Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn)

Chương 51: Bánh con sò (1)


Đọc truyện Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn) – Chương 51: Bánh con sò (1)

Nhan Tiêu không ngờ đêm nay cô lại ngủ không ngon, nguyên nhân là đang ngủ thì bị muỗi cắn.

Nếu là bình thường Nhan Tiêu sẽ không bao giờ tỉnh dậy, bên ngoài khua chiêng gõ trống cũng không tỉnh, đồng hồ phải báo ba lần, ở trong kí túc xá luôn là người dậy sau cùng…

Vậy mà lần này cô lại bị muỗi cắn tỉnh!

Có thể thấy lần tác chiến này không chỉ có một con.

Cũng không biết tại sao Hoắc Trạch Tích lại không dùng nhang chống muỗi…

Cô đẩy cánh tay Hoắc Trạch Tích đang khoác trên eo mình ra, tức giận nhảy xuống giường.

Mặc dù nội tâm hết sức tức giận quyết tự tay giết muỗi cho bằng được, nhưng vì lý trí nên cô nghĩ nên dùng vũ khí hóa học thì hơn, ngồi dậy đi tìm đồ đuổi muỗi.

Vì vậy rạng sáng lúc bốn giờ, Nhan Tiêu lục tung tìm đồ, từ phòng ngủ sang phòng khách rồi tới nhà vệ sinh, cái gì cũng có mà chỉ không có đồ đuổi muỗi.

Chắc là thời tiết không nóng lắm nên chưa mua?

Nhưng bây giờ đi ngủ chắc chắn sẽ bị cắn nữa! Cô trở về, nhìn Hoắc Trạch Tích đang ngủ say, không có dáng vẻ bị quấy rầy xíu nào.

Nếu giờ mà không hỏi anh thì chắc chắn cả hai người đều không ngủ ngon!

Suy nghĩ xong Nhan Tiêu cắn răng, đẩy anh một cái, một bên nhỏ giọng: “Bác sĩ Hoắc, Hoắc Hoắc?”

Hoắc Trạch Tích cau mày, nghiêng người sang, Nhan Tiêu lại chọt anh: “Anh dậy đi, em bị muỗi cắn nè.”

Lần này Hoắc Trạch Tích từ từ mở mắt, không thích ứng được ánh sáng, híp mắt nhìn: “Sao vậy?”

“Em bị muỗi cắn, nhà anh không có thuốc đuổi muỗi hả?”

Anh lại nằm xuống, giọng nói còn mơ màng: “Không có, anh bị dị ứng với cái đó.”

What?

Cái này mà cũng dị ứng?

“Vậy muỗi cắn em anh định làm sao?”

“Thắp đèn đi, bên trong có hương hoa.”

Nhan Tiêu tiến tới nhìn, chai nhỏ đã thấy đáy, lại chuyển hướng nhìn anh: “Hết rồi.”

Hoắc Trạch Tích không đáp lại, Nhan Tiêu đành phải gọi lại, anh mới chậm rãi lên tiếng: “Vậy ngày mai anh mua, ngủ đi.”

Cô thất vọng nói: “Muỗi cắn em không ngủ được.”

“Sao nó không cắn anh?”


“Làm sao em biết được?”

Chắc là giữa Hoắc Trạch Tích và con muỗi có cái gì đó sâu xa, vừa dị ứng nhang muỗi mà muỗi lại không cắn anh…

Đang suy nghĩ, Hoắc Trạch Tích kéo cánh tay cô, qua loa lấy lệ nói: “Ngủ đi, anh ôm em thì bọn nó không cắn được em đâu.”

Nhan Tiêu: “…”

Lời này đỡ không nổi.

Dù sao cũng không nghĩ ra biện pháp khác, Nhan Tiêu thỏa hiệp nằm xuống, Hoắc Trạch Tích còn nhích lên nhét cô vào ngực.

Nhan Tiêu nhịn một hồi, nóng quá không chịu được, đẩy anh, không có động tĩnh.

Đẩy nữa, vẫn không cử động…

Tiếp tục đẩy…

“Em đẩy nữa đi!” Âm thanh của Hoắc Trạch Tích từ đỉnh đầu truyền đến, chắc động tác của cô đánh thức anh.

“Nóng quá!” Nhan Tiêu oán trách.

Vốn là bị con muỗi làm phiền não, bây giờ lại nóng không chịu được.

Hoắc Trạch Tích buông cô ra, Nhan Tiêu vẫn còn nhỏ giọng lầm bầm: “Quá bất công, con muỗi toàn cắn em.”

Hoắc Trạch Tích nhàn nhạt đáp: “Anh cũng muốn bọn nó cắn anh đừng cắn em, nếu không em thương lượng với tụi nó đi?”

Vào lúc này Nhan Tiêu nghe thấy chỉ toàn bực bội. Anh đang khoe khoang trá hình!

Một con muỗi đang bay ong ong bên tay, Nhan Tiêu tức giận đập, không chết.

Tiếp theo cô cứ liên tiếp đập muỗi làm Hoắc Trạch Tích không ngủ được, ngồi dậy, mượn ánh đèn yếu ớt nhìn cô: “Thôi được anh không ngủ nữa.”

“Em cũng không cố ý đánh thức anh, anh nói vậy là ý gì!” Nhan Tiêu mắng lại.

Hoắc Trạch Tích sờ trán: “Không có ý gì, anh nói thật.”

Nhìn đồng hồ, bây giờ mới năm giờ.

“Vậy anh cho phép em ngủ dậy trưa xíu nha!” Nhan Tiêu lo sợ anh kêu mình dậy sớm nên vội hỏi trước, rõ ràng là cuối tuần mà vẫn không thể ngủ nướng.

“…Ừ.”

Nhan Tiêu cao hứng lại kịp phản ứng, không lẽ cả hai người đều không ngủ, ngồi trên giường đập muỗi à?

Cô mở miệng hỏi: “Vậy bây giờ không ngủ thì làm gì? Ngồi ngây ngốc trên giường à?”


“Ai nói ngồi không?” Hoắc Trạch Tích vừa nói vừa xoay mình áp cô xuống dưới giường, “Dĩ nhiên là phải vận động mới không bị muỗi cắn.”

….

Nhan Tiêu: “Trong đầu anh chỉ nghĩ được vậy thôi hả?”

“Tại em đánh thức anh nên em phải bồi thường cho anh…” Hoắc Trạch Tích nhẹ giọng nói bên tai.

Cho nên, bồi thường thịt hả?

Nhan Tiêu lại một lần nữa không chống đỡ nổi.

Chuyện phát sinh kế tiếp khiến đầu óc Nhan Tiêu dần trống rỗng.

Như có như không khiêu khích, cô mơ mơ hồ hồ choáng váng, càng về sau tay anh càng không kiêng kỵ nữa, Nhan Tiêu muốn bắt lại mà không được, vốn là động tác kháng cự lại bị đổi thành dẫn dắt.

Hoắc Trạch Tích giống như vô cùng kiên nhẫn, cho đến khi cô hoàn toàn phục tùng mới đưa ngón tay trượt vào cánh hoa mềm mại ở giữa, Nhan Tiêu thiếu chút nữa rên thành tiếng, lại cắn môi nhịn được, thở hào hển, ngực tê dại, bụng dưới rung động.

Nhưng chỉ là dò xét qua loa, Hoắc Trạch Tích rút ngón tay hơi ướt ra.

Cảm giác xa lạ lại khác thường nháy mắt xâm nhập vào đầu óc, cô mở mắt ra nhìn anh, tròng mắt trong suốt, có vẻ vô cùng sốt ruột mà chính cô cũng không biết.

Cũng không vội vàng, Hoắc Trạch Tích nghiêng người đến gần, Nhan Tiêu chủ động nghênh đón nụ hôn, cảm giác được anh từ từ mơn trớn môi mình, len vào trong cạy ra, mút vào dây dưa, trao đổi hô hấp nóng bỏng.

Còn muốn chiếm làm của riêng.

Hoắc Trạch Tích cầm mắt cá chân, tách hai chân ra đẩy lên trước người cô…

Cảm giác được vật cứng xâm nhập, Nhan Tiêu chợt căng thẳng, không nhịn được kêu thành tiếng.

Bởi vì ám ảnh lần trước nên thân thể cô hơi lùi về sau, biết rõ không có ích gì nhưng vẫn muốn né tránh, Hoắc Trạch Tích lại ung dung kéo về, giống như trừng phạt hành động né tránh của cô, lại đâm vào thật sâu.

Cảm giác vật cứng đã vào tận cùng bên trong, đột nhiên có chút sợ hãi, “Đi ra một chút, em khó chịu…”

Vậy mà anh lại rút ra toàn bộ, cảm giác vừa được lấp đầy mà bây giờ lại trống không, Nhan Tiêu không biết nói gì cho phải, không biết có phải do anh cố ý hay không.

Trong ánh mắt của Nhan Tiêu có mấy phần khẩn cầu, Hoắc Trạch Tích sờ soạng chân cô, đã ướt đẫm.

“Nhanh vậy mà đã có cảm giác rồi?” Trong mắt anh một mảnh đen, như cười như không nhìn cô.

Nhan Tiêu quay mặt chỗ khác, xấu hổ không biết làm sao đối mặt, nghe tiếng xé bao nylon, chỉ chốc lát sau anh lại tách chân cô tiến vào.

Tiết tấu rất chậm, theo ý nguyện của cô, không đâm vào nơi sâu nhất.


Nhan Tiêu cảm thấy càng ngày càng nóng, cơn đau lúc bắt đầu đã được hóa giải, hô hấp tăng nhanh, thân thể bị động tác của anh chi phối, không thể làm gì khác hơn ngoài đệm gối bên dưới, im lặng không lên tiếng.

Hơi thở của anh khàn khàn, thấp giọng: “Kêu lên.”

Nhan Tiêu khó xử lắc đầu, Hoắc Trạch Tích đột nhiên tăng tốc, Nhan Tiêu không nhịn được rên lên, lại cắn môi, có lẽ nên nghe theo lời anh, tỉ mỉ mềm nhũn, phát ra tiếng thở nhỏ.

Hoắc Trạch Tích cúi đầu hôn cô, hô hấp nóng bỏng, một lần nữa đi xuống, trăn trở trước ngực…

Mấy lần cao trào, Nhan Tiêu đã không còn thở nổi, trong đầu một mảnh trống không, buông lỏng nằm trên giường.

Hoắc Trạch Tích lật Nhan Tiêu qua, cô không phối hợp nằm lì xuống, mệt mỏi vô cùng, nhưng một cánh tay anh lại nâng eo cô lên, chờ cô quỳ xong rồi thì lần nữa chậm rãi đẩy vào.

Anh ở sau lưng cô đi sâu vào, trước ngực bị xoa loạn, Nhan Tiêu phát hiện thân thể lại không khống chế được nổi lên phản ứng.

…..

Sau khi kết thúc Nhan Tiêu hoàn toàn xụi lơ, khóe mắt còn sót lại vài giọt nước mắt, không muốn động đậy chút nào.

Chờ một hồi Hoắc Trạch Tích lại ôm cô đi tắm, ánh đèn ấm áp chói mắt.

Lúc bị đặt xuống Nhan Tiêu lại phát hiện mình đứng không vững, Hoắc Trạch Tích mở vòi sen cọ rửa từ trên xuống dưới, cọ đến thắt lưng thì bị Nhan Tiêu ngăn lại, “Để tự em làm.”

Hoắc Trạch Tích không chịu, đưa tay vào giữa hai chân cô giống như lơ đãng mơn trớn, Nhan Tiêu bị dọa giật mình, tuy lúc này mình đang hoàn toàn thanh tỉnh nhưng nếu như lại làm nữa, cô chắc chắn sẽ liều chết chống cự.

Nhan Tiêu mặt đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm Hoắc Trạch Tích, anh chỉ khẽ cau mày: “Để anh nhìn thử.”

….

Nhìn cái đầu anh a, tới lúc lên giường mới phát hiện anh là người như vậy nha!

Nhan Tiêu kiên định: “Không!”

Anh cũng không lung lay: “Vậy tự em nhìn đi.”

“Nhìn, nhìn cái gì?”

Anh hơi chần chừ, nói: “Giống như… hơi chảy máu.”

“…”

Nhan Tiêu lúc này mới tuyệt vọng, anh còn ra vẻ kín đáo, cái gì mà “hơi”, căn bản là rất nghiêm trọng đó! Không nói tới còn không sao, vừa nói đột nhiên cảm giác… đau muốn chết luôn.

Đau không nói nên lời.

Để lại cảm giác xấu hổ và tức giận cùng tồn tại.

“Anh còn có thể nhẹ nhàng hơn nữa được không?” Cô không nhịn được đem mũi dùi hướng vào người anh.

Hoắc Trạch Tích giương mắt, không nói lời nào, nhìn cô.

Nhan Tiêu suy nghĩ thấy thật khó mở miệng, vậy mà anh lại ổn định cầm khăn tắm bọc kín cô lại, ôm ra khỏi nhà tắm.

Chưa hết giận, cô rất muốn đánh anh, lúc ra tay thì khí lực không biết đi đâu hết, biến thành cái đẩy nhẹ, tức giận nhưng mềm lòng, dứt khoát nổi lên cuồng phong xoa đầu anh rối nùi.

Hoắc Trạch Tích lấy tốc độ nhanh nhất ném cô vào ghế salon, Nhan Tiêu nhìn đầu tóc anh, phát hiện, đầu người này bị vò rối đến vậy rồi mà sao vẫn không hiện lên vẻ chật vật xấu xí nhỉ?


Bị cảm giác thất bại tấn công, Nhan Tiêu tức giận nhìn, Hoắc Trạch Tích có chút bất đắc dĩ đối mặt với cô mấy giây, không nói gì, qua một bên tìm thuốc.

Chờ anh lấy bông gòn tới, muốn vén khăn tắm lên thì bị Nhan Tiêu không tình nguyện kéo lại, không để anh kéo lên được.

“Nghe lời!” Hoắc Trạch Tích cau mày nhìn cô, do dự một chút còn nói: “Còn không thì tự em làm đi!”

“Em không làm!” Nhan Tiêu trừng anh.

Không thương lượng nữa, Hoắc Trạch Tích tách đầu gối cô ra, Nhan Tiêu vừa gào thét vừa dùng chân đá anh: “Anh đi ra! Đi ra!”

Anh không nhịn nữa đứng bật dậy, nghiêm nghị nhìn cô, cau mày: “Em đợi chút nữa rồi hẵng gây sự có được không?”

Nhan Tiêu không nghe tiếp tục gào thét: “Đi ra…”

Hoắc Trạch Tích không nhịn được, bắt mắt cá chân của cô lại không cho đá lung tung.

Nhan Tiêu: “Biến thái! Buông em ra!”

Có lẽ là câu “biến thái” kia chọc giận Hoắc Trạch Tích, anh trưng ánh mắt uy hiếp nhìn cô, cả người tỏa ra một loại hơi thở hung dữ, dễ dàng chèn ép người khác.

Mặc dù hơi sợ nhưng vẫn không cam chịu, Nhan Tiêu tiếp tục nói, Hoắc Trạch Tích lạnh như băng thấp giọng cắt đứt: “Em thử kêu nữa đi!”

Lại uy hiếp! Nhan Tiêu như cũ không phục: “Em cứ kêu đó thì sao?”

Hoắc Trạch Tích rõ ràng khạc ra hai chữ: “Chơi hỏng.”

Một lúc không thở, Nhan Tiêu thiếu chút nữa bị bản thân mình làm nghẹn chết, không tưởng tượng nổi nhìn anh, nửa ngày nói không ra lời.

Anh lại nói ra những lời này?

Nhan Tiêu giận đến đỏ mặt tía tai: “Anh dám!”

“Em thử kêu nữa đi coi anh dám không.”

Nhan Tiêu cảm thấy mình muốn tắt thở, miệng không chừa lại mắng: “Anh giỏi lắm!”

Buông chân cô ra, Hoắc Trạch Tích nghe câu này, lại nhìn thấy dáng vẻ bực tức của cô, tựa hồ muốn cười, không cau mày nữa: “Ngoan nào, xoa thuốc xong rồi đi ngủ.”

“Anh tự ngủ đi, em không ngủ cùng anh nữa.” Nhan Tiêu trừng anh.

Anh không muốn làm ầm ĩ nữa, thỏa hiệp: “Cũng được, lát em cầm gối đi.”

Không trả thù thành công, Nhan Tiêu tiếp tục: “Sau này không ngủ cùng anh nữa!”

Hoắc Trạch Tích thấy bộ dạng huyên náo không thuận theo của cô làm nhức đầu, trầm mặc một hồi, trở lại chủ đề, đem khăn tắm vứt ra, “Anh không cãi nhau với em nữa, nhưng nếu em đá nữa thì tự gánh hậu quả.”

Khó chịu thì khó chịu, Nhan Tiêu cũng không dám mạo hiểm nữa, hừ hừ không chống cự.

Nhưng mà nhìn anh chuyên chú như vậy…

Nhan Tiêu nhắm mắt, trên mặt không nhịn được bắt đầu nóng lên, trong đầu không nghĩ được gì cả…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.