Bạn đang đọc Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng – Chương 158: Vĩ Vĩ Biệt Vi Phu
– Mộc Xuyên!
“Vĩ nhi”
Nàng tìm ta có chuyện gì?
Chàng nói thiếp biết “thảo nguyên có phải là rất đẹp không?”
Nàng muốn đến thảo nguyên sao?
Không, thiếp chỉ hỏi thôi!
Cổ Mộc Xuyên mỉm cười “Nàng chỉ hỏi thế thôi sao?”
Phải! Thiếp chỉ thuận miệng hỏi thôi!
Thế nhưng trong lòng Sở Vĩ Vĩ lại thầm nghĩ “sau này nhất định cô phải đến thảo nguyên một chuyến”.
Có thật sự là nàng chỉ thuận miệng hỏi không?
Ừm…
Cổ Mộc Xuyên lén nhìn cô “rõ ràng là nàng rất muốn được nhìn thấy thảo nguyên, lại còn dối lòng!
Ngay lập tức Cổ Mộc Xuyên bế cô nhảy tót lên lưng ngựa…thiên lý mã xé gió, phi thẳng về phía biên giới…vượt qua biên giới đến với thảo nguyên thơ mộng!
“A…”
– Đẹp quá!
“Vĩ nhi có thích không?”
Ừm…
– Nơi này thật sự rất đẹp, cả một cánh đồng cỏ xanh mát…khắp nơi toàn là cừu…chúng thật đáng yêu!
Sở Vĩ Vĩ nhìn đến ngây ngô…
Cổ Mộc Xuyên tiếp tục thúc ngựa chạy thêm vài dặm trên thảo nguyên.
Đến một dòng sông thì cho ngựa dừng lại, cả hai cùng xuống đi dạo quanh.
“Vĩ nhi!”
Hửm?
Ta rất muốn mãi mãi được bên cạnh nàng “cùng nhau đón bình minh và cùng nhau ngắm hoàng hôn!”.
harry potter fanfic
– Mộc Xuyên, không còn sớm nữa! Chúng ta trở về thôi.
Cảm ơn chàng, hôm nay thiếp rất vui.
Cổ Mộc Xuyên ôm chặt cô từ phía sau “Vĩ nhi, nàng hãy tiếp nhận ta…đừng né tránh ta nữa có được không?”
Sở Vĩ Vĩ nhíu mày “được”
Nàng nói thật chứ?
Ừm…
Được, vậy ta đưa nàng về!
– —————
Dực Thành!
Bái kiến “Hoàng Thượng, nương nương…”
Cổ Mộc Xuyên vẫn ôm Sở Vĩ Vĩ, thúc ngựa phi thẳng vào Thành.
Hoàng Thượng, nương nương!
…………
Báo….
Khởi bẩm Hoàng Thượng, nương nương “tin tức từ Lập Thành đưa đến, báo rằng…toàn bộ trên dưới đại quân đều bị mắc phải ôn dịch, thương vong vô số!”
Nguyên Soái đã bị hôn mê…
Sở Vĩ Vĩ chết lặng!
Cổ Mộc Xuyên chau mày “đang yên đang lành sao lại xuất hiện ôn dịch?”
“Vĩ nhi, nàng không sao chứ?”
Thiếp…
Báo…
Khởi bẩm Hoàng Thượng, nương nương “tin từ Cổ Mộc Thành đưa đến báo rằng Thái Hậu đang bị ốm nặng, đang trong tình trạng nguy kịch!”
Cổ Mộc Xuyên lảo đảo “Mẫu Hậu!”
– Mộc Xuyên, chàng hãy hồi kinh.
“Còn nàng thì sao Vĩ nhi?”
– Chàng yên tâm, thiếp sẽ chăm sóc tốt bản thân.
Hy vọng sớm ngày khải hoàn! Nơi này cần phải có người dẫn đầu ba quân.
Cổ Mộc Xuyên nghĩ thì cũng đúng “Ám Vệ tài giỏi rất nhiều nhưng họ lại không có kinh nghiệm đánh trận và nhất là dẫn binh!”
“Vĩ nhi, ta giao binh phù cho nàng, lần này vất vả cho nàng rồi!”
– Chàng tranh thủ trở về với Mẫu Hậu đi Mộc Xuyên!
Được…vậy nàng phải hết sức cẩn thận nhé! Thường xuyên gửi thư cho ta.
– Thiếp biết rồi, thiếp sẽ không để chàng lo lắng.
Giờ thì chàng chuẩn bị hồi kinh đi, thiếp đi chuẩn bị hành trang cho chàng.
“Vĩ nhi, ta yêu nàng!”
Sở Vĩ Vĩ vội lau đi nước mắt rơi trên khóe mắt, sợ rằng Cổ Mộc Xuyên sẽ nhìn thấy và không nỡ rời đi.
Trong đêm, Cổ Mộc Xuyên không muốn buông cô rời khỏi vòng tay…dù chỉ là một khắc ngắn ngủi!
– Mộc Xuyên!
Hửm? Nàng định nói gì với ta?
Sở Vĩ Vĩ nghiêng người qua ôm Cổ Mộc Xuyên, tay cô mân mê lên mặt Cổ Mộc Xuyên…rồi từ từ di chuyển xuống ngực…
Bàn tay mềm mại như không có xương của cô lướt qua đến đâu, cảm giác trên người Cổ Mộc Xuyên như bị tê liệt đến đó!
“Vĩ nhi!”
Sở Vĩ Vĩ kề sát mặt mình vào mặt Cổ Mộc Xuyên “A Mộc”
“Vĩ nhi!”
Trong lúc mê đắm, Cổ Mộc Xuyên không còn kiềm chế được bản thân…(Ừm thì đời việc gì đến cũng đã đến).
“Vĩ nhi, nàng có biết không…ngày này ta đã đợi rất lâu rồi!”
– Sắp tàn canh rồi, chàng chợp mắt nghỉ ngơi một lúc đi “sáng sớm mai còn phải lên đường”.
Ta không nỡ “Vĩ nhi, ta còn muốn…”
– Mộc Xuyên, nghe lời thiếp!
Ta biết rồi “nghe theo nàng vậy”.
……………
Sáng sớm tinh mơ, cảnh vật khắp nơi trên đất Dực Thành vẫn còn đắm chìm trong sương sớm!
Nhưng tiếng tù và vang dội xé cả màn sương.
“Vĩ nhi, nàng phải bảo trọng và luôn nhớ đến ta có được không?”
Được…
– Mộc Xuyên, đường về Cổ Mộc Thành xa xôi vạn dặm “chàng phải cẩn thận tất cả mọi thứ, kẻ muốn ra tay đoạt mạng chàng không hề ít”.
Được rồi “Vĩ nhi, tiễn ta đến đây thôi.
Nàng trở về phòng nghỉ ngơi đi, ngoài này lạnh lắm!”
– Mộc Xuyên, thiếp muốn nhìn chàng rời đi.
Nhưng ta không nỡ rời đi khi nàng vẫn còn trong tầm mắt ta.
– Thôi được rồi, vậy thiếp sẽ trở về phòng.
Cái này thiếp tặng cho chàng.
“Vĩ nhi…”
Ừm…đây là thanh kiếm thiếp thường dùng…
Ha…”ta thấy mình là vị Đế Vương nghèo nhất thiên hạ, ta không có gì để tặng nàng trước lúc biệt ly”.
– Mộc Xuyên, điều đó không quan trọng bằng tấm lòng.
Tấm lòng, đúng rồi “tấm lòng!”
Xoẹt…
– Cổ Mộc Xuyên chàng làm gì vậy?
Tóc của ta “tấm lòng của ta, Vĩ nhi…ta tặng nàng!”
Sở Vĩ Vĩ cầm lấy nắm tóc trên tay Cổ Mộc Xuyên rồi xoay lưng!
– Bất luận là chàng có gặp phải chuyện gì thì chàng cũng phải giữ lại cái mạng của chàng “chàng là của thiếp, thiếp không cho phép chàng chết thì chàng phải cố gắng sống bình an”.
Được, ta hứa với nàng!
Cổ Mộc Xuyên tiếc nuối nhìn Sở Vĩ Vĩ cho đến khi bóng dáng của cô khuất sau tấm cửa gỗ.
“Vĩ nhi, vi phu sẽ rất nhớ nàng!”
………
Bẩm Hoàng Thượng “chúng ta phải lên đường thôi!”
Cổ Mộc Xuyên leo lên lưng ngựa, ngựa xé gió phi như bay về hướng Cổ Mộc Thành!
“Mẫu Hậu, nhi thần đang trở về bên cạnh người…!Người phải hết sức kiên cường chờ nhi thần trở về với người!”.