Ngoan, Dỗ Em Full

Chương 55: Bánh Bao Nhỏ (2)


Bạn đang đọc Ngoan, Dỗ Em Full – Chương 55: Bánh Bao Nhỏ (2)

Bọn mình bận học quá nên hôm nay một chương nha, thứ 6 xả chương 

——-

Từ lúc Cố Ngôn Thanh tiếp nhận Đằng Thụy, Lục Tinh triệt để buông tay buông chân, mặc kệ con trai đối đầu với mọi thứ, chính mình kiên quyết không để ý tới. Ngoại trừ chơi với cháu trai cháu gái, thì sẽ nhào lên người giáo sư Cố, lôi kéo ông đi du sơn ngoạn thủy, gánh nặng tập đoàn đương nhiên cũng đè lên vai Cố Ngôn Thanh.

Hôm nay cuối tuần, Cố Ngôn Thanh khó có được lúc rảnh rỗi, dự tính ôm Tần Noãn ngủ đến không biết trời trăng đất dày. Nhưng mà nguyện vọng này, thật sự rất khó thực hiện.

Vừa mới sáu giờ rưỡi sáng, cửa phòng ngủ liền bị người bên ngoài đập mạnh không dứt, ngay sau đó chính là tiếng la hét non nớt: “Ba ba ma ma, mặt trời phơi tới mông rồi, mau rời giường đi!”

Tần Noãn khẽ nhíu mày, rút vào trong ngực Cố Ngôn Thanh tìm một vị trí thoải mái ngủ tiếp.

Bên ngoài tiếng kêu vẫn còn tiếp tục: “Ba ba ma ma! Ba ba ma ma! Mau rời giường!”

Bình thường tiểu Tích Tích mười giờ tối đi ngủ, năm giờ sáng đã dậy, buổi chiều con bé còn có thể ngủ thêm hai đến ba tiếng nữa. 

Nhưng Tần Noãn không giống vậy, mười giờ tối dỗ con gái ngủ, trở lại phòng thì bị Cố Ngôn Thanh giày vò đến rạng sáng. Cô không có thói quen ngủ trưa, vậy nên có thể nghĩ thời gian ngủ buổi sáng của cô quan trọng đến mức nào.

Bên ngoài ồn ào,Tần Noãn không khỏi có chút đau đầu, cô nhẹ đẩy người đàn ông bên cạnh: “Chắc là muốn ăn sáng rồi, anh ra xem con bé một chút đi.”

“Nó có dì Thu chăm sóc rồi.” Cố Ngôn Thanh vòng tay ôm người vào trong ngực, hôn lên trán của cô, mí mắt cũng không muốn mở, “Buổi sáng tinh thần tốt, gọi một hồi nó sẽ yên tĩnh thôi.”

Nhưng mà bên ngoài cũng không như ý nguyện của anh, tiếng đập cửa vẫn truyền đến không ngừng nghỉ.

Lại nằm một hồi, Cố Ngôn Thanh bất đắc dĩ từ trên giường đứng lên, mang dép lê đi ra mở cửa.

Trước cửa là một tiểu công chúa đang mở to mắt hạnh nhìn về phía Cố Ngôn Thanh, rất nhanh liền nhếch miệng cười bổ nhào qua, ôm lấy chân của anh ngửa đầu nói: “Ba ba rời giường rồi!”

Dì Thu ngượng ngùng nói: “Tiên sinh, tôi kéo không nổi con bé, nó nhất định phải đi tìm ngài cùng phu nhân. . .”

“Không có việc gì.” Cố Ngôn Thanh ôm con gái lên, nhìn dì Thu nói, “Dì cứ đi làm việc của dì đi.”

Dì Thu vâng một tiếng liền rời đi, tiểu Tích Tích bị Cố Ngôn Thanh ôm vào trong ngực, duỗi ngón tay nhỏ bóp bóp má ba ba, lại choàng tay ôm cổ, hôn một cái lên mặt anh.

Cố Ngôn Thanh mỉm cười nghiêng đầu: “Ba ba vẫn chưa có rửa mặt đâu.”

Đầu Tiểu Tích Tích nhìn về phía trong phòng ngủ: “Con muốn ma ma.”

Cố Ngôn Thanh ôm nó đi vào phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại, thấp giọng nói: “Không thể nói chuyện lớn tiếng ồn ào đến ma ma ngủ, nghe chưa?”

Mắt hạnh tiểu Tích Tích mơ màng, nhưng vẫn gật đầu ngoan ngoãn.

Cố Ngôn Thanh đặt nó lên ghế sopha, đưa sách cùng đồ chơi cho nó: “Tự mình chơi nhé, ba ba tắm rửa xong sẽ chơi với con.”


Thấy ba ba đi vào phòng tắm, tiểu Tích Tích ghé vào trên ghế sa lon ra dáng lật sách, đương nhiên, sách bị nó cầm ngược nó vẫn chưa có phát hiện ra. Nó nằm sấp một lúc liền cảm thấy mệt mỏi, từ từ quỳ gối lên chiếc sạp mềm mại.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, tiểu Tích Tích yên lặng chờ đợi. Không bao lâu, nó liền nhàm chán. Quay đầu nhìn ba ba vẫn chưa có đi ra, tầm mắt của nó liền dời về phía ma ma đang nằm trên giường, chăm chú nhìn một hồi, nó vui vẻ chạy tới, ghé vào bên giường. Bởi vì còn nhớ kỹ lời ba ba không thể nói chuyện lớn tiếng, nó rất tự giác thấp giọng, nhìn người phụ nữ tóc tai bù xù trên giường gọi: “Ma ma?”

Người trên giường không có động tĩnh.

Nó đợi trong chốc lát, đưa tay vỗ vỗ đệm giường, thanh âm lớn hơn mấy phần: “Ma ma!”

Tần Noãn chậm rãi mở mắt ra, kéo tóc nhìn sang, liền thấy con gái đang nhìn mình chăm chú. Cô đưa tay điểm nhẹ lên mũi con gái, trong giọng nói vẫn mang theo chút mệt mỏi: “Sao hôm nay tinh thần tiểu Tích Tích của chúng ta tốt như vậy nhỉ?”

“Do con ngủ ngon!” Nó đáp.

Tần Noãn cười cười: “Anh trai đã dậy chưa?”

Tiểu Tích Tích nhíu mày: “Anh hai rất xấu, đuổi Tích Tích ra, anh ấy muốn ngủ.”

Tần Noãn nhìn thời gian, còn chưa tới bảy giờ rưỡi, cô nói: “Anh hai đi học vất vả, cuối tuần sẽ muốn ngủ nhiều hơn một chút, dậy rồi sẽ chơi với Tích Tích thôi.”

“Ồ. . .” Tiểu Tích Tích đưa chân ngắn muốn bò lên giường, nhưng thử vài lần vẫn không được. Hai ngày nay bên ngoài tuyết rơi, tiểu nha đầu mặc chiếc áo dày thành tròn vo, rất là vụng về. Nó dang hai cánh tay ra với Tần Noãn, “Ma ma ôm con.”

Tần Noãn cúi xuống ôm con bé lên, cởi giày giúp nó. 

Tiểu Tích Tích vui vẻ bò lên giường nhào vào trong ngực Tần Noãn, đặt ở trên bụng của cô. Tần Noãn vỗ vỗ cái mông nhỏ con gái: “Tích Tích đếm số cho ma ma đi, xem thử bây giờ có thể đếm được bao nhiêu rồi.”

Tiểu Tích Tích bắt đầu ngoan ngoãn đếm số trên đầu ngón tay: “1, 2, 3, . .”

Cố Ngôn Thanh mở cửa từ phòng tắm, mặc áo choàng tắm đi ra. Bên trên mái tóc ngắn vẫn còn nhỏ giọt nước, thuận theo thái dương chảy xuống cổ, tí tách trên cổ nhưng vẫn chưa chui vào trong áo.

Tiểu Tích Tích ghé mắt nhìn sang, vỗ tay gọi ba ba.

Cố Ngôn Thanh bước tới, chậm rãi ngồi xuống bên giường, xoa bóp gương mặt con bé: “Sao lại đánh thức ma ma rồi?”

Tiểu Tích Tích cọ cọ trên lưng Cố Ngôn Thanh: “Ba ba, con muốn đi ra ngoài chơi.”

“Muốn đi đâu? Bên ngoài tuyết rơi, rất lạnh.”

“Tìm Sở Sở.”

“Mới sáng sớm, Sở Sở vẫn chưa dậy đâu, tối nay hãy đi.”

“Tích Tích ngủ dậy rồi, Sở Sở cũng sẽ dậy thôi.”

“Nếu như vậy Sở Sở vẫn còn chưa ăn cơm đâu.”


“. . . Hừ!” tiểu Tích Tích quay đầu bò vào trong ngực ma ma, không thèm để ý tới ba ba.

Cố Ngôn Thanh nín cười, dỗ nó: “Tích Tích ngoan, tối nay ba ba dẫn con đi tìm Sở Sở, nào có ai sớm như vậy đã quấy rầy người ta.”

“Có!” Tiểu Tích Tích phản bác.

Điện thoại di động ở đầu giường đột nhiên vang lên tiếng video Wechat. Cố Ngôn Thanh nhìn tên hiển thị, tiện tay ấn mở, trên màn hình hiện ra một tiểu cô nương khả ái tinh xảo, nhìn thấy Cố Ngôn Thanh, cô bé liền mềm mại gọi: “Chú, con tìm Tích Tích.”

“. . . Thật đúng là dậy rồi.” Cố Ngôn Thanh đưa di động cho Cố Tích, “Hai đứa hợp nhau quá nhỉ?”

Cố Tích ôm lấy điện thoại vui vẻ nói chuyện với Mục Sở.

Con gái chịu ngồi yên, Cố Ngôn Thanh lại nằm xuống một lần nữa, rất tự nhiên kéo Tần Noãn qua, nhẹ giọng hỏi: “Có đói bụng không?”

Trên người anh mang theo một mùi thơm ngát nhàn nhạt vừa tắm xong, lại rất dễ chịu. Tần Noãn vùi mặt vào trong ngực anh: “Không đói bụng, muốn ngủ một chút nữa.”

Anh nhẹ nhéo nhéo trên người cô, ghé vào bên tai nói giọng khàn khàn: “Anh đói.”

Tần Noãn giật mình, đẩy anh ra: “Đừng làm rộn, Tích Tích vẫn còn ngồi gọi điện thoại đấy.”

Tích Tích cầm điện thoại chăm chú nhìn qua: “Ba ba đói bụng sao?”

“… Ừ, ” Cố Ngôn Thanh lung tung lên tiếng, “Cứ gọi điện thoại của con đi.”

——Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad——@_yinandyang—-

Buổi sáng Mục Sở vừa tỉnh dậy đã nháo một lúc lâu, bây giờ khó được yên lặng ôm lấy điện thoại nói chuyện với Cố Tích.

Tưởng Nam Khanh học thiết kế kiến trúc, sau khi ra nước ngoài làm việc ở Ý được hai năm, tham dự qua rất nhiều thiết kế nổi danh, đoạt vô số giải. Về nước liền được tập đoàn Viễn Thương thuê, hiện tại đảm nhiệm giám đốc bộ phận thiết kế.

Buổi tối hôm qua cô thức đêm đuổi kịp bản thảo thiết kế đến ba giờ sáng, lúc này vẫn chưa có dậy nổi. Mục Lăng Thành cầm bữa sáng đi vào, ngồi bên giường gọi cô: “Vợ ơi, dậy ăn sáng rồi ngủ tiếp, dạ dày em không tốt.”

Tưởng Nam Khanh khịt mũi, không thèm nhúc nhích.

Mục Lăng Thành nhẹ nhàng lay người cô, cô trực tiếp trở mình sang bên khác, ngủ tiếp.

Anh im lặng một lát, nhìn chằm chằm bóng lưng cô nói: “Tưởng Nam Khanh anh cho em ba giây, ba, hai. . .”

Tưởng Nam Khanh vén chăn ra ngồi dậy, nhíu mày trừng anh. Sự khó chịu khi rời giường của cô, hai năm này sắp bị anh mài hết.


Trên mặt tuấn dật của Mục Lăng Thành mang theo một nụ cười, đưa cháo cho cô: “Không nóng.”

Cô không còn cách nào khác nhận lấy, Mục Lăng Thành cầm bánh bao đưa cho cô, cô không nhận, chỉ miễn cưỡng uống nửa bát cháo nuôi dạ dày.

“Thật ngoan.” Mục Lăng Thành cười nhận lại chén cháo, “Lại ngủ tiếp một lát, về sau đừng thức đêm như thế nữa.”

Tưởng Nam Khanh nằm xuống một lần nữa, thuận miệng hỏi: “Tiểu Lãng Hoa đâu?”

“Vẫn đang gọi điện thoại cùng Tích Tích.”

“Ừ.” Cô nghĩ đến cái gì đó, liền quay qua nói với anh, “Đóng cửa thư phòng đóng lại, đừng để cho con bé vào, cẩn thận bản thiết kế hôm qua của em bị nó hủy mất.” 

Vừa dứt lời, Mục Sở vui vẻ từ bên ngoài chạy vào, dáng vẻ rất cao hứng: “Ba ba ma ma, hai người nhìn con vẽ nè!” nó giơ một bức tranh lên cho Mục Lăng Thành nhìn, phía trên vẽ đủ loại màu sắc, mơ hồ nhìn ra được một nhà ba người.

Mục Lăng Thành còn chưa kịp khen nó, chăm chú nhìn kỹ tờ giấy kia, nheo mắt: “Lấy giấy ở đâu ra?”

Tưởng Nam Khanh chợt cảm giác có gì đó không đúng, đột nhiên mở mắt, ánh mắt rơi vào bản vẽ bên trong tay con gái. Nhìn ánh mắt ngây thơ của con bé, Tưởng Nam Khanh tức giận mà không thể xả, cô nâng trán: “Mẹ để ở chỗ cao như vậy cao, làm sao con leo lên được?”

Mục Sở rất thành thật: “Bắt ghế ạ!”

Tưởng Nam Khanh nghiến răng, đưa tay về phía nó: “Con qua đây, ma ma xem thử cái mông này có ngứa hay không.”

Mục Sở rốt cuộc cảm nhận được một tia nguy hiểm, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, vẫn vô thức trốn vào trong ngực ba ba, che cái mông lại, vô cùng đáng thương: “Không, không ngứa. . .”

Mục Lăng Thành không biết nên nói cái gì cho phải, nhận lấy bản vẽ từ trong tay con gái, chậm rãi nhìn kỹ. Nhìn xuống số ngày được đánh giấu dưới góc phải, anh đưa cho Tưởng Nam Khanh: “Đây không phải bản vẽ hôm qua, là của ngày hôm trước.” 

Khi cô vẽ có thói quen viết ngày và số thứ tự. Tưởng Nam Khanh liếc mắt nhìn qua, đúng thật là của hôm trước. Bởi vì không hài lòng, hôm qua lại sửa chữa một lần nữa, bản vẽ này cũng đã bỏ đi. Con gái lại vẽ lên trên đến loạn thất bát tao (1), nhất thời không có phân biệt ra.

Cô xốc chăn đi ra khỏi phòng ngủ chạy tới thư phòng, tìm bản vẽ buổi tối hôm qua, trái tim mới rốt cuộc rơi xuống.

Mục Sở vịn cửa đi đến xem, lại quay đầu ngửa mặt lên nhìn Mục Lăng Thành.

Mục Lăng Thành ngồi xổm xuống nói nhỏ bên tai con bé, sau đó nó ngoan ngoãn chạy tới ôm lấy chân Tưởng Nam Khanh, giống như con mèo nhỏ: “Ma ma, Sở Sở biết sai rồi, về sau con sẽ không phá đồ của người lớn nữa.”

Tưởng Nam Khanh không dễ dàng bị lay động, ôm nó lên, nghiêm mặt nói: “Lại có lần sau, ma ma sẽ đánh mông.”

Mục Sở đưa hai tay ra sau che cái mông lại.

Ôm nó từ thư phòng đi ra, Tưởng Nam Khanh hỏi: “Không phải đang gọi điện cho Tích Tích sao, sao lại chạy tới thư phòng rồi?”

“Chú Cố nói một lát nữa sẽ mang Tích Tích tới chơi với con, sau đó cúp luôn điện luôn.”

Bị làm phiền một trận, cô ngủ không nổi nữa, lại nghe nói Tích Tích muốn tới, Tưởng Nam Khanh ném con gái cho Mục Lăng Thành, tự mình đi rửa mặt.

Rất nhanh đến buổi trưa, một nhà Cố Ngôn Thanh liền đến.

Hai tiểu nha đầu Cố Tích cùng Mục Sở vừa thấy mặt liền vui vẻ ôm lấy nhau, rất là thân mật. Sau đó tay cầm tay đi đến ban công nhìn hai con rùa đen mà Mục Sở nuôi, thỉnh thoảng đưa tay chọt chọt mấy lần, truyền đến thanh âm trò truyện vui vẻ.

Hôm nay Cố Tần thật sự rất không muốn đi ra ngoài, ở chỗ này không có ai chơi với cậu, hai tiểu nha đầu kia cũng không chơi chung được. Cậu thích ở trong nhà hơn.Nhưng mẹ nói cậu quá nhàm chán, nhất định phải bắt ép cậu đi, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng mà đi theo.Người lớn nói chuyện cậu không chen miệng vào được, nghe thấy trên ban công thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười khanh khách, cậu liền đứng dậy đi tới ban công xem thử.


Mục Sở nhìn thấy cậu, chỉ cúi thấp đầu không nói gì.

Cố Tần nhíu mày: “Hoa Hoa, em đem anh trai thành không khí rồi?”

“Không cho phép gọi em là Hoa Hoa!”

Cố Tần cười nhẹ một tiếng, nhẹ bóp bóp khuôn mặt Mục Sở hai cái: “Hoa Hoa lại ăn đến mập rồi..”

“. . .” Mục Sở xoa mặt trừng cậu, hốc mắt phiếm hồng, có chút ủy khuất, “Không có mập!” nó rất gầy!

Mục Sở lại nhìn qua Cố Tích, chỉ về phía cô bé nói: “Tích Tích mập!”

Cố Tích ngẩn người nhìn về phía Mục Sở, im lặng một lát, đột nhiên “Oa” một tiếng khóc lên. Những người lớn trong phòng khách hoảng hốt, chạy tới hỏi tình hình.

Cố Tích chỉ vào Mục Sở: “Sở Sở nói con mập.”

“Anh trai nói con trước!” Mục Sở chỉ vào Cố Tần, cũng thút tha thút thít nói.

Cố Tần: “. . .” Hai đứa quỷ khóc này, không thể trêu đùa!

Cố Tích cùng Mục Sở được người lớn dỗ dành một lúc, rất nhanh liền ngừng khóc. Tiếp tục nhìn chằm chằm rùa đen trong bể trò truyện, cảm tình với nhau vẫn rất tốt.

Cố Tần ngồi xuống ghế nhỏ, chống cằm nhìn hai đứa: “Tiểu quỷ!”

Cố Tích với Mục Sở cùng nhau ngẩng đầu nhìn qua.

Cố Tần hỏi: “Biết quan hệ của hai đứa được gọi là gì không?”

Hai cô bé ngây thơ nhìn cậu, sau đó trăm miệng một lời: “Chị em tốt!”

“Sai!” Trong mắt Cố Tần mang ý cười, nhỏ giọng nói, “Này gọi là chị em nhựa hoa (2).”

Mục Sở ngẩn người một hồi lâu, sau đó mới nhẹ nhàng giải thích cho Cố Tích: “Anh trai khen hai chúng ta là hoa đó.”

Cố Tích gật đầu: “Đúng.”

Cố Tần: “. . .”

———-

*Tác giả có lời muốn nói:Chương kế tiếp bắt đầu viết Cận Bùi Niên cùng tiểu Chu Chu phiên ngoại, ở giữa sẽ xen kẽ cái khác vai phụ, chủ giảng tuần cận CP~

(1): Thành ngữ này, phiên âm phổ thông là /luàn qī bā zāo/, âm Hán Việt là “loạn thất bát tao”, dùng để miêu tả những vật, những việc hỗn loạn, không có trật từ, lộn xộn. Từ này cũng được dùng để miêu tả tâm trạng lo lắng, rối bời.

(2): Từ này xuất phát từ một đoạn trên weibo: “Cảm xúc của đôi bạn thân giống như nhựa hoa, có thể giả nhưng sẽ không bao giờ tàn”. Do đó thuật ngữ “Chị em nhựa hoa” này được sử dụng để miêu tả âm mưu giữa các cô gái, giả tạo…

(2): Từ này xuất phát từ một đoạn trên weibo: “Cảm xúc của đôi bạn thân giống như nhựa hoa, có thể giả nhưng sẽ không bao giờ tàn”. Do đó thuật ngữ “Chị em nhựa hoa” này được sử dụng để miêu tả âm mưu giữa các cô gái, giả tạo…

Hết PN 5


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.