Đọc truyện Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi – Chương 507: Đại Kết Cục 5
Ngay lúc mấy tỷ muội đang đùa giỡn kể lại chuyện xảy ra nửa năm nay cho Linh Diên nghe, Mặc Uyên mang gương mặt anh tuấn vừa kích động vừa hưng phấn xông vào.
Linh Diên thấy nhị ca nhà nàng cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, không khỏi hài lòng nhẹ gật đầu: “Vậy mới đúng, mỗi ngày đẹp trai một chút mới có thể cảnh đẹp ý vui.
Nhị ca, huynh chạy nhanh như vậy làm gì, có mỹ nữ đuổi theo huynh hả?”
Mặc Uyên chạy tới thở không ra hơi, muội tử nhà mình còn ở đây rảnh rỗi trêu đùa hắn ta, hắn ta lập tức nuốt một ngụm nước miếng, lớn tiếng hô hào.
“Mau, mau tới Phúc Lâm uyển, phụ thân và nương về rồi, về rồi.”
Sắc mặt mấy người Linh Diên chợt thay đổi, đồng loạt bước nhanh tới trước mặt Mặc Uyên, vẻ mặt khó tin.
“Nhị ca, ban ngày ban mặt huynh nằm mơ cái gì vậy, phụ thân và nương? Huynh chắc chứ?”
Mặc Uyên tức tới đầu lưỡi cũng khó chịu: “Đám vô lương tâm bọn muội, ta lừa bọn muội làm gì? Mau, sửa soạn ăn mặc cho tốt, phụ thân và nương thật sự trở về rồi.”
Vốn tưởng rằng hai tỷ muội sẽ vô cùng kích động như bọn họ, nào ngờ sau khi bọn họ xác định cha mẹ đã về thật thì ngược lại khiếp sợ, liếc mắt nhìn nhau, vậy mà ung dung ngồi xuống.
“Về thì về, bọn họ nên về từ lâu rồi, bây giờ về cũng không hiếm lạ gì, sao bọn ta phải đi gặp họ? Cho dù có gặp bọn ta cũng không nhận ra, muốn gặp bọn ta thì tự tìm đến là được.”
Oán khí trong lời ngoài lời đúng là đủ nhiều, Mặc Uyên thấy Mặc Khuynh Nhan không để ý tới mình thì vội vàng nhìn tiểu muội.
Kết quả hay rồi, tiểu nha đầu tao nhã ngáp một cái: “Ca, thật xin lỗi, cơ thể ta vẫn còn suy nhược vô cùng, từ cấm địa tới đây đã khiến ta mệt gần chết, còn chạy tới Phúc Lâm uyển, chân của ta sẽ run lập cập đấy.”
Mặc Uyên vô cùng tức giận, “Muội chạy hồi nào, rõ ràng vừa rồi là ta ôm muội về.”
“À, xin lỗi, ta quên.
Vậy cũng không được, ta mệt rồi, nhị ca nên làm gì thì làm đi!”
“Ta biết bọn muội vẫn giận phụ thân và nương, nhưng bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính, bọn họ vừa về, nếu bọn muội…”
“Nhị ca, huynh đủ chưa, đừng nói nữa, nói cũng vô ích.
Huynh không phải bọn ta, không hiểu được cảm xúc của bọn ta.
Với bọn ta có cha mẹ hay không không quan trọng, quan trọng là có tỷ tỷ, có ca ca, có nghĩa phụ là được, ta không để ý cô đơn.”
Nói xong, nàng liền hờ hững xoay người vào phòng.
Mặc Khuynh Nhan nhìn bóng lưng của Linh Diên, khóe miệng mấp máy, quay đầu nhìn Mặc Uyên.
“Ca, huynh vẫn chưa hiểu sao? Bọn họ trừ sinh bọn ta ra thì không nuôi bọn ta được ngày nào, vào lúc bọn ta cần họ nhất, họ đang ở đâu? Bây giờ trở về còn hy vọng xa xôi là bọn ta sẽ sắp hàng chào đón hả? Ha ha, bọn ta không thiếu cha thương, cũng không thiếu mẹ yêu, huynh quay về đi!”
Giờ hay rồi, không chỉ Linh Diên, ngay cả Mặc Khuynh Nhan cũng trở về phòng, để lại Lăng Vận và Mặc Hàn Y mặt mày lúng túng, cùng với Mặc Uyên mặt đầy lửa giận.
Nào ngờ bên này Mặc Uyên còn chưa mở miệng, Lăng Vận đã nói với Mặc Uyên.
“Mặc dù ta là người ngoài, nhưng có vài lời ta vẫn cần nói với các ngươi.
Khi bé Diên Nhi chịu bao nhiêu khổ, ăn bao nhiêu tội, ta nghĩ, ca ruột tỷ ruột các ngươi chưa hẳn đã biết, bọn họ làm cha mẹ sao biết được? Ta và Diên Nhi dìu dắt nhau lớn lên, con đường muội ấy đi khó hơn ta không biết bao nhiêu lần.
Nhưng muội ấy vẫn kiên trì đi tiếp, mọi chuyện đều dựa vào năng lực của muội ấy chứ không phải các ngươi.
Bởi vì vào thời điểm muội ấy cần các người nhất, không ai ở bên cạnh muội ấy.
Kết quả bây giờ thì sao? Lúc muội ấy cần các người các người không có mặt, muội ấy chỉ có thể đối diện một mình.
Mà lúc bọn họ cần muội ấy thì sao, là bị nửa cưỡng ép trở về.
Các người không ai hỏi muội ấy có bằng lòng hay không, cứ vậy mang người về.
Các người tự hỏi xem chuyện này có công bằng hay không? Muội ấy nằm trên giường băng nửa năm, có ai đến hỏi nửa năm nay muội ấy sống thế nào chưa? Cho dù muội ấy hôn mê cũng có ai hỏi tới? Nếu các người chưa từng thăm hỏi, bây giờ dựa vào đây kêu muội ấy mừng rỡ nghênh đón cha mẹ vì tư lợi như vậy? Ngươi làm được là ngươi vĩ đại, là ngươi chưa từng chịu khổ như các muội ấy.
Các muội ấy không làm được không phải vì không phóng khoáng, mà là vì các muội ấy cảm thấy mình không cần cha mẹ!”
Giọng điệu của Lăng Vận bình tĩnh, nhưng từng chữ như châu ngọc nói đến điểm mấu chốt.
Vốn dĩ Mặc Uyên còn chút oán giận, nhưng sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt lại bị tự trách thay thế, “Thật xin lỗi, là ta không để ý tới.
Ta thật không ngờ bọn ta vậy mà vô tâm như vậy.”
“Không, chuyện này không liên quan quá nhiều tới các ngươi, mấy năm qua huynh đệ các ngươi cũng thật sự khó khăn.
Nói một câu công bằng, là bốn huynh muội các ngươi vì Mặc gia, vì cha mẹ không đáng tin của mình mà chịu quá nhiều đau khổ người khác không thể nào tưởng tượng được.
Những đau khổ này không ai ít hơn ai, mình còn bận rộn không rảnh rỗi, làm sao còn thừa tâm tư đi quan tâm người khác.
Đây không phải lỗi của các ngươi.”
Gốc rễ tội lỗi cuối cùng vẫn là do cha mẹ, mà gốc rễ của cha mẹ phải kéo dài tới đời trước, cuối cùng vẫn phải trách Mặc tộc có quy định bất thành văn như vậy.
Ngươi nói xem Linh Diên thật sự oán hận cha mẹ của mình sao?
Không, nàng không có tư cách trách bọn họ, bởi vì chẳng phải bọn họ cũng giống với huynh muội bọn họ, gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ mà bản thân không muốn sao?
Nàng đang âm thầm kháng nghị, kháng nghị gia tộc bất công với bọn họ!
Chuyện mà nàng cũng có thể nghĩ kỹ, sao Mặc Uyên và Mặc Ngân lại không rõ?
Mặc Uyên vui mừng mà đến, trầm mặc mà đi.
Bọn họ không biết hắn ta quay về nói với cha mẹ thế nào, tóm lại, ngày hôm đó bọn họ không tới quấy rầy hai tỷ muội nữa.
Mà hai tỷ muội trong phòng lại mặt đối mặt ngồi xếp bằng trên giường, bọn họ nhìn sắc mặt nhau, ngồi đối diện nhau không nói gì.
Không biết qua bao lâu, Linh Diên mới lên tiếng phá vỡ im lặng trước.
“Tỷ, ta có một ý tưởng, không biết có thể thực hiện hay không.
Nguyện vọng này là sau khi ta trở về luôn kiên định muốn hoành thành.
Tỷ nói xem, ta có thể thay đổi số phận của chúng ta hay không?”
Mặc Khuynh Nhan nhìn gương mặt gần như giống hệt mình của Linh Diên, mấp máy môi, mặt không biểu cảm.
“Ta biết muội muốn nói gì, bởi vì ta cũng có ý tưởng như vậy.
Nếu chúng ta không cố gắng phá vỡ quy tắc này, tương lai con cháu của chúng ta sẽ giống như chúng ta, gặp phải lựa chọn như vậy.
Thế nên, quy tắc không công bằng như vậy phải bị phá vỡ trong tay chúng ta.
Yên tâm, bất kể muội làm gì, tỷ tỷ cũng đứng cùng chiến tuyến với muội! Tóm lại bây giờ chúng ta nên trả giá đã trả giá rồi, cùng lắm thì, chúng ta làm lại từ đầu!”
Nói cách khác, chỗ nên lợi dụng gia tộc đã lợi dụng triệt để, như vậy cho dù bọn họ muốn rời khỏi đây cũng không ai có tư cách ngăn cản đúng không?