Ngộ Phật

Chương 5: Kinh hoàng


Bạn đang đọc Ngộ Phật – Chương 5: Kinh hoàng

CÔ ĐOÁN XEM.

Giang Nguyệt – cô bé xuất hiện trong giấc mơ của Giang Trừng nom rất cô đơn.

Lúc còn nhỏ, Giang Nguyệt đã cao hơn những đứa trẻ cùng tuổi, béo tròn
to khỏe, đôi má phúng phính dồn ngũ quan lại thành một nhúm, hàng mày
quá đen quá thô, cứ nhòm là thấy thiếu hài hòa. Khác hoàn toàn với vẻ
ngoài, Giang Nguyệt là một cô bé hay ngượng, tự ti và nhút nhát.

Chưa từng gặp mẹ ruột, Giang Nguyệt chỉ biết tôn sùng cha mình, nhưng
cha cô có thể cười hiền bế bổng em trai khác mẹ, có thể xoa đầu em gái
khác mẹ với vẻ cưng chìu, lại chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt hòa nhã.

Từ nhỏ tới lớn, thái độ Giang Nguyệt nhận được nhiều nhất chính là rẻ
rúng. Cha ruột hờ hững, chưa từng gọi tên, chưa từng chủ động đến gần.
Trong trí nhớ của Giang Nguyệt, lần tiếp xúc gần nhất của cô và cha mình là lần cô dốc hết can đảm chủ động níu chéo áo cha, sau đó bị cha hất
ra, không chút do dự.

Từ đó, Giang Nguyệt chỉ dám dõi theo cha và vợ con ông ấy yêu thương nhau từ xa, không đến gần nữa.

Trong thế giới của Giang Nguyệt có hai người đặc biệt, một là em gái
Giang Lạc Nhiên của cô. Muội ấy xinh xắn kiêu hãnh lại thông minh, xuất
sắc mọi mặt, ai nấy đều thương. Giang Nguyệt ngưỡng mộ em gái, cũng
thích cô bé đáng yêu như ngọc như tuyết này. Nhưng Giang Lạc Nhiên lại
rất ghét cô, có thể là do vẻ ngoài xấu xí của cô, cũng có thể là vì muội ấy không muốn giữa những người thân trong gia đình lại thừa ra một
người ngoài như cô.

Không như ánh mắt khinh miệt của người khác, đứa em gái này cứ hễ gặp là lại thẳng thừng giễu cô xấu xí, nào giờ vẫn thế.

Giang Nguyệt nhớ rất rõ, lúc còn rất nhỏ, có một lần cô gặp Giang Lạc
Nhiên đang chơi trong vườn, thấy quả bóng hoa của muội ấy rơi xuống nước bèn ngốc nghếch nhảy xuống nhặt, ướt cả mình mẩy, chìa quả bóng hoa tới trước mặt Giang Lạc Nhiên với vẻ lấy lòng. Sau đó, quả bóng bị muội ấy
gạt phắt ra, giọng trẻ nít bén hoắc thẳng thừng vang lên: “Con nhỏ xấu
xí nửa đực nửa cái, ai cho phép mày động vào đồ của tao! Cút đi!”

Có lẽ đấy là lần đầu tiên Giang Nguyệt ý thức được rằng mình xấu. Cô bé
luống cuống đứng như trời trồng, nhìn em gái đáng yêu chạy đi thật xa
rồi nhặt quả bóng hoa đã bị giẫm hỏng lên, đi về phòng mình. Sau đó, cô
học được cách dùng phấn son che mặt, cô cho rằng làm thế sẽ khiến người
ta bớt ghét mình hơn.

Nhưng chẳng ai chịu chuyện trò cùng cô, cũng chẳng ai răn dạy cô, Giang
Nguyệt bé nhỏ đã thành trò cười trong gia đình họ Giang như thế. Chưa
lớn đã bôi son trát phấn vốn đã khiến người ta ghét bỏ, lại còn bôi trát gớm thế kia.

Sau này cô trổ mã, cao hơn các cô gái bình thường tý chút, nhưng vì
thường ngày hay cúi đầu cong lưng, luôn toát ra vẻ nhút nhát rụt rè nên
trông chẳng cao mấy. Trưởng thành rồi thì không béo như hồi nhỏ, song cô không bao giờ để lộ mặt mộc nữa, lúc nào cũng trát mấy lớp phấn dày,
che đi đường nét quá đỗi sắc sảo.


Bẵng một thời gian, Giang Nguyệt đã mười mấy tuổi, cô lại gặp một người
đặc biệt khác — Cao Vân Sam, cháu họ của Giang thành chủ.

Có lẽ là vì giữa muôn trùng gương mặt hờ hững như một, bỗng dưng xuất
hiện một gương mặt tươi cười sáng lạn với cô, chả hiểu sao Giang Nguyệt
lại khắc ghi người ấy vào lòng.

Giang Nguyệt như chim trong lồng, bị giam trong phủ thành chủ to lớn
nhường kia, thân đơn bóng chiếc chẳng ai ngó ngàng. Người duy nhất chú ý đến là Giang Lạc Nhiên lại vô cớ ghét cô, Giang Trừng chưa từng đón
nhận thiện ý của bất cứ ai, thế mà lại trở thành một người hiền lành
nhút nhát. Cô nép mình một xó, chưa từng căm thù ai, kể cả cha mình hay
Giang Lạc Nhiên.

Ngay cả khi Cao Vân Sơn mà cô thầm thương đứng trước mặt giễu cô rồ dại
mơ mòng, không xứng với mình, Giang Nguyệt cũng chẳng ghét bỏ gì gã, chỉ cảm thấy bản thân không gây nổi thiện cảm cho người khác, chả trách nổi ai.

Một người như cô, sao lại có mặt trên đời? Giang Nguyệt vẫn luôn thắc
mắc, sau đó, cô vô tình nghe được tôi tớ tán chuyện. Họ nói Giang thành
chủ muốn gả cô cho Cao Vân Sam nhưng gã không chịu, người gã muốn lấy là em gái Giang Lạc Nhiên của cô. Cao Vân Sam tới bảo cô rằng, chỉ cần cô
biến mất thì gã có thể lấy Giang Lạc Nhiên rồi, nhờ cô giúp đỡ.

Cô giúp thế nào bây giờ? Giang Nguyệt mờ mịt nhìn gương mặt đầy vẻ ghét
bỏ của gã, gật đầu nhận lời. Không sao, dù gì cũng chẳng có ai quan tâm
cô sống hay chết, dẫu cô có chết cũng sẽ chẳng khiến ai đau lòng. Chỉ
cần cô đi, hẳn cha và ai đó khác đều sẽ nhẹ nhõm hơn. Với sự giúp đỡ của Cao Vân Sam, Giang Nguyệt rời nhà họ Giang, đi khỏi nơi mình đã sống
nhiều năm.

Sau đó, một đạo nhân già kỳ lạ bắt cô, ông ta bảo mình phải tìm một cô
gái thật xấu, đem đi sỉ nhục một người. Giang Nguyệt buộc phải nuốt
thuốc ông ta đút, cơ thể như bị vùi vào lửa, sau đó thì mất ý thức. Cô
cuộn tròn một góc, lặng lẽ chết đi.

Cô gái này vừa sinh ra đã cô độc, chưa từng được gia đình, bạn bè hay
người thương yêu lấy, nhưng lại có một trái tim dịu dàng hơn nước. Cô
không tiếc sức giúp ai, dẫu kẻ được cô giúp đỡ sẽ nguẩy sang giễu nhại
vẻ bề ngoài của cô, trong mảnh sân nhỏ nơi cô sống, lúc nào cũng có rất
nhiều mèo hoang lui tới…

Giang Trừng ngồi dậy, đưa tay chạm vào vệt nước bên má. Cô đã chiêm bao
một giấc thật dài, giấc mơ về Giang Nguyệt – chủ cũ của cơ thể này.

“Trên đời sao lại có người khờ như vậy?” Giang Trừng quệt mặt, nỗi cô
đơn xót xa trong mộng vẫn hiển hiện đáy lòng, như chính bản thân từng
trải.


Có lẽ là do đã về phủ thành chủ nơi Giang Nguyệt từng sống mười mấy năm, Giang Trừng mới chiêm bao giấc ấy. Hôm qua bất cẩn lộ thân phận bởi cái bớt, bị Giang Lạc Nhiên sai người cưỡng chế về phủ thành chủ, ngay cả
đại sư – nhân vật quần chúng cũng bị đóng gói xách theo. Đêm hôm đó,
Giang Trừng ngủ mà váng đầu căng não, mệt hơn cả thức trắng.

Bóp trán, Giang Trừng thực sự cho rằng Giang Nguyệt là bó cải thảo bị
vùi tả tơi dưới đất, mà gã cha kia của cô ta chắc chắn không phải cha
đẻ, nếu không sao lại nỡ trù dập con mình như thế.

Đang phỉ phui trong lòng, bên ngoài có người gõ cửa, thưa: “Lão gia mời đại tiểu thư đến tế đường.”

Giang Trừng mặc quần áo, rửa mặt đâu vào đấy dưới ánh mắt soi mói lạ kỳ
của hai nha hoàn, húp một bát cháo dằn bụng rồi mới theo họ đi gặp “cha
ruột”.

Cha đẻ của Giang Nguyệt họ Mục, không rõ tên là gì, nghe đồn là giai
đẹp, Giang Trừng gặp rồi mới biết ông ta còn tuấn tú hơn người trong
giấc mơ của Giang Nguyệt nhiều. Tóc đen như mun, mắt nâu trong trẻo, đã
ngoài bốn mươi lại chẳng thấy già một chút nào. Ngó đại sư hơn hai trăm
tuổi, lại nhòm cha bốn mươi có lẻ, Giang Trừng vô cùng ngờ rằng người ở
thế giới này có một loại năng lực mệnh danh là “Dù có già đến mấy thì
trông vẫn như mới ngoài hai mươi”.

Cha đẹp khoác áo dài xanh nhạt đứng đấy chờ cô, mặt mày lạnh nhạt, mắt mi bình thản.

Có xinh trai đến mấy cũng chẳng lấn át nổi bản chất cặn bã của ông ta.
Giang Trừng nghĩ thầm, cũng đáp lại bằng ánh mắt hờ hững. Cô còn tưởng
người cha trước giờ chưa từng chủ động đến thăm Giang Nguyệt bỗng dưng
tìm tới là để hạch họe gì đấy, ai ngờ ông ta chỉ bảo Giang Trừng vào bái một bài vị trống trong tế đường rồi tỏ ý cho lui, chẳng thốt một câu,
Giang Trừng mờ mịt.

Bước ra khỏi tế đường, Giang Trừng rốt mới nghe người đàn ông bên trong
buông lời: “Từ nay về sau, mi không còn là con gái ta nữa, chốn này,
cũng đừng bao giờ trở lại.”

Giang Trừng nghĩ đến cô bé Giang Nguyệt ngập ngừng níu lấy chéo áo ông
ta rồi lại bị gạt ra ngay trong mộng, trán giật giật, không kìm nổi
tiếng cười lạnh: “Tôi còn tưởng ông chưa bao giờ cho rằng Giang Nguyệt
là con gái mình chứ. Với cả xó này cũng chẳng là nơi đáng để nhớ lại hay mong về, từ lúc rời đi, Giang Nguyệt chưa từng muốn quay về, ông lo xa
rồi.”

Dứt lời, Giang Trừng mặt lạnh bước thẳng ra ngoài.

Người đàn ông trong tế đường đứng ngay trước bài vị rỗng mà Giang Trừng
lễ bái lúc nãy, đưa tay miết nhẹ, trên đó xuất hiện hai chữ “Giang

Nguyệt”. Ông rút ba nén hương, thắp lên rồi cắm vào. Vào lư đồng trước
bài vị.

Một người phụ nữ mặn mà bước từ sau bức rèm trắng ra, chính là Giang
thành chủ Giang Như Nhược. Thấy người đàn ông ngẩn ngơ nhìn bài vị, bà
buông tiếng thở dài thật khẽ: “Nếu không đành lòng, cớ sao lúc đầu lại
còn hững hờ với đứa bé ấy như vậy.”

Ông ta chậm chạp lắc đầu, “Đây là sứ mệnh của họ Mục – gia đình mang
điềm trời, từ lúc con bé ra đời, ta đã biết sẽ có ngày hôm nay, ta chưa
từng làm chuyện khiến bản thân phải hối hận.”

“Giờ đây, đợi chờ mười mấy năm cũng đã xong việc cần làm, ta nên rời khỏi đây thôi, mấy năm nay phải cảm ơn bà rồi.”

Giang Như Nhược lắc đầu, “Ta mới phải cảm ơn ông, năm ấy có mang, chàng
ấy mất, ta lại chẳng muốn ở bên ai khác, gia tộc bức bách mãi, được ông
giúp đỡ, ta mới có ngày hôm nay. Đám trẻ nhà ta, cũng may mà có ông dạy
dỗ, ông là một người cha tốt.”

“Người cha tốt… thật ư?” Ông ta cười tự giễu, nhìn bài vị đã chuẩn bị trước mười mấy năm, không lên tiếng nữa.

Lại nói, Giang Trừng sầm mặt rời phủ Giang, thấy đại sư đứng ngay ngoài cổng mới thở dài thườn thượt, mệt mỏi bước đến bên anh.

“Đại sư, chúng ta đi thôi, đến chùa Thượng Vân.”

Đại sư nghe thế bèn sải bước đi trước, không hỏi gì, cũng chẳng nói chi. Trái lại Giang Trừng không nhịn nổi, vừa đi vừa kể về Giang Nguyệt, sau cùng mới hỏi: “Đại sư, anh bảo cái ông họ Mục đó có phải cha đẻ của
Giang Nguyệt không? Dù có cưới vợ mới thì cũng đừng rốt ráo hóa cha ghẻ
thế chứ!”

Đại sư: “Không phải.”

Giang Trừng không chú ý đến vẻ nghiêm túc của anh, vỗ tay đánh bốp, hùa vào: “Tôi cũng thấy chẳng phải!”

Giang Trừng: “Với cả tiêu chuẩn của Giang Nguyệt quá ư là thấp rồi, cái
gã Cao Vân Sam gì gì kia nào đáng để thương thầm, đừng khiến tôi chạm
mặt gã, còn đụng độ nữa tôi nhất định sẽ tẩn gã một trận thay Giang
Nguyệt!”

Đại sư chợt dừng chân, đưa tay chỉ về một hướng nào đó.

Giang Trừng nhìn sang, trông thấy Cao Vân Sam đang đuổi theo Giang Lạc Nhiên.

Giang Trừng: “Vậy tôi đi tẩn gã thật đây?”

Đại sư gật đầu.

Giang Trừng: “Tôi đánh không lại người ta, nhỡ bị phản đòn thì sao!”

Mặt mày đại sư bình thản, như không nghe thấy.

Giang Trừng: “A di đà phật, xin đại sư chỉ cho lối phải.”

Đại sư: “Cô sang tẩn gã vài cái.”

Giang Trừng: “Rồi?”


Đại sư: “Rồi về đây.”

Giang Trừng: “Về đây thì đại sư sẽ chắn cho tôi, đúng không! Thế tôi đi ngay đây!”

Chẳng đợi đại sư trả lời, Giang Trừng đã hăm hở chạy sang, dùng thế sét
giáng không kịp bưng tai, gọn gàng lanh lẹ nhấc giò giáng thẳng một cú
vào mông Cao Vân Sam, gã bất ngờ, chẳng kịp đề phòng đã ngã xuống theo
tư thế chó đớp kít, bụm miệng hét thảm. Giang Trừng một phát ăn ngay,
mặc kệ vẻ trợn mắt há mồm của quần chúng xung quanh, tức khắc xoay người chạy về phía đại sư, “Nhanh nào đại sư! Mau mau chi viện cho tôi!”

Giang Trừng bám sát theo sau đại sư, hai người bình tĩnh bước tới chỗ
Cao Vân Sam, nhưng gã ta đang bịt mũi quát tôi tớ đi bắt kẻ đánh lén về, cứ như chẳng trông thấy họ, cứ thế lạc mất kẻ nọ.

Hai người rời thành, Giang Trừng chợt ôm bụng cười phì một tiếng, nỗi phiền muộn dạo trước biến mất hoàn toàn.

“Đại sư, sao anh lại bắt tay làm chuyện xấu cùng tôi thế này?”

Đại sư đáp: “Đây không phải chuyện xấu.”

“Đại sư à, tiêu chuẩn của anh ngộ thật.” Giang Trừng cười khì, chắp tay
sau lưng đi bên anh, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm. “Nhưng tôi
thích.”

Giang Trừng cũng chỉ im lặng một lúc, đi thêm vài bước cô đã bắt đầu
than, “Những người làm cha làm mẹ này vô trách nhiệm quá rồi, đã chẳng
thể yêu thương đàng hoàng, thì lúc đầu sao còn sinh ra?”

“Nếu sau này tôi có con, tôi nhất định sẽ yêu thương dạy dỗ đàng hoàng!” Không bao giờ như cha mẹ cô và cha của Giang Nguyệt.

Đêm hôm ấy trời đổ mưa, Giang Trừng và Thanh Đăng đại sư cùng ở lại ngôi chùa bỏ hoang trong núi, đại sư vẫn lôi thức ăn nóng hổi từ đâu đấy ra. Nhưng Giang Trừng vừa xơi được hai miếng, chợt cảm thấy bụng mình sôi
lên, chạy ra một góc nôn thốc nôn tháo.

Xong xuôi, Giang Trừng xoa bụng ngồi xuống, “Chẳng biết sao nữa, ngửi thấy mùi thức ăn lại muốn nôn…”

Nói đến đấy, cô bỗng cứng người, chính vì một suy nghĩ đáng sợ chợt lóe
lên trong đầu, đừng bảo là cô có thai rồi nhé? Không không không, đại sư đã sống hai trăm mấy năm, lại còn rất đáng tin cậy, chắc phải rõ những
việc cần làm sau khi “làm” chứ nhỉ.

Nhưng nhỡ anh ta không biết thì sao? Có phải do cô quá tin tưởng đại sư, an tâm quá sớm rồi không?

“À này, đại sư, sau hôm chúng ta ngủ với nhau, anh có sử dụng biện pháp phòng tránh đúng không?” Giang Trừng dè dặt hỏi.

Đại sư đáp trả bằng ánh mắt bình tĩnh, “Biện pháp gì?”

“Là biện pháp ngừa thai cho tôi, chẳng nhẽ đại sư không làm gì cả?”

“Làm sao để mang thai?” Đại sư bình tĩnh thảo luận với Giang Trừng vấn
đề mà đứa trẻ ranh mười tuổi nào ở thời hiện đại cũng biết.

Giang Trừng hít sâu một hơi, khó nhọc hỏi: “Đại sư, đừng bảo rằng anh chẳng làm gì cả đấy.”

“Làm gì cơ?”

Giang Trừng ôm đầu hét lên thảm thiết, “Đại sư à, anh đừng dọa tôi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.