Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 506: Đại Kết Cục 4


Đọc truyện Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi – Chương 506: Đại Kết Cục 4


Linh Diên ngẩng đầu nhìn lên bức tượng tổ tông trong băng thất vô cùng chăm chú, lạnh lùng nói: “Có gì không thể?”
Vệ Giới đang muốn nói gì đó, Linh Diên lại bình tĩnh cắt lời hắn: “Quy củ là do người đặt ra, dù trăm năm trước lão tổ tông có mạnh đến đâu cũng không thể đoán trước được tình hình trăm năm sau.

Thần Nữ tộc hôm nay không còn thích hợp được gọi là Thần Nữ tộc rồi, mang họ Mặc lẽ ra phải để con cháu Mặc gia kế thừa, không nên đè hết gánh nặng lên vai nữ tử bọn ta, điều này thật không công bằng.

Trăm năm trước lão tổ tông có thể đặt ra quy củ, trăm năm sau ta cũng có thể thay đổi quy củ này.

Yên tâm đi, ta biết mình đang làm gì, biết mình cần cuộc sống như thế nào, cũng biết hậu quả trực tiếp của chuyện này là gì, ta chỉ muốn thay đổi những quy củ không còn hợp lý thôi.

Kỳ thật đây mới gọi là lập lại trật tự chân chính, ngươi nói đúng không?”
Hắn nói? Hắn có gì hay để nói? Nếu để hắn nói, đương nhiên hắn hy vọng Mặc tộc sẽ do nam tử họ Mặc kế thừa, từ đó nữ nhân của hắn mới có thể chân chính thuộc về hắn chứ không cần phải hiến dâng cả cuộc đời nàng cho Mặc tộc, có thể an ổn làm một nữ nhân thực sự.

Nhưng hắn không thể nói thẳng ra vậy được, chỉ có thể dùng sự im lặng để thay lời.


May mà Linh Diên cũng không cần hắn nói gì, vì nàng đã đưa ngón tay gảy nhẹ vào cơ quan vận chuyển đặc biệt trong băng thất.
Cơ quan khởi động, Vệ Giới chỉ nghe thấy có tiếng đồ vật gì dó đang chuyển động trong cơ quan.

Tiếng động kia càng lúc càng xa, mãi đến khi không còn nghe thấy gì nữa Linh Diên mới từ từ ngồi dậy, đưa tay cho Vệ Giới, vẻ mặt không thay đổi nói: “Đỡ ta đứng dậy đi, hôn mê nửa năm rồi, ta cũng nên nhìn xem Mặc tộc đã bắt đầu cuộc sống mới ra sao.”
Vì hôn mê quá lâu, dù mỗi ngày Vệ Giới đều xoa bóp cho nàng, cơ thể không đến mức héo rút nhưng vẫn cứng đờ, dù được Vệ Giới đỡ nhưng bộ dạng đi lại của nàng cũng khiến người ta dở khóc dở cười.
“Thế nào, có giống đám tang thi kia không?”
“Sao nàng có thể so sánh như vậy, giờ tang thi đã hoàn toàn biến mất trên đại lục này rồi, yên tâm đi, sau này sẽ không còn những thứ như tang thi nữa.”
Linh Diên bĩu môi: “Cũng đâu thể nói chắc chắn như vậy được, dù sao chúng ta vẫn chưa thăm dò được căn cứ bí mật khác của Thương Úc, phải phá hủy hết những nơi đó mới tính là diệt sạch thật sự.”
Những lời này của Linh Diên cũng không phải đe dọa, nhưng Vệ Giới lại hơi nửa tin nửa ngờ: “Hắn ta còn có căn cứ bí mật khác? Có phải hắn ta nói khoác không?”
Linh Diên gật đầu chắc nịch: “Không đâu, thái độ của hắn ta với đảo Thạch Đầu đã chứng minh tất cả, cẩn thận một chút cũng không sai, dù sao đại lục ngày nay cũng không thể chịu được đại nạn như vậy nữa.” Hơn nữa chuyện này nhất định phải làm nhanh, nàng đã hôn mê nửa năm rồi, nếu lại bỏ lỡ điều gì thì cả đời nàng hối tiếc cũng không kịp.
Sau khi Vệ Giới đỡ Linh Diên đi đi lại lại trong phòng một lát để cơ thể nàng thích ứng, vừa định mở cửa thạch thất ra ngoài thì đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên trong lối đi dài và lạnh lẽo.

Theo tiếng bước chân ngày càng gần, Linh Diên dựa thẳng lên người Vệ Giới, vẻ mặt đầy mệt mỏi: “Bọn họ đến rồi.”
Rất nhanh sau đó, những người thân dẫn đầu là Mặc Ngân xuất hiện bên cạnh Linh Diên với ánh mắt vô cùng kích động.
“Trời ạ, Diên Nhi tỉnh thật rồi, lúc đại ca nói ta còn không tin, không ngờ là muội thật.


Diên Nhi, hu hu, Diên Nhi của ta rốt cuộc cũng tỉnh rồi.” Nói rồi chẳng nhiều lời thêm, nàng ấy bước lên đẩy Vệ Giới ra, ôm chặt Linh Diên vào lòng.
Khi nhìn thấy người đến, trên khuôn mặt căng thẳng của Linh Diên không khỏi khẽ cong môi: “Tỷ tỷ thân yêu à, y phục của muội muội tỷ đã nửa năm không giặt rồi, tuy tỷ không chê nhưng tỷ cứ bôi nước mắt nước mũi lên như vậy coi được sao?”
Không sai, người xông đến chính là Công Tử Diễn, à không, bây giờ có lẽ phải gọi là Mặc Khuynh Nhan, thần tư Khuynh Nhan.

Dù cả người Mặc Khuynh Nhan lập tức cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
“Được lắm, ta còn không ghét bỏ muội mà muội lại ghét bỏ ta trước, muội cái đồ không có lương tâm, có biết bọn ta lo lắng cho muội bao nhiêu không? Thế nào, thân thể đã ổn chưa? Có khó chịu ở đâu không?” Nói rồi định buông nàng ra kiểm tra, không ngờ lại bị Linh Diên ôm chặt.
“Tỷ tỷ đừng buông ta ra, giờ cơ thể ta cứng ngắc như người máy vậy.”
Mặc Khuynh Nhan đã chậm nửa nhịp vẫn chưa kịp phản ứng đã bị người phía sau đẩy ra, Linh Diên kinh sợ la lên, Mặc Uyên đã sớm không thể đợi được rốt cuộc cũng ôm lấy muội muội mình như ý nguyện.
“Nếu không đi được thì đừng cố gắng kiên trì, muốn tập luyện có rất nhiều cơ hội, ở đây rất lạnh, thân thể của muội khi hôn mê có thể thích ứng được, nhưng sau khi tỉnh dậy thì chưa chắc.

Đi thôi, chúng ta mau rời khỏi đây.”
Linh Diên ngẩng đầu liền thấy gương mặt ca ca anh tuấn nhà mình như lôi thôi đại thúc, trái tim lập tức xiết chặt, sắc mặt tối sầm.
“Làm gì đó, từng người từng người mấy người sao trông cứ như ma thế?”

Như để chứng thực lời nói của mình, Linh Diên tiến lên nhìn thử, chỉ thấy cả Mặc Ngân thường ngày luôn ăn mặc hoàn mỹ như thần mà cũng như vậy, sắc mặt nàng lập tức thay đổi.
“Ta nói ca ca nè, mọi người như vậy ta còn cho rằng Mặc tộc chúng ta đã gặp phải tai họa ngập đầu gì đó.

Vệ Giới đã thế, mọi người cũng như vậy, nếu không phải tỷ tỷ không để râu được ta cũng nghi ngờ liệu có phải tỷ cũng lôi thôi như các huynh không.”
Nhắc đến Mặc Khuynh Nhan, Linh Diên còn đánh giá nàng ấy từ trên xuống dưới vô cùng bắt bẻ: “Ta nói này tỷ, lúc nãy không để ý, giờ ta mới phát hiện, đức hạnh này của tỷ cũng đủ khiến người ta thất vọng rồi, Ngọc Ngân không ghét bỏ tỷ sao?” Vệ Giới cũng có thể ở bên cạnh nàng, vậy Ngọc Ngân còn cần phải nói sao?
Kết quả Mặc Khuynh Nhan lại bác bỏ không chút lưu tình: “Hắn? Chỉ sợ bây giờ hắn đang bị bầy linh thú, ma thú kia đuổi còn thảm hơn tên ăn mày nữa, còn có thời gian ghét bỏ ta à?”
Linh Diên giật giật khóe miệng: “Có ai nói cho ta biết tạo hình dã nhân của từng người này sao lại có không?”
Mặc Khuynh Nhan tức giận gõ trán nàng: “Muội đúng là ở trong phúc mà không biết, ngủ nửa năm mà vẫn có thể nhảy loạn, bọn ta không vui vẻ như muội, có biết nửa năm trước gia tộc rối loạn để lại một đống cục diện rối rắm không? Nửa năm nay ta và các ca ca không có một chút thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày nếu không bôn ba chỉnh đốn gia tộc thì lại bận rộn huấn luyện các loại, phải biết là những việc này đều là việc của muội đó!”
Linh Diên nhíu mày: “Ta mặc kệ, ta vẫn còn là bệnh nhân, không được bắt nạt ta như vậy.”
“Ha ha, ngươi nha đầu này, ai để cho muội làm chứ, đúng, muội vẫn còn là bệnh nhân, phải nghỉ ngơi cho khỏe.

Vậy giờ chúng ta có thể đi về được chưa?”
Linh Diên gật đầu như giã tỏi: “Về thôi về thôi, mau dẫn ta rời khỏi đây, mới tỉnh dậy đã ở đây đợi lâu như vậy, ta sắp chết cóng rồi.” Nói rồi vẫn không quên ghét bỏ nhìn Mặc Uyên và Mặc Ngân: “Lát nữa dù các huynh có bận rộn thế nào cũng đừng quên rút ra chút thời gian chải chuốc lại bản thân, đúng là, đúng là quá hao mòn mà!”
Mặc Ngân bất đắc dĩ nhìn nàng: “Chỉ có muội nhiều thói xấu.”
Linh Diên bĩu môi: “Đây không phải là thói xấu, đây là vấn đề nguyên tắc.”
Băng thất nằm trong chỗ thần bí nhất của cấm địa Mặc tộc, trên đoạn đường này cơ quan trùng trùng điệp điệp, cấm chế cũng nhiều, khi mấy huynh muội khó khăn lắm trở lại tiểu viện đã là chuyện của nửa canh giờ sau.


Linh Diên trở lại nơi ở dễ chịu, chuyện đầu tiên muốn làm là tắm rửa, điểm này không cần nàng nói Mặc Khuynh Nhan đã hạ lệnh rồi.
Nghe nói nàng tỉnh lại, ngay cả Linh Vân và Mặc Hàn Y đang bận bịu bên ngoài cũng vội vã chạy về, mấy nha đầu tụ lại một chỗ với nhau đè Linh Diên vào bồn tắm đùa giỡn tắm rửa một phen, khiến người nào đó tức đến đỏ cả mắt.
“Ta bẩn như vậy hả? Thiếu chút nữa mấy người đã cọ rớt một lớp da của ta rồi, aaa, đau chết, mấy người nhìn đi, nhìn đi, đúng là mấy nữ nhân nhẫn tâm mà, da của ta sắp đỏ cả lên rồi!”
Linh Vận bình tĩnh mặt không đỏ tim không loạn: “Tuy băng thất không bẩn nhưng da muội tiếp xúc với giường băng cả ngày, có thể không cứng đờ sao? Bọn ta đây là đang xoa bóp lưu thông máu ứ nghẽn mà.”
Linh Diên nhìn khóe miệng mấy nữ nhân cười cười như kẻ trộm, lập tức chọc thủng không chút lưu tình: “Phì, cho rằng ta là kẻ ngốc sao, các người đang thừa cơ trả thù ta đúng không? Ta mặc kệ, ta còn là bệnh nhân, ta phải nghỉ ngơi nhiều một chút, các người nên làm gì thì làm đi, đừng nghĩ ta tỉnh lại rồi thì có thể nô dịch ta, giải phóng bản thân, nghĩ đẹp lắm, hừ!”
Linh Diên chẳng thèm khách khí với bọn họ, tắm xong không thoải mái lắm nhưng cũng trút bỏ được cảm giác thân thể cứng ngắc, đứng lên không còn lao lực nữa.

Ngoài ra còn có nha hoàn hầu hạ thay quần áo, trang điểm, căn bản không phiền bọn họ động tay chân, nàng cũng đã đủ đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
“Ta nói muội này, đúng là khiến người ta tức chết không đền mạng mà.

Có ai phát triển ngược như muội không? Rõ ràng là nằm yên giường băng nửa năm, dung mạo này, làn da này, tư thái này, từng điểm từng điểm đều khiến người ta ghen tỵ.

Muội cái nha đầu này, bảo dưỡng thế nào vậy hả?”
Linh Diên duỗi nửa cánh tay trắng nõn ra cẩn thận nhìn, chỉ chỉ vết đỏ trên đó: “Ghen tỵ? Tỷ ghen tỵ cái này hả? Để lát nữa ta cũng chà cho tỷ nhé?”
Linh Vận cười mắng nàng: “Đừng có đánh trống lảng, bọn ta đang hỏi muội đó, da muội sao có thể đẹp như vậy chứ, trắng nõn không tỳ vết, hoàn mỹ đến mức khiến người ta thán phục, còn cả gương mặt này nữa, hình như ngày càng tinh xảo, càng ngày càng khiến người ta ghen tỵ!”
Linh Diên không khỏi nghĩ đến nhưng lời Tiểu Băng Dực nói lúc nàng tỉnh lại, đây tám chín phần là công lao của linh đằng dưới nước đã phục hồi cho nàng, nhưng nàng lại không thể nói thẳng cho bọn họ biết, chỉ có thể lúng túng cười cười: “Ta cũng không biết, không thì khi nào có cơ hội các tỷ cũng nằm trên giường băng nửa năm một năm gì đó xem có hiệu quả không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.