Bạn đang đọc Ngộ Phật – Chương 12: Mở cửa chùa
GÓP VUI.
Nếu hỏi Giang Trừng có ý gì không nên có với Thanh Đăng đại sư không, thì câu trả lời là, hoàn toàn không.
Cũng như dẫu đối xử rất tốt với Giang Trừng nhưng Thanh Đăng đại sư
chẳng hề có ý gì với cô vậy, Giang Trừng đùa mất nết vài câu với đại sư
đơn giản chỉ là do chán quá hóa liều, chả xuất phát từ ý đồ gì đó với
anh ta. Cái chính là vì Giang Trừng sáng suốt, cô hiểu rõ rằng kiểu đàn
ông như Thanh Đăng đại sư sẽ chẳng thể nào hẹn hò yêu đương gì, nên đã
tiêu diệt ý nghĩ này ngay từ trong trứng nước.
“Không có.” Giang Trừng nằm ngửa trên ụ lá, ngẩng đầu trông sang trụ trì cười tít mắt như cáo, ngồi nghiêm phẩm trà kia.
Thù Ấn trụ trì nhấp một hớp trà, chợt ngẩng lên nhìn cây hạnh cổ khổng
lồ trên đầu mình, buông lời sâu xa: “Hạnh cổ có linh hồn, Giang cô nương biết chăng, gốc hạnh cổ này đã ở đây mấy vạn năm. Hễ đến năm thứ chín,
hạnh cổ sẽ gặp kiếp hóa hình, và ngàn năm trước, sau khi độ hóa chín
kiếp, linh hạnh cổ đã thành người.”
“Con đường tu yêu trắc trở, nhất là dòng cỏ cây ngọc đá, tu hành càng
gian nan. Nhưng gốc hạnh cổ này thông tuệ trời sinh, lại chịu sự hun đúc vạn năm của cổ tự phật hương Phạn âm, vô cùng có linh tính, tu hành cực nhanh. Tiếc rằng lòng quá dại khờ, ngây thơ không nhuốm bụi trần, rốt
vẫn không thấu nổi tình kiếp, cuối cùng công dời lao đổ, tất cả hóa khói mây, tan mất.”Read more…
Giang Trừng kinh ngạc nhìn gốc cây to trên đầu, đã sống vạn năm? Sống
vạn năm mà không chết vì già á? Ôi sao trâu bò quá thể, già khằn thế này hèn chi to vậy. Nhưng mờ… “Trụ trì đại sư, chuyện này có liên quan
tới câu hỏi trước đó của anh không?”
“Giang cô nương cảm thấy thế nào?” Thù Ấn cười, dứt lời bèn không lên
tiếng nữa mà cúi đầu uống trà ra chiều cao thâm lắm, chẳng ai đoán được
gã đang nghĩ gì, cảm giác khó lường khắc tất vào khoảng lặng.
Tận lúc Giang Trừng đã trôi xa tới mức tưởng tượng Thanh Đăng đại sư
chính là chuyển kiếp của cái cây hạnh cổ này, thì con mèo đen bên cạnh
Thù Ấn trụ trì mới bật cười giễu nhại, chẳng ngại ngần gì mà cào rách
bản mặt vờ vịt kia của trụ trì, “Thù Ấn chỉ đang chuyển chủ đề thôi mà,
ngài hay làm thế lắm, đã dọa biết bao nhiêu người rồi.”
Giang Trừng trợn to mắt nhìn mèo đen, “Mày biết nói hả!”
“Ta đương nhiên biết nói, từ lúc lọt lòng ta đã biết nói rồi!”
“… Yêu tu?”
“Hừ meo ~”
“Vậy một yêu tu sống đã bao năm như mày mà còn đi ăn hiếp con người à?”
“Nếu không vì bộ lông của cô cũng tạm gọi là, ta có mà thèm để ý tới ấy ~”
“… Lông?” Giang Trừng nhìn mớ tóc dài trên đầu mình.
Lúc Thanh Đăng đại sư về thì thấy cảnh Giang Trừng nghiến răng nghiến
lợi uốn éo người, trên đầu chễm chệ một con mèo đen. Con mèo đen kia nom oai hơn ông cóc, thỉnh thoảng lại duỗi chân, vỗ đệm thịt lên trán Giang Trừng, mồm bảo: “Run ghê vậy, nhóc béo Minh Trọng trông còn vững hơn
cô.”
Mắt Giang Trừng long lên như gà chọi, sừng sộ liếc bản mặt đong đầy giễu nhại và mấy cọng râu vểnh tận trời kia của mèo đen, đầu mướt mồ hôi võ
mồm với nó.
“Tao run như vậy là vì cục đen thui nhà mày quá nặng, ăn giống gì mà béo thế không biết.”
“Bậy bạ! Dáng ta đẹp nhất trong vòng trăm dặm quanh đây đó ~”
“Ha, ha, ha! Chắc trăm dặm quanh đây chỉ có một con mèo là mày nhỉ.”
Giang Trừng cố hít thở giữ vững tư thế, nói từng chữ một. Dù đang trong
cảnh ngặt nghèo thì cái gì nên ném đá vẫn phải ném đá, đây là nguyên tắc làm người.
Sau đó, mèo đen nổi giận cong lưng, mặt mèo vẽ ra một nụ cười gian giảo
ác ý. Nó nhẹ nhàng nhảy lên, rồi nặng nề hạ xuống cái chân đang nhấc lên của Giang Trừng. Bị màn này làm mất thăng bằng, Giang Trừng chưa kịp
đứng vững đã ngã ra đất. Nhưng dù có ngã cô cũng chẳng quên đầu sỏ mèo
đen, nhanh tay lẹ mắt kéo mấy sợi râu chướng mắt của nó.
Thế là, tiếng hét thảm thương của một người một mèo cứ dồn dập vang vọng giữa khoảng sân này. Hai cái đầu trọc tại hiện trường, một thì uống trà một thì quét lá, lờ đi chiến trường Tu La bên cạnh.
Giang Trừng cứ thế đấu trí đấu dũng với mèo đen dưới gốc cây hạnh cổ
nghe đồn có sự tích sâu xa kia nửa tháng, vậy mà lại luyện thành công bộ tư thế kia!
Giang Trừng hoàn toàn chẳng muốn thừa nhận rằng mình nghiến răng luyện
mấy tư thế này nghiêm túc tới vậy là do mèo đen gọi Minh Hoa Minh Trọng
Minh Phi – ba đệ tử nhỏ của trụ trì Thù Ấn đến dạy cô. Giang Trừng trợn
mắt há mỏ nhìn Minh Trọng béo nhất, tay chân bự nhất thực hiện một loạt
các động tác có độ khó cao, giữ vững hơn nửa canh giờ mà mặt không đỏ
hơi không ngắt, suýt nữa đã quỳ lạy.
Đúng là chân nhân bất lộ tướng mà! Ba thằng bé chả phân biệt nổi cả nam
nữ này sao lại trâu bò vậy! Là chị lớn, Giang Trừng chẳng muốn muối mặt
trước ba đứa trẻ nít này chút nào, sau khi nghiến răng gồng mình thì đã
vượt qua được.
Mấy chuyện kiểu giữa chừng vì xương quá cứng không biểu diễn được tư thế nào đó rồi bị Thanh Đăng đại sư bẻ lưng đánh rốp, đau tới mức tiếng
khóc gào thảm thiết rền trời đất thì ôi thôi khỏi nhắc.
Ngày nào Giang-Trừng-mệt-như-chó cũng được nhóc hòa thượng Thù Vọng
khiêng về, ờ đó, được Thù Vọng đến đón Giang Trừng – bạn nhỏ tan lớp mẫu giáo sau khi tụng kinh vãn xong khiêng về như khiêng bao bố.
Đến tận bây giờ, Giang Trừng mới nhận ra một sự thật đáng buồn, dù nhóc
hòa thượng Thù Vọng có mù đi nữa thì cô cũng không đánh thắng nổi, còn
ba đứa Minh Hoa Minh Trọng Minh Phi, dù tụi nó có khờ thật thì cô cũng
đánh chẳng lại, có lẽ trong cả cái chùa Thượng Vân này, cô chỉ có thể so hai chiêu với bé tròn Minh Uế ba tuổi thôi, mà chưa chừng còn thua nữa
ấy chứ.
Ngày tháng ầm ĩ trôi qua, thấm thoát đã hơn hai tháng, chẳng bao lâu nữa sẽ tới cái hạn ba tháng rồi. Hôm ấy, Giang Trừng dậy sớm, vừa mở cửa ra đã thấy nhóc Thù Vọng khoác bộ áo tăng nâu trước giờ chưa từng mặc, cầm gậy tre đi vào sân. Cậu còn buộc chặt cả tay áo và ống quần, nom gọn
gàng tề chỉnh hơn ngày thường.
“Ấy ~ Thù Vọng! Hôm nay bảnh bao phết! Sao vậy, trông cái điệu này của em, có chuyện gì à?”
Thù Vọng ngừng bước, đưa đôi mắt vô thần về phía Giang Trừng, mỉm cười:
“Hôm nay là ngày Thượng Vân tự khai sơn môn nhận đồ đệ, đệ phải cùng thủ sơn môn với các đệ tử Thượng Vân.”
Giang Trừng vừa nghe đã thấy thú vị, vội hỏi: “Chùa Thượng Vân nhận đồ đệ à? Chị đi xem được không?!”
Hòa thượng nhỏ nghe thế, cân nhắc rồi đáp: “Hẳn là được, Giang Trừng tỷ
tỷ báo với sư phụ một tiếng là ổn. À phải rồi, hôm nay Phương Tuần cũng
phải thủ sơn môn, Giang Trừng tỷ tỷ chưa dùng bữa sáng thì đến thiện
đường nhanh đi nhé, không lát nữa chẳng còn thức ăn đâu.”
Phương Tuần chính là đại sư nấu món chay ngon nhất ở thiện đường, những
món bánh ngọt mà Giang Trừng dùng để dụ nhóc tròn Minh Uế ba tuổi đều
chiếm được từ chỗ Phương Tuần đại sư. Dân lấy ăn làm gốc, Giang Trừng
mới nghe đã phóng ngay đi như một cơn gió, chỉ để lại một câu vang vọng
trong sân.
“Đợi chị đợi chị chị về ngay!”
Giang Trừng chạy vèo tới thiện đường trước, thấy Phương Tuần đại sư đang bưng bánh bao không nhân. Món bánh bao đặc sản chùa Thượng Vân này
trông thì giản dị nhưng vừa to vừa xốp, vừa ngon vừa no. Từ khi đến đây, khẩu vị của Giang Trừng cứ được nâng cấp mãi, mới đầu chỉ ăn được một
cái, giờ có nốc bốn cũng chẳng thành vấn đề.
Thấy Giang Trừng phi tới, Phương Tuần đại sư không cả ngóc đầu lên, vớ
ngay túi giấy bên cạnh, gắp vèo bốn cái bánh vừa ra lò, gói xong trong
nháy mắt, vung tay ném vào lòng cô. Động tác liền mạch như nước chảy,
nhìn đã biết quen tay hay việc. Giang Trừng ôm bánh cười khì gõ cái nồi
to bên quầy, “Phương Tuần đại sư, cho tôi hai cốc đậu nành với ~”
“Không có.” Phương Tuần mặt đơ bực bội bảo.
“Hì hì hì ~” Giang Trừng cúi người chui vào quầy, tìm thấy mười mấy đốt
trúc dưới một hộc ẩn, chẳng khách sáo gì moi hai đốt lên, “Phương Tuần
đại sư, người xuất gia không được nói dối đâu!”
Phương Tuần đại sư cầm chổi ra chiều muốn đập, Giang Trừng bay qua quầy
chạy tót ra ngoài. Phương Tuần cũng chẳng định đuổi đánh, về chỗ tiếp
tục xếp bánh. Những hòa thượng cần phải ăn uống ở chùa Thượng Vân không
nhiều, thiện đường quạnh quẽ cả ngày, với người thích đứng bếp mà nói,
tự dưng xuất hiện một kẻ háu ăn âu cũng là một chuyện vui.
Giang Trừng ôm bốn chiếc bánh bao không nhân to tướng, xách hai đốt đậu
nành, băng qua sân võ tăng mình trần đang luyện võ, thấy hôm nay tất cả
họ cũng đều mặc áo tăng nâu, người nào người nấy bừng bừng sát khí, cứ
như sắp kéo bầy đập nhau. Hình Giới đại sư lấp lánh ánh vàng cũng có
mặt, vẫn trợn mắt lườm cô vài cái như trước.
Giang Trừng vờ như không thấy, chạy thẳng đến viện Thiền Tư – chỗ mình
tập luyện hằng ngày. Đến nơi, xung quanh yên tĩnh hẳn. Giang Trừng bước
chậm lại, hít thở từ tốn hơn rồi mới đi vào cửa.
Thanh Đăng đại sư vẫn ở đó quét lá, lá rơi và chổi quét vang tiếng sột soạt.
Giang Trừng đi sang, treo một đốt đậu nành lên cán chổi của đại sư, nói: “Đại sư, hôm nay tôi xin nghỉ một bữa, nhé? Hôm nay chùa các anh mở cửa nhận đồ đệ phải không, tôi cũng muốn đi xem.”
Thanh Đăng đại sư đặt đốt đậu nành sang chỗ khác, đáp: “Đi đi.”
Không ngờ xin phép lại dễ như thế, Giang Trừng chớp chớp mắt bật cười,
thò tay rảnh rang ra vỗ vai đại sư, “Đại sư à, anh đúng là người tốt,
vậy tôi đi đây.”
Bảo đi nhưng Giang Trừng vẫn tiện tay nhón một chiếc bánh trong túi giấy đang ôm nhét vội vào miệng đại sư rồi mới trốn.
Đại sư – người tự dưng bị đút bánh vào mồm thản nhiên lấy nó ra, liếc
bóng lưng chạy biến đi của Giang Trừng, ngồi xuống bắt đầu ăn kèm bánh
với sữa.
Thanh Đăng đại sư không xơi thức ăn chẳng phải vì khổ tu nên không được
phép, mà là y không cần ăn, thành ra lười. Giang Trừng không biết điều
này.
Nhai món bánh bao không nhân tơi xốp thơm ngọt, Giang Trừng cùng Thù
Vọng đi về phía cổng chùa, trên đường gặp rất nhiều hòa thượng cũng ăn
mặc như thế, mọi người đều đi cùng hướng.
Giang Trừng không rõ lắm, chẳng phải mở cửa nhận trò à? Sao ai nấy như sắp đi đánh nhau vậy?
Tới nơi, Giang Trừng mới nhận ra, mở cửa nhận đồ đệ thực chất là một màn đánh lộn. Từ cổng chùa cao cao cho tới chân núi có chín mươi chín bậc
thang, trên thềm nhung nhúc hòa thượng áo nâu lớn nhỏ khác nhau, đều
chuẩn bị sẵn sàng, nghiêm túc dõi về phía trước.
“Chị nhớ rõ ràng lúc mình tới phải leo chín ngàn chín trăm chín mươi
chín bậc cơ mà.” Giang Trừng đầy vẻ lên án chỏ các bậc thang đá nối từ
cửa chùa tới chân núi mà mắt trần thấy được, “Sao giờ chỉ còn nhiêu đây
thôi?”
Hòa thượng nhỏ Thù Vọng đứng bên cạnh, đáp: “Ngày Thượng Vân tự mở cửa,
sẽ chỉ còn chín mươi chín bậc. Vả lại, không phải ai đến Thượng Vân tự
cũng leo được toàn bộ chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang ấy,
Giang Trừng tỷ tỷ đã đi hết được số đó, đại sư đánh giá tỷ cao lắm đấy.”
Giang Trừng ra chiều nghĩ ngợi: “Hình như chị lại hiểu thêm điều gì đó rồi.”
“Keng!” Một tiếng chuông vang vọng chùa Thượng Vân ngân lên, mảng xanh
biếc dưới chân núi chợt hóa thành một cánh cửa lớn, giờ phút này đang
kẽo kẹt mở ra.
Vừa mở cửa đã có ôi thôi đông nghịt những người tràn vào, trông như dòng nước xiết xông lên thềm, lại bị các hòa thượng áo nâu đứng bên trên vô
tình cản lại.
Sóng biển có dữ dội tới đâu cũng không đục nát được đá cứng, Giang Trừng đứng trước cổng chùa, trên cao nhìn xuống chỉ thấy vô số người ăn mặc
quái lạ, có vẻ rất trâu bò muốn vượt qua tầng tầng phong tỏa của các hòa thượng, xông lên đây. Nhưng quá lắm cũng chỉ bức được mười mấy bậc
thang lại đã bị họ đẩy lùi, đôi bên ông sang tôi đến, không ngừng tranh
cao thấp.
Giang Trừng ngây ra, như đang thấy cảnh chen chúc trên tàu điện ngầm
trong giờ đến công sở. Cô chỉ đám người đang kích động chen lên dưới
kia, hẫng giọng, “Tất cả họ tới đây để làm hòa thượng à?”
“Vâng.” Hòa thượng nhỏ Thù Vọng bình thản đáp lời, phong cách y như sư phụ cậu.
Giang Trừng khép miệng sờ cằm, ra chiều không hiểu: “Chẳng phải bên em
muốn nhận đồ đệ ư? Sao trông như đang ngăn không cho họ lên chùa vậy?
Nhẽ nào là đang kiểm tra?”
Thù Vọng cười mỉm: “Chuyện nhận đồ đệ của Thượng Vân tự xưa giờ đều do
các đệ tử Thượng Vân đã đủ tư cách xuống núi tìm đón về, nhưng việc đó
lại khiến rất nhiều tu sĩ không hài lòng, vì thế mà trước kia, các lão
tổ Thượng Vân đã quyết định, cứ cách ba năm sẽ mở cửa chùa một hôm, chỉ
cần qua được chín mươi chín bậc thang, dù là loài gì, dù tư chất ra sao
cũng sẽ được nhận làm đệ tử Thượng Vân, được Thượng Vân tự che chở.”
Giang Trừng vỡ lẽ, các hòa thượng chùa Thượng Vân không thèm những đệ tử dâng mình tới cửa mà chỉ thích tự đi tìm, cho nên mới khéo léo từ chối
người ta bằng cách này. Cô tặc lưỡi, cảm thấy hòa thượng đã đặt ra quy
tắc này đúng là cáo già. “Vậy rốt cuộc trong số nhiều người như thế, có
bao nhiêu sẽ lên được tới đây?”
“Mấy ngàn năm nay, chẳng một ai cả.” Hòa thượng nhỏ Thù Vọng đáp.
Giang Trừng: “…”
Hầu như tất cả những kẻ tìm thấy nổi ngọn núi có chùa Thượng Vân đều là
tu sĩ đã nhập môn, không thiếu những nhân vật hơi hơi trâu bò, Giang
Trừng đã thấy nhiều kẻ nhảy vọt lên trên biển người, đạp kiếm bay lên
núi. Nhưng họ vừa bay lên đã bị các hòa thượng ở bậc thang bên trên đứng lên dùng gậy tre quét rơi xuống y như lùa vịt, trông rất vui mắt.
Những kẻ trâu bò hơn, loại này cũng chỉ tầm dăm ba người, đã vượt quá
nửa số bậc thang. Giang Trừng khá quen mắt với những người đứng ở các
bậc sau này, họ là đám võ tăng mà cô gặp mỗi ngày khi băng qua quảng
trường. Giang Trừng tưởng họ chỉ biết cởi trần luyện quăng quật đánh
đấm, hôm nay mới rõ người ta thực sự đang tu chân.
Ngó chỉ một đấm cách không kia thôi đã đánh rớt người lơ lửng giữa trời, và một số hòa thượng chỉ nhún ngón chân đã bay vụt lên, cứ như sắp ra
chiêu Thái Sơn áp đỉnh X 108 ấy, đúng là ngợp thở. Giang Trừng nhìn một
người đàn ông khó khăn lắm mới xông qua quá nửa số bậc thang, do dự một
chút đã xoay người chạy biến dưới tầm ngắm của đám hòa thượng hung ác
này.
Chàng trai, biết khó mà lui, khôn đó!
Nhưng Giang Trừng không rõ lắm, sao những người này lại tranh nhau đi
làm hòa thượng vậy nhỉ? Thời buổi bây giờ làm hòa thượng báu bở lắm à?
Giang Trừng cân nhắc chuyện dò thử ý đại sư xem anh ta có bằng lòng để
mình ở lại đây làm hòa thượng không, dù gì với cái mã giai đẹp này, cô
không nói thì chả ai biết được cô là con gái hết.
Đúng, cô thông minh thật, cứ thế đi!