Nghịch Thiên - Vô Thiên

Chương 19: Anh hùng là người biết xuất hiện đúng lúc


Đọc truyện Nghịch Thiên – Vô Thiên – Chương 19: Anh hùng là người biết xuất hiện đúng lúc

Khi mọi người vẫn còn trong niềm vui vừa thoát khỏi nguy hiểm, một giọng nói lạnh lùng vang lên báo hiệu vỏ dừa vẫn còn đó.

– Đã xong hết chưa? Tới giờ chết rồi.

– Ba người nói gì vậy? Đùa như thế không vui đâu.

Dù mọi người đều nghe được cái giọng nói lạnh lùng và hiểu rõ nó không phải là đùa giỡn nhưng vẫn không thể tin được nguy hiểm và cái chết lại đe dọa liên tục như vậy.

Trần Ngọc Kỳ từ đầu đến giờ chỉ hỏi thăm Nguyễn Kiên một câu, bây giờ nàng lại đứng ra cản trước mặt ba người, bình tĩnh cất tiếng đe dọa ba kẻ đang đứng.

– Các người là ba anh em họ Ứng? Nếu đúng thì hẳn các ngươi phải biết chúng ta là ai và hiểu được không nên nói lời ngu ngốc như vậy.

– Chúng ta biết rõ thân phận từng người, như cô là đại tiểu thư Trần thị, giám đốc chi nhánh số ba Trần thị Tập Đoàn. Gia đình kia chính là một nhánh của Hồ thị Thanh Hóa, Hồ Đức Nhân cùng vợ là Mai Trúc Liên, hai đứa con một trai một gái Hồ Quốc Nghĩa và Hồ Thiên Ái. Kẻ trông vũ phu kia là hậu nhân Võ gia Đồng Nai, kế thừa võ đường của gia tộc. Còn kẻ đang bất tỉnh không ai khác chính là Nguyễn Kiên, trưởng phòng kế hoạch mới nhậm chức được bốn ngày của chi nhánh số ba, hắn còn là kẻ có lai lịch bất minh, đã được Trần thị của cô cứu khi gặp tai nạn sét đánh. Chúng ta biết rõ từng người các ngươi, những gì các ngươi làm trong những ngày gần đây.

Tất cả mọi người đều rùng mình khi thân phận, lai lịch của bản thân đều bị biết rõ như vậy. Riêng Trần Ngọc Kỳ, nàng sợ hãi bởi vì nàng đã hiểu được lí do ba kẻ này có mặt ở đây, và nàng cũng là người rõ nhất những gì mà chúng có thể làm để hoàn thành nhiệm vụ.

– Khi các ngươi bị bọn người Hoa bắt, chúng ta đã cứu các ngươi, bây giờ lại muốn vong ân bội nghĩa sao?

Thiên Ái cố gắng dùng lí lẽ thuyết phục chúng nhưng cái nàng nhận được là những nét mặt hờ hững, vô cảm và lạnh lùng


– Vô ích thôi, bọn chúng được đào tạo để chiến đấu, ám sát, hoàn thành nhiệm vụ được giao là mục đích sống của chúng. Bọn hắn là những cỗ máy giết người, cường đại hơn bọn người Hoa gấp nhiều lần, tàn nhẫn và vô cảm là bản chất của chúng.

Trần Ngọc Kỳ tuyệt vọng nói, lời nói và sự tuyệt vọng của nàng lan tràn nhanh chóng, đánh hạ cái bức tường ý chí của mọi người.

– Võ Hùng, đệ đỡ ta đứng dậy.

Khi mà mọi người chìm vào trong bóng tối, một tia sáng đã xông ra, thắp sáng cây đuốc hi vọng trong lòng tất cả.

– Nguyễn Kiên, anh tỉnh rồi?

– Anh bạn, không sao chứ?

– Đại ca!!!

Tất cả mọi người đều vô cùng vui mừng, nếu nói ai có thể cứu bọn họ lúc này thì chỉ có thể là Nguyễn Kiên. Hắn chính là tia sáng hi vọng của họ.

Nhờ vào sự giúp đỡ của Võ Hùng, hắn miễn cưỡng đứng dậy, đối diện với ba kẻ họ Ứng. Bản thân thì đang âm thầm chuẩn bị cho một đòn tuyệt sát nữa.

– Ngươi mạnh, chúng ta phải thừa nhận ngươi vô cùng cường đại, chúng ta đã coi thường ngươi, nếu không phải bọn người Hoa khiến ngươi phải tung tuyệt kĩ thì chúng ta đã không thể thắng ngươi, ngược lại còn mất mạng. Nhưng đó là khi ngươi toàn thịnh. Hiện giờ thì ngươi đã suy yếu đến đứng còn không vững thì sao có thể phản kháng?


Tên già nhất, cũng là tên đại ca lạnh lùng và bình thản nói. Những lời đó đánh thẳng vào tâm can mỗi người. Nguyễn Kiên cũng biết như thế, những hành động của hắn lúc này hoàn toàn là chèo chống đến cùng. Nhưng còn nước thì còn tát, hắn đã đạt được đại cơ duyên, hắn đã có cơ hội tìm được hạnh phúc hắn muốn, làm sao hắn có thể từ bỏ dễ dàng như vậy.

– Đúng là ta không thể đánh bại các ngươi dễ dàng, nhưng ta hoàn toàn có thể “ngọc thạch câu phần*” với các ngươi.

– Không nói nhảm nữa, đã đến lúc kết thúc!

Ba anh em họ Ứng cùng di chuyển, xông thẳng về phía Nguyễn Kiên. Bọn chúng hiểu rõ kẻ nguy hiểm nhất chính là Nguyễn Kiên, nên tuyệt đối không hề chủ quan, toàn lực xông vào với mục đích giết hắn trước.

Nguyễn Kiên cũng hiểu điều đó, hắn đang phải đối đầu với những cỗ máy sát thủ tàn nhẫn và vô cảm. Nếu muốn sống, chỉ có bỏ hết mọi thứ ra đánh với chúng. Nguyễn Kiên vung tay, điểm ra một chỉ. Những tia nhọn do “Tự Hồn” kết lại bay thẳng tới ba tên họ Ứng, đâm xuyên “Tinh Hồn” của chúng. “Thành công không?”

Ba tên sát thủ cảm giác như có một mũi tên bay xuyên qua đầu chúng, một cảm giác đau đớn dâng lên, bọn chúng cắn răng chịu đựng cơn đau, nhưng cơn đau thấu não khiến chúng phải khụy xuống, ôm đầu rên lên đau đớn.

Trông thấy ba tên sát thủ khụy xuống và ôm đầu kêu rên thì mọi người vô cùng vui mừng. Nhưng Nguyễn Kiên thì không, hắn đã thất bại. Khi những tia nhọn bay xuyên qua “Tinh Hồn” của bọn sát thủ, “Tinh Hồn” của chúng đã mờ nhạt rất nhiều nhưng không hề tan rã, vẫn còn tồn tại, chứng tỏ bọn sát thủ chỉ yếu đi mà không chết. Hắn hiểu rõ mình không đủ sức tụ được những tia nhọn lớn hơn, “chất” hơn.

– Bọn chúng bị suy yếu… tranh thủ… h…ạ… ch…ú…

Nguyễn Kiên dùng chút ý chí cuối cùng mở miệng nói những lời đứt quãng rồi gục xuống. Bất tỉnh!


Mọi người trông thấy Nguyễn Kiên gục xuống thì hoảng hốt, riêng Hồ Thiên Ái cùng với Trần Ngọc Kỳ vẫn còn bình tĩnh, nhận ra tình huống cùng lúc kêu lên:

– Hạ chúng trước!

Hai nàng cùng xông lên, muốn nhân lúc bọn sát thủ suy yếu đánh gục chúng. Võ Hùng phản ứng lại, xông lên, đi sau mà đến trước, hắn tung ra quyền kình thẳng vào tên đại ca. Một cảm giác đau nhói xuất phát từ l-ng ngực, sau đó là cả người nhẹ bẫng. Võ Hùng bị tên đại ca một quyền đánh bay! Hai cô gái tốc độ chậm hơn nên may mắn không bị bọn sát thủ đánh như Võ Hùng, nhưng hai nàng cũng không đủ may mắn để tránh được một nửa con trâu.

Bốp, ầm, bịch…

– Ai da.

Trần Ngọc Kỳ hơi bất ngờ, không đau đớn như nàng nghĩ. Khi nàng xông lên thì thấy Võ Hùng vượt qua mình, rồi lại thấy hắn bay ngược trở về, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến nàng không thể tránh được và bị Võ Hùng đ-ng bay. Nhưng không ngờ lại không đau chút nào, ngược lại còn khá dễ chịu. Hồ Thiên Ái cũng như vậy, nhưng nàng nhận ra tình huống nhanh hơn, nàng phát hiện cả hai nàng đều đang ở trong vòng tay của một người, người đó không ai khác chính là Nguyễn Kiên.

Trước đó,

Trong linh giới, Lâm Nghị vẫn luôn quan sát tình huống bên ngoài qua linh hồn của Nguyễn Kiên, như là xem tivi vậy. Hắn đang tấm tắc khen hay, lại còn vỗ tay cổ vũ. Cổ vũ cho bọn sát thủ. Hắn vẫn còn ghi nhớ chuyện hôm mà linh giới của Nguyễn Kiên bắt đầu kịch biến, hắn đã chịu nỗi nhục và ăn trái đắng rất nhiều lúc đó. Mặc dù về sau hắn đã trợ giúp Nguyễn Kiên, nhưng đó là vì có lợi cho hắn.

Lần này thì khác, Nguyễn Kiên chắc chắn sẽ không chết, vì có một kẻ vô cùng vĩ đại đang ở trọ trong linh hồn hắn. Chỉ là kẻ vĩ đại này đôi khi rất nhỏ mọn. Lâm Nghị hi vọng Nguyễn Kiên ăn chút hành trước, sau đó sẽ bị bất tỉnh, còn hắn sẽ xuất hiện và cứu vớt hai mỹ nhân bên ngoài.

Khi Nguyễn Kiên bất tỉnh, Lâm Nghị ngay tức khắc đã chiếm quyền điều khiển thân xác, tỉnh dậy. Cùng lúc đó thì Võ Hùng đã bị ăn đấm bay ngược về, hai nàng kia và Võ Hùng ở phía trước nên không thấy, nhưng Lâm Nghị ở sau thì rất rõ. Quốc Nghĩa chỉ sau Võ Hùng một giây, cũng lao lên, chỉ là không nhanh bằng nên ở ngay sau nhị nữ.

Khi Võ Hùng bay ngược lại, Lâm Nghị đã tiến lên, bằng một tốc độ gấp mười lần cực hạn con người tiến ra phía sau nhị nữ, một đạp nhẹ nhàng vào người thanh niên Quốc Nghĩa xấu số, hai tay ôm hai mỹ nhân, nhún người lui về sau.


Mọi chuyện chỉ trong tích tắc, Võ Hùng bay ngược đ-ng vào Quốc Nghĩa, hai người nằm đè lên nhau, bất tỉnh nhân sự.

Và trái ngược với họ, một hình ảnh tuyệt đẹp, anh hùng hai tay bồng ôm hai mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

“Anh hùng là người biết xuất hiện đúng lúc.”

Thả hai mỹ nhân vẫn còn mơ màng mộng tưởng xuống, Lâm Nghị nhìn về phía ba tên sát thủ đang sững sờ.

– Đến lúc kết thúc rồi!

Hắn xông lên, xoay người tung một cước, đá bay tên đại ca chưa kịp phản ứng đ-ng vào cửa nối với khoang lái vang lên một tiếng “ầm”. Bọn sát thủ cũng không phải tầm thường, chúng nhanh chóng phản ứng lại và tung đòn đánh trả.

Lâm Nghị nghiêng người né một quyền, quyền đi sát mặt hắn, kình phong xoẹt qua làm tóc hắn phất phơ. Lâm Nghị giơ tay trái tóm gọn quyền đầu, tay phải đánh mạnh từ dưới lên, tên sát thủ không thu cánh tay lại được, bị nắm đấm của Lâm Nghị đánh vào khớp cùi chỏ tay vang lên một tiếng “rắc”. Cơn đau chưa kịp kéo đến thì Lâm Nghị đã kéo mạnh cánh tay hắn, dùng kình chưởng đánh xuyên từ quyền đầu lên tới bả vai. “Toái Cốt Chưởng”, đay là một tuyệt kĩ của Lâm Nghị, nếu hắn có tinh lực thì một chưởng này không đơn giản là đánh nát cánh tay đâu. Không kéo dài thêm nữa, Lâm Nghị đánh ra liên hoàn quyền, quyền kình đi vào thể nội, phá nát lục phủ ngũ tạng của tên sát thủ, hắn phun ra một cột máu, gục xuống và chết đi.

Lâm Nghị nhìn qua tên còn lại, áp sát lại dùng một tay bắt lấy yếu hầu của hắn, phát lực bóp vỡ.

Một trận chiến đẫm máu, chênh lệch hoàn toàn về một bên, khiến toàn trường lặng người, phát lạnh.

(*): ngọc đá cùng nát. Tương tự chết chung, ta chết ngươi cũng không bình an.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.