Bạn đang đọc Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng – Chương 173: Tìm Được Mẹ
“Bé con, nhanh thả ta ra! ta đang giúp cô ấy vận khí!”
Cổ Mộc Hi không nhìn đến Nhậm Tề Tề, chỉ thu lại xích sắt!
Nhậm Tề Tề đứng phía sau lưng Cổ Mộc Hi và chĩa kiếm kề vào một bên cổ của cậu.
Keng!
“Nói ta biết ngươi là ai, trà trộn vào U La Cốc của ta với mục đích gì?”
– Nhậm thúc mau bỏ kiếm xuống, nể tình thúc từng cứu người bên trong cổ quan tài này nên hôm nay ta tha cho thúc một mạng.
Khẩu khí quá lớn!
Nhậm Tề Tề vô cùng sốc, những lời này sao lại có thể xuất phát từ miệng của một đứa trẻ đáng yêu như thế chứ! “bé con này sao lại khác hẳn với lúc mới gặp, khi ấy trông cậu bé đáng yêu biết mấy! hiện tại thì cao ngạo lạnh lùng, sao một bé con lại có đến hai mặt như vậy chứ? Đúng là khiến mình quá ngạc nhiên!”
Cổ Mộc Hi như đoán được suy nghĩ của Nhậm Tề Tề “Nhậm thúc không cần phải ngạc nhiên như vậy đâu, chúng ta không thể nào đánh giá một con người qua vẻ bề ngoài của họ được! “
Nhậm Tề Tề hỏi lại “rốt cuộc thì ngươi là ai?”
– Ta là ai thì không quan trọng “cảm ơn Nhậm thúc đã cứu mẹ của ta, giờ ta phải đưa người về”.
– Hửm? Mẹ?
– Đúng vậy, người trong quan tài là mẹ của ta.
Ta không tin lời ngươi nói.
– Đó là sự thật! Còn tin hay không là quyền của thúc.
“Nếu ngươi dám động đến Vĩ Vĩ thì hôm nay ta sẽ khiến ngươi phải để lại mạng tại U La Cốc!”
– Nhậm thúc có bản lĩnh thì đến lấy “mạng ta ở ngay trước mắt thúc, một khi ta rời khỏi Cốc thì thúc sẽ không có cơ hội để trở mình đâu”.
“Ngươi sẽ không có cơ hội để rồi khỏi Cốc đâu”.
– Vậy thì để xem kết cục đã! Giờ vẫn còn sớm nên không thể nói trước được điều gì.
Ngươi!
Cổ Mộc Hi cười lạnh “cảm ơn Nhậm thúc đã cứu mẹ ta và bao nhiêu năm qua đã vất vả giành lại hơi thở cho mẹ của ta!”
Nhậm Tề Tề nhíu mày “Tên nhóc này, nói đạo lý nghe rất hay nhỉ!”
Cổ Mộc Hi không muốn dây dưa thêm nữa “Cậu kéo cổ quan tài đi! “
Không được, nếu ngươi đưa cô ấy đi thì sẽ nguy hiểm cho cô ấy.
– Ta tự có cách cứu mẹ của mình, không cần thúc phải bận tâm!
Dựa vào một bé con vắt mũi chưa sạch như cậu sao?
– Không sai!
Vậy thì cậu nói xem, cậu sẽ cứu Vĩ Vĩ bằng cách nào?
– Việc này không liên quan đến thúc!
Ngươi! “ta tuyệt đối không đồng ý”
– Tóm lại, người thì ta nhất định phải đưa đi, đồng ý hay không là quyền của thúc “ai cũng có quyền được đấu tranh đòi quyền lợi của riêng mình, nhưng thắng hay thua là do định mệnh!”
Bé con đáng ghét!
Cổ Mộc Hi quay lưng rời đi! cổ quan tài cũng bay theo!
Không được, ta không cho phép!
Cổ Mộc Hi vẫn mặc kệ Nhậm Tề Tề!
Ầm!
Nhậm Tề Tề và Cổ Mộc Hi giằng co giành lấy cổ quan tài.
Bé con này cũng không hề đơn giản chút nào! Còn bé như thế này mà đã có năng lực hơn người, đúng là khiến ta được mở mang tầm mắt rồi.
– Thúc không cần phải ngạc nhiên làm gì “trong trời đất này không hiếm chuyện lạ đâu!”
Ngươi đừng quá cao ngạo.
Cả hai cùng đánh nhau đến long trời lở đất!
Bà Lâm Nghiễm hốt hoảng chạy ra can ngăn nhưng vẫn vô dụng.
………
Dừng tay, cả hai đừng đánh nữa!
– Cha nuôi!
Nhậm Tề Tề thu tay!
“Là ngài! “
Bạch Túc Duật nhìn chằm chằm Nhậm Tề Tề “xin dừng tay!”
Nhậm Tề Tề không nói gì thêm!!!
– Cha nuôi!
“Hi Hi, sao lại đánh nhau?”
– Cha nuôi, con đã tìm gặp mẹ.
Hửm???
Cổ Mộc Hi chỉ tay vào cổ quan tài “Mẹ bên trong”
Bạch Túc Duật vội bước đến bên cạnh cổ quan tài “Sở nhi, đúng thật là nàng rồi!”
Nhậm Tề Tề khẽ lên tiếng “Vĩ Vĩ đã như vậy nhiều năm liền, từ lúc ta nhặt được cô ấy bên bờ sông và đưa về chữa trị! rất tiếc bao nhiêu năm qua đều chỉ là công cốc”.
Đa tạ Nhậm huynh đã cứu Sở nhi “Ân tình này, ngày sau Bạch Túc Duật nhất định sẽ báo đáp”.
Đó là việc ta nên làm “ngài không cần phải cảm ơn”.
Nhậm Tề Tề nhìn Cổ Mộc Hi “bé con này thật sự là con của cô ấy sao?”
Đúng vậy Nhậm huynh, Hi Hi còn nhỏ không hiểu chuyện “nếu đã thất lễ với Nhậm huynh thì cho Bạch Túc Duật ta xin lỗi!”
Không cần!
“Nhưng ta muốn hỏi ngài một việc”
Nhậm huynh cứ hỏi!
“Vĩ Vĩ còn có thể cứu được không?”
Bạch Túc Duật chau mày “ta sẽ cố gắng, nhất định sẽ có cách”.
Được vậy Nhậm Tề Tề ta giao Vĩ Vĩ lại cho ngài!
Đa tạ Nhậm huynh!
Không cần!
“Hi Hi, chúng ta đi thôi”
– Dạ!
Nhậm Tề Tề lạnh giọng lên tiếng “nhóc con, ân oán giữa hai chúng ta vẫn chưa xong đâu đấy nhé!”
– Ta sống ở Cổ Mộc Thành “Nhậm thúc thấy không phiền thì cứ đến tìm ta bất cứ lúc nào”.
Được! tìm ngươi là điều tất nhiên!
– Ta luôn mở rộng cửa đợi Nhậm thúc đến.
Ta nhất định sẽ đến!
– Được!
…………
Suốt cả quãng đường trở về Cung, Cổ Mộc Hi không hề lên tiếng!
Con sao vậy Hi Hi?
– Con không sao ạ!
Ta thấy con không được vui.
– Cha nuôi có biết quan hệ giữa Nhậm thúc và mẹ của con là thế nào không ạ?
Con đột nhiên con lại hỏi đến chuyện này?
– Vì con thấy Nhậm thúc rất tốt với mẹ của con.
Con có từng nghe ai đó nhắc đến nhân gian không?
– Dạ con có nghe qua hai từ nhân gian, nhưng con không biết nó ở đâu!
Ừm! đó là nơi của những người phàm, họ không có pháp thuật như chúng ta và họ không tru tiên, họ vẫn còn rất tham và rất sân si!
– Nhưng mà con thấy thế giới của chúng ta vẫn còn tham sân si, cũng có khác gì họ đâu ạ?
Ừm! con nói không sai!
– Chiến loạn liên miên, nước Cổ Tịch của chúng ta luôn bị ngoại ban dòm ngó.
Đó không phải là tham thì là gì nữa ạ?
Bạch Túc Duật mỉm cười “con nói đúng!”
– Mẹ của con và Nhậm thúc đều đến từ nhân gian có đúng không cha?
Đúng vậy!
– Vậy quan hệ giữa họ là gì ạ?
Họ!.