Bạn đang đọc Ngoan, Dỗ Em Full – Chương 3: Em Nhất Định Sẽ Theo Đuổi Được Anh
Bọn mình edit hoàn toàn phụ thuộc vào cv nên chỉ đúng được 70%. Những chỗ nào các bạn biết có thể góp ý cho bọn mình. Nếu không thích xin clickback, đừng nói lời cay đắng.
Edit: Yang
Beta: Yin & Queen
———
Tần Noãn đến tập đoàn Đằng Thụy, vừa mới bước vào đại sảnh đột nhiên cảm thấy đau bụng, đành đưa đồ trên tay cho tiếp tân giữ giúp rồi đi vào phòng vệ sinh.
Không lâu sau, lần lượt có người bước vào, Tần Noãn ở bên trong nghe thấy bên ngoài vang lên nhiều âm thanh bát quái:
“Nghe nói hôm nay có một người vừa vào làm ở tầng 36, không phải chủ tịch có một đứa con trai chưa bao giờ lộ diện sao? Chẳng lẽ thái tử gia của Đằng Thụy xuất hiện?”
“Thái tử gia hình như sống ở nước ngoài, làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ. Tôi nghe nói, là họ hàng xa của Thẩm trợ lý, đến thực tập”
“Thì ra là thế, Thẩm trợ lý ngày ngày đều thân cận với chủ tịch, khó trách nam sinh kia vừa đến đã được làm thư ký thực tập, có quan hệ quả thật tốt.”
“Đúng, với các cô thấy sắc đẹp cậu ta thế nào, lúc cậu ta đi theo Thẩm trợ lý bước vào công ty, thật sự rất soái! Làm hormone trong lòng tôi rạo rực!”
“Thôi, đừng có mà hoa tâm (1), người ta vẫn còn là sinh viên, tiểu thịt tươi, cô còn muốn làm trâu già gặm cỏ non?”
(1) Hoa tâm: hoa nở trong lòng, si mê.
“Cũng đâu phải ở tuổi vị thành niên, tình chị em thì có sao. Cô đúng là không biết gì, dáng dấp của nam sinh kia. . . Lão nương mới nghĩ tới mà đã muốn lên!”. . .
Chờ bọn họ đi xa, Tần Noãn mới từ trong phòng vệ sinh bước ra, rửa tay, rồi quay lại quầy tiếp tân lấy lại đồ của mình, đi thang máy chuyên dụng lên tầng 36.
Nghĩ đến vừa rồi trong toilet mọi người nói về nam sinh kia, cô cũng rất tò mò. Cuối cùng là đẹp trai thế nào, có đẹp trai hơn nam sinh hôm qua cô mơ thấy không? Chắc là không đâu, dù sao giấc mơ lúc nào cũng rất hoàn mỹ, mà hiện thực. . . thường rất tàn khốc!
—–Truyện–đăng–trên–wattpad–wordpress–@_yinyanghouse—–
Sáng sớm hôm nay, Cố Ngôn Thanh cùng Lục Tinh nữ sĩ đến công ty, bị ép dự thính hội nghị video hơn một giờ.
Lúc này trong văn phòng chủ tịch không có ai xa lạ, Cố Ngôn Thanh đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế sa lon, phía trước chồng chất tư liệu. Chân dài anh hơi cong, tựa lưng ra sau ghế, tiện tay lật văn kiện, hờ hững, nhưng trong đầu lại nghĩ đến các chương trình của mình.
Lục Tinh tạm dừng hội nghị video trên điện thoại rồi nhìn qua phía con trai mình: “Con đừng có mà phân tâm, tất cả tư liệu hôm nay đều phải làm xong.”
Cố Ngôn Thanh hoàn hồn, lật thêm một tờ: “Biết.”
Bên ngoài Thẩm trợ lý đi vào: “Chủ tịch, Tần Noãn tiểu thư tới.”
Tay Cố Ngôn Thanh đang cầm tư liệu dừng lại.
Buổi tối hôm qua nói với anh giới thiệu bạn gái. Hôm nay, ngày đầu tiên anh vừa đến công ty Tần Noãn cũng đến, mẹ anh khẳng định là cố ý, nhờ anh tới công ty là giả, tác hợp anh với Tần Noãn mới là thật.
Hôm nay anh không nên tới công ty, cư nhiên mẹ lại lừa bán con trai. Để văn kiện trong tay xuống, Cố Ngôn Thanh đứng lên muốn đi ra ngoài.
“Đi đâu?” bên tai truyền đến tiếng Lục Tinh.
Cố Ngôn Thanh quay đầu, nhàn nhạt nói: “Con ở đây không tốt, quấy rầy mẹ ôn chuyện với người ta.”
“Thẩm trợ lý bận bịu, con làm thư ký thực tập, bưng trà rót nước ai làm đây?”
Cố Ngôn Thanh nhìn về phía Thẩm trợ lý: “Anh bận bịu sao?”
Thẩm trợ lý đẩy gọng kính: “Thì. . . cũng có chút bận bịu.” mẹ con ngài đại chiến, có liên quan gì đến tôi đâu chứ, aizz!
Nhìn thấy con trai trầm mặt, tâm tình Lục Tinh không tệ, ngồi trước bàn làm việc chống cằm, cười như không cười: “Làm hai ly cà phê, một ly không đường, ly kia nhiều đường.”
Nhìn Cố Ngôn Thanh bất động đứng ở cửa, Lục Tinh nói: “Hôm qua con chính miệng đồng ý tới công ty thực tập, bạn học Cố, nói là làm, đây là yêu cầu tối thiểu nhất.”
“. . .” Được thôi, anh nhận thua !
Cố Ngôn Thanh tâm tình buồn bực từ trong văn phòng đi ra, bỗng dưng lại có người từ đối diện nhào vào lòng, mùi thơm thanh nhã xộc vào chóp mũi, nhịp tim chậm lại vài giây.
Tần Noãn có chút giật mình, cô không ngờ trong văn phòng đột nhiên có người đi ra, một đường thẳng tắp nhào vào ngực người ta.
“Thật, thật xin lỗi.” Cô vội vàng xin lỗi rồi lùi ra sau hai bước, đập vào mắt chính là vóc người cao lớn tuấn tú của Cố Ngôn Thanh.
Hôm nay cô mang giày đế bằng, chàng trai kia có lẽ cao hơn cô khoảng hai mươi phân. Da dẻ tinh tế, khỏe mạnh; vô cùng trắng, mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm, bên trong đôi mắt phượng ẩn nấp màn sương tinh quang thanh nhã, ẩn chứa vô vàn nhu tình, làm cho người ta nhìn vào tim đập nhanh hơn, hô hấp dừng lại.
Gương mặt này, nhìn có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu.. . . Đây không phải là nhân vật chính trong bức tranh chân dung cô vẽ tối qua sao, rất giống người đang đứng trước mặt cô nha! Tần Noãn suy tư một chút, lục trong trí nhớ, hôm nay chắc chắn là lần đầu tiên cô gặp người này. Vậy vì sao tối hôm qua lại mơ tới anh ta, vẽ lên một bức tranh giống hệt như vậy?
“Đây chính là —— duyên phận? Số trời đã định?” Cô nhẹ nhàng thầm thì, vốn chỉ lẩm bẩm trong miệng, lại bị Cố Ngôn Thanh nghe được.
Anh liếc cô một cái, ngữ khí nhẹ nhàng: “Là nghiệt duyên thì đúng hơn.”
Tần Noãn kinh ngạc: “Anh biết tôi? Chúng ta đã từng gặp nhau ở nơi nào sao?”
Thì ra không nhớ rõ. Cố Ngôn Thanh xem thường: “Không biết.”
Sau đó không thấy Tần Noãn phản ứng, chân dài liền bước đi. Tần Noãn sững sờ đứng tại chỗ, suy nghĩ thật lâu, người này là người thân của Thẩm trợ lý, thư ký thực tập? Thực tập sinh bây giờ đều chảnh như vậy sao? Quả nhiên là đi cửa sau! Nhìn dáng vẻ vừa rồi của anh ta, chẳng lẽ trước kia cô đắc tội với anh ta sao?
Chờ chút, buổi tối hôm qua cô uống say, sáng nay trên bàn lại nhìn thấy bức tranh chân dung của người ta. . .Chẳng lẽ tối hôm qua hai người đã gặp nhau sao?
Tần Noãn vuốt vuốt thái dương, cẩn thận nhớ lại, bên trong KTV cao cấp ở trung tâm thành phố, cô uống rượu say từ phòng bao đi ra. . . Hình như có một chút ấn tượng. Cô ngây người một lúc mới đi vào văn phòng.
Cố Ngôn Thanh bưng hai ly cà phê đẩy cửa đi vào, Lục Tinh và Tần Noãn ngồi trong phòng nghỉ ngơi nói chuyện, trên bàn đặt vào một bức tranh được đóng khung kỹ càng, bên trong là chân dung Lục Tinh, vẻ đẹp thành thục, đem khí chất nữ cường trên thương trường của Lục Tinh lộ ra vô cùng rõ ràng, rất giống người thật.
“Dì rất thích, tay của con thật khéo.” Lục Tinh liếc Cố Ngôn Thanh rồi nhìn Tần Noãn cười nói.
“Công phu vẽ tranh của cô gái nhỏ không tệ “, Cố Ngôn Thanh trong lòng suy nghĩ, bỏ cà phê xuống trước mặt hai người, ngữ khí ôn hòa nhưng cung kính: “Chủ tịch cà phê của ngài.”
Vừa dứt lời, biểu tình trên mặt Cố Ngôn Thanh cứng lại. Anh là làm thư ký, vì sao cảm thấy không khác gì nhân viên phục vụ khách sạn?
Lục Tinh nhịn cười. Tần Noãn không nghe ra cái gì không đúng, bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, bên tai có chút nóng.
Cô đã nhớ tới chuyện buổi tối hôm qua, cụ thể thì không nhớ rõ nhưng cô biết mình buổi tối hôm qua mặt dày đuổi theo người ta, còn nôn lên người người ta nữa chứ.
Thật mất mặt mà!~~
Cũng may Cố Ngôn Thanh đưa xong cà phê liền ra ngoài, trong văn phòng chỉ còn Lục Tinh và Tần Noãn, lúc này Tần Noãn mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Lục Tinh đưa cho Tần Noãn một sợi dây chuyền hồng bảo thạch bản số lượng giới hạn mới nhất của Bulgari, Tần Noãn kinh ngạc từ chối: “Cái này quá quý giá, con không thể nhận được đâu.”
“Có cái gì mà không thể nhận, so với chân dung mà con cho dì thì không đáng chút nào. Dây chuyền này con đeo lên khẳng định rất đẹp.” Lục Tinh cưỡng ép, kín đáo đưa cho cô.
Lúc Tần Noãn sắp đi, Lục Tinh hỏi: “Có người tới đón con sao?”
“Con tự đón xe về là được rồi.”
“Như vậy sao ——” Lục Tinh suy nghĩ một chút.
“Vậy con chờ một chút, dì bảo tiểu Cố đưa về, cậu ta có bằng lái, kỹ thuật lái xe cũng được.”
Nói xong cầm máy riêng nói với Thẩm trợ lý: “Tiểu Cố đâu, bảo cậu ta đi lấy xe, đưa Tần Noãn tiểu thư về nhà.”
——
Từ đại sảnh công ty đi ra, Cố Ngôn Thanh đã lái xe dừng trước cửa đợi cô. Ngồi ở ghế cạnh tài xế, nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua Tần Noãn có chút không được tự nhiên, cười ngượng ngùng hai tiếng: “Thật là làm phiền anh.”
Thần sắc Cố Ngôn Thanh bình thản: “Việc nên làm.”
“Dây an toàn.” Anh nhắc nhở cô.
Tần Noãn thắt dây an toàn, thuận tiện nói địa chỉ: “Biệt thự Nam ngoại ô.”
Trên đường đi Cố Ngôn Thanh rất trầm mặc, Tần Noãn tùy tiện tìm chủ đề: “Anh tên là gì?”
“Bèo nước gặp nhau.”
“. . . dì Lục Tinh gọi anh là tiểu Cố, vậy em cũng gọi anh là tiểu Cố.” Cố Ngôn Thanh từ chối cho ý kiến.
“Tiểu Cố nha!” Cô đột nhiên rất thấm thía hô một tiếng.
Cố Ngôn Thanh: “. . .”
Tần Noãn nói tiếp: “Em vừa mới cùng dì Lục Tinh chào hỏi, về sau dì sẽ chiếu cố anh. Anh hãy thực tập thật tốt, tương lai tốt nghiệp không chừng có thể đến tập đoàn Đằng Thụy làm việc. Em nói cho anh nghe, Đằng Thụy chính là một con rồng to lớn, rất nhiều người chen lấn để được vào đây, anh nhất định phải nắm chặt cơ hội, làm thật tốt!”
Cố Ngôn Thanh khóe miệng giật một cái: “Vì sao lại giúp tôi?”
“Vừa vặn em có quen biết dì Lục Tinh, giúp anh một chút. Đầu năm nay có quan hệ làm việc gì cũng dễ dàng hơn, mặc dù anh là họ hàng xa của Thẩm trợ lý nhưng lại thêm em nói tốt cho anh, dì Lục Tinh khẳng định sẽ càng coi trọng anh. Không có việc gì không cần cám ơn, em chỉ là tiện miệng mà nói, không phiền phức, coi như vì chuyện tối hôm qua nhận lỗi với anh.”
“. . .” Bên trong xe lần nữa rơi vào trầm mặc. Tần Noãn dựa vào ghế, vụng trộm nhìn anh. Lúc anh lái xe rất chuyên chú, lông mi nồng đậm rất dài, môi mỏng nhếch, có một loại khí chất ôn hòa khó nói. Tim của cô lại đập nhanh mấy nhịp, hai gò má hồng hồng.
“Chuyện là, ” cô liếm môi một cái, “Có phải buổi tối hôm qua em đã theo đuổi được anh rồi không?”
Cố Ngôn Thanh không nói lời nào, cô lại tiếp tục hỏi: “Theo đuổi được rồi sao? Em uống nhiều rượu, không nhớ rõ lắm.”
“Chắc là theo đuổi được rồi nhỉ, nếu không hai chúng ta làm sao lại ngồi cùng một chiếc taxi? Lúc đó anh cũng hỏi em nhà ở chỗ nào, lúc đó là cố ý đưa em về nhà sao?” Cô tiếp tục nói một mình, cảm thấy suy luận này rất hợp lý.
“Vậy nên bây giờ, anh là bạn trai em?” Bên trong ánh mắt cô mang theo mấy phần chờ mong và hưng phấn, bạn trai đẹp trai như thế, cô không lỗ vốn nha.
Cố Ngôn Thanh dừng xe ở ven đường, sắc mặt cực kì phức tạp, cuối cùng thở ra một hơi, rất thương tiếc giúp cô đối mặt với hiện thực: “Không theo đuổi được.”
“Chuyện này ——” Tần Noãn nháy mắt mấy lần, sững sờ nhìn anh, có chút thất vọng.
Một lúc sau, cô chấp nhận sự thật gật đầu: “Được thôi, em sẽ không ngừng cố gắng?”
“. . .”
“Dù sao thời gian nghỉ hè dài như vậy, em cũng không có chuyện để làm.”
Cố Ngôn Thanh quay đầu, có chút buồn cười: “Cho nên em theo đuổi tôi là bởi vì quá rảnh rỗi, không có chuyện để làm?”
Tần Noãn dò xét anh một lúc, trong mắt lóe lên tia sáng: “Còn là vì anh đẹp mắt nha!”
“. . .”
Cố Ngôn Thanh nhếch môi, tai có chút nóng, mặt không thay đổi cởi dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.
“Anh đi đâu vậy? Em còn chưa tới nhà mà.” Tần Noãn lập tức gấp gáp. Không phải chê cô quá phiền muốn đem cô đuổi ra khỏi xe chứ?
Cô bị dọa nắm chặt tay vịn, “Dì Lục Tinh để anh đưa em về nhà, anh không thể quăng em giữa đường, em còn là con gái lỡ gặp nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?”
Bây giờ đang là ban ngày, trên phố rất nhiều người, cô sao có thể gặp được nguy hiểm gì chứ? Cố Ngôn Thanh bất đắc dĩ, chỉ vào siêu thị bên cạnh: “Khát nước, mua nước.”
Tần Noãn nhẹ nhàng thở ra, lúng túng, nhỏ giọng lầm bầm: “Vậy anh phải nói sớm nha, làm em sợ muốn chết”.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, dáng vẻ ngọt ngào, môi anh đào bởi vì bất mãn cong lên, có chút đáng yêu.
Cố Ngôn Thanh lập tức xua đi ý nghĩ trong lòng, im lặng mở cửa xuống xe.
Tần Noãn ngồi đó chờ anh.
Cố Ngôn Thanh rất nhanh cầm chai nước đi ra, đứng ở cửa siêu thị, vặn nắp ngửa đầu uống mấy ngụm. Bên ngoài ánh nắng gay gắt, chiếu lên khuôn mặt anh, hiện lên sự nhu hòa. Anh mặc áo sơ mi trắng, chân thon dài thẳng tắp, lúc uống nước yết hầu nhấp nhô mấy lần, vừa cấm dục lại gợi cảm.
Ai nói con trai tướng mạo hoàn mỹ chỉ xuất hiện trong truyện tranh, hình ảnh trước mắt này, nháy mắt liền giết chết những nam chính trong truyện tranh cô từng cho rằng đẹp trai nhất được không! Làm một tiểu sắc nữ thâm niên, Tần Noãn rất không có tiết tháo nuốt nước miếng. . .
Lúc Cố Ngôn Thanh quay lại xe, Tần Noãn thu ánh mắt, rất chân thành mà nhìn anh: “Tiểu Cố.”
Anh nhíu mày. Tần Noãn: “Anh biết khuyết điểm lớn nhất của em là gì không?”
Cố Ngôn Thanh: “?”
“Thích anh.”
“. . .”
“Em nhất định sẽ theo đuổi được anh!” Lời này là nói cho anh nghe, cũng là nói cho bản thân nhớ.
Mười tám tuổi, lần đầu tiên theo đuổi một người, cô còn. . . Rất khẩn trương. Nhưng mà nhìn xem anh đẹp trai như thế, cô tuyệt đối sẽ hết lòng mà theo đuổi!
Cố Ngôn Thanh, hai lỗ tai triệt để đỏ lên. Anh ngửa đầu uống nước, làm dịu xấu hổ. Tần Noãn nháy mắt nhìn anh, đột nhiên nói: “Anh có phải rất thích uống nước? Em chính là làm bằng nước, anh cũng thích em một chút xem?”
“Phốc —— ” Tần Noãn rất hiểu ý đưa khăn tay qua.
Cố Ngôn Thanh ho một hồi, dựa vào tay lái, khó tin mà nhìn cô: “Em có thật là vừa mới tốt nghiệp cao trung?”
Tần Noãn rất chân thành gật đầu: “Đương nhiên, nhưng mà em còn vẽ truyện tranh, xuất bản hơn ba quyển truyện, lượng tiêu thụ cũng không tồi. Cho nên nói lời yêu thương, em rất biết nha.”
“. . .”
Còn rất lợi hại.
“Em nhất định sẽ theo đuổi được anh!”
Cố Ngôn Thanh có chút buồn cười: “Em ngay cả tên tôi cũng không biết, lấy đâu ra tự tin như thế.”
“Không liên quan nha, em có thể hỏi dì Lục Tinh.”
Nói xong cô dừng lại một chút, “Thật ra tên gọi cũng chỉ là một cái danh hiệu, không quá quan trọng, em cảm thấy gọi anh là tiểu Cố cũng rất tốt.”
“. . .”Cố Ngôn Thanh mang dây an toàn, trước khi khởi động xe quay đầu nhắc nhở cô: “Vì lý do an toàn, lúc tôi lái xe tốt nhất em đừng nói chuyện.”
Tần Noãn lập tức gật đầu: “Theo đuổi bạn trai đầu tiên phải theo đúng nguyên tắc: Phải ngoan, nghe lời. Từ giờ trở đi, em cam đoan một câu cũng không nói!”
Sau đó làm động tác ngậm miệng.
Hết chương 3