Bạn đang đọc Nghịch Thiên Thần Y Phi – Chương 242: Dã Tâm Của Tử Hoàng
“Rầm!” Tử Tinh Châu quỳ xuống.
Hắn nói: “Phụ hoàng!”
Tử Hoàng lạnh giọng nói: “Ngươi lại dám ngỗ nghịch mệnh lệnh của ta, đi một chuyến đến Thái Vân Tông, cánh của ngươi cứng cáp lên rồi nhỉ.”
Tử Tinh Châu đáp: “Ngay đến Đại hoàng huynh cũng không phải là đối thủ của Cửu Ca, con sao có thể là đối thủ của cô ấy.
Nếu như để Tử Linh Quốc ta thua thêm lần nữa, vậy không phải sẽ càng thêm mất mặt hay sao.”
“Đánh không lại, ngươi chỉ có chút chí khí này, một tiểu nha đầu ngưng hồn cảnh tam trọng cũng đánh không lại, ngươi quá khiến cho ta thất vọng rồi.” Tử Hoàng nghiêm khắc nói.
Tử Tinh Châu cúi thấp đầu nói: “Nếu như Phụ hoàng vẫn còn muốn trách tội con, Tinh Châu cũng không còn lời gì để nói.”
Thái độ Tử Tinh Châu như vậy, khiến cho Tử Hoàng càng thêm tức giận, ông nhìn nhi tử này, là một người có dung mạo xuất chúng nhất trong số nhi tử của ông.
Ông nói: “Việc này trẫm không tính toán với ngươi nữa, nhưng mà thứ đồ ta muốn ngươi vào Thái Vân Tông tìm, ngươi tìm thấy hay chưa?”
Tử Tinh Châu đáp: “Phụ hoàng xem trọng nhi thần rồi, con đã dùng tốc độ nhanh nhất để vào được nội tông của Thái Vân Tông, trở thành đệ tử nội tông.
Bọn họ bởi vì cố kỵ thân phận của con, nên không có để cho con làm thân truyền đệ tử.
Thái Vân Tông lớn như vậy, muốn tìm một cái hộp nhỏ nhoi quả thật là rất khó.”
Sắc mặt Tử Hoàng băng lạnh, “Vậy mà lại không tìm được, một phế vật như ngươi! Ngươi biết kết cục nếu như không hoàn thành nhiệm vụ rồi chứ!”
“Vẫn mong phụ hoàng cho thêm chút thời gian cho con, con đã trở thành đệ tử nội môn Thái Vân Tông rồi, đã rất tận lực đi tìm rồi.
Phụ hoàng nếu như không tin vào năng lực của con, vậy thì phái người khác đi đi! Con tùy người muốn xử trí thế nào.” Tử Tinh Châu mặt trắng bệch nói.
Lần tiếp theo Thái Vân Tông chiêu mộ đệ tử vẫn còn phải mất vài tháng, cho dù Tử Tinh Châu khiến cho ông rất bất mãn, ông cũng không thể từ bỏ hắn.
Ông lạnh giọng nói: “Làm việc không khiến ta hài lòng, phạt vẫn là cần phải phạt! Người đâu! Đem Thất hoàng tử lôi vào địa lao, tám mươi roi, không, một trăm roi!”
Tử Tinh Châu nói: “Đa tạ phụ hoàng thủ hạ lưu tình.”
Tử Tinh Châu bị người đưa đi, tám mươi một trăm đối với Tử Tinh Châu mà nói chỉ như bữa cơm hàng ngày.
Sau khi thiên phú tu luyện của hắn bị phụ hoàng biết được, hễ tốc độ tu luyện không đạt đến tiêu chuẩn của ông liền bị phạt roi.
Sau khi Tử Tinh Châu rời khỏi, Tử Hoàng đi đến một cung điện bí mật.
Cung điện trông thì rất là đơn sơ vắng lặng sau khi mở ra mở cánh cửa lại phi thường sang trọng, Tử Hoàng nói: “Đại nhân!”
Một giọng nói khàn đặc truyền đến, “Còn chưa tìm thấy thứ đó sao?”
“Mong đại nhân thứ tội, nếu như đã xác định thứ đó ở trong Thái Vân Tông, đại nhân sao không trực tiếp đem Thái Vân Tông diệt đi? Chỉ cần Thái Vân Tông trở thành của đại nhân rồi, vậy thứ đó nhất định không chạy đi đâu được.” Tử Hoàng âm trầm nói.
Chỉ cần Thái Vân Tông bị diệt đi, sau lưng Sở Tuyền Nguyệt, Sở Cửu Ca không có chỗ dựa, ông không tin Tuyền Nguyệt dám không thuần phục ông.
“Đừng vội, đợi thương thế lão phu triệt để khỏi hẳn, còn chưa tìm thấy thứ đó ở Thái Vân Tông, chúng ta liền động thủ khiến cho Thái Vân Tông triệt để biến mất khỏi thế gian này.
Nhưng mà nếu như có thể tiêu hao chút hơi lực liền có được hộp bất tử, đương nhiên sẽ lựa chọn trường hợp sau, quá khiến người khác chú ý cũng không tốt.”
“Vâng! Ta đã hiểu.”
“Nếu như ngươi thực sự không thể nhẫn nhịn Thái Vân Tông thêm được nữa, đợi khi ta có được thứ đó tâm tình tốt rồi, không chỉ giúp ngươi diệt đi Thái Vân Tông, lục quốc còn lại cũng sẽ thuộc về ngươi.
Ngươi cứ đợi đi! Chỉ cần ngươi giúp ta làm việc cho tốt.”
Tử Hoàng nghe thấy, cảm kích rơi lệ nói: “Đa tạ đại nhân! Đa tạ đại nhân, ta nhất định dốc toàn lực, giúp đại nhân tìm thấy thứ người muốn.”
Tam Tiền quả là Bách Lý Thông của Tử đô, trong một tiệm nào đó cô tìm được nguyên liệu vẽ tốt nhất.
Tam Tiền nói: “Cửu muội muội của ta muốn thứ này, còn không mau đem thứ này gói lại.”
“Vâng, Tiền thiếu chủ.”
Tiếp đến Dung Uyên nói: “Lấy thêm một bộ y chang như vậy.”
Tam Tiền nói: “Ngươi cũng muốn? Ta sẽ không trả tiền cho ngươi.”
“Bộ này, Cửu nhi trả cho ta.” Dung Uyên dựa bên tai Sở Cửu Ca nói.
Mặc Thất trở lại rồi, hắn nói với Sở Cửu Ca Tử Hoàng vị hôm thọ yến hắn ngỗ nghịch ông, cộng thêm vào Thái Vân Tông lâu như vậy lại không có chút tin tức của hộp bất tử, cho nên liền bị Tử Hoàng phạt một trăm roi.
Tam Tiền nói: “Cửu thúc, hộp bất tử của Thái Vân Tông là hộp bất tử của đệ nhị tộc.
Hộp bất tử đó Nhị Lượng đã tìm thấy đưa về trong tộc rồi.”
Cửu thúc gật đầu nói: “Ừm!”
Ông không những biết, hơn nữa còn biết Bất tử sinh mệnh Vạn Pháp Quyết đệ nhị trọng đã bị tiểu Cửu học được rồi.
“Tinh Châu vậy mà cái gì cũng không có nói, thà rằng bị đánh, đủ nghĩa khí.” Tam Tiền mặt mày hớn hở, càng thêm tán thưởng Tử Tinh Châu.
Sở Cửu Ca nói: “Trước trở về thôi.”
Sau khi Sở Cửu Ca trở về liền luyện chế dược cao trị thương, chuyên muôn trị liệu vết thương do roi gây nên, còn có một số đan dược.
Cô nói: “Mặc Thất, giao qua cho Tinh Châu.”
Tử Tinh Châu lúc trước đã biết sẽ có ngày bị đánh, nhưng lại không có chút dự tính nào là đem hộp bất tử về cho Tử Hoàng.
Mặc Thất còn chưa đi được bao xa, cô nói: “Mặc Thất, trở lại!”
“Vương phi, không cần giao nữa sao?”
“Không cần ngươi giao!” Sở Cửu Ca nói.
“Tiểu Hắc, nhiệm vụ giao thuốc này liền giao cho ngươi rồi.” Tử Tinh Châu thích Hắc Viêm nhất, để nó giao thuốc tuyệt đối sẽ có công hiệu trị đau.
Tiểu Hắc ngoe nguẩy cái đuôi lông lá của nó nói: “Hừmmm ngươi đây là muốn dùng bộ lông mỹ lệ của ta để an ủi người bị thương, ta là khế ước thú của ngươi đó! Có người như ngươi đối xử với khế ước thú như vậy sao?”
Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói: “Nếu như ngươi bị sờ đến trọc lóc, ta sẽ chuyên môn luyện chế cho ngươi đan dược kíƈɦ ŧɦíƈɦ mọc lông, đừng lo lắng!”
Nó vẫn rất lo lắng có được hay không, Hắc Viêm một bộ dáng sống không bằng chết.
“Hứ!” Hắc Viêm lạnh giọng một tiếng, ngậm theo thuốc rời khỏi.
Dung Uyên nhìn bức tranh để trong phòng Sở Cửu Ca cực kỳ không thoải mái, chướng mắt!
Hắn nói: “Bề mặt tuy là một bức tranh, nhưng mà hắn là người sống, Cửu nhi nên chuẩn bị cho hắn một gian phòng.”
“Cũng đúng! Chàng cho người đi sắp xếp đi.”
“Được!”
Dung Uyên cho người an bài một gian phòng cho người trong tranh đó, gian phòng được sắp xếp tuyệt đối là gian có nhiều rắn rết côn trùng nhất, hắn hận không thể những thứ đó đem bức tranh cắn đến rách rưới.
Đương nhiên, đó là việc không thể nào, hắn rất rõ bức tranh đó với thực lực hắn hiện tại cũng hủy không được, càng không cần nói đến những thứ nhỏ nhắn đó.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Dung Uyên ôm chặt Sở Cửu Ca đang ngủ say, phát hiện bức tranh đó đã trở lại vị trí ban đầu của nó, vẫn là nằm trên mặt bàn đó.
Hắn hận không thể đem thứ đồ chơi đó ném đến mười vạn tám ngàn dặm ngoài kia, hắn cũng xác thực là làm như vậy rồi.
Dung Uyên vừa hất tay, bức tranh đó liền bị ném ra từ cửa sổ, nhưng mà chỉ trong chớp mắt, nó lại trở về rồi.
Dung Uyên nhìn chằm chằm bức tranh đó, thứ đồ chơi đó đã bám chặt Cửu nhi nhà hắn rồi sao, đáng chết!
Đợi sau khi Sở Cửu Ca tỉnh lại, Dung Uyên nói: “Cửu nhi, bây giờ có thể mở bức tranh ra rồi, ta rất hiếu kỳ hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Cửu thúc đi vào nói: “Lực lượng của bất tử sinh mệnh chi đồng đúng là rất mạnh, nhưng mà tiểu Cửu mới chỉ là tu luyện đến đệ nhị trọng mà thôi, đừng vì những việc không đâu mà lãng phí hơi lực của tiểu Cửu.”.