Bạn đang đọc Ngoan, Dỗ Em Full – Chương 2: Nhũ Danh “mị Mị”
Bọn mình edit hoàn toàn phụ thuộc vào cv nên chỉ đúng được 70%. Những chỗ nào các bạn biết có thể góp ý cho bọn mình. Nếu không thích xin clickback đừng nói lời cay đắng.
Edit: Yang
Beta: Yin & Queen
———–
Cố Ngôn Thanh đi vào cửa hàng mua một bộ đồ mới để thay, lúc ra phát hiện Tần Noãn đang đứng cúi đầu ven đường rất đáng thương, vẻ mặt ảo não vì mới làm sai.
Có người đi xuống từ chiếc xe cá nhân luôn một mực theo sau bọn họ nãy giờ, quản lý KTV đi tới nhận lỗi với Cố Ngôn Thanh.
Tần Noãn đứng trước mặt Cố Ngôn Thanh, hốc mắt hồng hồng, như muốn khóc: “Thật xin lỗi. . .”
Trong lòng Cố Ngôn Thanh thật có chút không vui, nhưng nhìn đôi mắt đỏ rực của cô, cũng không thể tức giận được, thôi bỏ qua vậy.
Bây giờ Tần Noãn không dám cùng Cố Ngôn Thanh đi chung xe nữa, cuối cùng bị quản lý KTV kéo về phía xe cá nhân.
Tần Noãn nôn hết toàn bộ lên người Cố Ngôn Thanh, nên trên xe ngược lại rất sạch sẽ, tài xế mở cửa sổ thông gió rồi dùng thuốc làm sạch không khí.
Cố Ngôn Thanh giữ im lặng lên xe, nhớ lại bản thân mới vừa mất hình tượng, lông mày hơi nhíu, nhưng những gì được dạy dỗ vẫn còn, thần sắc anh coi như bình thản.
Anh tháo kính tùy ý dựa lưng ra sau: “Tài xế, đến khu nhà giáo viên Đại học C .”
Tài xế đáp lời xong lại nghĩ đến cái gì đó, cân nhắc hỏi: “Khi nãy cô bé kia vẫn chưa có tính tiền, người cũng chạy theo cháu, cháu xem. . .”
“Cháu trả tiền.”
Tài xế nghe xong rất cao hứng, lập tức lái xe đi về phía Đại học C.
——
Nghỉ hè nên Đại học C rất yên tĩnh, xung quanh chỉ còn lại ánh đèn đường mờ nhạt len lỏi qua từng khe hở của lá, in hằn xuống mặt đất, nơi đây hiện tại chỉ có những bóng dáng lấp ló của các tán cây lớn nhỏ đan xen nhau hiện lên trên mặt đường.
Cố Ngôn Thanh đi trên con đường nhỏ tĩnh lặng, sự không vui bởi màn kịch trên xe taxi khi nãy cũng dần dịu bớt, tâm tình cũng vui vẻ hơn nhiều.
Cha anh là giáo sư ngành Trung văn Đại học C, học sinh trải rộng khắp nơi trên thế giới.
Mẹ anh là Lục Tinh, là chủ tịch tập đoàn Đằng Thụy, truyền kỳ giới kinh doanh, thủ đoạn mạnh mẽ, lôi lệ phong hành (*), nổi danh là nữ cường nhân.
(*): Lôi lệ phong hành: sấm vang gió cuốn, tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ
Đáng lý, cha mẹ anh là hai người của hai thế giới khác nhau, không nên gặp nhau, cũng không nên có chút dính dáng đến nhau.
Nhưng đối với Lục Tinh mà nói, Cố giáo sư lớn lên khuôn mặt anh tuấn, đi trên đường ai ai cũng muốn cướp về làm tiểu bạch kiểm.
Mà trên thực tế, cũng đúng là như thế.
Năm đó Lục Tinh ngồi trong xe xa hoa, dừng ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ, trông thấy Cố giáo sư đi qua trước mắt mình. Lúc đó bà liền nhận định, triển khai kế hoạch mãnh liệt theo đuổi.
Địa vị hai nhà cách xa, cha mẹ hai bên không đồng ý, Cố giáo sư cũng cảm thấy không ổn, một mình Lục Tinh vẫn kiên trì, cũng xem như đường tình duyên lận đận.
Bà là người phụ nữ mạnh mẽ, trong từ điển không có chữ nhận thua và thất bại, vì muốn gả cho Cố giáo sư, liền từ bỏ bản tính được nuông chiều từ bé đến lớn, liều mạng dung nhập vào sinh hoạt của Cố giáo sư, cuối cùng cũng làm tan chảy được trái tim Cố giáo sư.
Trước khí Cố Ngôn Thanh ra đời, Lục lão gia tử muốn anh theo họ mẹ.
Nhưng thời điểm đó, nếu anh mang học Lục cũng có nghĩa Cố giáo sư trở thành ở rể, vô cùng mất mặt.
Cố giáo sư là người đọc sách, trong lĩnh vực của mình có chút địa vị, dĩ nhiên cũng xem trọng mặt mũi.
Lục Tinh cảm thấy bản thân khổ cực theo đuổi chồng yêu, không thể để ông bị ủy khuất nên muốn Cố Ngôn Thanh theo họ cha. Lúc đó bà nói với Lục lão gia tử: “Cố và Lục đọc không khác mấy, nếu viết ra chữ Cố tương đối đẹp đẽ, họ Cố cũng khá là hiếm, cho nên vẫn là họ Cố đi.”
Lục lão gia tử chỉ có một đứa con gái bảo bối, yêu thương như châu như ngọc, cuối cùng cũng không nói gì nữa. Lục Tinh nữ sĩ vì bảo vệ được mặt mũi chồng yêu của mình, mà sâu sắc kiêu ngạo.
Lục Tinh nữ sĩ cảm thấy bản thân mình là đau chồng yêu.
Cố giáo sư thích ở nhà giáo viên của Đại học C, bà bỏ biệt thự lớn của mình ở cùng ông.
Cố giáo sư làm người khiêm tốn, bà giấu diếm thân phận thật của mình, rất nhiều người không biết chủ tịch tập đoàn Đằng Thụy cùng phu nhân Cố giáo sư là cùng một người.
Bà bên ngoài mạnh mẽ, hám lợi, không từ thủ đoạn.
Nhưng chỉ cần trở về nhà, đối mặt với chồng yêu của mình, cũng có thể hóa thành một người phụ nữ nũng nịu.
Có rất nhiều cuộc hôn nhân đổ vỡ nhưng bọn họ dù mấy chục năm vẫn như ngày đầu, tình cảm chưa bao giờ phai nhạt.
Cố Ngôn Thanh luôn một mực bội phục mẹ mình, bội phục bà từ trong đáy lòng. Bội phục nhất chính là bản lĩnh và da mặt dày của bà.
Giống như bây giờ, anh vừa dùng chìa khoá mở cửa, đi qua cửa trước đã nhìn thấy trên ghế salon Lục Tinh nữ sĩ ngồi trên đùi Cố giáo sư, ôm cổ nũng nịu với ông.
Năm nay Lục Tinh hơn bốn mươi tuổi, vì chú trọng bảo dưỡng nhan sắc, ăn mặc lại thời thượng, hiển nhiên nhìn rất trẻ.
Trông thấy con trai trở về, bà trầm mặc hai giây, mặt không đổi sắc, cũng không rời khỏi đùi Cố giáo sư, há miệng nói: “Con vào nhà không biết gõ cửa trước sao?”
Cố Ngôn Thanh lắc lắc cái chìa khóa trong tay: “Nhà con.”
Lục Tinh sững sờ, ôm cổ Cố giáo sư lắc: “Chồng à, con trai anh bắt nạt em.”
Cố giáo sư: “. . .”
Cố Ngôn Thanh: “. . .”
Cố Ngôn Thanh thay giày, đi vào mở tủ lạnh lấy chai nước, lúc này mới nhìn về phía Lục Tinh: “Không phải mẹ sang châu âu đàm phán hạng mục sao, nhanh như vậy trở về rồi? Cũng không gọi con đi đón.”
“Nhớ con.” Lục Tinh dò xét anh trên dưới một lần, rất vui mừng gật gật đầu, “Con trai lại cao lớn hơn rồi.”
Cố Ngôn Thanh cười nhạo: “Nhớ cha con cũng đừng thêm con vào, kỹ thuật diễn xuất quá vụng về.”
“Chồng, con trai anh lại bắt nạt em.”
“. . .”
“. . .”
Cố Ngôn Thanh không ở phòng khách nữa, định trở về phòng tắm rửa đọc sách viết phần mềm.
Anh cầm chai nước mở ra, chân dài vừa muốn rời đi, đằng sau Lục Tinh gọi lại: “Đứng lại!”
Cố Ngôn Thanh có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn quay đầu nhìn lại: “Mẹ, chuyện gì?”
Lục Tinh rời khỏi đùi Cố giáo sư đi đến, ngồi bên cạnh ông, chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh trên ghế sô pha: “Lại đây ngồi.”
Cố Ngôn Thanh đi qua ngồi, lười biếng dựa lưng lên ghế sô pha, trông thấy trên bàn trà có cuốn sách đang đọc dở của Cố giáo sư, tiện tay lấy mở ra, vẫn là « Hồng Lâu Mộng ».
Thật sự là đọc mãi không chán.
Cố giáo sư đời này xem như bước vào « Hồng học » (1), nghiên cứu không bao giờ có thể dừng lại được.
(1): Hồng học: Hồng học (chữ Hán giản thể: 红学, phồn thể: 紅學) là bộ môn khoa học chuyên nghiên cứu về Hồng lâu mộng, một trong tứ đại danh tác của văn học cổ điển Trung Quốc
Cố Ngôn Thanh suy nghĩ, bên tai dần dần truyền đến thanh âm nghiêm túc của Lục Tinh:
“Nghỉ hè ở nhà không làm gì, ngày mai đi với mẹ tới công ty.”
Cố Ngôn Thanh bỏ sách trong tay xuống, ngẩng đầu: “Dạo này nhận rất nhiều hạng mục, con không có thời gian.”
Lục Tinh không vui: “Khi đó con nhất định phải học cái gì khoa học máy tính, mẹ thỏa hiệp, con không đi du học, mẹ cũng đáp ứng. Bây giờ nghỉ hè, con cũng không phải lên lớp, dù sao cũng phải đến công ty học một chút việc chứ?”
Cố Ngôn Thanh cũng nghiêm túc mấy phần: “Mẹ, con thật sự rất bận.”
Lục Tinh trầm mặt: ” Mẹ đang đàm phán với con có nghĩa là hai bên cùng có lợi, nếu chỉ một bên có lợi mới gọi là hiệp ước không bình đẳng. Đừng tưởng rằng con là con trai mẹ thì mẹ có thể nhường nhịn con.”
Ánh mắt Cố Ngôn Thanh nhìn về phía Cố giáo sư bên cạnh.
Cố giáo sư dò xét trên người con trai một hồi, hỏi: “Thời điểm con đi không phải áo sơ mi này, sao lại đổi rồi, áo kia đâu?”
Cố Ngôn Thanh lại nghĩ tới chuyện khi nãy, thở dài: “Trên đường về xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”
Lục Tinh vỗ đùi, vẻ mặt nghiêm túc: “Cha con các người không được đổi chủ đề!”
Cố Ngôn Thanh: “. . .”
Cố giáo sư: “. . .”
Cố Ngôn Thanh bất đắc dĩ cười cười: “Mẹ muốn đôi bên cùng có lợi vậy ngoại trừ đến công ty, mẹ cứ ra điều kiện đi.”
Anh vặn nắp bình nước, uống hai ngụm, yết hầu gợi cảm đẹp mắt nhấp nhô theo mấy lần.
Mắt phượng Lục Tinh nhíu lại, cười: “Con trai, mẹ giới thiệu bạn gái cho con nha?”
Cố Ngôn Thanh uống một ngụm nước chưa kịp nuốt xuống, xém chút bị sặc.
Cố giáo sư cũng sửng sốt: “Nó mới năm hai, bà gấp cái gì?”
Lục Tinh: “Tần gia và Lục gia là thế giao. Nhà bên đó có một đứa con gái, mẹ và cha con rất thích. Bây giờ cũng đã trưởng thành. Dù sao con cũng không có bạn gái, thử xem sao?”
Đột nhiên Cố Ngôn Thanh có một loại dự cảm không lành, thử thăm dò hỏi: “Là. . . tập đoàn Viễn Thương của Tần gia?”
Lục Tinh có chút kinh ngạc: “Con biết?”
Dự cảm không lành của Cố Ngôn Thanh càng mãnh liệt: “Còn. . . Còn vừa mới trưởng thành?”
“Vừa trưởng thành, làm sao vậy? Con cũng chỉ mới hai mươi tuổi đầu, ghét bỏ người ta nhỏ?”
“Gọi là gì?” Cố Ngôn Thanh hỏi.
Lục Tinh: “Tần Noãn.”
—Em tên gọi là Tần Noãn, Tần trong Tần triều, Noãn trong ấm lòng, nhũ danh là Noãn Noãn—
Lúc Cố Ngôn Thanh đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Cố giáo sư nhìn về phía vợ, mở miệng :
“Cha bà một mực chấp nhất việc hai nhà Tần Lục thông gia, lúc trước còn muốn đem bà gả cho Tần Minh Huy. Bây giờ bà và Tần Minh Huy cũng muốn trở thành thông gia, đây là lại nghĩ tiếp đời con cháu làm thông gia sao?”
“Nếu như lưỡng tình tương duyệt (2) thì thông gia có cái gì không tốt đâu, trăm lợi mà không có một hại. Hiện tại bọn nó còn nhỏ, lại không bắt buộc kết hôn, nếu có cảm tình thì thử một lần, nếu nó không thích, tôi và cha tôi có thể cưỡng ép nó sao?”
(2): Lưỡng tình tương duyệt- hai bên đều có tình ý với nhau
Lục Tinh nói xong, nhìn về phía con trai: ” Cô bé Noãn Noãn kia thật sự rất tốt, mẹ cảm thấy con sẽ thích kiểu người như vậy, con biết ánh mắt của mẹ chưa bao giờ kém mà?”
“Mẹ, cô ấy có biết con không?”
“Con và cha con chưa từng lộ mặt ở Lục gia, làm sao con bé biết được? Mẹ chỉ đề cập với con bé nhũ danh của con.”
Cố Ngôn Thanh nghẹn: “Mẹ làm sao có thể cùng người ta nói ra nhũ danh của con, đều đã lớn như vậy rồi.”
Nhũ danh của anh là “Mị Mị”, do ông ngoại Lục đặt. Cố Ngôn Thanh cảm thấy, đây chính là lịch sử đen tối nhất trong đời anh.
Lục Tinh lại xem thường: “Mẹ không nói cho con bé nhũ danh, chẳng lẽ con muốn mọi người đều biết, chủ tịch của tập đoàn Đằng Thụy có một đứa con trai, tên là Cố Ngôn Thanh?”
Cố Ngôn Thanh trầm mặc.
Anh chỉ muốn an ổn học tại Đại học C, vì vậy Lục Tinh cũng không nói với bên ngoài tên của anh, trong vòng chỉ biết là chủ tịch tập đoàn Đằng Thụy có con trai, không biết tên họ, chưa ai gặp mặt qua, có lẽ đang du học nước ngoài.
Cô bé Tần Noãn kia vừa mới đuổi theo anh hỏi tên, thì ra đã biết luôn nhũ danh rồi. Cũng không biết cô lúc nghe được nhũ danh này, trong đầu tưởng tượng anh thành hạng người gì. . .
Cố Ngôn Thanh rùng mình một cái, có chút xấu hổ.”Mẹ, con trước đó có nói qua tốt nghiệp đại học muốn tự mình lập nghiệp, không dựa vào Lục gia, cho nên không hi vọng người khác biết thân phận của con. Cũng tạm thời không có dự định yêu đương.”
Chỉ cần thân phận người thừa kế của tập đoàn Đằng Thụy bị tuồn ra, Cố Ngôn Thanh cảm thấy kế hoạch sinh hoạt của mình sẽ bị đảo lộn.
Anh không ngại sau này tiếp nhận Đằng Thụy, làm theo tâm nguyện của mẹ và ông ngoại. Nhưng trước đó, anh nghĩ bản thân có tư cách theo đuổi ước mơ của mình.
Lục Tinh tự nhiên biết con trai trong lòng nghĩ gì, đuôi mắt giương lên, dáng vẻ như có điều suy nghĩ rất đắn đo: “Vậy bây giờ. . .”
Cố Ngôn Thanh liếc nhìn bà một cái, thỏa hiệp: “Ngày mai con đến công ty làm thực tập sinh, chuyện giới thiệu bạn gái thì bỏ đi. Đàm phán kết thúc.”
Anh đứng lên, trở về phòng ngủ.
Nghe được tiếng đóng cửa, Lục Tinh nằm xuống ghế sa lon cười: “Tiểu tử thối, thật nghĩ mẹ trị không được con sao!”
Cố giáo sư nhìn về phía vợ: “Ngôn Thanh về mặt máy tính là một thiên tài, nó muốn xông pha một chút cũng rất tốt đấy chứ, em cũng không cần phải bắt buộc nó đi theo hướng phát triển du lịch làm gì.”
“Em biết, cho nên lúc ban đầu mới tùy theo nó.” Lục Tinh nói, “Nhưng bảo nó đến công ty rèn luyện một chút, cũng không có gì xấu.”
Cố giáo sư ừ một tiếng, kéo bà qua: “Em vừa về còn bị lệch múi giờ, nghỉ ngơi sớm một chút.”
—–Truyện–đăng–trên–wattpad–wordpress–@_yinyanghouse—–
Tắm rửa một cái, Cố Ngôn Thanh mặc áo choàng tắm màu xám từ phòng tắm đi ra, trông thấy có tin Wechat mới, anh đeo mắt kính đi đến trước bàn máy vi tính ngồi xuống.
Mục Lăng Thành:【 Anh, lần trước vừa làm xong một trò chơi nhỏ, anh nhìn một chút. 】
Mục Lăng Thành là con trai của bạn học Cố giáo sư thời đại học, quan hệ với Cố Ngôn Thanh không tệ, năm nay lớp 11.
Giống như Cố Ngôn Thanh, trên phương diện máy tính vô cùng nhạy cảm, có tài năng.
Cố Ngôn Thanh cảm thấy đây là hạt giống tốt, sau này nói không chừng có thể là cộng sự. Cho nên đôi khi nhận việc gì cũng cố ý cho cậu ta làm, nhường cậu rèn luyện một chút.
Cố Ngôn Thanh nhìn dấu hiệu, thử vận hành, rất trôi chảy.
Anh trả lời:【 Tốt, có tiến bộ. 】
Mục Lăng Thành:【 Đương nhiên, em chính là thiên tài đó! 】
Cậu ta ngữ khí vui vẻ, Cố Ngôn Thanh cười cười, gửi tên vài cuốn sách lên:【 Rảnh thì xem thử. 】
Lại dặn dò:【 Đừng chậm trễ việc học. 】
Mục Lăng Thành:【 Em có nhắm hai mắt thi thì cũng đứng nhất. 】
Khóe môi Cố Ngôn Thanh hơi nhếch, trả lời:【 Nghỉ ngơi sớm một chút. 】
Tắt giao diện nói chuyện, Cố Ngôn Thanh đẩy gọng kính, cầm quyển sách dưới đèn tiếp tục đọc.
Bóng đêm tĩnh mịch im ắng.
——
Ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy Tần Noãn có chút hoa mắt váng đầu, cô xõa tung tóc nằm xuống, vuốt vuốt hai bên thái dương, cảm giác ký ức nhỏ nhặt đang chạy qua đầu.
Hôm qua cô bởi vì muốn đi Đại học C, không chịu xuất ngoại nên cùng với cha ầm ĩ một trận, sau đó một mình đi KTV uống rượu, sau đó thì. . .
Cô không nhớ rõ.
Đứng lên đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc ra nhìn thấy trên bàn sách có một bức tranh chân dung.
Bên trong là vẽ một chàng trai khí chất nho nhã.
Người này ai vậy, còn. . . rất đẹp mắt.
Chẳng lẽ buổi tối hôm qua cô đột nhiên có linh cảm, mộng du mà vẽ?
Vừa đúng lúc bộ truyện tranh tiếp theo cô vẫn chưa vẽ ra nam chính, Tần Noãn cảm thấy bức vẽ này rất có thể.
Rượu thật đúng là đồ tốt, kích thích linh cảm!
Cô nghĩ vậy.
Lúc này chuông điện thoại di động vang lên, cô mắt nhìn tên hiện lên, cười ấn nghe: ” dì Lục Tinh!”
Hai nhà Lục Tần là thế giao, quan hệ luôn rất tốt.
Tần lão gia lúc còn sống, thường xuyên mang Tần Noãn đến Lục gia chơi.
Lục lão gia thích cháu gái, nhưng cũng chỉ có một đứa cháu trai, cho nên luôn coi Tần Noãn là cháu gái ruột mà yêu thương, dì Lục Tinh đối xử với cô cũng rất tốt.
“Noãn Noãn có ở nhà không?” Bên kia truyền đến thanh âm Lục Tinh.
“Có ạ.”
“Dì mới từ châu âu trở về, mang chút quà cho con, có rảnh thì đến công ty của dì một chuyến.”
“Được ạ, giờ con thay đồ xong liền qua.”
Vừa đúng lúc, trước đó cô có vẽ cho dì Lục Tinh một bức chân dung, cũng đóng khung bức tranh rồi, có thể sẵn tiện mang qua.
Hết chương 2