Bạn đang đọc Nghịch Thiên Thần Y Phi – Chương 243: Hắn Rất Nguy Hiểm
Ý của Cửu thúc là, sau này đừng lãng phí hơi lực thả Không Hồn ra ngoài.
Sở Cửu Ca nói: “Vậy con thương lượng thương lượng với Không Hồn.
“
Sở Cửu Ca sử dụng lực lượng Bất tử sinh mệnh chi đồng đem bức tranh mở ra, Dung Uyên và Cửu thúc cũng nhìn thấy dung mạo thật của người trong tranh đó, quả thật đẹp đến không tài nào dùng từ ngữ để hình dung.
Dung Uyên hừ lạnh trong lòng, cũng chỉ được có thế!
Đẹp thì đẹp, người này cho người ta cảm giác cực kỳ trống rỗng, giống như không có linh hồn.
Xem như một bức tranh để thưởng thức còn được, xem là một con người thì, hắn tin tưởng ánh mắt Cửu nhi không có kém đến vậy.
Không Hồn nhìn Sở Cửu Ca nói: “Ngô chủ!”
Đối với sự tồn tại của Dung Uyên và Cửu thúc, Không Hồn như thể không nhìn thấy.
Hắn mở miệng nói: “Ngô chủ, ta muốn đi xem bầu trời.
“
Sở Cửu Ca đáp: “Ta cũng muốn đi, đây là Cửu thúc của ta, đây là Dung Uyên, là người phi thường quan trọng với ta.
Bọn họ cũng muốn xem thử năng lực của ngươi, có thể không?”
“Phục tùng ý nguyện Ngô chủ.
” Không Hồn bình tĩnh nói.
Cửu thúc cảm thấy con người này giống như một con rối không có linh hồn, hoàn toàn nghe theo sự an bài của tiểu Cửu.
Đẹp thì đúng là rất đẹp rất đẹp, nhưng mà Cửu thúc lúc này cảm giác người này nguy hiểm hơn cả Dung Uyên.
“Ừm!”
Chớp mắt công phu, bọn họ xuất hiện trong không trung, hơn nữa không cần sử dụng lực lượng, liền có thể đứng trong không trung.
Dưới chân bọn họ, giống như có một lớp băng mỏng vô hình, để cho họ đứng trong không trung có thể tự do tự tại đi lại.
Đại viện mà họ đang ở, ở ngay phía dưới chân của họ, với nhãn lực của họ tất cả bên dưới họ có thể nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.
Dung Uyên và Cửu thúc nhìn nhau một cái, năng lực như vậy, bọn họ chưa từng gặp ai có qua.
Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Cái người khiến cho họ có cảm giác quái dị, lúc này đang ưu nhã ngồi đó.
Bộ tóc dài màu lam bạc rơi trên đất, chỉ để lại cho họ một bóng lưng duy mỹ.
Hắn ngước đầu yên tĩnh nhìn bầu trời, lâm vào thế giới của riêng mình, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều không quan hệ gì đến hắn.
Đây là một quái nhân! Không! Đây vốn không hề là một con người.
Sở Cửu Ca đi đến bên người Không Hồn nói: “Không Hồn, dụng cụ vẽ ngươi cần toàn bộ ta đều mua rồi, ngươi xem còn thiếu thứ gì hay không?”
Sở Cửu Ca từ trong không gian đem cả bộ công cụ vẽ lấy ra trước mặt Không Hồn, có bút, có mực, có giấy, có kệ còn có cả ghế.
Đôi mắt màu lam đó cuối cùng cũng có chút gợn sóng, hắn cực kỳ quen thuộc mà sắp xếp ra một không gian vẽ tranh, sau đó ngồi lên ghế.
Hắn quay đầu nhìn Sở Cửu Ca, đôi mắt đó thanh lạnh cực kỳ, da của hắn rất trắng, trắng đến giống như trong suốt.
Nhưng đôi môi hồng nhạt khẽ mở, nói: “Đa tạ Ngô chủ.
“
Dung Uyên đứng trước tranh của hắn, đôi mắt tử thủy tinh giống như hàn băng vạn năm nhìn chằm chằm nam tử đẹp như tranh ở trước mắt này nói: “Ngươi muốn vẽ cái gì?”
Không Hồn đánh giá người nam tử trước mắt, có sát khí, cho dù hắn ẩn giấu có tốt hơn nữa, hắn vẫn có thể cảm nhận được.
Hắn không có nhìn Dung Uyên, mà hỏi Sở Cửu Ca: “Ngô chủ, ta có thể vẽ hắn không?”
Nhất thời xung quanh giống như có gợn sóng cuồn cuộn, Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra, chẳng lẽ Không Hồn cảm thấy Dung yêu nghiệt quá đẹp rồi muốn vẽ hắn.
Sở Cửu Ca nói: “Vậy thì phải xem Dung Uyên có đáp ứng hay không, nhưng mà gia hỏa này chín phần chín là không nguyện ý làm người mẫu cho ngươi.
“
Trực giác của Dung Uyên cho hắn biết, khi người nam nhân này hỏi ra câu hỏi đó, khiến cho hắn cảm thấy một cỗ hơi thở nguy hiểm, tuyệt đối không thể đáp ứng hắn ta.
Dung Uyên đáp: “Không cần đâu, ta là hỏi ngươi vẽ cái gì, sau đó ta cũng vẽ giống ngươi, vừa hay ta cũng sở trường vẽ tranh, đến lúc đó để cho Cửu nhi đánh giá, rốt cuộc ai vẽ tốt nhất.
“
Không Hồn không có trả lời, hắn trầm mặc chuẩn bị tất cả những gì cần thiết để vẽ, sau đó bắt đầu động bút rồi.
Chỉ là mới động có vài nét, liền khiến cho người ta nhìn ra được Không Hồn vẽ cái gì, hắn là đang vẽ mảnh thiên không trước mặt hắn này.
Mỗi một lần động bút, mọi thứ của hắn như hòa làm một thể với thiên không này.
Vẽ như vậy chỉ cần vài nét đơn giản, liền có được thần thái.
Không Hồn hình như ngoại trừ cô, không thích nói chuyện với bất kì ai, cho dù khí thế cường đại, Dung Uyên với sự tồn tại mạnh mẽ như vậy cũng bị ngó lơ rồi.
Sở Cửu Ca nói: “Dung Uyên, chàng xác định muốn đấu với Không Hồn sao?”
Dung Uyên nói: “Cửu nhi vậy mà lại cho rằng ta không bằng hắn?”
“Nghề nghiệp có chuyên công, hắn là một họa sư cấp bậc thần thánh có thể vẽ tự họa của mình sống lại như thật đó!”
“Không được, ta chính là muốn đấu với hắn ta!”
Dung Uyên cũng lấy ra bộ công cụ vẽ mà Sở Cửu Ca bỏ tiền ra mua cho hắn trước đó, sau khi động bút hắn liền biết rõ cách biệt giữa hắn và hắn ta, con người này giống như sinh ra để thêu dệt mảng thiên không này.
Nhưng mà trước nữ nhân mình yêu sâu đậm, Dung Uyên tuyệt đối sẽ không chịu thua.
Hắn rất nghiêm túc vẽ thiên không, bầu trời hôm nay phi thường đẹp, hắn muốn vẽ ra tặng cho Cửu nhi.
Buổi đấu hôm nay là không có kết quả rồi, bởi vì Không Hồn chỉ vẽ ra những nét thô sơ, gương mặt trắng toát đó đã lộ ra vẻ mệt mỏi.
Đôi mắt như bầu trời đó nhìn Sở Cửu Ca nói: “Ngô chủ, thời gian của ta đến rồi.
Ngày mai ta có thể tiếp tục không?”
Sở Cửu Ca gật đầu nói: “Có thể!”
Chớp mắt công phu, bọn họ trở về phòng rồi.
Không Hồn có lẽ cũng có không gian riêng của bản thân, công cụ vẽ hồi nãy của hắn và tranh toàn bộ đều biến mất rồi.
Rất nhanh, hắn liền trở về trong bức tranh đó rồi.
Sở Cửu Ca nói: “Dung yêu nghiệt, Cửu thúc, các người cũng thấy rồi, Không Hồn hoàn toàn giống như một tờ giấy trắng, sở thích của hắn chính là ngoan ngoãn nhìn bầu trời, vẽ tranh mà thôi, một chút cũng không nguy hiểm.
Dù sao con cũng đem hắn trộm đến tay rồi, cho nên chuẩn bị giữ lại hắn.
“
Người này nghe theo mệnh lệnh tiểu Cửu một cách tuyệt đối, ông đúng là không cảm thấy bất kì điều nguy hiểm gì, nhưng mà lai lịch người này rốt cuộc là một câu đố.
Dung Uyên nói: “Cửu nhi, nàng sai rồi! Hắn càng biểu hiện như thế, vậy thì hắn càng nguy hiểm.
“
“Chàng không tán thành ta giữ lại hắn bên người.
” Sở Cửu Ca nói.
“Ừm!” Dung Uyên gật đầu.
“Nhưng mà hắn không có chủ nhân thích hợp.
” Sở Cửu Ca bất lực nói.
“Đúng thế! Hắn không có chủ nhân thích hợp, cho nên mới bám theo Cửu nhi nàng, ném cũng ném không được.
Cửu nhi nếu như yên tâm về hắn, vậy thì tạm thời giữ lại vậy!”
Hắn đã thử ném qua rồi, ném không được, nên chỉ có thể trước thuận theo ý của Cửu nhi rồi.
Dung Uyên đem tranh khiêng vào trong phòng, thời gian Không Hồn ở bên ngoài rất ngắn, hơn nữa vẽ tranh hình như rất hao tốn thời gian tồn tại bên ngoài của hắn, khiến cho thời gian hắn ở bên ngoài rất ngắn, nhưng mà hắn không giống như vậy.
Hôm nay hắn liền có thể đem bức tranh hoàn thành, nhưng mà từ bên dưới nhìn bầu trời, lại không có được vẻ kinh diễm như trước đó nữa, Dung Uyên ngước đầu nhìn bầu trời.
.
Sở Cửu Ca nói: “Khác biệt rất lớn đúng không!”
Dung Uyên ôm eo Cửu Ca bay vào trong không trung, rõ ràng ở độ cao như nhau, phong cảnh vẫn là có sự khác biệt.
Bây giờ bọn họ không thể đi lại như trên đất bằng ở không trung, mà phải dựa vào Dung Uyên tiêu hao linh lực đỡ lấy.
Dung Uyên nói: “Cùng vị trí và độ cao, bầu trời trước đó rất rõ và đẹp hơn rất nhiều, thật kỳ quái, chẳng lẽ nguyên nhân bởi vì hắn ta? Hắn rốt cuộc là ai?”.