Đọc truyện Nghiệt Duyên – Chương 37: Đến thăm
Chiêu Lan nhanh chóng ngước mặt sưng đỏ đẫm nước mắt lên, nhìn gương mặt quen thuộc kia, chẳng hiểu sao nước mắt của nàng càng rơi nhiều hơn!
-Cha… Cha!
Chiêu Lan nhào vào lòng phụ thân, nước mắt thấm đẫm cả vạt áo trắng của lão nhân gia! Sau bao ngày xa cách, tất cả những ủy khuất của Chiêu Lan dường như theo dòng nước mắt chảy tràn ra!
Nàng run run nói:
-Phụ thân, người… người … có sao không?!
Mai thừa tướng chỉ nhẹ nhàng vỗ vào đầu nhỏ của nàng đang sụt sùi trong lòng ông, cười nói nhẹ nhàng:
-Ta có bệnh chẳng phải cũng bị con khóc cho hết bệnh rồi sao?!
Nàng nũng nịu:
-Phụ thân… Người lại chọc con rồi!
Bàn tay nhiều nếp nhăn của lão nhân gia dừng ngay khóe mắt của nàng, ôm chỉ nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Ông khẽ hỏi:
-Nha đầu ngốc, sao gương mặt lại đỏ như vậy?! Ai dám đánh ái nữ của ta?!
Giọng nói khàn khàn khó nghe nhưng vào tai Chiêu Lan lại như âm thanh trong vắt, nàng nhanh chóng gạt nước mắt, che giấu hết mọi lo âu nơi đáy mắt, nhẹ nhàng thở hắt ra một tiếng mà nói:
-Dạ, làm sao có ai dám đánh con?! Chỉ cần con tung chưởng là bay hết ngay!!!
Nói xong, như sợ phụ thân không tin, Mai Chiêu Lan còn làm động tác gồng tay, xong lại tung ra một chưởng, miệng còn không ngừng “chíu!chíu!”
Đúng là con gái lão đã lớn rồi! Đã biết che giấu cơ đấy?! Nhìn gương mặt nữ nhi đã thanh tú hơn xưa, ông không biết khen “nhà chồng” nàng chăm lo cho nàng tốt hay sao?!
Ông già rồi, bắt lấy bàn tay đang múa may kia không kịp đến mức muốn ho khan, làm cho nàng chạy đến nhanh chóng vuốt nhẹ lưng ông, ân cần nói:
-Phụ thân! Là nữ nhi bất hiếu! Là nữ nhi bất hiếu…
Ông lại cố gắng ngưng ho, nói bằng cái giọng ngắt quãng:
-Nếu có… Khụ khụ… hiếu …. Thì … Phụ thân đói!
“Đói! Phụ thân đói!”
Nàng nhẹ nhàng dìu phụ thân nằm lại giường, đắp lại tấm chăn mỏng cho ông rồi mới nở một nụ cười thật tươi:
-Đúng là lâu lắm rồi con và phụ thân chưa có một bữa ăn vui vẻ nhỉ?! Người đợi con một tý!
Khi bóng dáng Mai Chiêu Lan khuất xa, người nằm trên giường mới âm thầm nắm chặt tay áo.
Thật tội nghiệp con bé, suốt tuổi xuân thì của nó chỉ mong được làm phu thê với Thượng Quan Nam Dương, đến mức điên cuồng muốn tiến Thần hầu phủ! Nhưng vào với thân phận gì đây?! Lúc ấy quyền lực của ông đã bị hoàng đế hiện tại âm thầm chia cắt hết. Nên xem như có muốn giúp con cũng lực bất tòng tâm! Thêm bản thân lại trúng loại độc kỳ lạ, hỏa tính cực mạnh, mỗi lần phát tác chỉ muốn chết phức đi cho xong! Nhưng vì con gái, vì đứa con gái ông cả đời yêu thương ông mới có thể cố gắng chịu đựng cho đến ngày hôm nay!
Rất nhiều chuyện lúc ông hôn mê đã xảy ra, chắc hẳn bên nhàThần hầu phủ, con bé không được vui sướng gì, cỡ tuổi nó mà lại chấp nhận lấy một người đáng tuổi cha, chưa được mấy tháng lại mang tang làm quả phụ! Ông trách nó cố chấp nhưng lại càng trách thân già bất lực, trách bản thân không đủ bản lĩnh để bảo vệ con… Lan Hương à… Ta thật sự đã phụ lời trăn trối của nàng!
Nhìn bản thân con gái nặng trĩu tâm sự, ánh mắt lại đượm buồn thì bao nhiêu thắc mắc của ông đều nghẹn lại nơi lồng ngực!
Ông rất muốn hỏi nó tại sao không xin hòa ly?! Ông rất muốn hỏi nó tại sao lại có được loại thuốc quý giải độc tính kỳ lạ trên người ông?! Ông rất muốn hỏi nó bây giờ cuộc sống ở Thần hầu phủ tốt không?! Ông rất muốn hỏi nó tại sao lại giấu ông?!…
Muôn vàn câu hỏi đặt ra, nhưng chắc có lẽ mãi ông cũng không đủ can đảm khoét vào vết thương lòng của ái nữ!
___
Đến khi ban chiều, một bàn thức ăn nghi ngút Mai Chiêu Lan mới quệt mũi cười tự đắt!
Gà nướng, cháo đậu xanh, cá hấp, canh đậu phụ và tất nhiên là không thể thiếu món bánh quế hoa đặc biệt yêu thích của phụ thân!
-Đúng là tuyệt vời, mau giúp tỷ bưng vào nào, A Hạnh!
-Dạ!
Nhìn hai người đang cười cười nói nói này ai lại nói đây là tiểu thư quyền quý cơ chứ, quần áo truyền thống đều bị Mai Chiêu Lan xắn lên tận gối, tay áo xắn cao lên tận khủy tay! Gương mặt thì lấm lem than đen, trông có phần … buồn cười!
Loay hoay một lát nàng bất ngờ la lên làm cho A Hạnh phát hoảng. Chưa kịp hỏi kịp rằng thì cô bé bị tiểu thư của mình nắm tay chạy ra sân sau vườn nhà. Lúc này A Hạnh mới biết tiểu thư của mình muốn đi hái táo!
Cây táo này không phải là gì đặc biệt với người khác nhưng tiểu thư thật sự nó rất quý giá. Vì từ nhỏ tiểu thư đã xem cây táo này như hiện diện của mẫu thân mình! Vì theo lời nói lão gia đây là kỷ vật duy nhất mà phu nhân để lại cho hai cha con họ!
Nhìn lên cây táo, trái đỏ đã nặng trĩu, hẳn là trong phủ không người nào đụng tới!
Nàng hít một hơi thở thật sâu, cảm nhận khoảng sân chỉ thuộc về nàng! Trong không khí như lẫn cả hương gỗ của đình viện, kèm theo mùi lá cây đi vào gió vô cùng dễ chịu, vô cùng nhung nhớ!
A Hạnh cảm thấy tiểu thư vui sướng tận hưởng như vậy, thật sự cô cũng cảm thấy như trở về lúc trước, lúc tiểu thư chưa xuất giá! Cô cảm thấy tiểu thư thật sự vẫn là cô gái hồn nhiên, nghĩa hiệp và xinh đẹp, đáng yêu nhất trong lòng cô!
Nhưng sợ lão gia trông ngóng nên A Hạnh buộc phải nắm nhẹ cánh tay của Chiêu Lan:
-Tiểu thư, chúng ta mau hái táo để lão gia trông!
Chiêu Lan quay sang béo mặt A Hạnh một cái rồi cười rạng rỡ, xắn tay áo cao thêm hơn một bậc rồi nói lớn: “Được!”
Nàng nhanh chóng leo lên một ngọn cây gần đó, leo lên từng bậc từng bậc trông chẳng khác gì một a đầu nghịch ngợm!
Bàn tay đụng được trái táo đầu tiên, nàng vui khôn xiết, vội hái rồi lấy áo hứng lấy!
Chiêu Lan như nói trong lòng: “Mẫu thân à, Lan Lan đã về rồi!”. Nàng chỉ cầu mong lời nói này sẽ nhờ cây táo – di vật duy nhất của mẫu thân đưa lời gởi gắm ngắn ngủi của nàng đến bên bà!
Rồi bàn tay nhỏ cứ liên tục hái ba trái rồi bốn, năm, sáu, bảy trái…. Toàn những trái táo chín mọng đẹp mắt!
-Hạnh nhi, chuẩn bị đón nhé!
Nàng quay người sang tươi cười với người phía dưới!
Bỗng nụ cười trên mặt nàng cứng ngắt! Hai chân đang đứng bỗng vì bóng dáng đứng phía dưới mà không trụ vững, té nhào xuống lòng ngực kẻ đứng dưới!
Bàn tay kia dường như dành trọn cho nàng, mạnh mẽ, vững chắc ôm nàng cùng những quả táo kia vào lòng.
Gương mặt yêu nghiệt khẽ mỉm cười, nhìn gương mặt ửng hồng do vận động quá mức của cô nàng kèm theo quần áo kỳ dị của nàng, hắn cười một nụ cười thật đẹp.
Nụ cười thật sự chân thành và tỏa sáng nơi bóng chiều tà, trông có nét buồn nhưng đôi mắt đẹp với hàng mi dài như cánh bướm lại ánh nét vui vẻ, dịu dàng khi nhìn gương mặt ngơ ngác của người trong lòng.
Hắn chỉ hỏi nhẹ:
-Ta bế nàng vào nhé!
Xong còn lén ngắt chiếc mũi nhem lọ của ai một cái!
Nàng lúc này đã tỉnh người lại, bèn giãy dụa không yên. Bàn tay đang ẳm ngang eo nàng bỗng nhéo một cái rõ đau, kèm theo đó là giọng nói uy hiếp:
-Nàng mà còn lộn xộn ta sẽ hôn nàng đó!