Ngoan, Dỗ Em Full

Chương 54: Bánh Bao Nhỏ (1)


Bạn đang đọc Ngoan, Dỗ Em Full – Chương 54: Bánh Bao Nhỏ (1)

Bởi vì cha họ Cố, mẹ họ Tần cho nên bảo bảo sinh ra tên gọi là Cố Tần.

Lúc Tần Noãn giải thích cái tên này cho con trai, liền đẩy cho Cố Ngôn Thanh: “Tên này là cha con đặt, không phải mẹ!”

Thấy con trai nhìn qua, Cố Ngôn Thanh liền sờ sờ đầu con: “Con biết vì sao cha đặt tên như vậy không?”

Tiểu Cố Tần cười nhạo: “Cha muốn nói rằng mình rất yêu mẹ chứ gì, cũ kỹ!”

Cố Ngôn Thanh giải thích: “Chủ yếu là khi con vẫn còn ở trong bụng mẹ, không biết giới tính nam hay nữ. Tần là họ của mẹ con, tương đối có ý nghĩa, mà lại có thể đặt cho cả nam và nữ. Là con trai hay con gái đều gọi là Cố Tần, rất tiện.”

Tiểu Cố Tần: “. . .”

Cậu nhóc chỉ vào bụng mẹ: “Em bé bên trong, tên gọi là gì ạ?”

Cố Ngôn Thanh: “Tên Cố Tích, trân quý tiếc nuối.”

Tiểu Cố Tần: “Nghe ra liền biết là một bé gái.”

Cố Ngôn Thanh: “Đúng vậy, mẹ con hi vọng sinh cho con một em gái, cho nên mới đặt tên nữ tính như vậy.”

Tiểu Cố Tần chống cằm nghĩ nghĩ: “Vậy nếu như cuối cùng mẹ sinh ra một em trai thì sao?”

“Vẫn gọi là Cố Tích.” Cố Ngôn Thanh nói, “Nếu nó cảm thấy quá khó nghe, thì cũng tự nhận là không may đi. Ai bảo nó không như mong muốn của mẹ con là trở thành một bé gái.”

“. . .” Tiểu Cố Tần nhìn cái bụng của mẹ mình, ngu ngơ một lúc lâu.

Nếu như sinh ra một em trai tên là Cố Tích, mỗi ngày mẹ gọi Tích Tích, hét lớn tên Tích Tích. . .Nó đột nhiên cảm thấy cái tên Cố Tần này, mặc dù có chút lấy lệ, nhưng vẫn rất nam tử hán, thật là êm tai!

——Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad——@_yinandyang—-

Hôm nay là bữa tiệc sinh nhật Cố Tần tròn bốn tuổi. Như mấy năm trước, trong biệt thự nam ngoại ô đặc biệt náo nhiệt. 

Lại lớn thêm một tuổi, Cố Tần cảm thấy dáng vẻ ríu rít trong những năm qua của mình không ra cái thể thống gì, quá không phù hợp với bản thân khi đã bốn tuổi. Lớn rồi, phải ổn trọng!

Cho nên đối mặt với những món quà của người lớn, nó biểu hiện khá bình tĩnh. Cậu đã mua cho nó bộ lego yêu thích nhất, nó cũng không vui vẻ đến nỗi nhảy cẫng lên. Chú Mục mua cho nó chiếc máy bay điều khiển từ xa mà nó đã chờ mong rất lâu, nội tâm của nó cũng không gợn sóng chút nào. Chú hai từ nước ngoài về, mua cho nó một chiếc BMW hiếm, nó vẫn trụ được! Nó được ba ba ôm lên vai, rất có uy phong nha! Nhưng nó cũng không quá kích động, cũng không phải chưa thấy qua việc đời. Nhiều người đang nhìn xem đấy, nó phải ổn trọng.


Chú Cận là người thô tục nhất, không có tặng đồ chơi gì, chỉ cho nó một bao lì xì rất dày, bên trong là một xấp tiền mặt. Chú Điền nói rằng chú ấy là đang vội vàng yêu đương cùng dì Chu Chu, đối với sinh nhật của nó qua loa cho xong.

Lúc đầu nó muốn cáo trạng với dì Chu Chu, nhưng lại cảm thấy mình đã lớn như vậy rồi, phải có lòng dạ, thế là không chấp nhặt với chú ấy nữa. Dù sao dì Chu Chu cũng mua cho nó rất nhiều quần áo, màu sắc cùng kiểu dáng đều rất thích. Nó xem mặt mũi của dì Chu Chu, liền tha thứ cho sự lấy lệ của chú Cận.

Lúc này Cố Tần ngồi ở trong phòng khách xem thế giới động vật, trong đầu một lần lại một lần nghĩ tới những món quà hôm nay. Trên TV nói đến cái gì, nó cũng không nghe thấy. Chẳng qua nó giả trang quá giống, người lớn đều cảm thấy nó đang xem TV, tiểu Điền Điền cũng cho rằng như vậy.

Tiểu Điền Điền là con trai của chú Điền cùng dì Á Nhụy, lớn hơn nó hai tuổi. Nhưng nó biết nhiều chữ hơn tiểu Điền Điền đó, cũng nhanh hơn cậu ta nữa, nó biết đánh đàn dương cầm cùng vẽ tranh, tiểu Điền Điền chỉ cảm thấy hứng thú với ăn thôi.

Cha nói rằng đây là do vấn đề của di truyền, nhà Điền Phi Chương bọn họ đuổi theo không kịp!

Nhưng mà Cố Tần cùng tiểu Điền Điền quan hệ rất tốt, cơ hồ đã đến tình trạng sống nương tựa lẫn nhau. Không có cách nào, cha nó anh em nhiều như vậy, ngoại trừ chú Điền tất cả đều kết hôn rất muộn, các mối quan hệ đều không suôn sẻ.

Chú Mục cùng dì Nam Khanh kết hôn vẫn chưa tới nửa năm, nghe nói quá trình theo đuổi dì Chu Chu của chú Cận rất gian khổ, không dễ dàng, nên muốn sinh con trễ một chút. Về phần chú hai nhà nó, người ta là ảnh đế, kết hôn bí mật, cưới mợ lại là đại minh tinh, cho nên tạm thời cũng không có ý định sinh con.

Chú Khâu Viễn thì càng không cần phải nói, vẫn còn mãi độc thân.

Cố Tần cảm thấy, có thể là bởi vì chú Khâu Viễn đặc biệt thích ăn kẹo que đắng, cho nên các dì ngọt ngào đều không thích chú ấy? 

Dù sao đếm tới đếm lui, nó chỉ có một người bạn là tiểu Điền Điền. Hai anh em rất là cô đơn! Aizz. Cố Tần nghĩ đi nghĩ lại, đưa ánh mắt nhìn về phía bụng của mẹ và dì Nam Khanh trên ghế sô pha đằng kia.

Dì Nam Khanh cùng mẹ nó lần lượt mang thai. Không bao lâu nữa, nó sẽ có hai người bạn mới xuất hiện.

Nó giật giật tiểu Điền Điền đang mãi mê vừa ăn thạch vừa xem TV bên cạnh: “Cậu nói trong bụng mẹ tớ cùng dì Nam Khanh, là em trai hay vẫn là em gái?”

Tiểu Điền Điền chậm chạp nhìn theo ánh mắt của nó, nói: “Em gái đi, không phải mẹ cậu nói muốn sinh em gái cho cậu sao.”

Cố Tần nhíu mày: “Nhưng mà cậu không cảm thấy mang theo em gái chơi rất phiền phức sao? Con gái lớp chúng tớ đều đặc biệt thích khóc, yếu ớt chết được, vẫn là em trai tốt, hai ta có thể bắt nạt bọn nó.”

Tiểu Điền Điền ngẩn người nhìn nó: “Cậu nói cái gì?”

Cố Tần nghĩ nghĩ: “Thật ra nếu như là em gái mà nói, cũng có thể bắt nạt. Con gái thích khóc, bắt nạt nhiều thêm mấy lần, nói không chừng sẽ không khóc nữa.”

“. . .” Tiểu Điền Điền bị dọa đến thạch trong tay cũng rơi mất, trừng mắt nhìn nó, rất khó lấy tin, “Mẹ tớ nói cậu là một đứa trẻ tốt, dặn tớ theo cậu học tập thật tốt, hình như nhận biết của mẹ tớ đối với cậu là sai rồi?”

Cố Tần liếc nhìn cậu ta một chút: “Tớ vốn chính là một đứa trẻ tốt!”


Tiểu Điền Điền thở dài: “Cha tớ nói cha cậu là giả heo ăn thịt hổ (1), rất xấu tính. Đoán chừng là con trai của chú ấy cũng không kém nhiều, gene có vấn đề, không thể cứu.”

Cố Tần: “. . .”

——
Buổi chiều, nhóm chú dì đến chúc mừng sinh nhật Cố Tần đều rời đi, Mục Lăng Thành cùng Cố Ngôn Thanh ở trong thư phòng bàn công việc. Tần Noãn và Tưởng Nam Khanh ở trong vườn hoa phơi nắng, tùy ý nói vài chuyện vụn vặt. Tiểu Điền Điền cũng trở về nhà, chỉ còn lại một mình Cố Tần.

Quản gia nói đưa nó đi cưỡi ngựa một lúc nhưng nó cảm thấy không có tí sức lực nào. Đi tới vườn hoa, ngồi bên cạnh Tần Noãn xem sách, thuận tiện nghe người lớn nói chuyện.

Ban đầu Tần Noãn cùng Tưởng Nam Khanh nói đến chuyện mang thai, về sau không biết sao, lại nhắc đến Tưởng Nam Khanh cùng Mục Lăng Thành.

“Nghe chồng chị nói, em cùng Mục Lăng Thành là thông gia từ bé?”

Tưởng Nam Khanh hơi ngây ra một lúc, cười: “Ông nội em cùng ông nội anh ấy đúng thật là từng ước định bằng miệng, khi đó còn chưa có chúng em đâu, hôn ước cũng không tính toán gì hết. Em cùng anh ấy quen biết năm cấp ba, có thể tiến tới bên nhau không liên quan nhiều đến vụ hôn ước lắm.”

Tần Noãn nghĩ nghĩ: “Nhiều ít cũng ảnh hưởng một chút, có hôn ước, lúc hai người ở chung hẳn sẽ có một cảm giác vi diệu nào đó. Nếu như hợp nhau, tỉ lệ sẽ cao hơn người bình thường một chút.” 

Tần Noãn nói, đột nhiên tâm huyết dâng trào: “Trong bụng của chị với em cũng không chênh lệch gì nhiều, không thì, hai nhà chúng ta cũng lập trước một cái? Lập xong rồi, tương lai tụi nó có nguyện ý hay không, thì do tự tụi nó quyết định, nói không chừng chúng ta thân càng thêm thân.”

Tiểu Cố Tần nghe xong liền buông xách trong tay xuống: “Sao mẹ biết được trong bụng mình cùng dì Nam Khanh là một nam một nữ?”

Tần Noãn nói: “Mẹ thích ăn cay, dì Nam Khanh của con thích ăn chua, khả năng một nam một nữ rất lớn.”

Vừa dứt lời, Cố Ngôn Thanh cùng Mục Lăng Thành từ trong nhà đi ra.

Tần Noãn cười vẫy tay với hai người: “Các anh cảm thấy thế nào?”

Mục Lăng Thành ngồi xuống bên cạnh Tưởng Nam Khanh, cười nói: “Chị dâu dễ dàng đưa con gái đến Mục gia làm con dâu, chuyện tốt như vậy vì sao không đồng ý được chứ? Hai chúng em cầu còn không được.”

Loại chuyện này tất cả mọi người đều cho là nói đùa, hai nhà cũng sẽ không coi là thật. Sau đó nói đến chuyện khác, việc đính hôn triệt để vứt ở một bên.

Đến mùa xuân năm sau, Tưởng Nam Khanh sinh nở, lại ngoài dự kiến sinh ra một bé gái.


Cố Tần đi theo ba mẹ đến bệnh viện thăm em bé, trong lòng có chút ghét bỏ. Khát vọng có một em trai tốt đột nhiên biến thành em gái, cuối cùng vẫn là nó cùng tiểu Điền Điền sống nương tựa lẫn nhau.

Trên đường đi tới bệnh viện, Cố Tần không khỏi nhìn về phía bụng đã to lên của mẹ, trong lòng lo lắng. Trong này sẽ không phải là em gái chứ? Nó quá thảm rồi!

Đến bệnh viện, Cố Tần nhìn đứa bé đang ngủ được chú Mục ôm trong ngực, tò mò nhón chân lên xem.

Mục Lăng Thành thấy vậy, khẽ hỏi: “Tần Tần, muốn ôm em gái hay không?”

Cố Tần nhếch môi, nhẹ nhàng gật đầu.

Mục Lăng Thành cẩn thận từng li từng tí đặt con gái vào trong ngực nó, lại sợ nó còn quá nhỏ làm tổn thương đến em bé, hai cánh tay vẫn một mực nâng con.

Trên người em bé có mùi sữa nhàn nhạt, rất dễ chịu. Chỉ là. . . hơi xấu. Nhưng mà rất ngoan, có chút đáng yêu. Nhìn tiểu bảo bối đang ngủ say, tiểu Cố Tần cảm thấy trong lòng mềm mại, nhịn không được cúi đầu hôn lên miệng em bé. 

Nó ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Thanh: “Ba ba, bảo bảo trong bụng mẹ lúc nào ra?” nó không kịp chờ đợi, cũng muốn một em gái.

Cố Ngôn Thanh sờ sờ đầu nó: “Sắp rồi, không đến một tháng nữa.”

“Vâng.” Cố Tần nhìn xem em gái Mục gia trong lòng, lại hôn một cái, cảm thấy em bé đáng yêu lạ thường.

Nửa tháng sau, Tần Noãn sinh sản, toại nguyện được một đứa con gái bảo bối.

Lúc đó Tưởng Nam Khanh vẫn chưa có sang tháng, hai người cùng ở trong khoa phụ sản bệnh viện. Cố Tần được ba ba đón từ nhà trẻ về, vui vẻ vây quanh hai em gái. Nó phát hiện em gái mỗi ngày một khác biệt, dần dần dễ nhìn hơn so với lúc chào đời.

Ngày cuối tuần, Tần Noãn với Tưởng Nam Khanh đang ngủ trưa, Cố Ngôn Thanh cùng Mục Lăng Thành ôm con gái ở trong phòng khách nói chuyện. 

Cố Tần ghé mắt nhìn em gái trong ngực ba, rồi lại nhìn em gái trong ngực chú Mục, hiển nhiên trở thành người bận rộn nhất.

Mục Lăng Thành bỗng nhiên cười nhạo nói: “Lúc đầu còn cho là tiểu công chúa Tích Tích đến Mục gia làm con dâu, bây giờ xem ra nguyện vọng thất bại rồi.”

Cố Ngôn Thanh nhướng mày: “Không sao, trái lại cũng giống vậy thôi.”

Mục Lăng Thành liếc anh một cái, mặt lộ vẻ không hiểu: “Vì sao trái lại, hai nha đầu nhiều lắm cũng chỉ là chị em tốt.”

Cố Ngôn Thanh đẩy đẩy con trai, nhắc nhở cậu ta: “Nhà bên này vẫn còn một đứa đấy. Tần Tần, mau gọi cha vợ.”

Cố Tần kinh ngạc nhìn cha nó, sau đó lại nhìn về phía chú Mục, có chút không hiểu bọn họ đang nói gì.

Sắc mặc Mục Lăng Thành dần dần trầm xuống, trừng Cố Ngôn Thanh, ôm chặt con gái: “Anh nghĩ hay lắm, em không đồng ý!”


Cố Tần lại nhìn về phía Cố Ngôn Thanh: “Ba ba, con gọi chú Mục là cha vợ, vậy Hoa Hoa nhà chú ấy có thể ôm về nhà chúng ta nuôi rồi?”

Con gái Mục Lăng Thành tên là Mục Sở, nhũ danh tiểu Lãng Hoa. Cố Tần đọc từng chữ khó khăn, do ngại phiền phức, cho nên thích gọi Hoa Hoa, càng gọi càng thuận miệng.

Cố Ngôn Thanh vuốt vuốt tay nhỏ con gái trong ngực, nghiêm trang đáp: “Ừ, nếu con gọi, chúng ta có thể ôm Hoa Hoa đi.”

Cố Tần nghe thấy liền vui vẻ, đang muốn mở miệng, Mục Lăng Thành đã che miệng của nó lại: “Tần Tần là đứa trẻ ngoan, đừng để cha cháu dạy hư. Cha con càng ngày càng không phải người, cháu không nên giống cha.”

“Thế nhưng con muốn ôm Hoa Hoa về nhà, làm bạn cùng Tích Tích.” Cố Tần ngửa đầu nhìn cậu, cùng cậu thương lượng, “Chú Mục, cháu không gọi chú là cha vợ đâu, chú đưa Hoa Hoa cho nhà cháu nuôi đi, dù sao chú cùng dì Nam Khanh đều bận rộn công việc mà.”

Khóe miệng Mục Lăng Thành hơi rút, khinh bỉ: “Tiểu Tần Tần, cháu không khác gì cha cháu, nghĩ hay lắm!” nói xong cậu đứng dậy, ôm con gái rời đi.

(1): Giả làm “con mồi” để dụ con mồi của mình đến “ăn”, ngờ đâu mình không phải là “con mồi” mà chính kẻ đi săn. 

—–

*Tác giả có lời muốn nói:【Màn kịch nhỏ】

20 năm sau

Nụ hôn đầu tiên của Mục Sở đã mất, khóc rất thương tâm. Cố Tần chân tay luống cuống, cuối cùng nhẹ giọng an ủi cô: “Thật ra là em không biết, nụ hôn đầu của em lúc mới sinh ra đã mất rồi. Hiện tại nụ hôn này không phải nụ hôn đầu tiên, cho nên không cần thương tâm như vậy.”

Mục Sở đỏ mắt nhìn anh: “Vừa ra đời cha mẹ em hôn không tính!”

Cố Tần chỉ chỉ chính mình: “Anh, anh hôn.”

Vừa dứt lời, Mục Sở bắt lấy cánh tay anh hung hăng cắn một cái.

Cố Tần chịu đau cười với cô: “Hoa Hoa nhà chúng ta khi tức giận cắn người, vẫn đáng yêu như thế!”

Mục Sở: “. . .”

Mục Lăng Thành cầm đại đao dài 200m, đang trên đường tới. 

—-

Các bạn độc giả có muốn chúng mình edit luôn truyện của Cố Tần-Mục Sở không? Hãy cho bọn mình ý kiến nhé.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.