Đọc truyện Nghịch Thiên Vận Mệnh – Chương 11Triệu Thiếu Soái Là Một Cái Tra Nam 2
Hoa Yên Vũ lên một chiếc huyền phù, ngay lập tức trở về Mạc gia. Nhà lớn hiện ra trước mắt, y nhanh chóng kéo vali đi vào. Mạc mẫu ngồi trong phòng khách, vừa nhâm nhi tách trà vừa nghe tin tức. Bà trông thấy y liền bất ngờ, nước trà đổ lên áo.
“Mẹ sao lại bất cẩn như vậy. Con về mẹ ngạc nhiên lắm hả?”_ Hoa Yên Vũ dùng khăn lau giúp bà.
“Không có, nhưng đêm rồi sao còn về đây?”_Bà nắm tay y, lại để ý đến vali Hoa Yên Vũ kéo về. Nét mặt Mạc mẫu liền nghiêm trọng “Hai vợ chồng con cãi nhau sao?”
“Chuyện đấy để nói sau đi. Mẹ, ông nội nghỉ ngơi chưa?”
“Ông ở thư phòng giải quyết văn kiện.”
“Con có chuyện muốn bàn với ông. Mẹ đi ngủ sớm đi.”_Hoa Yên Vũ đứng dậy, trở về phòng sắp xếp đồ gọn gàng. Sau khi xong xuôi, y quần áo chỉnh tề, gõ cửa thư phòng.
“Vào đi.”_Giọng nói mang một chút mệt mỏi vọng ra. Hoa Yên Vũ đẩy cửa tiến vào bên trong. Một nam nhân đứng tuổi, mái tóc hơi bạc đang nhắm mắt, xoa xoa thái dương. Nếu nhìn vào chỉ nghĩ người nọ còn 49- 50. Nhưng thật ra lão đã qua 100 từ lâu.
Hoa Yên Vũ nhẹ nhàng bước tới phía sau, xoa bóp vai giúp ông, lên tiếng “Ông nội, con mới về.”
Nghe tiếng Mạc Diệp, Mạc Tĩnh lập tức mở mắt, miệng cười phúc hậu nhìn cháu trai “Tiểu Diệp về rồi sao? Khuya như vậy, cháu ăn gì chưa?”_Ông kéo y lại ghế sofa, chăm chú quan sát “Lại gầy đi rồi. Có phải thằng nhóc kia bắt nạt cháu?”
“Ông, cháu li hôn rồi.”_Hoa Yên Vũ đột nhiên nói ra lời này khiến Mạc Tĩnh giật mình. Khuôn mặt ông đanh lại, gân xanh nổi lên. Ông tức giận “Là tên Triệu Huyền kia ép cháu phải không? Giỏi! Giỏi lắm! Dám làm mà không dám chịu.”_Ông nắm lấy tay y, giọng điệu nghiêm túc “Tiểu Diệp yên tâm, ông nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cháu.”
“Ông, là con tự muốn. Không phải do anh ta.”_Hoa Yên Vũ lắc đầu.”Ông đừng để ý đến chuyện này nữa. Kết thúc rồi.”
“Nhưng như vậy, tương lại của cháu phải làm sao?”_ Mạc Tĩnh đau lòng nhìn y. Mạc Diệp chỉ là một Omega, xảy ra chuyện này, còn ai chấp nhận thú y.
“Cháu tự lo liệu được mọi chuyện mà. Cháu chỉ muốn ông giúp một việc thôi.”_Hoa Yên Vũ nghiêm túc nhìn Mạc Tĩnh, trong mắt là sự kiên định đến chính ông cũng bất ngờ.
“Cháu muốn cắt bỏ tuyến thể Omega.”
…—————-…
Đầu tháng 9, Trường quân đội đế quốc chính thức khai giảng. Hoa Yên Vũ nhận được thông báo, bước ra từ phòng luyện tập của Mạc gia. Đã 3 tháng kể từ khi cắt tuyến thể, Hoa Yên Vũ luôn 24/24 trong phòng thể chất. Bất cứ ai cũng không thể vào, đồ ăn mỗi bữa chỉ đặt bên ngoài, y sẽ tự động lấy.
Hoa Yên Vũ tắm rửa sạch sẽ, nhìn khối cơ bắp mỏng qua gương. Y gật đầu hài lòng. Con người phải như thế này chứ. Xong xuôi liền xuống phòng khách.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi phẫu thuật, Hoa Yên xuất hiện trước mặt mọi người. Gia đình Mạc đang dùng bữa sáng, bất ngờ thấy y liền ngơ ra. Cha y đến cả đôi đũa cũng rơi lách cách xuống mặt bàn.
“Ông nội, cha mẹ, buổi sáng tốt lành.”
“Diệp nhi…….”_Mạc Tĩnh đứng lên, nhìn khắp người cháu trai. Khi nghe y muốn cắt tuyến thể, ông lập tức không đồng ý. Nhưng thấy Mạc Diệp kiên quyết liền mềm lòng. Sau này dù thế nào, ông cũng sẽ không để tiểu Diệp chịu tổn thương nữa. Hiện tại nhìn cậu sức sống tràn trề như vậy, Mạc Tĩnh mới hoàn toàn yên lòng.
“Ông xem, cháu nói sẽ ổn mà. Giờ bảo Alpha chắc chắn sẽ có người tin.”_Hoa Yên Vũ đỡ ông ngồi xuống ghế.
“Tốt lắm!!”_Mạc Tĩnh cười đến nếp nhăn co lại.
“Hôm nay trường khai giảng rồi. Ông giúp cháu chuyển khoa chưa?”_Hoa Yên Vũ gắp thức ăn trước mặt, thong thả hỏi. Trước đó y có nhờ Mạc Tĩnh chuyện này. Y thật sự ngán cái khoa quân y đến tận cổ. Chỉ cần nhớ lại 3 năm nhàm chán khi xưa đã khiến Hoa Yên Vũ muốn chửi thề.
“Ông đánh tiếng với hiệu trưởng rồi. Lão ta cần cháu thực hiện một bài kiểm tra trước khi thông qua.”_Mạc Tĩnh nghiêm túc. Đây chính là điều ông lo nghĩ 3 tháng qua. Liệu tiểu Diệp như vậy có vượt qua được không?
“Con chuyển khoa sao?”_ Mạc phụ bất ngờ nhìn y.
“Vâng. Con định sang khoa chiến đấu. Không phải đó là truyền thống của gia tộc ta sao?”_ Y rất hiển nhiên trả lời.
“Nhưng con là Omega…..Làm sao……” Mạc mẫu lo lắng.
“Hiện tại không phải nữa.”_ Hoa Yên Vũ cười gian.”Con nhất định sẽ khiến gia tộc ta tự hào.”
…—————-…
Triệu Huyền từ khi Mạc Diệp rời đi luôn suy nghĩ rất nhiều thứ. Hắn vẫn giữ đơn li hôn trong không gian, chưa động bút kí.
“Triệu Huyền, mày thật làm lão già này thất vọng.”_Ông nội Triệu tức giận đập bàn. “Tiểu Diệp tốt như vậy, mày lại vì một tiểu tạp chủng xuất thân có vấn đề mà bỏ nó. Tao thật sự không biết đầu óc mày ngoài chiến đấu còn được tích sự gì.”
“Hạ Đình không phải tiểu tạp chủng. Em ấy là người yêu con.”_Triệu Huyền không phục phản bác.
“Tao không biết cậu ta là gì. Chỉ cần thấy cách cậu ta dây dưa với một người đã có gia đình thì đủ hiểu cái nhân cách thối nát như thế nào rồi.” Triệu lão ném tập tài liệu trên tay lên Triệu Huyền “Tao còn sống ngày nào thì mày đừng hòng lấy nó. Cút về trường học huấn luyện đi, tao cấm mày bước chân đến quân đoàn.”
Triệu Huyền khó chịu xoa thái dương. Hắn đứng trước khu tập huấn dành cho học viên trường quân đội mà thở dài. Đến khi ông nội hắn bớt giận mới có thể quay về quân đoàn 1.
“Chào!”
…—————-…
Chiều hảo!