Ngoài Thềm Ai Hát Mưa Bay

Chương 30: Tâm Tư


Bạn đang đọc Ngoài Thềm Ai Hát Mưa Bay FULL – Chương 30: Tâm Tư


Đối với Gia Văn mà nói, Lâm Khanh gần như có thể coi là một người yêu hoàn hảo.
Từ ngày yêu nhau đến giờ, ngoại trừ việc tuổi tác có đôi chút cách biệt, anh đối với cậu gần như không có điểm gì để chê.

Nhạc của cậu nhiều khi do anh sửa, cơm cậu ăn nhiều ngày trong tuần do anh nấu.

Mỗi khi cậu hát, anh vui lòng ngồi bên cạnh góp ý, lắng nghe.

Anh là người hiếm hoi để ý khẩu vị của cậu, cũng luôn là người có mặt ngay lập tức khi cậu than một tiếng ốm đau.

Trong tình yêu, trước mỗi lần giận dỗi trẻ con của cậu, anh cũng luôn là người chủ động, kiên nhẫn ở bên mà ngon ngọt dỗ dành.
Tình yêu trọn vẹn như vậy, nhưng không hiểu sao, Gia Văn luôn cảm giác bên trong nó có gì đó còn thiếu.

Chỉ là cậu hoàn toàn không chỉ ra được khuyết thiếu ở chỗ nào.
Cũng là một ngày cuối tuần, nhưng hôm nay khác biệt hơn, vì đột nhiên Gia Văn nổi hứng rủ Lâm Khanh qua nhà mình.
Ngày hôm ấy, bọn họ có trọn một buổi chiều ở bên trong khu đô thị.

Sau khi dạo hết một vòng siêu thị, Lâm Khanh lái xe đưa Gia Văn qua phòng tập, tiện thể cũng vào chơi luôn.

Cả hai mua một cặp vé bơi, đua hết mấy vòng bể lại lên bờ đi sang phòng xông hơi.

Xong xuôi, họ mới cùng nhau về qua nhà Gia Văn, trên đường đi còn ghé vào một cửa hàng bán dụng cụ âm nhạc.

Miếng pick chơi đàn của Lâm Khanh đã cũ, bị gãy mất, Gia Văn liền gợi ý anh mua thêm hẳn cả một đôi.

Là một đôi, vì chiếc còn lại là do cậu giữ.

Bé con nói rằng cái này mình cầm hộ, khi nào cái kia hỏng sẽ đưa anh sau.

Anh biết tỏng hết mấy suy nghĩa trẻ con của cậu, nhưng cũng chỉ mỉm cười rồi làm theo.

Sau cùng, bọn họ về nhà sớm hơn dự định, bởi vì Gia Văn tự dưng lại thèm ăn cháo gà.

Món này không khó, chỉ là làm hơi tốn công.

Lâm Khanh mua nguyên cả con về, chính tay cắt tiết làm lông, cầu kì nhồi đủ loại hương liệu, đậu xanh, thuốc bắc; sơ chế cẩn thận, sau đó cho vào nồi đem hầm nhừ cho cậu ăn.

Suốt cả quá trình, Gia Văn ngồi một bên vừa lau bát vừa xem.

Cả chồng bát đũa đã lau đi lau lại đến độ gần hết cả hộp khăn giấy.

Khi Lâm Khanh quay sang, cũng chỉ thấy nụ cười mỉm ngây ngô cùng một đôi mắt to tròn đang chăm chú nhìn mình.

Bữa cơm tối vừa ăn xong.

Trong khi Lâm Khanh đi pha chút nước tráng miệng, Gia Văn lười biếng ngồi trên sopha, vừa lướt máy tính vừa rên hừ hừ thoải mái như một con chó nhỏ.

Cậu mở thêm một cửa sổ ra, nhấn chuột vào trang tin giải trí.

Thế nào, vừa vào lại vấp phải ngay một tờ báo mạng không tên tuổi.

Lù lù ngay dòng đầu tiên là bức ảnh khuôn mặt đẹp đẽ của cậu được ghép vào cùng với một cô gái xa lạ mà thậm chí cậu còn chẳng biết tên.

Cậu tò mò mở ra xem.

Cả trang viết dài dằng dặc đến tận vài nghìn chữ.

Nội dung bài báo, tựu chung lại, chính là một câu chuyện tình làng giải trí lâm li bi đát, lãng mạn đến mức có thể dựng thành cả kịch bản phim.
Một bài viết như vậy, thế mà lượt xem lẫn bình luận lại cao nhất trong số các bài đăng cùng thời điểm bấy giờ.

Gia Văn ngắm kĩ cô gái trong ảnh, một hồi sau mời lờ mờ nhận ra.

Đúng là cậu chưa từng gặp cô, nhưng đã từng thấy mặt cô trên một số tạp chí nhỏ lẻ.

Cô ấy còn rất ít tuổi, chỉ vừa mới tốt nghiệp cấp ba, trời sinh cũng có chút nhan sắc, là một hotgirl đang rất được yêu thích trên mạng xã hội.

Nếu không nhầm thì bài viết này ra đời sau một lần cô gái ấy chia sẻ MV mới của cậu trên facebook, tiếp đó còn tự nhận rằng mình là một fan hâm mộ trung thành của cậu.
Nhưng vốn dĩ óc tưởng tượng của một số tay viết lại không đơn giản như vậy.

Thời đại truyền thông phát triển, tin càng sốc, càng độc, sẽ càng dễ thu hút người vào xem.
Đọc xong cả bài viết, Gia Văn cười khẩy, tao nhã vươn tay tặng luôn cho tờ báo ấy một nút dislike đỏ chót.
Ngay lúc ấy, Lâm Khanh bưng hai cốc nước màu vàng nâu trong vắt từ trong bếp đi ra.

Căn bếp nhà cậu từ khi thường xuyên có anh đi vào, mới bắt đầu trở nên bớt trống trải.

Lâm Khanh đặt cốc xuống bàn, liếc nhìn qua bản tin mà Gia Văn đang xem.

Đọc xong, trên nét mặt anh, vẫn không hề có bất cứ biến đổi gì.
Nước mơ ngâm mật ong, vị chua nhiều hơn vị ngọt, vốn là thứ Gia Văn rất yêu thích.

Biết vậy, nên khi rảnh rỗi, Lâm Khanh mới quyết định tự tay ngâm hẳn một bình lớn cho cậu, mỗi khi ăn xong sẽ lấy ra tráng miệng dần dần.

Cậu bé cầm chiếc cốc lên, vừa uống một hớp lớn đã làm nước trong cốc vơi đi hẳn.
“Anh Khanh, anh cảm giác cô gái kia thế nào?”
Gia Văn nũng nịu cọ cọ lên má Lâm Khanh.

Anh nhẹ nhàng đẩy cậu ra, xoa cằm ngẫm nghĩ rồi trả lời.
“Cũng xinh đẹp, nhưng mà….”
Ngón tay thon dài dừng lại trên tóc mai đen nhánh của cậu.
“……không bằng em.”
Gia Văn thở mạnh một tiếng, gò má thoáng chút hồng lên, cậu lại càng sốt sắng mở to hơn cỡ chữ bài báo trên màn hình.
“Không phải, ý em là anh cảm thấy thế nào khi đọc xong nó cơ.”
Lâm Khanh cười cười, vươn tay ngọt ngào bẹo má cậu.
“Có gì đáng xem cơ chứ….Cứ nhìn kìa, trong đó đưa ra giả thuyết em đã kết hôn, rồi còn sắp có con nhỏ….Haha, lạy trời! Chỉ nghĩ đến chuyện em sắp làm bố trẻ con là tôi đã thấy buồn cười rồi.”
Sắc mặt Gia Văn thoáng trùng xuống, sống mũi cao thẳng cạ nhẹ vào hõm cổ Lâm Khanh.
“Anh không ghen à?”
Lâm Khanh ngây người, dáng vẻ tựa như vừa nghe được một câu chuyện vô cùng ngớ ngẩn.
“Em làm sao vậy? Tất nhiên là không! Tại sao tôi phải ghen cơ chứ?”
Khuôn mặt thanh tú lúc này đang chôn trong cổ Lâm Khanh cho nên anh không nhìn ra rèm mi run rẩy và đôi môi mỏng khẽ mím của cậu.

Nghe anh nói vậy, Gia Văn lắc đầu, thôi không hỏi thêm một câu nào nữa.

Cậu buông tay, xoay người, uống một ngụm đến cạn cốc nước mơ.

Nhìn lên phía đồng hồ treo trong góc nhà, thực sự cũng đã không còn sớm.
“Không có gì đâu, anh đừng để ý.

À mà cũng muộn rồi, em buồn ngủ.

Chúng mình đi nghỉ đi thôi!”
Lâm Khanh không suy nghĩ nhiều, chỉ âu yếm vén lại tay áo cho cậu, gật đầu.
“Được rồi, hôm nay nghỉ sớm một chút vậy.

Tôi nghe nói ngày mai, em còn một buổi phỏng vấn phải đi sớm.”
Đèn trong phòng khách tắt lịm.

Bên trong phòng ngủ, cũng chỉ lờ mờ phát ra ánh sáng vàng mờ nhạt từ ngọn đèn ngủ đặt bên đầu giường.


Cho đến một lúc sau, thì toàn bộ căn nhà chìm vào đêm tối lặng câm.

Gia Văn ôm lấy lưng Lâm Khanh, yên lặng lắng nghe tiếng thở đều đều của anh.

Hôm nay, bọn họ cũng không làm, cứ thế quần áo chỉnh tề ôm nhau lên giường ngủ.

Tuy vậy, điều kì lạ là cho dù đến khi người bên cạnh đã mê man say giấc, thì Gia Văn hẵng còn trằn trọc rất lâu.

Nhiều tiếng đồng hồ trôi qua, một trong hai người vẫn còn thức.

Cậu xoay phải xoay trái, rồi lại vắt tay lên trán trân trân nhìn trần nhà.
Một đêm bình yên, nhưng lại là bình yên đến mức trong lòng cậu thấy hoang vắng, trống trải.
————————–
“Chuyến này, tôi nhất định phải đi sao?”
Gia Văn nhìn vào tờ thông báo để ngay ngắn trên bàn, mắt lướt qua đề mục ghi thời gian, cúi đầu hỏi một tiếng.

Chủ tịch đang ngồi trước mặt cậu đẩy nhẹ chiếc gọng kính mỏng mạ vàng sáng bóng, gật đầu.

Chất giọng của ông luôn như vậy, dù trong giao tiếp bình thường vẫn có cảm giác như đang ra lệnh cho người khác.
“Đúng vậy! Chuyến đi lần này, không chỉ là quảng bá cho khu nghỉ dưỡng, mà còn kết hợp luôn việc quay một đoạn clip giới thiệu ngắn cho nhóm nhỏ G5 sắp ra mắt của công ty.

Bên kia, họ muốn dựa vào chút mặt mũi của cậu để gia tăng hiệu quả quảng cáo.

Mà về phía chúng ta, cũng cần có cậu để dễ dàng đưa những thực tập sinh mới đến gần với khán giả hơn.”
“Tại sao lại cứ phải là tôi?”
“Trong số những người trẻ, còn ai thích hợp hơn cậu nữa? Ánh Lam chuyên môn tốt nhưng danh tiếng không nổi bật.

Hai anh em T&G thì lại bận một show diễn quan trọng vào thời điểm ấy.

Nếu cho những nghệ sĩ lớn tuổi đi, sẽ gặp phải một số hạn chế, khác biệt trong phong cách và dòng nhạc, rất khó hợp tác chung.

Thêm nữa, so với bọn họ, thì những đàn em kia, vẫn mến mộ cậu hơn cả.”
Gia Văn vẫn không phục, cố gắng kiếm ra một lí do.
“Lịch trình sắp tới của tôi cũng rất dày đặc.

Nếu đi dài ngày như vậy, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc.”
Đôi mắt già nua sau cặp kính của chủ tịch bỗng dưng biến thành sáng quắc.

Ông lạnh giọng hỏi lại cậu.
“Sắp tới không phải thời gian trở lại của cậu, các sự kiện đều không quá quan trọng, tất cả có thể cho qua.

Về việc sắp xếp, tôi sẽ liên hệ với trợ lí của cậu sau.

Mà sao cậu cứ vòng vo mãi vậy, có chuyện gì không tiện nói sao?”
Gia Văn lắc đầu.

Cậu yên lặng một hồi, sau cùng vẫn chỉ có thể nhẹ giọng đáp.
“Không, chỉ là tôi có chút việc riêng.”
Chủ tịch mỉm cười, châm một điếu thuốc lá lên.

Ông đi đến bên cạnh cửa sổ, kéo tấm rèm ra, chỉ ném lại cho cậu một câu vô cùng ngắn gọn.
“Lí do không thỏa đáng, tôi không chấp nhận.

Cậu phải hiểu, không có gì quan trọng hơn việc chung của công ty cả.


Về lo liệu đồ đạc đi, chuyến bay của cậu sẽ cất cánh vào sáng thứ bảy tuần này.”
Kết thúc cuộc nói chuyện hôm ấy là hình ảnh Gia Văn mặt mày ỉu xìu, cầm một tờ thông báo đã bị gấp thành nhăn nhúm từ trong phòng chủ tịch đi ra.

Hoài Nam đợi cậu ở bên ngoài, khi nhận được tin đó liền vội vã đi sắp xếp mọi thứ, bỏ lại Gia Văn ở lại một mình trong phòng luyện thanh.

Biên đạo hôm đấy đã dành không ít lời phàn nàn chê bai cho Gia Văn.

Một đoạn điệp khúc cao trào vốn dĩ mọi khi cậu luôn hoàn thành rất tốt, chỉ riêng hôm nay lại phải tập đi tập lại hết mấy lần.
Thực ra, khoảng thời gian dành cho chuyến đi ấy, lại rơi đúng vào kỉ niệm nửa năm yêu nhau của Gia Văn và Lâm Khanh.
Hơn một tuần nay, hai người đã không nhìn thấy mặt nhau.

Lâm Khanh bận đi tham gia một sự kiện âm nhạc ở ngoại tỉnh, đã mất tăm suốt mấy ngày liền.

Bọn họ chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại.

Tuy vậy, mỗi lẫn nhắn tin, người huyên thuyên kể chuyện tán gẫu luôn là Gia Văn.

Lâm Khanh ngoài việc cậu ăn ngủ ra sao, làm việc có thuận lợi không, có ốm đau gì hay không thì gần như chẳng có câu nào khác.

Dù nhiều khi cậu rất muốn anh làm dáng với mình một chút, hoặc giận dỗi, hoặc hờn ghen, nhưng chỉ thế thôi cũng chẳng bao giờ có được.

Cậu giống như con trai hơn là người yêu của anh.
Chính vì vậy, cứ mỗi lần muốn tạo ra chút hoạt đồng tình thú, Gia Văn lại cảm thấy như có ai dội thẳng một chậu nước lạnh lên đầu mình.
Một ngày làm việc nhàm chán kết thúc, không cần đợi Hoài Nam trở về, Gia Văn một mình thu dọn đồ đạc, tạm biệt giáo viên rồi ra khỏi công ty.

Khi đi qua phòng tập vũ đạo, cậu nhìn thấy một nhóm năm thực tập sinh vẫn đang miệt mài luyện tập ở bên trong.

Đây chính là G5, nhóm nhỏ sắp ra mắt của công ty, cũng là những người mà chủ tịch muốn cậu hỗ trợ trong thời gian sắp tới.

Vì ngày debut đã đến gần nên việc tập luyện của bọn họ càng trở nên gắt gao hơn.

Giờ giấc và lối sống cũng rất nghiêm ngặt vì ai cũng biết đây chính là quãng thời gian thử thách căm go nhất của một thần tượng.

Ai cũng biết rằng chỉ một sai sót nhỏ ảnh hưởng đến hình tượng thôi, cũng có thể khiến tên họ bị gạch khỏi danh sách những người sẽ được ra mắt trên mặt bàn giám đốc.
Trong số các nghệ sĩ, Gia Văn là người có quan hệ tốt nhất với các thực tập sinh.

Vốn dĩ cậu không lớn hơn họ bao nhiêu tuổi, do nhiều yếu tố nên cũng có rất nhiều điểm chung, chính vì thế mà càng trở nên thân thiết.

Bản thân cậu cũng từng được lãnh đạo tin cậy cho tham dự một số buổi huấn luyện, cho nên những thực tập sinh triển vọng, hầu hết cậu đều quen mặt nhớ tên.

Bên trong phòng tập vũ đạo đang là giờ giải lao năm phút.

Vừa nhìn thấy cậu đi qua, mấy người họ lập tức quay lại, hào hứng vẫy tay.

Hình ảnh này không khác gì cậu của ít năm về trước.

Gia Văn thoáng thấy cảm động, cũng mỉm cười vui vẻ đáp lại.

Cảm giác bức bối về chuyến đi bất ngờ kia được nguôi đi mấy phần.
Hôm nay, Gia Văn không bắt xe về mà đứng đợi một mình ở cửa hầm gửi xe của công ty.

Cậu yên lặng đọc báo, thi thoảng liếc nhìn đồng hồ trên tay.

Một lúc lâu sau, có một bàn tay từ đâu đến vỗ vỗ lên vai cậu.

Cậu xoay người, miệng định hô lên câu gì, nhưng lập tức tiếng nói dừng lại nơi đầu môi khi thấy phía trước không hề là người mình đang đợi.
“Em chào anh!”
“Ừm….Gada đấy à? Sao cậu lại ở đây?”
Người kia lễ phép gập lưng cúi chào với Gia Văn, khi ngẩng lên liền lộ ra khuôn mặt đẹp trai xán lạn.

Gada là một cậu thanh niên trẻ măng, chỉ trạc gần 20 tuổi, bộ quần áo thể thao màu xanh lam nổi bật nước da trắng đến độ gần như phát sáng.

Y không thấp hơn Gia Văn quá nhiều, tuy vậy vóc dáng lại có phần mình hạc sương mai, khi đứng giữa đám đông sẽ có cảm giác nhỏ bé mỏng manh hơn người khác.

Gada nhuộm tóc vàng, đuôi tóc hơi lượn sóng ôm gọn lấy mái đầu.

Khuôn mặt y chính là tiêu biểu cho hình mẫu trai đẹp hơn hoa, kích thước xương hàm không lớn hơn chiếc giương soi cầm tay là mấy.


Nhiều diễn viên nữ khi nhìn thấy dung nhan này, chỉ sợ sẽ khóc thét vì tủi thân.

Gada vốn là một thành viên của G5, cũng là một trong những thực tập sinh được công ty đặt nhiều kì vọng nhất trong lần ra mắt sắp tới.
“Buổi tập vũ đạo của bọn em đã kết thúc rồi.

Quản lí nói đã vất vả nhiều ngày, nên hôm nay coi như xả hơi, cho bọn em tự do bay nhảy một tối.

Mà anh Havick cũng chưa về ư?”
Giọng nói của Gada rất thanh và trong, thoạt nghe không khác gì một nam sinh chưa vỡ tiếng.

Một phần vì chất giọng này mà công ty càng chú ý đến y hơn.

Tuy vậy, khả năng ca hát của y không xuất sắc, bù lại là vũ đạo rất bài bản, điêu luyện.

Chính vì thế, mà y chỉ ra mắt với tư cách thành viên nhóm nhạc, chứ không thể trở thành ca sĩ solo.

Cái nổi bật nhất là khuôn mặt với nét đẹp rất phù hợp với thẩm mỹ đại chúng này.

Trong số các thực tập sinh, Gia Văn thân với Gary nhất.

Một phần do cậu cảm giác được từ y hình ảnh ngây ngô, nhiệt huyết của bản thân trước đây.
Lợi dựng điều này, công ty từng úp mở phát tán một số bức ảnh chụp chung giữa Gia Văn và Gada.

Tất cả đều rất tinh tế để tránh việc tân binh mang tiếng dựa hơi đàn anh đàn chị.

Chiêu trò câu khách này, trong làng giải trí không phải bây giờ mới có.

Về phía Gia Văn cũng không phải không biết không hay, chỉ là do cậu tự tin bản thân mình trong sạch nên không tiện bày tỏ thái độ phát giác hay phản đối.
Chung quy, cũng là thu hút công chúng, đôi bên cùng có lợi mà thôi.
“Ừ, anh đang chuẩn bị về, chỉ là tiện chân đứng lại thư giãn một chút.

Mà cậu mệt mỏi cả ngày rồi, cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi mới phải.”
Gada nghe xong liền tươi cười, thẳng thắn cất giọng đề nghị với Gia Văn.
“Anh không bận gì đúng không? Vậy cho phép em mời anh đi ăn nhé!”
“Mời anh ư? Vì chuyện gì vậy?”
“À, em muốn cảm ơn anh về việc bài thi lần trước.”
Gia Văn thầm à lên một tiếng, trong đầu lập tức nhớ lại một chút kỷ niệm cũ.

Trước đây, trong kì kiểm tra thường niên của các thực tập sinh, tiết mục giúp Gada vượt qua đầu vào của G5 cũng là do cậu giúp một phần dàn dựng, góp ý.

Màn trình diễn phô diễn vũ đạo hết mức, tiết tấu âm nhạc lại có thể che giấu một số khuyết điểm về chất giọng đã gây ấn tượng rất tốt cho ban giám khảo của công ty hôm ấy.
“Có được không anh?”
Gada bước đến gần Gia Văn, đôi mắt mở to nhấn mạnh một lần nữa.

Gia Văn ậm ừ, bàn tay bất giác xoa xoa chiếc điện thoại trong tay.

Tuy vậy, cuối cùng sau một hồi suy nghĩ, chẳng hiểu sao cậu lại dứt khoát gật đầu.
“Cũng được, vậy cậu chỉ chỗ đi!”
Gada vô cùng hưng phấn, lập tức đi trước dẫn đường.

Gia Văn đứng chết trân vài giây ngắn ngủi.

Cậu lại liếc nhìn điện thoại lần nữa, sau đó cũng cất bước đi theo.

Thực ra, hôm đó Gia Văn có hẹn với Lâm Khanh.

Buổi chiều ấy cũng là lúc anh đáp chuyến bay.

Cả hai đã hẹn nhau rằng khi về đến nơi, anh sẽ lập tức lái xe đến C&M đón cậu.

Tuy vậy, cuối cùng vẫn là Gia Văn quyết định thất hẹn một lần.

Cố tình đợi cho đến sát giờ, cậu mới gửi đi một tin nhắn ngắn ngủi cho anh.
Em đi chơi với bạn, anh không cần phải qua đón nữa.
End chap 30


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.