Ngoại Truyện Hoa Thiên Cốt
Ngoại Truyện Hoa Thiên Cốt
Thông tin truyện: Ngoại Truyện Hoa Thiên Cốt
Giới thiệu
Hoa Thiên Cốt thuộc thể loại tiểu thuyết tiên hiệp, xoay quanh hai nhân vật chính là Hoa Thiên Cốt và Bạch Tử Họa.
Đây là một trong những tác phẩm được giới trẻ chờ đón của tác giả Fresh Quả Quả, tác giả được yêu thích với những sách hay, được nhiều bạn đọc quan tâm.
***
Bạch Tử Họa thường nằm mơ, trong mơ nàng vẫn ở Tuyệt Tình điện.
Hoa đào bay như mưa lan tỏa khắp trời, nàng kéo ống tay áo của hắn làm nũng.
Hắn xoa đầu nàng: “Sư phụ ở đây, mãi không rời xa…”
Trích đoạn
Bóng ngả chiều hôm, hoàng hôn bao phủ. Núi hoang quạnh quẽ, muôn vật lặng im. Một gã tiều phu khênh bó củi trên vai xuống núi. Trên con đường quanh co cách đó không xa, một cô gái áo xanh đang đi theo một người đàn ông áo trắng tiến về phía trước. Cảnh sắc phía sau rạng rỡ vô ngần, đẹp tới mức không dời nổi mắt.
Nào ngờ cô gái kia lại đi thẳng tới vách núi dựng đứng, đột nhiên buông mình nhảy xuống, gã tiều phu thét lên sợ hãi, trượt chân ngã mạnh xuống đất, rồi gã lại thấy người đàn ông kia cũng nhảy xuống theo. Có lẽ là một đôi tự tử vì tình, gã tiều phu bèn vội vã trèo lên vách núi cúi đầu xuống ngó, chẳng ngờ lại thấy người đàn ông áo trắng kéo tay cô gái cùng bay lên, thoáng chốc đã mất hút nơi chân trời. Biết mình gặp thần tiên, gã hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, cuống quýt vái lạy.
Áng mây chiều bồng bềnh như bông, trải dài cuồn cuộn. Người đàn ông áo trắng bình tĩnh kéo cô gái cưỡi gió bay đi, dọc đường không nói một lời. Cô gái lại chột dạ cúi gằm, “Sư phụ, Tiểu Cốt biết sai rồi. Nhưng gã tiều phu phải lòng nàng goá phụ kia lại một mực nghĩ cách hại chết người vợ kết tóc se duyên của mình. Con nhất thời giận quá muốn dọa cho gã một trận, để gã biết rằng Ngẩng đầu ba tấc có thần linh, phàm chuyện gì trước khi quyết định phải hỏi lại lương tâm mình đã….”
“Tình yêu cao thượng? Đó đơn giản chỉ là một từ? Hay là một thứ phải hiến dâng hạnh phúc của đời mình, hi sinh tất cả mọi thứ mới có được? Đời này ta sống vì Trường Lưu, sống vì tiên giới, sống vì chúng sinh, nhưng chưa từng làm gì được cho nàng ấy. Ta không phụ Trường Lưu, không phụ Lục giới, không phụ trời đất, nhưng cuối cùng lại phụ nàng ấy, phụ cả bản thân ta.”
“Chàng là người dịu dàng nhất thế gian, cũng là kẻ vô tình nhất thiên địa. Ta cố gắng suốt bao năm cũng không thể hiểu được chàng, nhưng giờ thì đã không cần và cũng không muốn hiểu nữa rồi, chết hay sống, chàng đang nằm trong tay ta, ta muốn thế nào cũng được.”
“Ta không có sư phụ, không có bạn bè, không có người yêu, không có con cái, trước kia ta tưởng rằng ta có cả thiên hạ, nhưng hóa ra tất cả đều là giả. Người yêu ta, vì ta mà chết, người ta yêu, một mực muốn ta chết. Người ta tin, phản bội ta, người ta nương tựa, ruồng bỏ ta. Ta không cần gì, cũng chẳng cầu chi, chỉ muốn sống thật đơn giản, nhưng ông trời bức ta, chàng cũng bức ta! Chàng tưởng rằng đến bây giờ ta còn có thể quay đầu lại sao?”