Bạn đang đọc Ngộ Phật – Chương 11: Đại sư chính trực
NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÔNG ĐỚP THÍNH.
“Buộc phải thế này à?”
“…”
“Có thể đổi tư thế khác không? Cái này khó quá, chẳng những eo mà mông tôi cũng đau nữa.”
“…”
“Đại sư, anh phát biểu một câu được không?”
“Với tình trạng hiện giờ của cô, chỉ có thể tập động tác thôi.” Đại sư chẳng thèm ngước cả đầu lên.
Nghe thế, Giang Trừng nghiến răng chịu đựng, cảm nhận được cơn mỏi của
bắp đùi, không chịu nổi nữa bèn ngã xuống đất đánh rầm một tiếng, bật
thốt “Ui da”. May mà thảm lá ngân hạnh rất dày, có ngã cũng không đau
lắm, cô phun phèo phèo lá chui vào mồm ra, bò dậy phủi bụi trên người.
Ngó sang Thanh Đăng đại sư cầm chổi tre chậm rãi dọn lá ngân hạnh, Giang Trừng thở dài, lại rề rà bày tư thế vặn vẹo khi nãy. Ngửa đầu, đờ ra
nhìn gốc ngân hạnh cổ khổng lồ hòng dời sự chú ý.Read more…
Thanh Đăng đại sư nói khí tà sát trong cơ thể cô đã vơi đi một phần
nhưng vẫn sẽ gây ra tổn thương cho cơ thể này, thế nên cô phải rèn luyện cơ thể, tẩy sạch khí tà sát xâm nhập vào mạch máu.
Đại sư cho cô một quyển sách nhỏ, trong sách có hình minh họa chín người với các tư thế vặn vẹo khác nhau, bảo cô bắt chước theo mà làm, mỗi hôm luyện một tư thế và phải giữ suốt cả ngày, tổng cộng làm chín lượt.
Giang Trừng ngệt ra khi xem quyển sách ấy.
Chẳng nhẽ đây không phải thế giới có thể tu chân ư?! Loại sách vẽ minh
họa nom như bí tịch võ lâm mới chỉ nghe đồn này là sao, chẳng nhẽ không
có đan dược nuốt vào là hồi máu các kiểu ư? Mà không có mấy viên thuốc
thế kia đã đành, tại sao lại đưa cô sách tu luyện sơ sài cẩu thả thế
này, ngoài mấy hình minh họa thì chả có một dòng chú giải nào hết. Thế
giới tu chân này phi khoa học quá đi mất!
Uổng công trông mong cái món tu chân kia, cô đã tưởng tượng hình dạng
của bí tịch tu chân mãi, vậy mà nó đây đó hả? Khác hoàn toàn với những
gì cô nghĩ.
Nếu vẻ mặt đại sư không nghiêm túc thế kia, Giang Trừng sẽ cho rằng anh
ta đang trêu mình. Giang Trừng nghiên cứu quyển sách hồi lâu, thậm chí
đã thử tìm lớp kép, tưới nước các loại xem xem có gì xuất hiện không,
đương nhiên chẳng gặt hái được gì, đây chỉ là một quyển sách hết sức
bình thường, mà nhân vật trong sách còn được minh họa cực kỳ xấu.
Thôi được, tuy không biết thứ này có tác dụng gì không, nhưng đại sư bảo tập thì cô tập vậy, dù gì cũng chẳng có việc gì khác để làm.
Sau đó thì xuất hiện vấn đề, những tư thế trong sách rất lạ lùng, chúng
hệt như động tác tập yoga, không, những tư thế càng về sau còn khủng hơn cả động tác yoga nữa, cơ thể con người sao làm được như vậy. Tạm bỏ qua mấy tư thế nhìn là muốn bệnh phía sau, mấy tư thế đầu cũng chẳng tốt
đẹp được là bao.
Tư thế mà Giang Trừng tập hôm qua là dễ nhất trong tất cả, ưỡn cơ thể
thành nửa vòng tròn chống đất, nhón mũi chân. Mỗi lần chỉ chịu được hai
phút, mấy bận cô không giữ được, nằm quặp người trên ụ lá ngân hạnh,
không muốn dậy.
Nhưng cứ hễ cô nằm quá một phút dưới đất, hạt thông sẽ bắn sang. Nếu cô
vẫn ỳ ạch thì sẽ bị ném thông đến khi đứng dậy mới thôi, tác giả của
hành động đáng ghét này không phải đại sư mà là một con mèo đen chẳng
biết chui từ đâu ra.
Con mèo đen đó ngồi chễm chệ trên chạc cây ngân hạnh, giấu chi dưới
thân, đuôi rũ, tai vểnh, lặng lẽ lia đôi mắt mèo vàng rực nhìn cô, như
một đốc công tận tâm với nghề. Hễ cô có ý lười biếng hay không muốn tập
luyện nữa, sẽ giáng hạt thông vào cô như mưa trút, có trời mới hay con
mèo đó ném thông bằng cả tứ chi như nào, và nó giấu cả mớ hạt thông ấy ở đâu?
Mới đầu bị ném, Giang Trừng còn khéo léo tránh né, nhưng cô lập tức nhận ra rằng con mèo đen này chơi hack, dù cô có trốn thế nào cũng sẽ trúng
đòn.
Giang Trừng híp mắt, lén gom đống hạt thông lại, định thừa lúc mèo đen
sơ sẩy sẽ ném trả. Nào ngờ mèo đen thông minh cực, ngoại trừ lần đầu
tiên Giang Trừng ném bất ngờ xước qua lông nó thì sau đó nó chẳng dính
thêm một đòn nào, mở màn cho một trận ném thông quy mô lớn.
Giang Trừng VS mèo đen, Giang Trừng thua thảm, mắt cô nào tốt như mèo
đen, tốc độ cũng chẳng nhanh bằng lại còn to xác hơn nó, thua u đầu là
lẽ tất nhiên.
Trong lúc cô và mèo đen người dưới đất kẻ trên cây chọi thông ầm ĩ, biểu diễn cuộc chiến mi chạy ta ném giữa người và mèo, Thanh Đăng đại sư vẫn bình thản quét lá bên cạnh, chẳng đếm xỉa gì tới một phen ồn ào đảo
trời lật đất của cả hai, lá rơi nhiều hơn, khối lượng công việc tăng lên mà.
Khi ấy Giang Trừng thấy tình hình bất lợi, bèn cầu cứu người ngoài cuộc, trốn đến cạnh đại sư hòng tránh đòn của con mèo đen giảo trá kia. Vậy
mà đại sư, người đàn ông chính trực này lại bán đứng bạn bè! Giang Trừng vừa nấp ra sau lưng anh ta, ngẩng đầu lên đã thấy đại sư mới ở trước
mặt cô đã đang quét lá ở một nơi cách chỗ cô đứng mười mấy mét, mặt mày
chả tỏ vẻ gì, vô tình bóc trần cô ngay dưới phạm vi tấn công của mèo
đen.
Cái gã đại sư vì để tiết lộ vị trí của cô mà chẳng hề do dự sử dụng
thuật thuấn di này… Giang Trừng chưa chịu thôi, thử lại thêm lần nữa,
lại bị đại sư dứt khoát bỏ rơi. Sau đó thì thành Giang Trừng đuổi theo
đại sư, mèo đen đuổi theo Giang Trừng, rốt lại, Giang Trừng vẫn phải che đầu, ngoan ngoãn quay về luyện tập.
Giữ tư thế uốn éo cả ngày, đêm đó Giang Trừng ngủ mà eo mỏi lưng đau,
đánh một giấc kỳ lạ, thấy mình vác một tảng đá to chạy miết trên máy
chạy bộ. Nhưng hôm sau vẫn phải sang đó tập, cô vốn chẳng muốn đi, nhưng nhóc Thù Vọng cứ dùng đôi mắt hồn nhiên long lanh kia nhìn mình chăm
chú, cô nào dám làm gương xấu cho trẻ nít. Với cả Giang Trừng cũng không phải loại trẻ trâu bốc đồng, một cô gái đã đi làm vài năm sẽ biết rằng
có những việc không thể nào tùy theo ý mình được.
Thế là cô vẫn phải cam phận bị ngược đãi. Nhưng điều đáng tung hê là hôm nay con mèo đen kia vắng! Cô không phải đón trận tấn công bằng hạt
thông nữa rồi!
Nhưng nó vắng cũng đếch có tác dụng gì, cô vẫn chẳng thể lười được.
Chẳng biết tại sao, Giang Trừng cảm thấy cứ hễ mình định lười, nghỉ thêm tý chút thì Thanh Đăng đại sư đang quét lá gần đấy sẽ nhìn thấu và liếc nhạt sang đây bằng ánh mắt bình thản, lập tức khiến Giang Trừng phải
ngoan ngoãn bò dậy tiếp tục tập.
Đại sư đúng là một người đàn ông đáng sợ, có thể dùng ánh mắt dọa người trong vô hình!
Tư thế hôm nay của Giang Trừng là khom người nửa xổm, một chân nhón mũi, một chân nhấc lên duỗi thẳng, tay chắp trước ngực, đầu ngửa ra sau.
Vẫn chẳng giữ được lâu đã rúm ró mặt mày ngã xuống. Giang Trừng chẳng
hơi đâu mà đếm đây là lần thứ mấy mình ngã, dù có nói chuyện với đại sư
cũng không thể dời chú ý được, mũi chân cánh tay cần cổ đều đang đau,
tóm lại cả người đau tuốt.
Giang Trừng nằm mãi dưới đất không dậy, lần này đại sư không nhìn cô, vẫn cặm cụi quét dọn.
Hồi lâu sau, Giang Trừng vẫn nằm im, động tác quét lá của đại sư khập
khừng một chốc, sau đó, anh ngẩng đầu lên. Dưới ánh mắt đại sư, Giang
Trừng lăn ùn ùn từ phía mình sang chỗ anh, chạm vào cây chổi, dang tay
dang chân nằm lỳ ra đó. Y như quả bóng da.
Đại sư xoay người đi quét chỗ khác, Giang Trừng lại phồng má lăn ùn tới, như một cái đuôi phiền phức, bám vào đít ngựa mãi không xua nổi, đầu
tóc bù xù những lá.
Ba lần bốn lượt như thế, đại sư đứng đó nhìn xuống cô, dựng thẳng một
tay trước ngực niệm a di đà phật, sau đó chất giọng vô cùng từ bi bình
thản, vô cùng bác ái chúng sanh vang lên: “Khí tà sát ứ đọng trong huyết mạch, nếu không loại trừ hoàn toàn bằng phương pháp này, không bao lâu
sau, huyết dịch trong người cô sẽ đông lại thành khối, khi ấy, máu cô sẽ như đao sắc lóc thịt, cắt cả cơ thể ra thành từng miếng.”
Giọng nói nghe như đang tường thuật một cách máy móc này lại đánh thẳng
vào trọng tâm, Giang Trừng nằm đờ giả chết lồm cồm bò dậy, tiếp tục
luyện tập. Bày tư thế đàng hoàng rồi cô lại nghiêm túc quay đầu hỏi đại
sư: “Đại sư, anh xem tư thế tôi có chuẩn chưa?”
Đại sư rất hài lòng với thái độ này, thẳng thắn lắc đầu, đáp: “Chưa chuẩn.”
Giang Trừng: “…”
Giang Trừng: “Đại sư, giờ tôi thực sự hơi sợ rồi đấy, anh bảo xem tôi có chết không?”
Đại sư: “Đương nhiên là không.”
Giang Trừng: “Phù, hết hồn! Đại sư à, anh nói cứ như thoại phim kinh dị
ấy, chẳng nhẽ chỉ đang dọa tôi? Người xuất gia, cố ý hù dọa người khác
là không tốt đâu.”
Đại sư: “Ta nói rồi, chỉ là huyết dịch sẽ hóa thành đao sắc cắt thịt thành từng miếng thôi mà, không chết đâu.”
Giang Trừng: “Thế thì có khác gì!”
Giang Trừng chợt nghĩ đến một chuyện, cô ngồi xuống đất, hăm hở vô cùng: “Đại sư, cái khí tà sát gì kia chuyển qua người tôi sau khi chúng ta
ấy-ấy, hay là mình lại lần nữa đi? Anh hút nó về? Tôi chẳng ngại gì
đâu!” Giang Trừng làm bộ chỉ cần đại sư gật đầu sẽ cởi phắt quần ra.
Đại sư a di đà phật, kéo chổi bước tới, giờ phút này với Giang Trừng,
cây chổi giản dị kia y như một thanh đao lập lòe sáng lạnh.
Giang Trừng bụng bảo dạ mình đùa hơi quá rồi, đại sư không thích xì tai
damdang này, chuyến này tiêu là cái chắc! Bèn nở nụ cười khan: “Tôi đùa
thôi a ha ha ~ Đại sư à, anh đừng kích động ~”
•••••
Đến tối, nhóc hòa thượng Thù Vọng vẫn đến đón Giang Trừng, không nghe tiếng tăm gì bèn gọi: “Giang Trừng tỷ tỷ?”
“Chị ở đây.” Giang Trừng uể oải đáp.
“Chị bị sư phụ em chôn dưới ụ lá bò lên không nổi, mau tới đây kéo chị
ra với.” Giang Trừng chả muốn lần nào cũng phải nói mình bị xử lý nhục
mặt thế nào với nhóc hòa thượng Thù Vọng đâu, nhưng hết cách rồi, đại sư đúng là boy-chính-trực.
Không đớp thính!
Không đớp thính thì mắc gì phải cute thế hả! Đồ khó ưa!
Nhóc Thù Vọng cười phì, bụm miệng xoay mặt đi, hồi lâu sau mới quay lại
như không: “Chờ một chút, đệ sẽ giúp Giang Trừng tỷ tỷ ra.”
Ngày thứ ba, Giang Trừng bước một bước lảo đảo ba lần, rõ vẻ thận hư do
xài eo quá nhiều, tới gốc hạnh cổ thụ. Cô phát hiện hôm nay con mèo đen
kia lại đến, còn dắt theo một gã hòa thượng khác.
Giang Trừng biết con mèo đen chỉ giỏi lấy hạt thông chọi người kia tên
là Bạch Tuyết, không rõ đực cái. Hòa thượng mới tới là chủ của Bạch
Tuyết, Thù Ấn – trụ trì chùa Thượng Vân, cái người thích nhận đồ đệ, đã
nhận vài trăm người rồi phái hết ra ngoài lịch luyện, tới nay chẳng mấy
ai về được ấy.
Vị trụ trì chùa Thượng Vân này cũng chẳng rõ tuổi nếu chỉ nhìn bề ngoài, cười tít mắt nom rất hiền. Giang Trừng nhận định, mổ xẻ ra trăm phần
trăm ruột đen, đen thui.
Còn về chuyện vị trụ trì cười tít mắt này tới đây để làm gì á, gã đã
dùng hành động để bày tỏ rằng mình tới chỉ để uống trà ngắm hạnh, chẳng
vì mục đích nào khác.
Giang Trừng bên mé trái đang khổ đau cực nhọc giữ tư thế kỳ lạ, thỉnh
thoảng sẽ rơi tự do, Thanh Đăng đại sư ở cánh phải thì đang dọn lá,
không màng sự đời, trụ trì cười tít mắt trấn ngay giữa, cầm ấm uống trà.
Giữa chừng Thanh Đăng đại sư có việc rời đi, ở đây chỉ còn Thù Ấn, Giang Trừng và một con mèo đen.
Thù Ấn xoay sang Giang Trừng, chợt buông tiếng hỏi: “Giang cô nương và Thanh Đăng sư thúc, có tình cảm nam nữ chăng?”
Giang Trừng ngã phịch xuống đất.