Ngộ Phật

Chương 6: Chùa thượng vân


Bạn đang đọc Ngộ Phật – Chương 6: Chùa thượng vân

LÊN NÚI.

“Thầy à, thầy chưa cả bắt mạch, mới liếc một cái đã kết luận tôi không
có thai, bừa bãi quá rồi thì phải?” Giang Trừng bấu chặt bàn, nói với cụ lang già đang khinh khỉnh liếc trời ngồi sau.

Cụ ta kiềm chế hồi lâu, sau rốt chẳng chịu nổi nữa mới đập bàn, bộ râu
đã hoa râm tốc lên thật cao, “Nam tử như cậu thì có thai bằng trời! Mau
mau mau xê ra một bên, đừng có cản trở ta! Thanh niên bây giờ sao đứa
nào cũng quậy phá thế kia! Chạy tới đây đùa, đây là chỗ cậu có thể đùa
à! Hả!”

Giang Trừng: “… Thầy à, trông nam tính thế thôi chứ tôi là nữ thật
mà.” Giang Trừng cân nhắc xem mình có nên ưỡn ngực ra chứng minh không,
tuy hơi nhỏ nhưng vẫn có chút gọi là lồi lõm. Chỉ e cô mà làm thật thì
cụ lang già này sẽ hoảng hồn lăn ra chết mất.

Rốt cuộc, Giang Trừng vẫn không dám khiêu chiến với giới hạn của người
xưa ở thế giới khác, bị bám chặt không buông, cụ lang già cũng phải đen
mặt bắt mạch qua loa cho cô. Sau đó, vẻ mặt lấy lệ của cụ ta dần nghiêm
túc hơn, lấy làm ngạc nhiên: “Ồ, mạch tượng của nữ tử thật này…”

Cuối cùng, đôi mắt lim dim của cụ chợt trợn tròn lên, “Cô đây… Cô đây là…!”

•••••

Đại sư đứng ở cửa Dược Sinh Đường chờ Giang Trừng đi ra.

Hai người xuôi đường lớn mà đi, đại sư không lên tiếng, cũng chẳng có
phản ứng gì khác. Lại là Giang Trừng không kiềm nổi, đưa cùi chỏ huých
anh ta, “Không có thai đâu, yên tâm đi.”

“Ông thầy kia bảo tôi nhiễm lạnh, nấu nước gừng uống là được.”

Đại sư gật đầu.

Giang Trừng: “Đại sư, anh sống lâu thế này rồi, sao không biết cả kiến
thức thông thường như mang thai là chuyện có thể xảy ra sau khi một nam
một nữ ngủ với nhau vậy? Đến học sinh tiểu học ở thế giới chúng tôi còn
biết nữa là… Nhưng cũng do mạng mẽo chỗ chúng tôi quá phát triển, chốn này không có mạng thông tin nào bằng. Nhưng đại sư này, dù anh có tu
phật, không vướng víu chuyện này, nhưng cũng nên biết một ít kiến thức
căn bản đi chứ.”

“Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải không nào? Anh xem, tôi là điều ngoài ý muốn đó đấy.”

“Đại sư, hay để tôi dạy anh nhé?” Giang Trừng ra vẻ kẻ cả. Cô nghĩ, sau
này không thể để xảy ra chuyện như vậy nữa. Ê chờ đã, sao cô lại đặt giả thiết chuyện như thế sẽ lại xảy ra chứ?!!


Đại sư như đang cân nhắc lời đề nghị của Giang Trừng, đi được mười mấy bước, anh bảo: “Cũng được.”

Giang Trừng không ngờ mình chỉ nói bừa mà đại sư lại đồng ý thật. Có
điều, khà khà, vừa khớp ý cô! Chuyến hành trình này quá chán, kiếm
chuyện gì đó thú vị một chút để làm, ví như khiến đại sư bộc lộ biểu cảm nào đấy khác hoặc khiến lòng dạ đại sư rối bời,… mới nghĩ thôi đã
thấy hả hê rồi!

“Khụ khụ, vậy tôi bắt đầu đấy.” Giang Trừng đạo mạo hắng giọng, ra vẻ
đứng đắn mà rằng: “Đại sư, mình thỏa thuận trước đã, chúng ta là đang
phổ cập kiến thức, nên anh đừng thẹn thùng đấy nhé.”

Giang Trừng xắn tay áo lên, nhìn gương mặt cấm dục của đại sư, bắt đầu
nói: “Thường sau khi trổ mã năm mười mấy tuổi, con trai sẽ có cảm giác
kích thích như khi mộng tinh, là kiểu sáng sớm thức dậy nhận ra đêm qua
mình chiêm bao một giấc khá xí hổ ý, sau đó sẽ phải thay quần giặt chăn, còn nữa, có lúc sáng dậy sẽ rất kích động, thấy mọi nơi trên cơ thể đã
thay đổi đến lạ kỳ, những điều này là bình thường.”

“Vậy, đại sư ới, anh cũng đã từng trải qua thời kỳ đấy nhỉ?” Giang Trừng cố gắng ỉm sự bà tám của mình vào bài giảng.

Nhưng đã định trước sẽ khiến cô phải thất vọng, đại sư nghe xong, mặt
vẫn thế tim không đập, ngay cả bước chân nhịp nhàng cũng chẳng lộn xộn
mảy may. Với câu hỏi của Giang Trừng, anh vẫn bình thản đáp: “Chưa từng
trải qua.”

Giang Trừng suýt nữa đã buột miệng thốt lên câu hỏi “Đại sư à, anh vẫn
lên được chứ?”, nhưng cô lại sực nhớ đến mình đã đem thân trải nghiệm
cái sự “được” của đại sư rồi, đành nuốt trở vào.

Cô chỉ có thể bảo rằng, nhịn hai trăm năm có lẻ mà vẫn chưa hư, đại sư không hổ là người đàn ông đã trải qua tôi luyện.

Giang Trừng chưa hết hy vọng, lại hỏi: “Vậy chẳng nhẽ đại sư chưa từng
có nhu cầu cũng như chưa bao giờ thấy kích thích về chuyện ấy à?”

“Kích thích kiểu nào?”

Nếu không rõ đại sư là người thành thực, Giang Trừng sẽ nghi anh đang
giả nai ngay, vì dẫu sao cũng đã hai trăm mấy tuổi, làm gì đến nỗi trắng trong như giấy thế này! Giang Trừng nghiêng đầu vỗ ngực, đau khổ vô
cùng, “Đại sư à, nền giáo dục chỗ các anh không ổn rồi, thế này dễ xảy
ra chuyện lắm.”

Đại sư chợt bảo: “Ta đã gặp chuyện kiểu này, nhiều lần rồi.”

Giang Trừng: “Ớ?”

Đại sư: “Có khác gì chuyện ăn cơm uống nước đâu, người có nhu cầu, người thì không.”


Giang Trừng: Nghĩ kỹ lại thì đúng thật, không phản bác nổi.

Có lẽ đại sư không phải một tờ giấy trắng mà là dòng nước trong veo, sẽ
cuốn trôi mọi vết nhơ, rồi lại trong trẻo. Giang Trừng chợt cụt hứng.

Qua hơn nửa tháng, Giang Trừng và Thanh Đăng đại sư cùng đến một trấn
nhỏ khá sầm uất. Trước khi vào trấn, Giang Trừng phát hiện đại sư đã dắt cô qua một lớp gì đó giống kết giới.

Vì có một anh đánh xe bò vốn cùng đi trên con đường nhỏ giữa quê với họ, nhưng khi cô và đại sư đi tiếp, bước vào màn sương thì anh người thường nọ như không trông thấy lớp sương mù này. Hai người đi thêm khoảng mười bước thì không còn nghe tiếng giục bò của anh ta nữa, cứ như đôi bên
đột ngột bị tách ra.

Màn sương gói gọn trong phạm vi độ hai chục bước chân, nó bất ngờ ập đến rồi tan đi, trước mặt bỗng xuất hiện một trấn nhỏ nom cực kỳ bình
thường, gạch xanh ngói đen tường trắng, mang hơi hướm sông nước Giang
Nam. Có điều — Giang Trừng nhướng mày ngó cành đào đỏ thắm đầu tường
nhà người, ngoài kia đang là tiết thu, ở đây lại như trời xuân vậy?

Giang Trừng theo đại sư bước vào trấn, nếu hỏi trấn nhỏ này khác gì với
những thành quách thôn quê đã đi qua kia, thì ngoài thời tiết ra còn có
dân trong trấn, không ít người nom chẳng bình thường chút nào.

Người bình thường chẳng ai lại đầu bù tóc rối trùm khăn trải giường đỏ
đầy nét nguệch ngoạc, ngồi trên nóc nhà rì rà rì rầm niệm chú gì đấy,
cũng chẳng ai lại đáp kiếm to bản cỡ bằng bàn tay bay vun vút trên
không, càng chẳng ai đang đi đường êm lành, hắt xì một phát tòi luôn ra
cái đuôi sau đít.

“Đại sư, chỗ này khác với nơi người bình thường ở ngoài kia nhỉ? Những
người sống ở đây đều là tu sĩ dạo trước anh bảo à?” Dù Giang Trừng to
gan thì giờ phút này cũng phải bước đi dè dặt, cách Thanh Đăng không
ngoài ba bước, nói nhỏ vừa đủ anh nghe.

“Yêu tu.” Thanh Đăng đại sư chỉ một cô gái kiều diễm đang chọn trang sức ở sạp ven đường, lại chỉ người đàn ông khoác khăn trải giường đang rầm
rì trên nóc nhà, bảo: “Đạo tu.”

Đám bay tới bay lui trên trời là linh tu, cũng chính là cách gọi chung
chỉ người tu chân ở một góc độ nào đó, cuối cùng, đại sư chỉ một hòa
thượng béo tròn đầu trọc như đang ngồi ngủ gật bên con ngõ nhỏ, “Phật
tu, như ta.”

“Đây là Thượng Vân phường nơi tu sĩ ở, mới xuất hiện trong vòng trăm năm, Thượng Vân tự ở đây.”

Giang Trừng: “Ủa? Tới rồi à?” Giang Trừng tỉnh ra, nhớ lại trước kia
đúng là đại sư đã bảo, dưới chân núi chùa Thượng Vân có một phường tập
trung tu sĩ.


Nhưng chùa Thượng Vân không nằm trên núi à? Núi đâu? Chẳng thấy đâu cả.

Bấy giờ, hòa thượng trọc say sưa ngủ bên con ngõ kia lim dim ngáp dài,
gãi đầu híp mắt. Thoáng thấy Thanh Đăng, đôi mắt ti hí kia thình lình
trợn tròn, sau đó làm động tác nhảy dựng lên chẳng hợp tý nào với cơ thể khổng lồ kia, rồi nghiêm ngắn đứng sát tường, xoa xoa tay, cười chào:
“Sư thúc, Người đã về ạ ~”

Giang Trừng nghe ra vẻ nịnh nọt và âm cuối trầm bổng trong giọng gã ta,
tức thì buồn mửa. Không phải cô trông mặt bắt hình dong, mà hòa thượng
này khó coi hơn Thanh Đăng nhiều, tuy Thanh Đăng trông có vẻ giản dị… ờ thôi, hà tiện, nhưng ít ra người ta còn sạch sẽ, nhưng gã này chẳng
những nặng gấp ba đại sư mà bộ áo xám gã đang khoác cũng dính đầy tro và những vệt gì đó trông như mỡ, lôi thôi từ đầu tới đít.

Nhưng gã đã gọi Thanh Đăng là sư thúc thì chắc vai vế cũng lớn lắm nhỉ?
Trước đó, yêu chuột đã bảo trụ trị hiện thời của chùa Thượng Vân cũng
gọi Thanh Đăng đại sư là sư thúc mà. Vậy chắc có lẽ người này tài cao mà giấu?

Hòa thượng béo cười toe toét kiểu phật Di Lặc đứng sát vào tường như
muốn rút lại thành mẩu, song dù gã có cố gắng thở chậm ra sao, đống mỡ
trên cái bụng nhô ra vẫn run rẩy như thường.

Thanh Đăng bước tới chỗ gã, nụ cười của hòa thượng béo ngày càng gượng
gạo, bụng cũng run mạnh hơn. Đến khi Thanh Đăng chỉ còn cách gã chừng ba bước, gã ôm bụng lùi nhanh ra sau, cười bồi: “Trụ trì sư huynh đã phạt
con gác cổng rồi ạ, sư thúc đừng phạt thêm nữa nhé.”

Thanh Đăng làm lơ, tiếp tục dấn tới, hòa thượng béo định lùi tiếp, Thanh Đăng lặng lẽ liếc một cái, gã cứng người ngay lập tức, khổ sở như muốn
thụt lui nhưng lại bị thứ gì đó vô hình cản lại, trơ mắt nhìn Thanh Đăng cách không vẽ hai nét trên cái bụng mỡ.

“Sư thúc tha mạng! Thù Chỉ không bao giờ dám tham ăn nữa!” Hòa thượng
tên Thù Chỉ ôm bụng thét to song không ngăn nổi Thanh Đăng, anh vẽ nốt
nét cuối. Ngay sau đó Giang Trừng đã nghe thấy tiếng ùng ục thật to phát ra từ bụng Thù Chỉ, sau đó mặt gã vặn vẹo cả, đau khổ ôm bụng chạy biến đi, nhanh như gió cuốn.

Chắc là chạy kiếm toa lét nhỉ?

“… Gã sao thế?” Giang Trừng đoán được tý chút nhưng vẫn không kìm nổi mà hỏi đại sư.

Như dự đoán, đại sư đáp: “Phạt nó đi tả một tháng.”

Giang Trừng cảm giác cúc mình thít lại, đại sư nghiêm khắc quá đi thôi.
Mà hòa thượng kia phạm lỗi gì nhỉ? Đại sư có vẻ quen tay lắm, chuyện này hẳn không chỉ mới xảy ra một lần, hòa thượng béo kia đáng thương thật,
thể nào cũng sẽ mọc trĩ cho mà xem.

Ngay ngoài ngõ, kế chỗ mà Thù Chỉ hòa thượng dựa ngủ khi nãy có một cột
đá khắc hoa sen. Thanh Đăng đưa tay sờ, tức thì sen đá nở. Thanh Đăng đi trước dẫn đường, Giang Trừng vẫn đang ngắm sen đá nở cuống quýt chạy
theo sau. Đường phố hai bên nhanh chóng trôi xa, thay vào đó là một dãy
thang dài ngoằn dẫn vào núi, bên đường cổ thụ tươi tốt chọc trời, chỉ để lại những kẽ hở nho nhỏ trên đầu.

Một ngọn núi to cứ đột ngột xuất hiện như thế, nhìn ra sau, phố phường sầm uất nọ đã biến mất, lối nào cũng xanh màu núi.

Tiếng hạc ré thánh thót, Giang Trừng ngẩng đầu trông thấy ánh trắng uyển chuyển vụt quá mảng xanh biếc trên kia, để lại chiếc bóng. Ngay lúc ấy
chợt có tiếng chuông trầm vọng lên phía xa, rền vang giữa núi rừng.

Tiếng chuông như gõ ngay trong đầu, thoắt cái đã xua tan những suy nghĩ rắc rối ứ đọng đáy lòng, tâm hồn lặng lại như xưa.


Giang Trừng thở một hơi thật dài, thấy đại sư đã đi trước những mười mấy bậc thang, vội hét: “Đại sư chờ tôi với!” Sau đó nhanh chân chạy theo.

Mới đầu Giang Trừng còn sức vừa đi vừa ngắm cảnh, xuýt xoa chùa Thượng
Vân không hổ là ngôi chùa trong truyền thuyết, tới khi đi được tầm vài
trăm bậc thang, cô gần kiệt sức, hổn hà hổn hển níu áo tăng của đại sư,
“Còn, còn bao nhiêu bậc nữa? Sao có vẻ nhìn không thấy đích, ngọn, ngọn
núi này, trông chẳng cao đến thế mà!”

Đại sư chẳng đổ một giọt mồ hôi nào, đi vài trăm bậc thang như bỡn, đối lập hoàn toàn với vẻ khốn khổ sắp chết của Giang Trừng.

“Tổng cộng có chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc.” Đại sư đáp.

Giang Trừng ngã phịch ra đất, “Mệt quá! Tôi sẽ chết vì mệt mất!”

Giang Trừng chẳng muốn lăn lộn làm lì mất mặt thế đâu, nhưng nhiều bậc
như thế, cô thực sự sẽ chết vì leo mất! Thanh Đăng đại sư buông mắt nhìn cô túm chéo áo mình, không nhanh không chậm ngồi xuống, trông như tính
nhập định thành đá ở đây.

Giang Trừng nhận ra dùng chiêu này với đại sư chẳng ăn thua gì, ngượng
ngùng bò dậy leo tiếp. Nghỉ đủ lại chiến, leo hết nổi thì kéo đại sư
ngồi bệt xuống đất. Cứ thoắt leo thoắt ngừng như thế, được nửa đường thì Giang Trừng và Thanh Đăng đại sư gặp một hòa thượng trẻ, cầm chổi quét
lá rơi trên thềm thang.

Trông thấy Thanh Đăng và Giang Trừng, hòa thượng này chả tỏ vẻ gì cũng
chẳng nói năng chi, không định chào hỏi, cây chổi trong tay cẩn thận
quét thềm, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ.

Đi thật xa rồi, Giang Trừng ngoái ra sau nhìn thì hòa thượng kia chỉ còn là một chấm nhỏ, không kìm được bèn hỏi Thanh Đăng đại sư, “Đại sư,
người đó là ai?” Thường thì tăng quét dọn là nhân vật rất lợi hại.

“Gã từng là ma đầu tiếng tăm lẫy lừng cõi tu chân.”

Mắt Giang Trừng lóe sáng, có lai lịch! Một gã tăng quét dọn có lai lịch! Nhưng chết tiệt ở chỗ Thanh Đăng đại sư chỉ nói một câu rồi định im
luôn, Giang Trừng hỏi thêm vài câu cũng không moi thêm được chữ nào từ
miệng anh ta, cộng thêm việc leo thang thực sự rất mệt, cô chẳng còn hơi đâu mà bà tám.

Đến cuối, Giang Trừng thật chỉ còn lại sức để thở dốc. Trong khoảng thời gian ấy, dù cô có ăn vạ hay van nài yếu ớt, đại sư vẫn không định dùng
phép đưa cô lướt thẳng qua đống bậc thang này, bắt cô ngoan ngoãn leo
từng bậc một. Giang Trừng đã phát hiện, đại sư là một người rất rất cố
chấp, chuyện đã quyết định thì chẳng thể nào khiến anh lung lay thay
đổi.

Đi một mạch đến khuya, Giang Trừng mới lê bước nặng nhọc leo lên được
bậc thang cuối cùng. Bấy giờ, gã tăng quét dọn đã gặp ở chỗ bậc thang
khi nãy đang quét cổng, vẫn cái kiểu chẳng thèm để ý đến ai kia.

Có một cây nhang vàng cực to, to cỡ bắp chân người lớn được thắp trước
cổng chùa đỏ thẫm. Trong lư đồng khổng lồ, khói xanh bốc thẳng lên trời
giữa màn đêm trầm lắng.

Trước cổng chùa, một nhóc hòa thượng áo trắng xinh xẻo đứng lặng ở đấy.

Cậu nghe động, ngẩng đầu lướt đôi mắt trống rỗng không tiêu cự sang, “Sư phụ, Người về chùa rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.