Đọc truyện Nghiệt Duyên – Chương 36: Hồi phủ
Khi mặt trời lên đến tận hàng cây thì người con gái trên giường mới ngồi dậy nổi!
-Ưm…! _ Mai Chiêu Lan mở mắt ra, cố gắng gượng dậy nhưng cơ thể đau nhừ, nhất là … nơi đáng xấu hổ kia!
Nhưng nơi đó không đau rát như lần trong hoàng cung. Nó lại mang theo cảm giác man mát dễ chịu!
Bốp! Bốp! Nàng tự vả vào mặt mình mấy cái cho tỉnh táo! Mai Chiêu Lan ơi là Mai Chiêu Lan đây là giờ phút nào rồi mà mày còn ngồi đây mát với lại không mát! Xấu hổ chết đi được!
Nhìn cơ thể mình còn li ti dấu đỏ, nàng vội vàng lấy lại quần áo được ai đó treo lên trên nhanh khoác vào.
Tiếng gõ cửa làm cho động tác trên tay nàng càng ngày càng nhanh… Nhanh đến nỗi nàng gài dây lưng chưa kịp thì đã vội quát:
-Phòng đâu phải của ta! Muốn vào thì vào đi! Gõ cái gì mà gõ!
Tiếng nói này nghe đổi lại tiếng cười khe khẽ của người ngoài cửa. Hắn dám chắc nàng nói thế chứ hắn mà đẩy cửa vào thì nhất định có chuyện!
-Thay xong y phục thì nói ta sẽ vào!
Tiếng nói hắn cất lên khó che dấu được sủng ái nồng đậm!
Loay hoay một hồi, quần áo chỉnh tề nàng mới bước ra mở cửa.
Gương mặt Mai Chiêu Lan không che được một tầng mây hồng khi đối diện gương mặt điển trai đang cười mỉm kia. Chú ý mới thấy trên tay hắn đang cầm một khay nhỏ. Hình như là điểm tâm.
Nhưng nàng không quan tâm, chân vừa bước ra khỏi cửa thì cánh tay bị hắn dùng một tay nắm chặt, nhẹ giọng hắn hỏi:
-Ăn tý gì đi, bước còn không vững mà lại định đi đâu?!
Nói xong, hắn còn không quên liếc nhìn vào đôi chân đang run rẩy kia.
Nàng không do dự gạt phắt tay hắn ra, định đi tiếp thì hắn mạnh mẽ một tay cầm khay, một tay khoác mạnh vòng eo của nàng kéo thẳng vào trong ngực. Chiêu Lan vùng ra mấy lần nhưng bàn tay kia như sắt như thép kèm theo hắn không nói một lời làm cho Chiêu Lan cảm giác mình không ăn bữa sáng này chắc chắn đừng mong rời khỏi đây!
Nàng nhẹ nhàng thở hắt:
-Bỏ tay ra đi, ta ăn là được chứ gì?!
Hắn nhẹ nhàng thả tay ra, để nàng tự động nối gót bước vào.
Lúc này nàng mới nhìn kỹ trong khay, có một bát canh gà, cùng một bát thuốc đen ngòm.
Chiêu Lan chỉ cười khẩy! Quả nhiên tính toán kỹ! Ái ân xong hắn còn “lo lắng” cho nàng!
Hắn từ tốn định cầm muỗng lên từng ngụm từng ngụm đút cho nàng. Nhưng nào ngờ Chiêu Lan quyết giành lấy chén canh từ tay hắn, uống một đường hết sạch!
Đặt mạnh chén xuống bàn, nàng hỏi hắn:
-Ta đi được chưa?!
Hắn liếc nhìn về phía chén thuốc. Chiêu Lan mỉm cười thật rạng rỡ, cầm nhanh chén thuốc uống một hơi rồi quăng thật mạnh xuống đất. Uống xong, nàng dùng tay áo quệt miệng một cái, khảng khái lớn giọng:
-Đa tạ Thẩm đại trạng nguyên! Ngài quả nhiên đủ lãnh tình! Chén thuốc này cả đời Mai Chiêu Lan ta cũng không quên!
Nói dứt câu nàng đã mạnh mẽ rời khỏi phủ để lại cả tâm trạng khó hiểu cho hắn!
Nàng nghĩ hắn là loại người gì đây?! Xem hắn là một tên ích kỷ, vì sung sướng của dục vọng bản thân mà để nữ nhân gánh hết à?!
Bàn tay vô thức rờ vào mảnh vỡ của chén ngọc bị nàng đập tan, làm nó cắt vào da hắn một vết thật sâu, nhưng đôi mày hắn không hề nhíu lại dù chỉ là một ít.
Bước vào, Thất thúc không khỏi lên tiếng:
-Thiếu chủ, tại sao phải hành hạ bản thân như vậy?!
…
-… Tại sao người lại không nói với cô ấy đó chỉ đơn thuần là thuốc bồi bổ thân thể?!
“Ta nói, nàng tin ta sao?!”
Hắn vẫn im lặng, chỉ là lặng người, mạnh mẽ gạt bỏ những giọt máu trên tay để khoác vào chiếc áo lông trắng toát kia, nhẹ nhàng nói:
-Ta còn phải đi xem hàng, người hãy kêu hạ nhân dẹp gọn căn phòng này!
Người con gái nhỏ đó chính là số kiếp của hắn!
Chắc có lẽ điều đó Thẩm Nguyệt Thần cũng biết và âm thầm chấp nhận số phận…
___
-Tiểu thư, tỷ rốt cuộc đã về!
Bóng dáng nhỏ nhắn của A Hạnh lập tức sà vào ôm lấy Mai Chiêu Lan. Nàng chỉ nhẹ nhàng vỗ đầu con bé, miệng cười:
-Thức chờ ta sao, a đầu ngốc?!
-Dạ…
…
Bàn tay Mai Chiêu Lan nắm chặt lấy tay Mai thừa tướng. Nước mắt nàng không tự chủ mà rơi dài!
Phụ thân quả nhiên bệnh tình trầm kha, gương mặt vốn có nét uy vũ nay lại chỉ còn lại nét xanh xao, vàng vọt!
A Hạnh nói sáng nay bỗng có người đem thuốc đến! Đại phu đến xem thì xác nhận loại thuốc này được làm bằng thiên tằm băng quý hiếm! Lão gia uống vào nhất định sẽ kéo dài tuổi thọ.
Nhưng tại sao đã qua một canh giờ mà cha nàng vẫn chưa có chuyển sắc?! Là thuốc có vấn đề hay là cha nàng thật sự suy yếu đến mức không thể cứu được nữa?!
Nàng nắm chặt bàn tay cha, áp sát gương mặt giàn dụa nước mắt, nói:
-Phụ thân, là nữ nhi bất hiếu! Lúc trước là vì con ngu si dại dột nên mới một mực tiến thân vào Thần hầu phủ! Nhưng nay thật sự con đã quá ân hận?! Liệu người có tha thứ cho con không… Tại sao đến giờ người lại không chịu mở mắt nhìn con?! … Nếu người thật sự.. Hức hức… có mệnh hệ gì… Con tuyệt không muốn sống nữa!!! Phụ thân… Phụ thân…
Nắm lấy tay cha, bao nhiêu lời muốn nói nàng chưa nói hết thì đã nhường chỗ cho những ký ức trong quá khứ!
Kể từ ngày mẫu thân qua đời, Mai thừa tướng vẫn một mình gà trống nuôi con, yêu thương nữ nhi vô cùng. Biết nàng bên ngoài quậy phá, đánh cả Thái tử, nhưng ông âm thầm chở che tất cả! Chỉ cần đó là nàng muốn thì dù là sao trên trời ông cũng tìm cách lấy!
Nhớ ngày đó, có một tên công tử dám nói Mai Chiêu Lan là “đồ không có mẫu thân”, “đồ nghiệt chủng” thì ông đã không do dự đưa nàng đến tận phủ đệ nhà hắn. Thay nàng cho hắn một bộp tai, nô tài theo sau còn không ngờ, vội khuyên can. Nàng nhớ mãi ông chỉ nói vỏn vẹn một câu: “Sỉ nhục nữ nhi của ta, làm nữ nhi của ta rơi nước mắt, đáng đánh!!!”
Từ ngày đó nàng càng được phụ thân yêu thương vô bờ vô bến, chỉ cần là nàng gây sự thì dù đó là hoàng thân quốc thích gì ông cũng tìm cách chối tội. Nếu là nàng gây lỗi thì đem quà đến nhà xin lỗi, nhưng dĩ nhiên là chỉ mình ông, không bao giờ để Mai Chiêu Lan phải ló đầu đối diện mà nhận sai cả! Dường như sự cưng chiều con gái vô pháp vô thiên của Hữu thừa tướng đã nức tiếng cả kinh thành Trữ Tịch quốc rồi!
Nhưng bây giờ, ông nằm nơi đây, bị bạo bệnh hay độc dược hành hạ còn chưa biết sống chế thì nàng lại đi phụng thờ người ta! Lại bỏ mặc cha mình! Nàng đúng là bất hiếu! Một đứa con gái đáng xấu hổ mà!
Bản thân từ bé đã chẳng phải là con ngoan! Nay vì cha nàng không màng hy sinh gì cả! Dù cho có bán tất cả, trở thành thường dân thì nàng cũng phải cứu tỉnh người! Nhưng nay có phải ông trời cũng chán ghét nàng, cũng muốn đoạt đi người thân cuối cùng của nàng hay không…
Nước mắt Chiêu Lan cứ thế không ngừng lặng lẽ rơi…
Từng tiếng nấc kèm hối hận là hành động tự bồi cho bản thân bạt tai của mình! Nàng đánh không nương tay, đánh đến cả gương mặt đỏ bừng vì sưng đỏ! Càng đánh nước mắt nàng lại càng rơi nhiều… Rơi vì hối hận! Rơi vì đau lòng không thôi!
Bỗng bàn tay đang nằm kia khẽ động…
Giọng nói khó nghe, chậm chạp phát ra từ giường nhưng lại làm cho Chiêu Lan dường như sững người:
-La… n… Lan nh..i!