Đọc truyện Nghịch Thiên Vận Mệnh – Chương 12Triệu Thiếu Soái Là Một Cái Tra Nam 3
Tất cả học viên năm hai đều phải trải qua tập huấn ngoài trời 2 tháng trước khi năm học mới bắt đầu. Mặc dù đã đệ đơn chuyển khoa, nhưng vẫn chưa thông qua. Hoa Yên Vũ chỉ biết căm phẫn đi về nơi tập trung khoa quân y.
Hoa Yên Vũ mặc chiếc áo đặc trưng khi tham gia huấn luyện. Sắc xanh biếc của lá cây kết hợp với thắt lưng ôm sát tôn lên dáng người chuẩn đến từng li của y. Chiếc quần bó bao trọn cặp chân mảnh khảnh. Y lười biếng dùng tay che đi ánh nắng chói mắt, nhưng ánh hào quang từ y tỏa ra thu hút sự chú ý của mọi người. Những học viên năm nhất mới thi đậu, nhìn một người như vậy không khỏi xuýt xoa.
Hoa Yên Vũ đang tìm đường, lại thấy Triệu Huyền ngẩn người đứng ở nơi tập huấn. Làm lơ cũng không hay, y quyết định đi lại chào hỏi chồng cũ một chút.
“Chào.”
“Cậu…..”_ Triệu Huyền đang suy nghĩ vẩn vơ, nhìn đến Mạc Diệp trước mặt mà kinh ngạc.”Cậu là Mạc Diệp?”
“Sao vậy? Chúng ta cũng vừa mới li hôn, anh đã chóng quên như thế?”_ Hoa Yên Vũ liếc hắn. Y đã có ý thức chào hỏi là tốt lắm rồi, còn làm ra bộ mặt không quen biết. Thấy ghét!
“Cũng đúng, Triệu thiếu soái đây chỉ có tâm trí nhớ đến Hạ Đình thôi.”_Nói xong liền quay lưng định bỏ đi.
“Không, không phải.”_Triệu Huyền hiếm khi bối rối. “Cậu thay đổi nhiều quá, tôi không nhận ra.”_ Hắn hơi ngại ngùng, khuôn mặt lạnh lùng bất giác đỏ lên. Hoa Yên Vũ nhìn có chút đáng yêu. Ngay sau đó liền gạt đi. Đáng yêu con khỉ.
“Anh tại sao lại ở đây? Tìm Hạ Đình à?”
“Tôi đến đây huấn luyện học viên. Ông nội giận chuyện cậu bỏ đi, không cho tôi đến quân đoàn.”
“Ý anh là trách tôi?”_Hoa Yên Vũ nổi hứng trêu ghẹo, khuôn mặt nhăn lại vô cùng khó coi.
“Không có. Tôi chỉ là…….”_Triệu Huyền mất hết hình tượng, xua tay liên hồi giải thích. Nếu ai đó ghi lại cảnh này, sau đó cho hắn xem. Triệu Huyền chắc chắn sẽ nghĩ bản thân bị nhập. Đến cả trước mặt Hạ Đình, hắn cũng chưa từng để lộ vẻ mặt này.
“Được rồi, tôi trở về hàng. Làm việc vui vẻ.”_Hoa Yên Vũ khoát tay, quay đi. Không may, vết sẹo sau gáy lại bị Triệu Huyền nhìn thấy. Hắn nhớ đến sự thay đổi chóng mặt của y, nổi giận đùng đùng nắm tay y kéo đi.
“Này họ Triệu, anh làm gì vậy?”_Hoa Yên Vũ bất ngờ bị hắn ra tay, giãy dụa kiểu gì cũng không thể thoát ra được. Tay hắn như chiếc kìm kiềm chặt cổ tay y. “Anh bị điên à!!!!”
Hạ Đình đứng đằng xa, môi cắn chặt nhìn theo hướng hai người. Nam sinh bên cạnh thấy vậy liền an ủi.
“Hạ Đình, cậu phải tin tưởng Triệu thiếu soái. Anh ấy nhất định không làm chuyện tổn thương đến cậu.”
“Ừm. Cảm ơn tiểu Hy.”
…—————-…
“Cậu cắt bỏ tuyến Omega?”_Triệu Huyền đưa y vào phòng dành cho huấn luyện viên. Hắn đuổi hết những người bên trong ra ngoài, đóng sập cửa. Hắn như vậy khiến Hoa Yên Vũ bỗng cảm giác sợ hãi. Y lùi lại, tránh xa con người bất cứ lúc nào cũng có thể giết mình này ra.
“Tôi đúng là cắt bỏ rồi.”
“Cậu suy nghĩ cái gì vậy? Chỉ vì li hôn với tôi nên cậu làm ra chuyện ngu ngốc này. Mạc Diệp, cậu điên à?”_Hắn ép y đụng đến chiếc bàn, hai tay chống xuống bên hông Hoa Yên Vũ, không để y thoát.
“Anh mới là người điên đấy. Nổi khùng cái gì chứ. Tôi cắt tuyến thể chỉ vì muốn chiến đấu trên chiến trường, không có quan hệ gì đến anh.”_Hoa Yên Vũ đẩy mạnh hắn. “Thay vì lo mấy chuyện này, anh nên tìm người yêu anh mà bồi đắp tình cảm đi. Chuyện của tôi không cần anh quan tâm. Thả ra!”
Triệu Huyền ngẩn người, nhân cơ hội Hoa Yên Vũ liền đẩy hắn ra, rời đi. Điều chỉnh lại cảm xúc dâng lên từ đáy lòng, Hoa Yên Vũ xoa nhẹ nơi ngực trái của mình. Khí tức trên người Triệu khiến y nhớ đến Tần Lục Nam, nước mắt lại bất giác rơi.
“Lục Nam, em phải làm sao đây. Nhớ anh quá.”
…—————-…
Lúc Hoa Yên Vũ đến nơi tập trung, tất cả học viên đã có mặt đông đủ. Họ đều dùng đủ loại ánh mắt nhìn y, chỉ chỏ bàn tán. Có người nhìn thấy cảnh y bị Triệu Huyền kéo đi, dùng chất giọng khinh bỉ chửi y tiểu tam.
Hạ Đình trong đám đông không có phản ứng gì, coi như là thừa nhận. Như vậy càng làm cho học viên khác được nước lấn tới. Không kiêng dè mà nói to.
“Nói xem, Omega chúng ta không phải đều được dạy dỗ tử tế sao? Vậy mà lại có người dám mặt dày đi cướp bạn trai của người ta.”_Đinh Hy bên cạnh Hạ Đình, bất mãn cao giọng.
“Tiểu Hy, đừng nói linh tinh.”_Hạ Đình đánh nhẹ gã. Đinh Hy thấy vậy lại càng to tiếng. “Cậu còn bảo vệ nó? Lúc trước tôi đã nói con người này chẳng có gì tốt lành, cậu còn không tin. Hiện tại thì sao? Cái loại thích quyến rũ đàn ông như vậy nên cút khỏi trường đi.”
“Đinh Hy!!!”
Hoa Yên Vũ nghe họ nói ra nói vào liền muốn lờ đi. Nhưng động đến tình yêu của y thì không thể chấp nhận. Trái tim y thuộc về Tần Lục Nam, tuyệt đối không hề bị vấy bẩn. Vậy mà thiếu niên lớn mật trước mặt dám nói ra những lời kinh tởm đó. Hoa Yên Vũ lòng bàn tay tích tụ dị năng. Lại chưa kịp đã bị Triệu Huyền ra tay trước.
Hắn phóng thích uy áp bao lấy Đinh Hy, ép đến nỗi gã ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất, miệng không ngừng kêu la thảm thiết. Hạ Đình sắc mặt tái xanh, vội vã chạy đến khuyên ngăn Triệu Huyền. Nhưng dường như vô dụng, đôi mắt hắn lúc này tràn đầy sát khí. Hoa Yên Vũ hoảng hốt nhìn thật sâu, lại có cảm giác Tần Lục Nam đang ở gần mình.
“Triệu Huyền, anh còn làm như vậy sẽ chết người đó.”_Hoa Yên Vũ đột nhiên lên tiếng nhắc nhở hắn. Không khí dần dần trở lại bình thường, Đinh Hy cũng không còn đau đớn như lúc nãy nữa. Một vài người đỡ gã đến phòng y tế. Những người còn lại không ai dám ho he gì, nghiêm chỉnh về hàng.
*010, ngươi có thể điều tra giúp ta một việc không?*
【Được, chủ nhân cứ nói.】
…—————-…