vẽ một đường tròn nhỏ, “Dáng dấp anh ấy rất bình thường.”
Thiệu Lâm Lâm đột nhiên lại gần, rất hiếu kì quan sát đồng tử của cô: “Mục Sở, cậu bị cận à? Mấy độ? Tớ thấy cậu có đeo kính đâu, hay là đeo kính áp tròng đấy?”
” . . . “
Xế chiều hôm nay có tiết Thể dục, bởi vì một vài nguyên nhân nên đã chuyển đến tiết ba buổi sáng.
Vừa vặn gặp trúng lớp Cố Tần cũng có tiết.
Giáo viên thể dục của lớp anh hình như không có ở đây, Cố Tần với mấy người khác đang đánh bóng rổ.
Trên sân tập, các nữ sinh liên tục nhìn về hướng bên kia, trên mặt mang theo biểu cảm hưng phấn khó che giấu.
Mục Sở nghe các nữ sinh phía sau thảo luận, nói Cố Tần hình như nhìn về phía bên này, cũng không biết là đang nhìn ai.
Cô thuận thế nhìn qua.
Anh mặc áo thun đồng phục, lúc này đang cúi đầu đập đập quả bóng, bên cạnh còn có mấy nam sinh đang đứng cười nói với anh.
Biểu lộ trên mặt anh rất nhạt, có chút hững hờ, thỉnh thoảng đáp lại một câu, thế mà các nam sinh kia lại càng cười vui vẻ hơn.
Về sau không biết có phải anh phát hiện ra cái gì hay không, đột nhiên quay đầu nhìn qua.
Mục Sở không có phòng bị, mắt đối mắt với anh.
Khóe môi anh cong lên, đem quả bóng trong tay ném vào rổ.
Thiệu Lâm Lâm kích động kéo góc áo Mục Sở: “Cậu nhìn đi, như vậy mà bảo là không đẹp trai à?”
Vừa đúng lúc giáo viên xuất hiện, yêu cầu chạy hai vòng sân rồi cho nghỉ.
Mục Sở không nói chuyện, thu hồi ánh mắt, bắt đầu chạy.
Vừa khai giảng không bao lâu, thời tiết vẫn rất khô nóng, tựa như đang ở giữa hè vậy.
Chạy xong hai vòng sân, mắt Mục Sở đã nổi đom đóm, kéo Thiệu Lâm Lâm tới máy bán nước tự động gần đó mua hai chai nước.
Mục Sở khát nước, một hơi uống nửa bình.
Thiệu Lâm Lâm lại không uống, cô nàng nhìn về thân ảnh đang chạy dưới sân bóng rổ, nhỏ giọng nói: “Thời tiết này, nếu tớ đưa nước cho học trường Cố, cậu thấy anh ấy có nhận không?”
Mục Sở nhíu nhíu mày: “Cậu cứ thử đi xem thế nào?”
Thiệu Lâm Lâm vội vàng lắc đầu: “Tớ không dám, rất nhiều nữ sinh đã bị cự tuyệt rồi.”
“Đi, đi xem một chút.” Cô kéo Thiệu Lâm Lâm chạy hướng tới sân bóng rổ.
Lúc này các nữ sinh ban cô đã hầu hết vây kín chỗ này rồi, nhìn các thiếu niên đang chơi hăng hái trên sân, lộ ra mấy phần hâm mộ.
Lúc Mục Sở qua, Cố Tần đã cướp được bóng, linh hoạt né tránh đối phương xông về phía trước.
Người anh cao gầy, khuôn mặt lại đẹp trai, rất nổi bật trong đám đông.
Lúc Mục Sở đứng vững, anh vừa lúc nhảy lên ném bóng vào rổ.
“Bộp” một tiếng.
Bên tai truyền đến tiếng reo rò của các nữ sinh.
Lúc Cố Tần nghiêng đầu, nhìn thấy Mục Sở đứng cách đó không xa, nói với người bên cạnh gì đó rồi cất bước đi qua bên này.
Cả người Thiệu Lâm Lâm đã hóa đá, lôi kéo cánh tay Mục Sở: “Anh. . .anh ấy đến rồi.”
Những nữ sinh khác cũng nín thở, nhìn thiếu niên cách mình ngày càng gần, hai gò má bỗng đỏ ửng.
Thời điểm đó, Mục Sở mới cao 1m6, còn Cố Tần đã cao tới 1m83.
Lúc đứng cạnh anh, cô bỗng trở nên nhỏ nhắn đến lạ.
Hai người cách nhau quá gần, Mục Sở phải ngẩng đầu lên mới thấy mặt anh.
Bởi vì vừa rồi mới vận động, tóc anh ướt một mảng, phảng phất còn ngửi thấy mùi sữa tắm hương bạc hà nhàn nhạt.
Hai tay anh chống lên gối, cúi người nhìn thẳng cô, biểu tình trên mặt cười như không cười: “Chạy tới đây làm gì? Nhìn lén anh?”
” . . . “
Tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này, xung quanh bỗng nhiên yên ắng đến lạ, không có nửa điểm động tĩnh.
Mục Sở nuốt nước miếng, bình tĩnh hỏi: “Anh khát không?”
Lại chỉ chỉ vào chai nước trên tay Thiệu Lâm Lâm: “Bạn em thấy anh đáng thương nên định tặng nước cho anh nè.”
Thiệu Lâm Lâm trợn tròn mắt nhìn Mục Sở, có chút ngây ngốc.
Bạn cùng bàn của cô dù không thấy Cố Tần đẹp trai như trong lời đồn thì cũng đâu cần phải nói bừa như thế chứ?
Lại nhìn qua biểu lộ của Cố học trưởng.
Đối phương tựa hồ cũng không có tức giận, ngược lại còn cười cười, liếc bình nước đang còn một nửa trong tay Mục Sở, trực tiếp đoạt lấy: “Anh muốn uống cái này.”
Sau đó đứng lên, vặn nắp chai, ngửa đầu uống.
Mục Sở gấp gáp muốn kéo tay anh lấy chai nước về: “Đây là nước của em, sao anh lại uống, em mua cơ mà!”
Cô lại còn uống qua rồi nữa . . .
“Em mua?” Cố Tần nhìn cô cười, “Tiền tiêu vặt của em một nửa là anh cho.”
Mục Sở: “…”
Cố Tần đánh giá nước uống trong chai, khẽ nâng mí mắt lên, thanh âm hơi miễn cưỡng: “Trà hoa nhài sao? Khá ngọt đấy.”
Anh trả lại chai, thuận tay nhéo lấy má mềm của cô.
Nghênh tiếp ánh mắt ôn nhu cưng chiều của anh, nhịp tim Mục Sở bỗng bị chệch mấy nhịp, chằm chằm nhìn anh, cả người có chút cứng ngắc.
Lúc Cố Tần rời đi, cô mơ hồ nghe được bên kia có nam sinh tò mò hỏi: “Tần ca, em gái sơ trung xinh đẹp kia là ai thế?”
Mặc dù học trong một khuôn viên, nhưng đồng phục của sơ trung và cao trung khác nhau, nhìn vào vẫn phân biệt được.
Chỉ là Cố Tần nói gì Mục Sở cũng không nghe thấy nữa, chỉ cảm thấy tim mình không hiểu sao đập rất nhanh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã đi xa của anh, hai gò má dần nóng lên.
Lúc đấy là mùa hoa nhài nở rộ.
Ngày đó, Mục Sở cảm thấy bốn phía trong sân trường đều ngửi được hương hoa nhài ngào ngạt, mùi thơm thanh nhã xen lẫn trong đó có chút. . .ngọt.
Là mùi hương đặc biệt, không ngôn từ nào diễn tả được.
——————
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo.” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~