Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng

Chương 157: Quân Cổ Tịch Đại Thắng


Bạn đang đọc Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng – Chương 157: Quân Cổ Tịch Đại Thắng


“Vĩ nhi của ta, để ta kiểm tra xem nàng có bị thương ở đâu không?”
Cút…
– Cổ Mộc Xuyên, chàng xem xong chưa? Xem đủ chưa?
Ừm…còn một chỗ ta vẫn chưa xem…
Chát…
“Vĩ nhi, sao nàng đánh ta?”
– Nãy giờ chàng xem cái gì vậy?
Khụ khụ khụ…
Ta xin lỗi nàng! E hèm…!
Hừ…thiếp rất muốn giết chết chàng…!
Mà nàng tức giận cái gì chứ? Ta là vi phu của nàng “vậy nên…ta nhìn một chút thì có làm sao đâu!”
– Cổ Mộc Xuyên, chàng đúng là tên lưu manh thối!
Phụt…
Nàng mắng vi phu của mình như vậy sao?
– Vậy thì sao chứ? Chàng sẽ làm gì thiếp?
Làm gì?

Ha ha!
Hôm nay, ta phải cho nàng biết thế nào là lưu manh thối…
– Cổ Mộc Xuyên!
Ta nói với nàng bao nhiêu lần rồi “không được gọi tên ta hùng hồn như vậy!”
– Chàng…
“Vĩ nhi, đừng hồ nháo nữa…ta chỉ muốn hôn nàng một cái thôi!”
– Hừ….!
Bạch Ninh đứng đang canh gác bên ngoài, chợt…nghe trộm được những lời của hai người bên trong phòng, mí mắt bỗng dưng giật giật “Hoàng Thượng của chúng ta gần đây đã vứt hết liêm sỉ, đã thế còn lưu manh nữa!”
…—————-…
Nam Đô Thành nước Đại Đô!
Hạ Hầu Kỳ đang cố gắng trị thương giúp Đô Hề.

Sau vài ngày thì Đô Hề đã như bình phục rất tốt và dần dần khỏe lại.
Bẩm Hoàng Thượng, vết thương của người đang hồi phục rất tốt.
Trẫm biết!
Vậy sao thấy ngài có vẻ như không ổn lắm.
Không phải là trẫm không ổn mà là…
Bẩm Hoàng Thượng “mà là thế nào?”
Haiz…
Ngươi là Quốc Sư của nước Đông Ngô, sao lại ở Đại Đô lâu như vậy? Hoàng Đế Đông Ngô các người không trách phạt sao?
Bẩm Hoàng Thượng lần này Hạ Hầu Kỳ tôi phụng thánh chỉ của Thánh Thượng nước Đông Ngô đến Đại Đô là để bảo vệ an toàn cho người.
Hửm? Hoàng Đế Đông Ngô các người thật sự có lòng rồi.
Ngươi nói đi “lần này ngươi có công cứu giá, muốn trẫm ban thưởng thứ gì thì cứ nói ra, trẫm hứa sẽ thực hiện!”
Khởi bẩm Hoàng Thượng “thần muốn mượn trăm vạn binh mã của Đại Đô đưa về Giang Thành cùng Đông Ngô chiến đấu với Cổ Tịch quốc!”
Đô Hề chợt trầm tư “không ngờ tên Hoàng Đế Đông Ngô vắt mũi chưa sạch kia, lại có nhiều trung thần hao tâm vì hắn đến như vậy…mấy ngày trước thì có Ôn Thần, nay lại là Hạ Hầu Kỳ.

Thứ mà Đại Đô của trẫm thiếu chính là những bậc trung thần có năng lực tuyệt đối đến như vậy”.
Được, trẫm hứa với ngươi.
Hạ Hầu Kỳ xin cảm tạ thánh ân của Hoàng Thượng!
Trẫm muốn được nghỉ ngơi.

Vậy Hạ Hầu Kỳ xin phép được cáo lui!
…—————-…
Giang Thành!
Khởi bẩm Hoàng Thượng “Quốc Sư đã mượn được trăm vạn binh mã của Đại Đô trở về, đang cắm trại ngoài thành”.
Quốc Sư làm tốt lắm “đêm nay mở đại tiệc thưởng công Quốc Sư!”
…—————-…
Lập Thành!
Bẩm Nguyên Soái “có tin mật đưa về báo rằng nước Đông Ngô đã mượn được trăm vạn binh mã của nước Đại Đô, đang cắm trại trước ngoại ô Giang Thành”.
Bạch Túc Duật trầm tư một lúc “ai đó đã lập được đại công rồi, chắc chắn Liêu Mông sẽ mở tiệc ban thưởng!”
Nguyên Soái đoán không sai, đúng như Nguyên Soái đã suy đoán “đêm nay Đông Ngô có mở tiệc mừng công”.
Vậy thì đêm nay đại quân nước Cổ Tịch chúng ta sẽ đến Giang Thành cùng mừng tiệc với Đông Ngô.
Bạch Túc Duật suy tính một lúc, sau đó đưa ra quyết định…truyền lệnh của ta đến các tướng sĩ “đêm nay quân ta cùng tấn công vào đại quân của Đại Đô đang đóng trước ngoại ô Giang Thành”.
“À, chia ra một nhóm nhỏ lẻn vào cướp lương thảo của Đông Ngô!”
Lệ Thanh thấy khó hiểu nên khẽ hỏi “Bẩm Nguyên Soái, tại sao chúng ta lại không tấn công thẳng vào Giang Thành và bắt sống Liêu Mông?”
Bạch Túc Duật lắc đầu “làm như thế sẽ rất nguy hiểm, trong tiệc mừng nhất định sẽ có mặt Hạ Hầu Kỳ và cả Ôn Thần, mà ta cùng với Trúc Bạch không phải là đối thủ của hai người đó!”
Lệ Thanh đã rõ “bẩm Nguyên Soái!”
Trong đêm, Bạch Túc Duật cùng với hàng vạn tướng sĩ Cổ Tịch quốc tấn công tiêu diệt toàn bộ binh mã của Đại Đô đang đóng quân trước ngoại ô Giang Thành…cướp được rất nhiều quân lương.
Nhóm tướng sĩ được phân công đi cướp lương thảo cũng thắng lợi trở về.

Bạch Túc Duật rất vui mừng, lần này thắng lợi lớn “chỉ hy vọng sớm ngày thắng trận trở về, mình rất nhớ Sở nhi, chỉ cần được nhìn thấy nàng ấy là mình cũng đã mãn nguyện!”
Bạch Túc Duật cho mở tiệc mừng chiến thắng, nhưng tinh thần cảnh giác không được lơi là.

…—————-…
Giang Thành!
Ầm…!
Liêu Mông như muốn ăn gan uống máu Bạch Túc Duật…!
Truyền lệnh của trẫm, toàn quân tấn công vào Lập Thành.

Khởi bẩm Hoàng Thượng, chuyện này tuyệt đối không được!
Sao lại không được?
Bẩm Hoàng Thượng, thứ cho Thần nói thẳng “hiện giờ quân ta suy yếu, quân địch lại vô cùng hùng mạnh!”
Vậy Quốc Sư bảo trẫm nên làm thế nào để có thể xoá đi cục tức này?
Ôn Thần mãi im lặng nhưng giờ mới lên tiếng “đêm nay thần sẽ trà trộn vào Lập Thành, lựa chọn thời cơ thích hợp sẽ ra tay hạ độc toàn quân của Cổ Tịch quốc!”
Liêu Mông nghe Ôn Thần nói như thế mới hài lòng, được rồi…quyết định vậy đi.

Việc này phiền Ôn Quân Sư vậy.

Hạ Hầu Kỳ thở dài “Ôn Thần đúng là Ôn Thần, mưu hèn kế bẩn mới là bản lĩnh thật sự của hắn!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.