Bạn đang đọc Ngoại Truyện Hoa Thiên Cốt: Chương 08 – Phần 2
Bạch Tử Họa chậm rãi đứng dậy, vị Trường Lưu thượng tiên siêu phàm ngự tại Cửu Thiên trước kia nay lại mỏng manh gầy yếu như bụi trần, tựa lúc nào cũng có thể biến mất theo cơn gió.
“Không có Di Thần Thư thì chắc chắn không thể để nàng ra khỏi Man hoang.”
Giọng Bạch Tử Họa vẫn lạnh lùng và kiên định. Hắn khoác thêm chiếc áo ngoài, cố vực dậy tinh thần rồi rảo bước đi ra.
Sênh Tiêu Mặc lo lắng, chặn trước người hắn, “Đêm đã khuya rồi, huynh lại bị thương nặng, còn muốn đi đâu nữa?”
“Chỉ còn một cách cuối cùng, ta nhất định phải tìm thấy Di Thần Thư.”
“Di Thần Thư đã không còn tồn tại nữa rồi.”
“Không, có một nơi, nhất định vẫn còn.”
“Đệ đi tìm giúp huynh, huynh nằm xuống nghỉ ngơi đi, nhé? Nếu lúc này đại sư huynh không tìm thấy huynh thì sẽ lo tới phát điên mất!”
Bạch Tử Họa lắc đầu, “Lần này chỉ ta đi mới được.”
“Sư huynh!”
Bạch Tử Họa đã cưỡi gió bay khỏi Tuyệt Tình điện, lập tức hóa thành một đốm sao màu trắng cạnh vầng trăng khuyết.
Con đường phồn hoa nhất thành Dao Ca cũng vắng lặng trong đêm khuya, tiếng gõ mõ cũng có vẻ u ám dị thường.
Dị Hủ các vẫn đứng sừng sững ở đó, nhìn từ ngoài vào nó chỉ như một thư viện bình thường. Chỉ khi bước qua cánh cổng lớn mới có thể bước vào thế giới hoàn toàn tách biệt với Lục giới.
Đây không phải lần đầu tiên Bạch Tử Họa tới Dị Hủ các, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn tới với mục đích hoàn toàn khác. Tay vừa đặt lên cửa, cánh cửa của Dị Hủ các đã lập tức mở ra.
Bạch Tử Họa bước vào không hề do dự, những tòa biệt viện nối nhau không ngớt, mỗi căn phòng đều tối đen như mực. Dị Hủ các trong đêm càng có vẻ u ám hơn ban ngày. Ở nơi rất xa, hắn có thể nhìn thấy tòa tháp trắng cao chọc trời. Hắn biết, nơi đó treo lủng lẳng đầy những chiếc lưỡi còn tươi, đó là bí mật được cất giấu sâu nhất trong lòng Dị Hủ các.
Bạch Tử Họa đi về phía căn phòng còn sáng đèn, ở nơi đó nhất định có người đang đợi hắn.
Khi tới gần, Bạch Tử Họa mới biết đó là một nhà thờ rất lớn, rất cao, vô cùng đồ sộ.
Đông Phương Úc Khanh đang ngồi chính giữa trong đó, phía sau rộng bao la, bên trên cao vời vợi, tạo nên địa thế xếp tầng cho bảo tháp, nối trên đó là bốn ngàn chín trăm năm mươi linh vị của anh ta, nó như thể một ngọn núi khổng lồ, lúc nào cũng có thể đổ ập vào hai người.
Miệng Đông Phương Úc Khanh khẽ nhếch, cười như không cười, ngẫm lại Dị Hủ Quân này luân hồi vạn kiếp, thế nhưng hơn một nửa số kiếp lại chết trong tay Bạch Tử Họa. Bạch Tử Họa nhìn sát nghiệp khắp tòa tháp mình tạo nên mà không hề có vẻ hối hận hay day dứt, chỉ dửng dưng tiến lên một bước.
Đông Phương Úc Khanh rót cho hắn một chén rượu.
“Ta chỉ hỏi, lần này ngươi tới giết ta, rốt cuộc vì muôn dân hay vì Hoa Thiên Cốt?”
Bạch Tử Họa không nhúc nhích như khối băng.
“Lần này ta tới không phải để giết ngươi, mà là tới làm một cuộc giao dịch.”
Đông Phương Úc Khanh ngửa đầu lên trời cười sang sảng.
“Có lẽ đây là câu chuyện đáng buồn cười nhất trong đời, à không, trong bốn ngàn chín trăm năm mươi mốt đời mà ta nghe được. Trường Lưu thượng tiên muốn trao đổi với Dị Hủ các. Không phải trước giờ ngươi luôn căm ghét việc chúng ta nhiễu loạn thiên đạo luân hồi ư?”
Bạch Tử Họa im lặng hồi lâu rồi nói: “Ngươi chỉ cần nói được hay không.”
“Tất nhiên là được, Dị Hủ các mở cửa là để làm ăn. Chỉ cần Tôn thượng trả nổi giá thì không có gì Dị Hủ các không làm được.”
Đông Phương Úc Khanh mỉm cười dịu dàng. Bạch Tử Họa nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt như đong đầy mọi sự ấm áp trên thế gian, nhưng nó lại sâu tựa vực thẳm có thể che giấu được mọi thứ.
Quả thực Bạch Tử Họa không tin, cũng không dám tin một người như thế có thể thật lòng được mấy phần với Tiểu Cốt.
“Ngươi đã biết ta sẽ tới từ sớm, biết cách đưa nàng ra khỏi man hoang từ lâu, nhưng ngươi vẫn đợi, đợi ta tới tìm ngươi, làm giao dịch với ngươi đúng không?”
Đông Phương Úc Khanh cười mà không nói.
“Nếu ta không tới thì sao?”
Đông Phương Úc Khanh nhìn thẳng vào Bạch Tử Họa: “Đây là cuộc đọ sức công bằng, so xem hai chúng ta ai yêu Hoa Thiên Cốt ít hơn.”
Bạch Tử Họa thoáng giật mình, cau mày nói: “Nàng là đồ đệ của ta.”
Đông Phương Úc Khanh lắc đầu: “Nhưng ngươi cũng biết, nàng không chỉ coi ngươi là sư phụ, nếu không lúc hành hình, ngươi đã không dùng Đoạn Niệm.”
Bạch Tử Họa không đáp, chỉ đưa hòn đá Nghiệm Sinh trong tay lên.
“Tiểu Cốt sắp chết rồi.”
Đông Phương Úc Khanh nhìn hòn đá đó, dần thu lại nụ cười trên môi.
“Không thể nào.” Anh ta hờ hững nói, nhưng ngữ điệu đã mất đi sự bình tĩnh và tự tin lúc đầu.
Đá Nghiệm Sinh sẽ không nói dối, Đông Phương Úc Khanh biết Bạch Tử Họa cũng sẽ không nói dối. Dù anh ta có luôn tự nhủ với mình rằng Cốt Đầu kiên cường, ẩn nhẫn ra sao, đã thế còn có thêm sức mạnh Yêu thần, nàng sẽ bình an thôi, nhưng đá Nghiệm Sinh vẫn vạch trần sự lừa mình dối người ấy.
“Thứ nhất, nàng quả thực sắp chết rồi. Thứ hai, ta tới cũng không phải vì đưa nàng ra khỏi man hoang. Đông Phương Úc Khanh, không phải mọi sự trên thế gian này đều nằm trong tay ngươi.”
“Phải, chỉ có ngươi, nếu không ta tồn tại còn ý nghĩa gì nữa?”
Đông Phương Úc Khanh khẽ nghiêng đầu nhìn Bạch Tử Họa, ánh mắt trống rỗng mà sâu đến đáng sợ.
“Sự tình càng vượt quá tầm kiểm soát càng thú vị, không phải ư?” Đông Phương Úc Khanh quay người, nhìn từng chiếc linh vị của mình, “Ngươi nói đi, lần này ngươi tới đây là muốn trao đổi thứ gì?”
Bạch Tử Họa khẽ thốt ra ba chữ: “Liễm Mộng Hoa.”
Đông Phương Úc Khanh hơi nheo mắt lại, nhưng ngay lập tức đã hiểu: “Ngươi muốn vào trong mộng của Tiểu Cốt? Ngươi cho rằng vào đó vực dậy ý chí sống còn của nàng thì nàng sẽ không chết, ngươi cũng không cần đón nàng ra khỏi man hoang?”
Bạch Tử Họa không hề giấu diếm: “Ta còn muốn tìm Di Thần Thư.”
Lần này Đông Phương Úc Khanh lại trầm ngâm hồi lâu: “Di Thần Thư đã tan thành tro bụi từ lâu rồi.”
“Nhưng nàng là vị thần cuối cùng trên đời, tận nơi sâu thẳm trong tiềm thức đang ngủ say của nàng chắc chắn có thể tìm thấy Di Thần Thư, trong đó nhất định có ghi cách phong ấn sức mạnh Yêu thần vào trong thập phương thần khí. Chúng thần thượng cổ từng làm được, ta cũng có thể làm được.”
Đông Phương Úc Khanh không kìm nổi cười phá lên.
“Thế gian biết Sát Thiên Mạch hồ đồ tùy hứng, lại không biết Bạch Tử Họa mới là kẻ ngông cuồng tự phụ nhất Lục giới. Ngươi biết rõ rằng kiếp long đong này là ta cố ý đưa tới bên cạnh làm hại ngươi, lại không hề tránh né, còn nhận làm đồ đệ. Giờ ngươi lại muốn làm chuyện chúng thần chung tay góp sức khó khăn lắm mới làm nên… ngươi thấy có khả năng thành công không?”
“Đưa Liễm Mộng Hoa cho ta, chuyện còn lại không liên quan đến ngươi. Ngươi có thể đề nghị thứ ngươi muốn, ta sẽ suy nghĩ.”
Đông Phương Úc Khanh nghiêng đầu tỏ vẻ cân nhắc: “Đơn giản thôi, thả Cốt Đầu ra khỏi man hoang.”
Bạch Tử Họa có phần bất đắc dĩ: “Không thể như thế.”
“Có làm sao? Ngươi biết trước giờ ta chưa từng tuân theo nguyên tắc.”
“Nhưng ngươi để ý tới sự sống chết của Tiểu Cốt, ngươi cũng biết dù có là ta thì cũng không cách nào dễ dàng cứu nàng ra.”
“Nếu đã vậy, hà cớ gì ta phải trao đổi với ngươi? Ta vốn muốn cho ngươi một cơ hội để tự chuộc tội, đưa nàng ra khỏi man hoang. Ngươi đã không chịu, ta khắc có cách cứu nàng.”
“Không, ngươi không có. Nếu ngươi không đồng ý giao Liễm Mộng Hoa cho ta, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức. Muốn cứu nàng, đợi thêm hai mươi năm nữa.”
Đông Phương Úc Khanh cúi đầu trầm ngâm hồi lâu rồi bật cười, trong nụ cười ấy có vài phần bất lực, vài phần khổ sở, vài phần mỉa mai.
“Quả nhiên chúng ta vẫn đang so xem ai yêu nàng ít hơn.”
Bạch Tử Họa giật mình, quay lưng đi.
“Chúng ta có thể hợp tác, dùng cái giá thấp nhất, ít hi sinh nhất để đổi lấy cơ hội đưa nàng ra ngoài.”
“Ra rồi thì sao? Mười bảy cây đinh Tiêu Hồn, một trăm linh một nhát kiếm, ngươi phong ấn sức mạnh Yêu thần của nàng, thì dù nàng có sống cũng chỉ là một kẻ tàn phế.”
Bạch Tử Họa chống lên cây cột bên cạnh, khí huyết trong người đang sục sôi, hắn dường như không chịu nổi.
“Thế còn hơn là chết.”
Đông Phương Úc Khanh im lặng phất tay, hai Hủ vệ đeo mặt nạ bước ra từ trong bóng tối đỡ lấy Bạch Tử Họa.
“Đêm nay ngươi nghỉ ngơi đã, muộn nhất là ngày mai ta sẽ tìm thấy Liễm Mộng Hoa, nhưng ngươi thế này chỉ tổ chết trong giấc mơ của nàng mà thôi.”
Nói xong, Đông Phương Úc Khanh vội vã quay người bỏ đi.
Ngày hôm sau, Bạch Tử Họa tỉnh giấc trong một gian phòng khách có phần tráng lệ hơi quá, lư đồng đốt một loại hương tỏa mùi kì lạ.
Đông Phương Úc Khanh mở một chiếc hộp gỗ đàn ra, bên trong là đóa Liễm Mộng Hoa bảy cánh như được tạo thành từ thủy tinh.
“Muốn vào giấc mơ của một người không khó, khó ở chỗ là vào được giấc mơ trong giấc mơ. Chuyện Di Thần Thư đã xảy ra quá lâu rồi, không biết bị chôn giấu ở tầng thứ mấy trong thần thức của Cốt Đầu. Đóa Liễm Mộng Hoa bảy cánh hiếm thấy này, mỗi cánh của nó có thể giúp ngươi vào được một tầng mộng, nếu tới tầng thứ bảy mà vẫn không tìm thấy thì phải ra ngoài ngay lập tức.”
Bạch Tử Họa gật đầu: “Cái giá ngươi muốn là gì?”
“Ta vốn muốn ngươi dập đầu ba cái trước bốn ngàn chín trăm năm mươi linh vị của ta.” Đông Phương Úc Khanh nhìn Bạch Tử Họa cười như không cười, “Thế nhưng nếu để Cốt Đầu biết ta hạ nhục sư phụ của nàng, chắc chắn nàng sẽ tính sổ với ta. Bởi vậy, chẳng bằng đổi lấy một lời hứa của ngươi.”
Chân mày của Bạch Tử Họa khẽ động: “Lời hứa gì?”
“Hứa đời này kiếp này, bất kể chuyện gì xảy ra, ngươi tuyệt đối không giết nàng!” Thoáng chốc vẻ mặt Đông Phương Úc Khanh trở nên kiên quyết.
Bạch Tử Họa nhìn Đông Phương Úc Khanh. Vì Tiểu Cốt, hắn thậm chí còn phản bội cả thiên hạ, phong ấn sức mạnh Yêu thần vào trong cơ thể nàng, sao có thể giết nàng được?
“Ta đồng ý.”
“Được! Hi vọng Trường Lưu thượng tiên nói lời giữ lời, nhớ mãi lời thề ngày hôm nay!”
Đông Phương Úc Khanh đưa Liễm Mộng Hoa cho Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa đón lấy, đóa hoa trong tay đẹp tới động lòng người, nhưng lại dễ vỡ như lưu ly.
“Ta phải làm gì?”
“Ngươi vừa cầm Liễm Mộng Hoa vừa nghĩ về Cốt Đầu, nếu nàng ngủ, chìm vào cơn mơ thì ngươi cũng có thể vào. Liễm Mộng Hoa cũng sẽ vào theo ngươi, sau khi vào, ngươi phải tìm thấy Liễm Mộng Hoa trước, nhất định phải tìm thấy Liễm Mộng Hoa trước, nó chính là chìa khóa đưa ngươi đi tới tầng mộng sâu hơn mà không gặp trở ngại gì.”
“Chỉ cần tìm thấy nó là có thể đi tiếp?”
“Đâu có dễ vậy. Mỗi người đều có cõi mộng vô hạn, cõi mộng nông là nơi phản ánh trực tiếp tâm trạng, tư tưởng và thực tại của chủ nhân; còn cõi mộng sâu lại bao gồm việc nhìn thấy mỗi một giọt nước, nếm mỗi một mùi vị, nụ cười của cha mẹ lúc mới chào đời, thậm chí là kí ức của mấy kiếp luân hồi trước.”
“Cõi mộng nông, bình thường khi chúng ta ngủ dậy thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ. Chủ nhân của cõi mộng ở thế giới đó sẽ có một hình tượng cơ bản liên quan đến bản thân mình, đó là hình tượng chân thật nhất, cũng là dáng vẻ những người bên cạnh quen thuộc nhất. Nhưng càng tiến sâu, cõi mộng sẽ càng lửng lơ, càng hỗn loạn, càng không có trật tự và quy tắc, càng dễ lạc đường.”
“Ngươi phải tìm thấy Cốt Đầu trong giấc mơ đầu tiên, khiến nàng ngủ, rồi lại dùng Liễm Mộng Hoa bước vào giấc mơ trong giấc mơ của nàng. Nàng sẽ tỉnh lại trong giấc mơ thứ hai. Ngươi lại phải tìm thấy Liễm Mộng Hoa, khiến nàng ngủ tiếp, rồi mới có thể tiến vào giấc mơ thứ ba.”
“Nếu ngươi chết giữa đường, ngươi sẽ tỉnh lại và không bao giờ có cơ hội bước vào nữa. Nếu Cốt Đầu chết, nàng cũng sẽ tỉnh lại, cõi mộng sẽ sụp đổ, rồi được tái tạo trở lại. Ngươi sẽ bị nhốt trong đống đổ nát đó, bị dồn ép dưới tầng tầng cõi mộng, không bao giờ có thể thức tỉnh. Bởi vậy dù có thế nào, ngươi đều phải bảo vệ nàng an toàn.”
Bạch Tử Họa gật đầu: “Di Thần Thư có thể ở trong bất cứ cõi mộng nào, ta làm sao để xác định được vị trí của nó?”
“Cách đơn giản nhất là hỏi thẳng Cốt Đầu. Nếu trong cõi mộng ấy có, thì nàng sẽ cảm nhận được, rồi đưa ngươi đi tìm. Thậm chí nàng có thể chuyển Di Thần Thư lên cõi mộng nông trong vô thức, đấy là trong trường hợp nàng đồng ý để người ta tìm thấy. Không ai có thể khẳng định nàng còn giữ chút kí ức nào từ thời viễn cổ hay không, bởi vậy ngươi đi lần này có khả năng một đi không trở lại, thậm chí có thể chết trong đấy. Ngươi chắc mình đã suy nghĩ kĩ?”
“Nếu ta không tỉnh lại thì hãy giúp ta chuyển cái này cho sư đệ của ta.” Bạch Tử Họa đưa một con ốc truyền tin cho Đông Phương Úc Khanh.
Đông Phương Úc Khanh gật đầu: “Cõi mộng càng sâu càng nguy hiểm, ngươi rất có thể sẽ bị ý thức cuốn đi, mãi mãi không tỉnh lại. Ngoài ra thời gian trong cõi mộng rất hỗn loạn, hơn nữa có trường hợp thời gian, không gian trong cõi mộng cực giống hiện tại, nó sẽ đánh lừa ngươi, khiến ngươi tưởng rằng mình đã tỉnh rồi, đã về rồi, khiến ngươi quên hết thảy, quên cả tỉnh lại. Bởi vậy, ngươi phải liên tục tự tính thời gian, đồng thời cũng phải tự nhắc nhở bản thân mục đích tới cõi mộng của nàng là gì.”
“Cốt Đầu là chủ của cõi mộng, nàng là thần trong thế giới đó, muốn làm gì cũng được. Nhưng do chịu ảnh hưởng từ chính ý thức của mình, thậm chí còn có khả năng nàng không nhớ mình là ai, chỉ biết chuyện mình muốn biết. Bởi vậy ta hi vọng ngươi đừng nói cho nàng biết thân phận thật sự của mình trong cõi mộng, cũng đừng nói cho nàng biết nàng là ai.”
“Tại sao?”
“Ngươi đâm nàng bao nhiêu nhát đến vậy, còn đày nàng tới man hoang. Nếu trong tiềm thức nàng ghét ngươi, hận ngươi thì có khả năng tất cả mọi người trong cõi mộng sẽ truy sát ngươi. Dù nàng không giết ngươi thì sau khi biết chân tướng, cảm xúc của nàng sẽ cực kì không ổn định, rất có khả năng khiến cõi mộng sụp đổ.”
Bạch Tử Họa im lặng hồi lâu, hắn không có cách nào tưởng tượng, trong cõi mộng của Tiểu Cốt, mình sẽ như thế nào.
Hủ vệ bưng tới hai bát thuốc, Đông Phương Úc Khanh thả không dưới mười viên vào trong bát ngay trước mặt hắn. Bạch Tử Họa uống không hề do dự. Đông Phương Úc Khanh nhìn Bạch Tử Họa cười như không cười.
“Ngươi không sợ ta hạ độc ngươi, khống chế hay đày đọa ngươi?”
Bạch Tử Họa không nói, đang định uống nốt bát thứ hai thì bị Đông Phương Úc Khanh ngăn lại.
“Bát này là của ta.”
Bạch Tử Họa kinh ngạc.
Đông Phương Úc Khanh lật lòng bàn tay, lấy ra một đóa Liễm Mộng Hoa bốn cánh.
“Ta sẽ vào cùng ngươi. Muốn vào cõi mộng phải tiếp xúc cơ thể, ngươi và Cốt Đầu có liên hệ từ huyết ấn, có thể vào trong mộng của nàng từ nơi xa xôi vạn dặm. Còn ta và nàng lại không có mối liên hệ như thế, nên chỉ có thể thông qua mộng của ngươi để vào mộng của nàng. Do đó có khả năng ta không thể xuất hiện bằng hình dạng cụ thể trong mơ, nhưng ta có thể nhìn thấy hai người, truyền cho ngươi một vài thông tin, đưa ra chỉ dẫn nào đó.”
“Không cần. Nếu ngươi bị nhốt trong mơ không thể tỉnh lại thì làm thế nào?”
“Yên tâm, ta vào cõi mộng không sâu, cõi mộng sụp đổ phải mất một thời gian nhất định, ta muốn chạy chắc chắn kịp. Ngươi không cần lo lắng cho sự an nguy của ta, điều ngươi nên lo là bí mật của ngươi sẽ bị ta nhìn thấu.”
“Ta tự thấy bản thân một đời không thẹn điều chi, hơn nữa chuyện ta biết có chuyện gì ngươi muốn biết mà không có cách nào biết không?” Bạch Tử Họa thản nhiên hỏi.
Đông Phương Úc Khanh bật cười: “Cũng đúng, thế nhưng ta chỉ tìm thấy Liễm Mộng Hoa bốn cánh, ba cõi mộng còn lại ngươi phải tự lực cánh sinh thôi.”
Đông Phương Úc Khanh uống nốt bát thuốc còn lại. Hai người cùng nằm lên giường, rồi tay Đông Phương đặt lên tay Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa cau mày thấy không tự nhiên lắm, Đông Phương Úc Khanh lại cười xòa, rồi nhắm mắt lại, tỏ vẻ tập trung. Hắn nhất định phải giúp Bạch Tử Họa tìm thấy Di Thần Thư. Đúng như những gì Bạch Tử Họa nói, tìm thấy Di Thần Thư mới là cách vẹn toàn, nếu không dù Cốt Đầu có ra khỏi man hoang cũng không được yên ổn. Về phần vết thương trên người nàng, sau này hắn tất sẽ có cách.
Thực ra vào mộng của Hoa Thiên Cốt thông qua mộng của Bạch Tử Họa tỉ lệ nguy hiểm cao hơn việc vào trực tiếp ngàn vạn lần, nhưng hắn không thể đợi thêm một phút nào nữa, dù là mơ cũng được, hắn chỉ muốn thấy nàng, chắc chắn rằng nàng có khỏe hay không…
Hai đóa Liễm Mộng Hoa bỗng phát ra một luồng ánh sáng kì lạ.