Bạn đang đọc Ngoài Thềm Ai Hát Mưa Bay FULL – Chương 91: Kết Thúc
Sau khi từ dưới quê trở về, sức khỏe của Gia Văn không ngừng ngày một tốt lên.
Có lẽ do có thời gian nghỉ ngơi an dưỡng, những vết thương trên người cậu cũng có chiều hướng khả quan hơn hẳn.
Ít lâu sau đó, chân của Gia Văn có thể tháo nẹp.
Theo lời bác sĩ thì tình hình rất tốt.
Ban đầu khi bị tai nạn, cậu còn bị ngờ rằng một chân đó có lẽ phải cưa đi, nhưng không ngờ mọi thứ hồi phục ổn đến vậy.
Dù vẫn phải sử dụng gậy chống nhưng việc đi lại của Gia Văn ít bất tiện hơn.
Bây giờ, cậu đã có thể tự mình bước đi, không cần người bên cạnh dìu đỡ như trước.
Đúng như lời hứa, sau lần trở về đấy, ông Lâm cũng quyết định từ từ giao công việc cho Gia Văn.
Dưới căng tin, hai cô nhân viên vừa uống cafe, vừa chụm đầu vào nhau cười khúc khích.
“Này, cậu có nhìn thấy người đại diện mới của công ty mình chưa? Trông trẻ cực, lại còn đẹp trai nữa.
Nghe bảo là con trai của sếp đấy!”
“Mình thấy rồi, trước đó anh ta là ca sĩ đấy, mấy lần mình đã thấy trên TV.
Nhưng hình như sau đó anh ấy vì nhiều lí do nên quyết định về phụ giúp gia đình.
À, mà hình như sếp có hai con trai hay sao? Mình thấy một người khác cũng hay xuất hiện ở phòng sếp lắm.”
“Chắc vậy, người kia mình còn được nói chuyện rồi cơ.
Lịch sự lắm luôn! Giọng nghe còn thích ơi là thích nữa.
Hôm ấy mang tài liệu lên mà sếp đang bận, anh ấy còn cầm giúp cho mình.
Mà hình như hai anh em rất thân nhau.
Hầu như chiều nào không bận cũng thấy anh ta dùng xe đưa em trai về.”
Hai cô gái thao thao bất tuyệt, không để ý hai bóng người vừa đi ngang qua rất nhanh.
Trước cuộc nói chuyện vừa tình cờ nghe được, Gia Văn và Lâm Khanh chỉ nhìn nhau khẽ cười.
Cho đến lúc vào trong xe rồi, nét cười vẫn không hề tắt đi trên môi.
“Anh Khanh à, em không biết rằng đi làm cũng có thêm thể có nhiều fan hâm mộ như vậy đó.
Ngày trước em chỉ đến khi còn bé nên chỉ có mấy ông hàng lão làng biết mặt em thôi.
Biết thế, em nhất định phải đòi bố cho đến công ty từ sớm hơn mới phải.”
Lâm Khanh ngồi trên ghế lái, rất tinh tế mở nhỏ một khúc nhạc cổ điển mà Gia Văn vẫn thích nghe.
Dù đang lái xe nhưng tai anh vẫn nghe rõ câu chuyện của Gia Văn.
Khóe môi như cánh hoa nhẹ vẽ một nét cười dịu dàng, anh nói.
“Thôi nào, nếu họ biết thần tượng của họ sáng ra vẫn còn ngủ nướng trong chăn không thèm dậy; lúc anh làm thức ăn còn lén thì tay bốc trộm trong mâm, chắc chắn không còn mê mẩn như thế nữa đâu.”
Gia Văn phồng má, uất ức nói.
“Tại sao anh cứ phải dìm em như thế nhỉ?”
Ngón tay thon dài của Lâm Khanh vươn sang, vuốt ve má Gia Văn.
Anh lại cười, nụ cười khiến cậu đang làm nũng liền trở nên ngơ ngác ngay sau đó.
“Được rồi, anh xin lỗi.
Bây giờ chúng ta về nhà thay quần áo rồi theo bố đi công chuyện đi.
Đối tác lần này rất quan trọng.
Bố muốn cho em gặp để dần gây ấn tượng tốt cho họ đó.”
Gia Văn tựa lưng vào ghế, mím môi ngoan ngoãn gật đầu.
—————————
“Caravat phải thắt như vậy, vì người ta lớn tuổi rồi nên mình cũng phải ngay ngắn, chỉn chu theo.
Thêm nữa, vì đặc thù khuôn mặt của em nên tốt nhất là hất tóc xuống giống như vậy.
Được rồi, vuốt cho thẳng nếp áo đi.
Để anh ngắm em xem…ừm…hoàn hảo!”
Lâm Khanh đứng trước gương sửa sang quần áo cho Gia Văn, không ngớt lời dặn dò bình luận.
Khi xong xuôi, cậu nhìn lại bóng mình trước mặt, cũng cảm giác không có chỗ nào để chê.
Người trong gương bước đi hơi tập tễnh nhưng khí chất vẫn không hề suy giảm.
Cậu vốn cao lớn nên mặc vest lên trông càng tôn dáng hơn.
Khuôn mặt với mái tóc chải gọn toát lên vẻ đĩnh đạc chín chắn, dù ánh mắt vẫn ôn hòa nhưng không còn quá trẻ con như khi đứng trên sân khấu ngày nào.
Gia Văn mỉm cười, bất chợt kéo cổ áo Lâm Khanh lại mà ghé sát vào mặt anh.
Giọng cậu trầm thấp âm vang khiến gò má người kia không hẹn mà nóng ran, đỏ lựng.
“Anh Khanh, trong tất cả, anh thích hình ảnh nào nhất của em?”
Lâm Khanh rất chân thật, ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời.
“Tất cả.”
Gia Văn khẽ cười, lần này là cười rạng rỡ như nắng xuân.
Cậu khẽ cúi xuống hôn lên vành tai Lâm Khanh.
Lần này, nếu ai nhìn vào trong gương sẽ thấy khuôn mặt bọn họ đều tràn ngập sự vui vẻ, mãn nguyện.
Đối tác hôm ấy là một người gốc Âu, còn là một cộng sự lâu năm của ông Lâm.
Ông kéo cả Lâm Khanh và Gia Văn đi theo cũng vì muốn tạo dựng cơ ngơi lâu dài cho hai người.
Ngồi trước bàn ăn lúc này là một người đàn ông cao lớn phốp pháp, tóc vàng mắt xanh.
Khuôn mặt hồng hào phấn chấn như da thịt của trẻ con.
Ông ta biết vết thương của Gia Văn nên hạn chế mời cậu uống rượu.
Mà thực ra từ trước đến nay trong những buổi giao lưu, chỉ cần có Lâm Khanh đi theo, mỗi khi người ta rót cho cậu li nào, anh đều sẽ nhanh tay thay cậu uống hết.
“Sao, ông Robert đang có ý định đầu tư mở một trung tâm âm nhạc ở Việt Nam ư?”
Lâm Khanh và Gia Văn nghe xong mấy câu bằng thứ tiếng Việt trọ trẹ của người kia, suýt nữa không tin vào tai mình.
Ông Lâm gật đầu nhìn sang hai đứa con.
So với ngày xưa, bây giờ giọng điệu của ông đã đầy vẻ động viên, khích lệ.
“Đúng thế, chính vì vậy nên bố mới kéo cả hai đứa theo.
Đây là chuyên môn của Gia Văn mà Lâm Khanh cũng thông thạo về mảng này.
Không phải hai đứa đã lên kế hoạch mở trung tâm chung ư? Con yên tâm rằng Robert đã làm, nhất định làm đến nơi đến chốn.
Về một số phương diện, cũng có thể tham khảo thêm ở mẹ của các con.”
Robert lập tức gật đầu, tiếp lời, vẫn là thứ tiếng Việt hơi ngọng nhưng sắc thái vô cùng chắc chắn.
“Ông Lâm nói đúng.
Tôi không chỉ muốn đầu tư một mà còn muốn phát triển nó thành nhiều địa điểm hơn nữa.
Con trai con gái tôi đều rất yêu âm nhạc nên tôi muốn tạo ra nơi cho chúng giao lưu.
Mục đích chính là tôi muốn tạo một nơi vui chơi chứ không phải lợi nhuận nên sẽ không quá đặt nặng chuyện tiền bạc.
Nghe nói cậu Khanh và cậu Văn đều là người có chuyên môn cao nên tôi rất yên tâm.
Hơn nữa vì ông Lâm đây cũng là chỗ quen biết lâu năm với tôi nữa.”
Lâm Khanh và Gia Văn đều cảm thấy bất ngờ.
Lời đề nghị béo bở như vậy, tất nhiên ai chẳng ham.
Dù vậy, vì Robert là doanh nhân nên bọn họ vẫn lo lắng việc tài chính sẽ gây ra nhiều rắc rối.
Âm nhạc là đam mê lớn của hai người.
Dù đã không còn đứng trên sân khấu nhưng cả hai vẫn không thể quên đi tình yêu lúc trước.
Nếu nghệ thuật là thứ có thể đem ra đổi chác cân đo, thực sự sẽ rẻ rúng, nực cười đến mức nào.
Dường như hiểu được tâm tư của hai người, Robert lại tiếp tục lên tiếng.
“Hai cậu đừng lo! Nếu khi trung tâm được mở ra, tôi sẽ có nhiều chương trình miễn giảm học phí cho các học viên khó khăn.
Mức giá chung nhất định sẽ là loại ưu tiên nhất.
Chưa kể đến việc tôi cũng muốn hoạt động từ thiện được diễn ra thường xuyên.
Thực ra, vì tôi chưa đầu tư mảng này bao giờ nên các cậu cũng có thể chung vốn với tôi.
Chỉ cần tôi có một sân chơi tốt cho con cái mình học tập là được.”
Thành ý của Robert khiến cả Lâm Khanh với Gia Văn đều không cảm thấy hoài nghi.
Vẻ ôn hòa khẩn thiết của ông khiến cả hai hồi lâu sau đều vui vẻ gật đầu.
Ông Lâm cũng vui, cả bữa tiệc dù không nói nhiều nhưng sắc mặt lại rất hứng khởi.
Khi ra ngoài cửa, ông không ngừng vỗ vai khen ngợi Gia Văn và Lâm Khanh.
“Hai con hôm nay làm rất tốt.
Robert hài lòng như vậy đủ thấy ông ấy có ấn tượng rất tốt đẹp với cả hai.
Trước đây, ông ấy tình cờ xem được đoạn băng hai đứa hát chung đã liền nảy ra ý định này.
Lâm Khanh này, con trai ông ấy rất yêu ca hát, cũng rất thích chất giọng của con.
Thằng bé ấy lại đang có ý định học chơi nhạc cụ và sáng tác.
Việc này con làm chính cho nên hãy cố gắng đừng để phụ lòng người ta!”
Lâm Khanh gật đầu, dù vậy khi nghe xong tâm trạng vẫn có chút nghi hoặc.
Anh lần nữa quay đầu sang, nhẹ giọng hỏi lại ông Lâm.
“Thưa bố, con hiểu.
Nhưng bố nói đoạn băng song ca là đoạn băng nào vậy? Con nhớ trước đây, con và em Văn rất ít khi thu hình chung.”
“À, chính là cái lần con hát trong sinh nhật Gia Văn ngày xưa đó.
Lần đó mẹ cho bố xem, bố chưa biết con là ai, chỉ nghe nói rằng bài hát ấy là con viết riêng cho Gia Văn.
Lần đầu bố nghe được, cũng cảm thấy rất hay.
Khi ông Robert đến chơi đã tình cờ nhìn thấy nó.”
Ánh mắt Gia Văn trở nên long lanh, thầm thì ồ lên một tiếng.
“Thì ra là nó.”
Lâm Khanh và Gia Văn thầm tươi cười nhìn nhau.
Ông Lâm biết ý, liền bảo anh đưa cậu về trong khi mình đi xe riêng với thư kí Phương.
Lần này, khi bước vào trong xe, trong lòng cả hai đều trần ngập những hồi tưởng tươi đẹp.
Trước mắt tựa như hiện ra khung cảnh sân khấu lộng lẫy và hai giọng hát vang vọng như hòa vào nhau trong đêm đèn hoa, sao trăng rực rỡ ở sân vận động năm xưa.
Mới đó, đã vài năm quen biết.
Tình thân gắn kết, ai nấy thầm coi người kia như một phần sinh mệnh của mình.
Lâm Khanh chỉ dùng một tay lái xe, tay còn lại lần tìm nắm lấy bàn tay của Gia Văn.
Da thịt cửa hai người đều rất ấm, không ngừng thân thiết trao đổi nhiệt độ cho nhau.
“Gia Văn…”
Tiếng người bên tai anh dịu dàng đáp lại.
“Ừ…Em ở đây…”
—————————
Ngày trung tâm âm nhạc được khai trương, đích thân Hà Anh mang theo chồng con đến chúc mừng cho hai người.
Con trai của Hà Anh vì tuổi tác tương đương nên chơi rất thân với hai đứa con của Robert.
Vì cậu ta biết đánh đàn, chất giọng lại tốt nên lập tức khiến hai người kia thích mê đi.
Trong bữa tiệc, Gia Văn và Lâm Khanh cùng nhau ghé tai Hà Anh, tươi cười trêu đùa nói.
“Hà Anh này, hay cô đưa thằng nhóc kia cho chúng tôi đi.
Thằng bé được như vậy, nhất định chúng tôi sẽ bồi dưỡng nó thành tài.”
Hà Anh suýt nữa phun rượu, vẻ mặt kì thị nhìn sang Gia Văn và Lâm Khanh.
Bằng giọng vờ như ngán ngẩm, cô nói.
“Thôi, tôi xin! Nếu đưa cho hai người, nhất định ngày nào cũng sẽ bị khung cảnh như thế này làm cho hư mất.”
Lâm Khanh thắc mắc.
“Ý cô là sao?”
Hà Anh cười cười nhìn sang phía Gia Văn, đôi mắt lấp lánh tinh nghịch.
“Văn này, đừng nói với tôi đến cậu cũng không hiểu nhé.
Cậu nói thật với tôi đi! Bây giờ là mấy ngày một đêm.”
Khuôn mặt Gia Văn và Lâm Khanh biến đỏ rực, nhất thời ngơ ngác nhìn nhau.
Mãi hồi lâu sau, Gia Văn mới hết thẹn, sắc mặt còn có vẻ như tự hào mà ngập ngừng lên tiếng đáp.
“Thực ra, là hàng đêm…”
Chẳng biết từ đâu, con trai Hà Anh bỗng nhiên đi đến chỗ họ, nhất thời nghe được hai tiếng “hàng đêm” kia.
Cậu bé dù sao cũng chỉ là thiếu niên mới lớn, bề ngoài trổ mã cao ráo nhưng tâm hồn vẫn còn là trẻ con.
Vì không nghe rõ phần trên nên hai tiếng cuối câu này thoáng chốc khiến cho cậu cảm thấy mờ mịt.
“Mẹ ơi, mẹ với hai chú nói gì vậy? Hàng đêm tức là sao ạ?”
Hà Anh xoa đầu chán chường trong khi Gia Văn và Lâm Khanh bối rối nhìn nhau.
Cô đứng lên dắt tay con ra chỗ mấy đứa trẻ đang chơi, trong miệng lầm rầm lẩm bẩm.
“Tôi nói không sai mà.
Nếu ở đây lâu, tôi sợ sớm muộn hai người cũng sẽ làm mù mắt, điếc tai thằng bé mất.”
Gia Văn và Lâm Khanh ái ngại thở dài, liền cầm ly rượu đi mời khách ở bàn khác.
Buổi tiệc hôm ấy diễn ra rất náo nhiệt.
Lâm Khanh vì tinh thần vui vẻ nên đã cầm đàn lên hát lại rất nhiều ca khúc lúc trước.
Chất giọng Gia Văn bị thương tổn nên lần này là cậu đệm đàn cho anh.
Cả hai vô cùng ăn ý.
Người ngồi bên dưới xem họ biểu diễn cũng ngẩn ngơ say đắm theo.
Nhớ lần đầu tiên cũng là như vậy, một người đệm đàn một người hát, như là định sẵn ra tương lai sẽ giống như lời ca và tiếng nhạc, cả đời không thể rời xa nhau.
Đêm ấy, Gia Văn và Lâm Khanh trở về nhà khi đã rất khuya.
Cả hai thân mật một hồi, khi làm xong vẫn không ngủ ngay mà còn nằm mãi trên giường ôm chặt lấy nhau.
Gia Văn nằm trong ngực Lâm Khanh, cúi đầu phả hơi nóng lên những dấu hôn mà mình đã không ngớt đặt lên chiếc cổ trắng ngần ban nãy.
“Anh Khanh này, em vui lắm.
Nhưng em vẫn đang nghĩ rằng liệu mình có phải may mắn quá không? Thực ra, em vẫn sợ rằng nếu năm đó Nguyễn Hoàng không bỏ rơi anh, không tệ bạc với anh, em sẽ không có cơ hội…”
Gia Văn nói câu này, chất giọng có phần dè dặt, suy tư.
Lâm Khanh nghe thấy, lòng liền trùng xuống, vươn tay ôm lấy người cậu.
“Gia Văn, em hiểu rằng cái gì đã xảy ra, thì dứt khoát là chuyện đã xảy ra mà.
Nguyễn Hoàng như vậy, là thứ anh không tránh được, cũng là thứ anh rất muốn quên đi.
Từ khi gặp em, anh mới lại có cảm giác ông trời trao cho mình cái gì đó.
Chính vì thế mà mỗi chuyện xảy ra trước đó, anh đều cảm thấy không ân hận, oán than.”
Lâm Khanh hơi ngừng lại, từ trong đáy lòng lại chân thành lên tiếng.
“Việc em đến, chính là may mắn lớn nhất trong đời của anh.”
Gia Văn cười cười, trong giọng nói nghe ra sự vui vẻ thỏa mãn.
“Anh Khanh, em cũng thấy rất may mắn.
Không biết làm sao nhỉ, coi như chúng ta hòa nhau đi.
Cuối cùng em cũng đã đem về cho bố mẹ em được một người con thật tốt.”
Lâm Khanh cười theo cậu, chất giọng như thoáng trở nên vu vơ.
“Haha, có lẽ là vậy.
Ban nãy trong bữa tiệc, anh cũng thấy Robert hỏi bố rằng anh có phải con rể của bố không.
Tư tưởng của người phương Tây rất thoáng.
Chắc ông ấy cũng nhìn ra chúng ta rất hợp nhau.”
Gia Văn trề môi.
“Tại sao lại là con rể?”
“Được rồi, là con gì thì tùy em.
Bây giờ ngủ đi, ngày mai em phải đến công ty, còn anh phải ra trung tâm âm nhạc từ sớm đó.
Em mà làm ồn khiến bố mẹ thức giấc, nhất định hai cụ sẽ gϊếŧ em.”
Gia Văn ngẩng lên, dụi dụi vào vai Lâm Khanh.
“Tường này cách âm, anh lo gì?”
“Không phải anh lo, mà anh muốn nói với em rằng không cần vội.
Cho dù sau này, chỉ là em muốn, mỗi ngày đều sẽ như hôm nay.”
Gia Văn gật đầu, nhẹ nhàng đáp.
“Được như vậy thì thật tốt.
Chúng ta sống cùng nhau cho đến khi già như bà nội bây giờ.
Ngôi nhà mà mình sống, bốn phía sẽ treo tranh chữ Nho.
Trong vườn cũng sẽ trồng loại hoa mà anh thích.
Em đeo kính đọc sách cho anh, trong khi anh nấu ăn và hát cho em nghe.”
“Đến lúc đó, để xem chúng ta còn đủ răng mà ăn không mới được chứ.”
“Anh cứ chọc em! Cái đó không cần tính.
Chỉ cần là anh nấu, cho dù cháo trắng em cũng thích ăn.”
Hai người cứ thế ôm chặt nhau, âm thanh âu yếm như tan ra trong màn đêm.
Trăng sáng treo cao.
Gió đêm bên cửa rầm rì ca hát, say mê tấu lên ngoài từng hồi những khúc nhạc da diết, bình yên.
Hết chính chuyện