Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn)

Chương 50: Rouge (4)


Đọc truyện Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn) – Chương 50: Rouge (4)

Gần đây trên kênh radio của Hoắc Trạch Tích tổ chức một hoạt động do anh chủ bút phát động, để cho đọc giả thông qua âm thanh mà tưởng tượng tướng mạo của anh, sau đó chấp bút vẽ xuống, gửi về cho chương trình.

Nhan Tiêu vừa đi học vừa chơi điện thoại nhìn thấy tin tức, thiếu chút nữa cười ra tiếng, cũng không biết tại sao anh lại chấp nhận làm hoạt động như thế này.

Nhưng mà có vẻ vui đó, Nhan Tiêu cũng muốn tham gia.

Thời gian nghỉ ngơi bắt tay vào làm ngay, mua giấy vẽ, lả tả vẽ lên.

Kỹ năng vẽ của cô từ nhỏ đã bị mọi người chê cười, hồi tiểu học phổ biến nhất là vẽ thiếu nữ xinh đẹp, tác phẩm Nhan Tiêu vẽ ra nhìn lại thấy giống quái vật hơn. Sau đó mọi người lại thấy hứng thú, trong lớp bắt đầu phát triển trường phái vẽ tranh xấu xí.

Lần này cô vẽ rất chuyên tâm, mặc dù hơi khó coi nhưng dù gì cũng do chính mình vẽ nên cũng không cảm thấy xấu lắm, dứt khoát cầm đi hỏi bọn Tiểu Giai.

Nhan Tiêu chưa nói vẽ ai, để cho các cô ấy đoán.

Tiểu Giai híp mắt quan sát một hồi, “Nam hay nữ?”

Nhan Tiêu: “… Tóc ngắn như vậy cậu nói là nam hay nữ?”

“Không phải là Xuân Xuân* chứ?”

* Xuân Xuân tên thật là Lý Vũ Xuân, một ca sĩ Trung Quốc

“….”

Tráng Tráng: “Không cho phép cậu làm nhục Xuân Xuân, cậu vẽ có đeo tai nghe thì chắc chắn là Vương Bảo Cường*.”

* diễn viên

“….”

Nhan Tiêu mệt mỏi, không hỏi lại cũng không giải thích.

Sau khi về đến nhà cô định cho bác sĩ Hoắc xem thành quả, lại cảm thấy chắc anh sẽ nói ra mấy câu hơi công kích tinh thần chiến sĩ, căn cứ vào câu “Để cho thế giới hòa bình thêm một chút” nên đành thôi.


Chỉ là lúc Hoắc Trạch Tích mở hộp thư máy tính ra vẫn bị fan hâm mộ kích thích đến mức nói không ra lời.

Nhan Tiêu đứng một bên gặm táo, nhìn máy vi tính, cười phun.

Cũng không biết người gửi là anti fan hay học sinh tiểu học, các bức hình thê thảm không nhìn nổi, dám gửi đi là rất có dũng khí, Nhan Tiêu nhất thời tìm lại được tự tin, cũng muốn đem bức vẽ của mình ra lấy le.

“Bác sĩ Hoắc, anh nhìn kĩ tấm thứ hai đi, rất có nghệ thuật, chắc là trường phái trừu tượng, người này rất có sáng tạo.”

Nhan Tiêu nửa ngồi nửa đứng trên tay vịn ghế, vỗ vỗ bả vai Hoắc Trạch Tích an ủi.

“Còn có tờ này, vẽ cổ anh rất dài, chắc là trong lòng nghĩ anh giống như hươu cao cổ thuần khiết khả ái vậy.”

Hoắc Trạch Tích nhàn nhạt nhìn cô: “…. Em không cần giải thích.”

Cuối cùng Nhan Tiêu tổng kết: “Thật ra thì mọi người đều rất cố gắng vẽ anh, nhưng mà chẳng qua là kỹ thuật không tốt thôi.”

Cô vừa nói vừa xem mấy tấm khác, đột nhiên phát hiện một tấm có thể nói là hạc giữa bầy gà, vẽ nhìn như manga, mày kiếm, cặp mắt đào hoa, gò má nhọn, nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là…. không vẽ quần áo.

Mười tám cộng hả?

Cấm trẻ em?

Mặc dù trong lòng bài xích nhưng ánh mắt Nhan Tiêu vẫn không dời đi.

Hoắc Trạch Tích nhìn ánh mắt không chớp một cái của cô, chọc ghẹo: “Rất hứng thú?”

Nhan Tiêu kịp phản ứng, tiếp tục lật tấm khác, “Không, chỉ hơi tò mò thôi.”

“Tò mò cái gì?”

“Thân thể con người làm sao mà vẽ đẹp như vậy.”

Ngay cả vẽ thiếu nữ xinh đẹp mà cô còn không vẽ được.


Bác sĩ Hoắc khích lệ nói: “Em muốn thì có thể học là vẽ được chứ gì.”

Nhan Tiêu mếu miệng: “Được rồi, em làm sao mà vẽ được, hơn nữa lại còn là cơ thể đàn ông.”

“Vậy thì nghiêm túc quan sát.”

“Quan sát cái gì?”

“Cơ thể đàn ông.”

…..

Nhan Tiêu: “….Anh có vẻ hào hứng quá ha.”

Hoắc Trạch Tích: “Hội họa đều là nhờ nghiêm túc quan sát.”

Nhan Tiêu a a cười hai tiếng: “Em rất trong sáng nha, ngay cả mấy pho tượng lộ người trong trường học em còn xấu hổ không dám nhìn nha.”

Nghe xong Hoắc Trạch Tích cười một tiếng, Nhan Tiêu tự nhiên hiểu anh đang cười gì, lòng nghĩ lần trước quả thật thấy anh không mặc quần áo, nhưng khi đó cô không dám mở mắt ra nói chi là nhìn kĩ.

Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Nhan Tiêu cười đắc ý: “Nhưng mà em cũng nhìn qua hình trần truồng của anh rồi.”

Hoắc Trạch Tích sững sốt, không thể tưởng tượng nổi: “Cái gì?”

“Chính là lần đầu em gặp anh đó, mẹ cho em xem tấm hình kia, khi anh còn bé không mặc quần.”

Lúc ấy làm rơi ở phòng khám, bị anh phát hiện.

Hoắc Trạch Tích nhớ lại, buồn cười nhìn cô: “Cái đó cũng tính hả?”

“Đương nhiên là tính rồi.”


“Chỉ có vậy?”

Nhan Tiêu không nói lời nào, cảm thấy nói tiếp chủ đề này cũng không ổn lắm, vội vàng đánh trống lảng, cho anh nhìn vào điện thoại mình, “Chúng ta đi chỗ nào đó chơi vài ngày đi, anh nhìn thử xem.”

“Em chọn đi.” Hoắc Trạch Tích hớp một hớp cà phê, tiếp tục nhìn hòm thư.

Nhan Tiêu suy tính một hồi, “Thật ra em muốn đi xa một chút, đi Nhật Bản, Đài Loan cũng được…”

Cô không suy nghĩ định nói tiếp, đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước anh ở Nhật Bản, lại đổi lời nói: “Xuất cảnh hơi phiền phức, đi trong nước cũng tốt.”

Ly cà phê đặt xuống bàn vang lên một tiếng.

Có một số việc biết rõ nhưng vẫn giấu kín, không thể nói thẳng thừng, Hoắc Trạch Tích biết cô đang nghĩ gì, nhìn Nhan Tiêu: “Em muốn đi đâu cũng được.”

“Có thể đi nơi nào có biển.” Nhan Tiêu cười lên.

Hoắc Trạch Tích nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Được.”

Thứ hai Nhan Tiêu và Nhiếp Sơ Sơ cùng đi dạo phố, cô đem hết những bức vẽ của người hâm mộ ra xem, hai người cười không ngừng.

Nhan Tiêu ở chung với bác sĩ Hoắc không dám tám nhảm về mấy bức hình này, muốn bộc lộ bản thân nên xem cùng với Nhiếp Sơ Sơ: “Cũng không biết hoạt động này muốn làm gì, còn phải đem lên mạng, bác sĩ Hoắc thật là thảm.”

Nhiếp Sơ Sơ đề nghị: “Không bằng đem hình thật của Hoắc Trạch Tích ra cải chính tin đồn đi, rõ ràng có thể dựa vào mặt kiếm cơm vậy mà lại giấu sau màn hình…”

Suy nghĩ về tính tình của bác sĩ Hoắc, Nhan Tiêu lắc đầu: “Không đâu, anh ấy rất chú trọng, ở trên radio cũng ít nhắc tới bản thân.”

“Cậu biết rất rõ anh ấy?” Nhiếp Sơ Sơ hỏi.

Nhan Tiêu nhìn thấy một cửa hiệu bán quần áo, kéo Nhiếp Sơ Sơ vào chọn váy, “Trước kia không biết, bây giờ cũng thấu được vài phần.”

Anh đối xử với người khác rất tốt nhưng không dễ lại gần, sau khi thân thiết thì phát hiện anh không quá lạnh lùng xa cách, anh chỉ có một ít nguyên tắc, thậm chí rất cố chấp.

Sẽ không hay hứa nhưng lại để cho cô cảm thấy, sau lưng mình có một người bất luận thế nào cũng rõ ràng phân minh, làm nhiều hơn nói.

Cuộc sống có vô số phương thức, tình yêu cũng vậy, rất nhiều chuyện phải thật lòng thì mới hiểu rõ.

Thử gần nửa ngày nhưng vẫn không tìm ra bộ váy thích hợp, Nhan Tiêu tính đổi phong cách thành thuần thục, lại cảm thấy cần phải nghiên cứu thêm.


Buổi tối cùng Nhiếp Sơ Sơ đi ăn thịt nướng, Nhan Tiêu nhớ tới chuyện mấy ngày trước mình vừa gây gổ với Hoắc Trạch Tích nên kể cho Nhiếp Sơ Sơ nghe, cô ấy đề nghị Nhan Tiêu nên đọc nhiều sách chút để trạng thái trong lòng được cân bằng, vì vậy cô đi mua một đống sách, trong đó không thiếu các loại cháo gà*.

*Chicken Soup For The Soul

Đem một đống sách về nhà, Nhan Tiêu để cho Hoắc Trạch Tích giúp mình sàng lọc, anh lật mấy quyển, cô ở bên cạnh giải thích: “Đây là sách do người chủ trì đài Hồ Nam viết, còn có quyển này, tác giả siêu cấp đẹp trai!”

“Em đọc sách hay xem mặt?”

“Ây da, em thuận miệng nói thôi… Anh xem tiếp đi.” Nhan Tiêu bỉu môi một cái.

Cuối cùng Hoắc Trạch Tích nhìn thấy mấy quyển sách tâm lý học, hỏi cô: “Em còn cảm thấy hứng thú với tâm lý học hả?”

Nhan Tiêu chần chừ, “Lần trước đã nói với anh rồi đó, em cảm thấy em cần điều chỉnh bản thân mình một chút.”

Hoắc Trạch Tích hơi trầm xuống, lại giương mắt nhìn cô: “Em có chuyện gì cứ nói với anh, đừng tự mình nghĩ bậy.”

“Nhưng mà em cảm thấy rất rối bời, có lúc khó chịu không biết nói thế nào, chỉ có thể tự mình điều chỉnh.”

“Lúc bản thân lâm vào trạng thái tiêu cực, em không nhìn thấy rõ vấn đề thì làm sao có thể điều chỉnh?” Hoắc Trạch Tích nói xong nhìn biểu tình sững sốt của Nhan Tiêu, lại hơi than thở, chậm rãi kéo cô vào trong ngực, không tính nói vấn đề này nữa.

Trong phòng yên lặng, chỉ còn âm thanh của điều hòa.

Trong ngực anh có nhiệt độ ấm áp, mùi thơm bột giặt nhàn nhạt, Nhan Tiêu thấy buồn ngủ, không mở mắt ra nổi, không xác định có phải anh đang kêu bên tai mình không, giọng nói nhẹ nhàng như từ giấc mơ bay tới.

Cuối cùng Hoắc Trạch Tích ôm Nhan Tiêu lên giường, cởi quần áo của cô.

Nhan Tiêu nửa tỉnh nửa mê, theo bản năng che che giấu giấu, nhưng anh chỉ giúp cô đắp kín chăn, yên tĩnh nằm bên cạnh.

Cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Hoắc Trạch Tích, Nhan Tiêu giang tay ôm cánh tay anh, mơ mơ hồ hồ kêu một tiếng “Bác sĩ Hoắc.”

Hoắc Trạch Tích hơi cúi đầu, cằm để nhẹ lên trán cô: “Lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đổi cách xưng hô à?”

Đã rơi vào mộng mị, Nhan Tiêu căn bản không nghe Hoắc Trạch Tích nói gì, nhưng theo bản năng ừ một tiếng.

Hoắc Trạch Tích đột nhiên phản ứng —— mình cũng theo thói quen, cô vẫn luôn gọi anh như vậy.

“Bác sĩ Hoắc…” Anh chậm rãi lầm bầm lầu bầu đọc một lần, khóe miệng cong lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.